"Vâng?"
Harrison hỏi lại lần nữa.
Tất nhiên, anh ta chỉ có thể làm như thế.
"Cậu nói gì đột ngột vậy? Khoan, trước đó, cậu là ai? '
Nhìn kiểu gì đi nữa, chàng trai trước Harrison chỉ trạc tuổi với anh.
Nếu không phải vì chiếc huy hiệu gắn trên áo giáp, có lẽ Harrison nghĩ rằng chàng trai kia chỉ là một tân binh.
"Chắc anh ấy nhầm".
Roan đã đoán được cảm giác của Harrison.
Anh nhẹ nhàng bỏ tay ra.
"Tôi là một phụ tá bậc 5 từ đội quân Rose."
"Thưa ngài. Tôi là Harrison, thuộc đội Thorn của quân đoàn 15. Nhưng……"
Harrison bỏ lửng phần cuối của câu và thận trọng nhìn Roan.
"Ngài đã nghe ai nói gì về tôi .........?"
Roan gật đầu.
"Đúng. Họ nói rằng có một người lính với nhãn quan sắc bén và đôi mắt tinh anh trong số những binh lính của đội Thorn. "
" Hả, ý ngài là... tôi? "
Harrison hỏi lại như thể anh không thể tin nổi.
Bởi vì chính anh ta cũng chưa từng nghe những tin đồn đó.
Roan bước lùi lại thay vì trả lời và gật đầu.
"Nếu cậu không phiền, chúng ta ra ngoài được không?"
"Vâng. Vâng, ổn thôi. "
Harrison theo sau lưng Roan với gương mặt hoài nghi.
Và rồi, một ý nghĩ trôi qua đầu anh.
'Đó là Roan của đội Rose! Là bóng ma của chiến trường!'
Một cảm giác khiến Harrison giật mình.
"Họ nói rằng đó là một tân binh chỉ vừa hoàn thành khoá huấn luyện. Thực tế y như tin đồn. '
Mắt anh hướng về tấm lưng Roan, đang đi phía trước.
"Nghĩa là anh ấy cùng độ tuổi với mình ... Nhưng đã là một người phụ tá."
Harrison cảm thấy Roan, người trước mắt anh, thật đáng kinh ngạc.
Roan, thậm chí không biết Harrison đã nghĩ như vậy, bước qua khu trại và dừng lại trước lều của một đội quân.
'Đây là?'
Harrison, theo sau anh, cau mày.
'Đây là lều của các cung thủ.'
Anh nhớ những lời Roan nói với anh.
<Đó là đôi bàn tay thực sự phù hợp để bắn tên.>
'Lẽ nào? Có phải anh ấy nói sự thật không? '
Khi Harrison đang nghĩ mông lung, Roan mang tới một cái cung và một vài mũi tên.
Harrison vội vã khoát tay.
"Umm, thưa ngài phụ tá Roan. Trước nay tôi chưa từng bắn một mũi tên nào... "
Giọng Harrison gấp gáp.
Roan bình thản nhìn Harrison bối rối.
"Anh ấy cũng từng như thế này."
Kiếp trước, Harrison cũng biểu hiện như vậy.
Một phụ tá nói yêu cầu anh ta bắn một mũi tên, Harriso đã vô cùng ngạc nhiên và khoát tay.
"Nhưng mọi thứ thay đổi ngay lúc anh ta nắm lấy cái cung."
Roan cười rạng rỡ, vỗ vào vai Harrison, đẩy anh ta di chuyển.
"Ah, thật mà, đó là sự thật. Tôi chưa bao giờ bắn một mũi tên ...... "
Harrison cau mày và theo sau lưng Roan.
Họ ra khỏi trại đứng trước hàng rào.
"Có một cái cây khá thích hợp."
Roan mỉm cười, hướng về phía cái cây ở hàng rào.
Vừa nói, Roan vừa đưa cho Harrison các mũi tên và cây cung.
Harrison cười lúng túng và lắc đầu một lần nữa.
"Phụ tá Roan. Có vẻ như ngài đã nghe nhầm về tôi, nhưng tôi là một lính cận chiến. Một chiến binh. Tôi chưa bao giờ bắn một mũi tên. "
" Tôi biết. "
Roan nghiêm nghị đưa cho anh ta cung và mũi tên.
Và nắm lấy tay Harrison một lần nữa.
