Vô hạn hầm ngục - Chương 1: Sự xuất hiện của Thái tử tầng 5

Cha tôi là truyền nhân của một gia tộc nổi tiếng về thương thuật. Có những gia tộc võ cổ truyền khác nằm rải rác khắp Hàn Quốc, nhưng cha tôi được coi là truyền nhân mạnh nhất. Suốt thời niên thiếu của mình, tôi chưa từng thấy lão thua cuộc. Mặc dù vậy, lão vẫn cứ phàn nàn về vận mệnh tồi tệ của mình mỗi ngày, nói về những thứ mà tôi chẳng tài nào hiểu được.

“Chậc, mạnh mẽ bên ngoài thì có tác dụng gì chứ? Không có khí, thì cũng chỉ được cái mã thôi”

“Bi á? Shin có viên bi nè!”

“Haha, không phải bi, mà là khí. Một loại năng lượng tích tụ trong cơ thể”

Tất nhiên, lúc đó tôi mới có tám tuổi, làm sao mà tôi hiểu tích tụ năng lượng trong cơ thể mà cha tôi nói có nghĩa gì.

Có những thứ khác khiến tôi quan tâm hơn. Nhìn cha tôi đập vỡ những tảng đá bằng tay không hay khoan một lỗ trên bức tường bê tông bằng một cây giáo gỗ trong chưa đầy 10 giây, tôi muốn trở nên mạnh mẽ giống như ông.

“Con cũng có thể làm được điều đó đó”

“Thật ạ? Shin có thể mạnh mẽ như bố sao?”

“Tất nhiên. Con chỉ cần tập luyện chăm chỉ thôi”

“Vâng!”

Ở cái độ tuổi mà những đứa trẻ như tôi cực kỳ muốn được giống như những siêu anh hùng trong truyện tranh. Tôi dễ dàng bị những lời mật mật ngọt của cha tôi dụ dỗ.

Lão cố tình bỏ qua chi tiết rằng tôi sẽ phải mất hàng chục năm luyện tập. Lão ép tôi, đứa con trai chưa đầy mười tuổi của mình lên núi và vứt tôi ở trong rừng một mình. Lão còn nói rằng nếu muốn trở thành anh hùng thì đó là việc không thể thiếu.

Các bạn nghĩ tôi có ngoan ngoãn làm theo không? Tôi? Một đứa nhóc tám tuổi? Tất nhiên là không! Đầu tiên là khóc lóc kêu cứu. Tuy nhiên, người duy nhất có thể đưa tôi ra khỏi cái địa ngục này, mẹ tôi, lại đang ở Hàn Quốc. Còn tôi, đang ở một chỗ xó xỉnh nào đó trong rừng Amazon cùng cha tôi. Không thể liên lạc được với thế giới bên ngoài, nên có khóc lóc cũng vô dụng.

“Uwaaaaaaah!”

“Nín ngay! Có con rắn cũng giết không xong thì tạm biệt bữa tối đi con”

“Con ghét bố! Uwaaaaah!”

Kỳ nghỉ hè đầu tiên của tôi, khi tôi lên tám, dường như kéo dài vô tận. Rồi kỳ nghỉ đông cũng thế, rồi lại nghỉ hè, rồi nghỉ đông…

Trong hai năm, tôi đã học hết võ thuật cơ bản. Năm mười tuổi, tôi đã có thể biểu diễn vài đòn thế ngầu lòi. Cơ thể tôi trở nên to lớn, không như những đứa nhóc khác cùng tuổi, và cánh tay nhỏ nhắn xinh xắn của tôi giờ đã có một tí cơ bắp.

Mặc dù đám con trai nói rằng tôi rất ngầu và bu quanh tôi, nhưng đám con gái lại xa lánh tôi, nói rằng Shin dễ thương đã biến thành quái vật rồi.

Hứ, đám con gái đó. Khi tụi nó lớn lên kiểu gì cũng phát cuồng vì mớ cơ bắp này thôi…. Tất nhiên, hồi đó, một đứa nhóc sẽ không thể nào chịu được việc cơ thể mình cứ liên tục thay đổi và trở nên quá khác biệt với bạn bè, tôi đã than vãn với cha tôi và đòi lão làm cho tay mình nhỏ lại. Lão đấm tôi không trượt phát nào. Tôi từ lâu đã không còn là Shin dễ thương trong mắt lão nữa rồi.

Và vào sinh nhật thứ mười của tôi, cha tôi cuối cùng đem nó ra kể

Đó là câu chuyện về một ‘hầm ngục’ mà sẽ mãi ở trong lòng tôi đến hết cuộc đời.

“Ở trong hầm ngục nhé, có rất nhiều thứ quý giá. Ma thạch, vũ khí phép … ha, thậm chí da Orc thôi cũng sẽ trở thành một loại vật liệu quý hiếm chưa từng thấy trên Trái đất!”


“Oa! Vậy bố làm thế nào để vào hầm ngục vậy?”

Cha tôi vừa cười vừa xoa đầu tôi: “Thông qua điện thoại của bố”

“Vậy con có vào được không?”