"Nhãn quan của tôi rất tốt. Trong mắt tôi, cậu có nhiều tài năng trong việc bắn cung, chứ không phải là cận chiến. "
" A... Dù thế, làm sao ngài có thể khẳng định ....... "
Harrison không thể tin được.
Roan mỉm cười và nhún vai.
"Harrison. Đôi mắt của cậu rất sắc bén, cằm của cậu nhỏ và cổ dài. Nhìn là biết, cậu thuộc vùng Owell, phải không? "
" Làm thế nào mà ngài .......? "
Harrison đưa tay xoa cằm và cổ, bày tỏ sự ngạc nhiên.
Roan tiếp tục nói.
"Nhìn vào vết chai trên lòng bàn tay và các cơ bắp của cậu, ban đầu cậu đã được đào tạo qua kiếm thuật. Cậu mới trở thành một thương binh từ 5 tháng trước."
" Ho! "
Harrison mở to mắt và hớp hớp không khí.
Tuy nhiên, anh nhanh chóng lắc đầu và khịt mũi.
'Chắc anh ta đã xem lén hồ sơ của mình.'
'Chắc chắn là thế. Chỉ nhìn qua thì làm sao anh ta đoán được mình đến từ đâu và tập luyện gì cơ chứ'.
Tất nhiên, Roan đọc được những suy nghĩ của Harrison.
"Và ......"
Cái nhìn sắc bén hướng vào tay trái Harrison.
"Cậu đã làm bàn tay trái bị thương. Vết nhiễm trùng không được xử lý cẩn thận, phải không? "
"Huk!"
Harrison vô cùng ngạc nhiên.
"Làm, làm thế nào mà ngài biết điều đó ......... ..?!"
Tay trái Harrison bị thương ngay sau khi vào trại huấn luyện.
Anh ta trúng đòn từ lưỡi kiếm của một đồng đội trong khi tập luyện, và xương trong tay Harrison đã vỡ.
Tuy nhiên, Harrison đã giấu kỹ mọi chuyện khỏi mắt các đồng đội, chỉ huy đội trưởng và phụ tá, vì sợ bị sa thải. Do đó, sự thật này không được đưa vào bất kỳ hồ sơ nào.
'Đó... đó là sự thật. Thị giác của người này thực sự phi thường. '
Không ai nhận ra rằng anh ta có một vấn đề ở tay trái.
Nhưng Roan nhận thấy, ngay lần đầu tiên anh nhìn thấy nó.
"Vì vậy, rất khó để sử dụng giáo, phải không?"
"Vâng? Vâng."
Harrison gật đầu.
'Người này là một con ma thật sự. Một con ma.'
Một biểu hiện thực sự ngưỡng mộ.
Roan nhìn Harrison và nở một nụ cười cay đắng.
'Thực ra, cậu là người đã kể cho tôi tất cả những điều này.'
Câu chuyện về nền tảng của Harrison, và về những thương tích mà anh ta giấu kín.
Tất cả những điều này đều được Harrison nói với Roan ở kiếp trước.
Roan cười tươi và vỗ mạnh vào vai Harrison.
"Thế nào? Cậu có thể tin tôi, đúng không? "
" Vâng. Tôi tin……."
Harrison nhìn cây cung, mũi tên và ngừng câu nói.
Roan chỉ vào cái cây ở xa với vẻ tự tin.
"Chỉ cần ba mũi tên. Nếu cậu không thể bắn trúng cái cây đó sau ba mũi tên, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa. "
" Ba, ba mũi tên? "
Harrison ngạc nhiên và hỏi lại.
"Tôi chưa từng bắn một mũi tên!"
Harrison nghiêm giọng, như thể anh đang cầu xin Roan tin anh.
Roan gật đầu.
"Tôi biết. Lần đầu tiên, có vẻ như vậy. Nhưng nếu đó là tài năng của cậu, cậu sẽ làm được. "
Một giọng nói và biểu hiện đầy quả quyết.
'Kiếp trước cũng vậy. Anh đã bắn trúng cái cây với mũi tên thứ ba. Và cái cây đó thậm chí còn xa hơn cái ở đây.
Dĩ nhiên, thời gian và địa điểm khác với bây giờ.
Tuy nhiên, Roan tin.
'Nếu đó là tài năng làm mọi người ngạc nhiên, bạn sẽ có thể làm điều đó một cách bình thường.'
Anh nhìn thẳng vào mắt Harrison.
Không chớp.
'Whew. Có lẽ tôi không thể thay đổi được quyết định của ngài. '
Harrison không thể nói gì khác và nắm lấy cái cung.
'Có phải mọi người túm lấy nó như thế này không?'
Anh ta bắt chước cách cung thủ cầm cung tên.
Thực sự rất lóng ngóng.
Harrison lắp một mũi tên và nhìn Roan.
"Tôi không chịu trách nhiệm nếu làm ngài thất vọng đâu nhé!"
Roan chỉ mỉm cười thay vì trả lời.
'Ey. Sao cũng được!'
Harrison chỉ cây và kéo dây cung.
Kiigiiikik.
Cây cung uốn cong mãnh liệt.
"Kugh."
Harrison nghiến răng khi mũi tên chạm vào ngón tay cậu.
Vụt!
Một mũi tên xuyên qua không khí kéo theo âm thanh nặng nề.
Sueeeee!
Tiếng rơi lanh lảnh,
Roan và Harrison nhìn theo nó.
Mũi tên bắn trượt mục tiêu khá xa.
'Thế đấy...'
Dù Harrison đã mong đợi điều gì đó, nhưng anh vẫn cắn môi và nhìn Roan.
"Ngài thấy chưa? Tôi chưa bao giờ ...... .. "
"Còn hai mũi tên nữa. "
Roan nâng hai ngón tay lên.
"Whew. Hiểu."
Harrison thở dài và kéo dây cung.
'Khỉ thật. Ngay cả khi mình không thể bắn trúng nó, thì cũng đừng lệch mục tiêu xa như thế chứ..."
Dủ Roan là một phụ tá, nhưng cậu chỉ trạc tuổi Harrison. Thế nên, anh không muốn bị bẽ mặt trước vị phụ tá trẻ tuổi này.
Một ngọn lửa đã xuất hiện trong mắt Harrison.
'Mũi tên đã bay như thế này ...'
Anh vô thức bắt đầu thay đổi tư thế cầm cung và tư thế kéo dây cung, từng chút một.
Không ai dạy Harrison, nhưng anh đã tự nhận ra điều đó một mình.
Một nụ cười xuất hiện trên gương mặt Roan.
'Đúng. Đó là sự xuất hiện thực sự của cung thủ thiên tài - Harrison ".
Và rồi, tiếng tên bay vang lên.
Sueeeeee!
Mũi tên thứ hai bay đi.
Spat!
Mũi tên vụt qua, làm trầy xước thân cây.
"Huh?!"
Harrison nhìn Roan với vẻ mặt ngạc nhiên.
Roan cười tươi và nhún vai.
"Còn một mũi tên."
Nghe những lời đó, Harrison gật gật đầu và đưa mũi tên cuối cùng.
"Whew."
Anh hít một hơi và hướng cung về phía cây.
Mũi tên cuối cùng chếch xuống về phía bên phải.
Vụt.
Sueeeeeee!
Một tiếng ồn sắc nét.
Phập.
Harrison nuốt nước bọtvà đi theo sau mũi tên.
'Lạy trời….'
Chân anh ta như xoắn lại.
Puuk!
Mũi tên bị mắc kẹt trong thân cây.
"Tuyệt vời!"
Harrison vô tình nắm chặt nắm đấm của mình và hét lên.
Ngực anh đập mạnh và mặt anh trở nên bừng sáng.
Sự phấn chấn kinh hoàng lan khắp cơ thể anh ta, điều mà anh không thể cảm nhận khi anh chiến đấu như một thương binh.
"Thế nào? Khoái lắm, đúng không? "
Roan cười tươi và lại gần anh.
Harrison vội thả tay và ho.
"Hm. Hm. "
Khuôn mặt tươi sáng của anh chuyển thành màu đỏ.
Roan nắm lấy vai Harrison.
"Harrison."
Một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy sức mạnh, cùng đôi mắt nhiệt huyết và trong vắt. Không hề có chút gian trá nào ẩn chứa trong ánh mắt ấy.
"Hãy đi cùng với tôi."
Ngay lúc đó, Harrison cảm thấy một tảng đá lớn đang đập vào đầu và trái tim anh.
Hơi thở của Harrison như tắc nghẽn lại.
Họ chắc chắn mới gặp nhau hôm nay.
Tuy nhiên, chàng trai tên Roan trước mắt Harrison, đã cho anh ta thấy một thế giới mới.
Trên thực tế, Harrison sợ hãi khi bước ra chiến trường như một thương binh.
Thương tích ở tay trái làm kĩ năng của anh ta kém hơn hẳn so với các đồng đội.
Cảm giác trở thành một gánh nặng cho đồng đội của mình.
Cho đến bây giờ, anh luôn phả chịu đựng được cảm giác nặng nề đó.
Khác hẳn với cảm giác khi anh ta bắn một mũi tên.
"Có lẽ mình sẽ thích ra chiến trường...."
Tay Harrison vô thức đặt lên áo giáp.
Giọng anh bật ra như thể đang nôn nóng.
"Rõ, thưa ngài!"
*****
Roan một mình trở lại trại của Rose.
'Mình muốn đưa anh ấy đi ngay lập tức ......'
Nhưng hiện tại, điều này là không thể, vì họ ở trong các đội quân khác nhau.
'Trên hết, đây không phải là thời điểm chính xác.'
Roan nhìn bầu trời phía Nam.
'Mình phải đi đến vùng Potter.'
Một biến cố lớn đã xảy ra ở kiếp trước, và là một trong những cơ hội tốt nhất, lớn nhất mà Roan có thể nắm lấy trong tay.
Roan đã chờ đợi biến cố khổng lồ này cho đến bây giờ.
'Còn hai tháng nữa là cho đến khi trận động đất xảy ra.'
Trước đó, anh ta phải đi lên núi Maiel thuộc về thẩm phán Potter.
'Trước hết, mình phải xin một kỳ nghỉ khi kết thúc việc ban thưởng.'
Một kế hoạch sẽ kéo dài một tháng, hoặc ba tháng nếu mất nhiều thời gian.
"Sau khi hoàn thành những gì đã lên kế hoạch, mình sẽ trở lại đội quân."
Cuộc sống của anh sẽ bắt đầu lại từ sau đó.
"Cho đến lúc đó, dù tương lai của Harrison đã rõ ràng, nhưng mình cũng phải rèn giũa những kỹ năng của Pierce, Glenn, và các thành viên khác trong đội 12."
Trống ngực Roan đập mạnh.
'Mình sẽ tạo ra một đội quân của riêng mình, quân đoàn của riêng mình, với họ là nòng cốt.'
Và khi đó, Roan sẽ vượt qua cả mốc một vị tướng vĩ đại, và trở thành một hoàng đế.
Tương lai huy hoàng và oanh liệt đã lấp đầy trái tim Roan.
*****
Ngày hôm sau, những người lính tham gia vào cuộc chinh phục quái vật trong đồng bằng Pedian, bắt đầu rút lui theo thứ tự.
Quân đoàn 7 là đội cuối cùng.
Sau khi hoàn tất việc chuẩn bị trong 10 ngày, việc khởi hành thực sự bắt đầu.
'Rất nhiều điều đã xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi này'.
Cảm xúc của Roan rất hỗn độn.
Thật kỳ diệu khi quay trở lại thời kỳ 18 tuổi, càng kỳ diệu hơn khi Roan trở thành một phụ tá lớp 5 chỉ trong một vài tháng.
'Cho đến bây giờ, phải chăng thành công đang mở ra trước mắt mình?'
Anh cũng có được những cấp dưới đáng tin cậy.
'Từ giờ trở đi, những điều gì sẽ xảy ra?'
Anh nhớ được hầu hết các biến cố lớn, nhưng không có gì bảo đảm rằng mọi chuyện sẽ xảy ra đúng như ký ức của anh.
"Tuy nhiên, mình có 20 năm kinh nghiệm với tôi."
Nếu anh ta nắm giữ bản thân và hành động bình tĩnh, ngay cả khi một số tình huống khẩn cấp đã xảy ra, anh ta sẽ có thể vượt qua nó.
Trống ngực anh đập dữ dội.
'Cuộc sống thật vui vẻ như thế này?'
Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của anh.
Cuộc diễu hành chắc chắn đã cạn kiệt, nhưng nụ cười của anh trở nên dày đặc hơn.
Mọi thứ trên thế giới đều đẹp.
0 Comments:
Post a Comment