“Chưa được đâu nhóc. Con không đủ mạnh”

“Thế ma thạch là cái gì vậy bố? Cho con xem được không?”

“C-Cái đó … à thì ….” Trước yêu cầu đó của tôi, cha tôi vốn đang kể chuyện rất mượt bỗng trở nên lắp bắp. Đáng lẽ tôi nên phát hiện ra có gì đó sai sai rồi.

“Sau này bố sẽ cho con xem. À không, không có lý do nào để làm thế cả. Nếu muốn xem thì con có thể vào trong hầm ngục và tự kiếm một cục!”

“Vâng! Con sẽ vào hầm ngục! Con muốn tận mắt thấy nó!”

Tuổi thơ của tôi đã bị tách khỏi công nghệ hiện đại vì những “Kỳ nghỉ”. Trong cái thời đại mà một đứa nhóc học tiểu học cũng có “xì mát phôn”, tôi lại nhận được một cây thương gỗ dành cho trẻ em như một món quà nhập học. Thế nên, không có cách nào tôi có thể biết được hầm ngục thực sự là gì.

Vài đứa bằng tuổi tôi đã chơi trò thám hiểm hầm ngục viễn tưởng trên điện thoại!

Không biết rằng hầm ngục chỉ là sản phẩm tưởng tượng,  tôi đã khoe với bạn bè rằng tôi sẽ vào hầm ngục khi lớn lên. Nhận ra mức độ ảo tưởng của tôi nghiêm trọng thế nào, bạn bè của tôi đã cho tôi xem tất cả các loại tiểu thuyết và trò chơi để thuyết phục tôi rằng hầm ngục không tồn tại trong thế giới thực. Thật không may, hai năm tập luyện đã biến nếp nhăn trên não tôi thành cơ bắp luôn rồi.

Nói cách khác, tôi không hiểu lũ bạn nói cái gì hết

Ở trường, tôi cứ liên tục kể về việc sẽ trở thành một nhà thám hiểm hầm ngục. Bạn nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra? Sau khi được đặt cho cái biệt danh ‘ Nhà thám hiểm hầm ngục Kang Shin’, tôi mất luôn hai đứa bạn thân, MinSoo và SooChan.

Kang Shin là tên của tôi, tất nhiên. Kang là họ và Shin là tên. Lúc cha đặt tên cho tôi, ông nói rằng tên một âm tiết nghe có vẻ mạnh mẽ. Mẹ tôi cũng đã đồng ý rằng đó là một cái tên hay.

Bất kể người khác phản ứng thế nào, tham vọng lớn của tôi là trở thành một nhà thám hiểm hầm ngục sẽ không bao giờ biến mất. Tôi đã luyện tập ngày càng chăm chỉ hơn. Được đào tạo một cách có hệ thống dưới sự hướng dẫn của cha tôi, người đã vượt quá giới hạn của một con người, khi tôi mười lăm tuổi, cha tôi là người duy nhất còn lại trên Trái đất mà tôi sợ.

Súng cũng đáng sợ đấy, nhưng nói thật nhé, tôi đã có thể né được một viên đạn rồi đấy, hên xui/xác xuất 50 - 50. Đó là lúc tôi nhận ra rằng mình đã vượt qua giới hạn của một người bình thường. Điều tiếp theo tôi biết, tôi không có ai gọi là bạn bè, và ngay cả đứa em gái dễ thương của tôi cũng xa lánh tôi nốt.

Vào sinh nhật thứ mười lăm của tôi, tôi cởi bỏ quần áo và đứng trước gương. Bởi vì tôi không thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể của mình nếu tôi đứng quá gần, tôi phải lùi lại khá xa.

Và rồi…

‘Con đười ươi nào đây’

“Khônggggg! Không thể nào…”

Ờ thì, có lẽ tôi đã phóng đại một chút. Nhưng thế nào đi nữa, cơ thể của tôi khác xa bình thường. Cao 2 mét khi chỉ mới học năm ba trung học. Cơ thể tôi như một con khỉ đột, cuồn cuộn cơ bắp và không có tí mỡ nào. Tay chân của tôi nhìn con nguy hiểm hơn mấy món vũ khí hạng nặng. Đây không thể là thứ mà cơ thể một người có được.

Chắc chắn là sai chỗ nào đó rồi. Ngay cả cha tôi cũng không như thế này.

“ y cha! Mầy nhìn như một con Orc vậy. Khuôn mặt điển trai này đúng là thừa hưởng từ bố rồi, nhưng cái bo đỳ này…”

“Anh xã, anh phải nói khuôn mặt này là từ em mới phải chứ. Cơ thể của con mới giống anh đó”

Mẹ tôi chỉ coi phần đầu tôi là con trai. Mặc dù bả là mẹ ruột của tôi, đôi khi tôi nghi ngờ bả có phải là cái thước đo góc không. Làm thế nào mà bả đo tôi sắc nhọn và tàn nhẫn như vậy?

“Bố, tại sao con lại bự vậy?”

“Sao bố biết, có lẽ là vì mầy  bắt đầu tập luyện từ nhỏ.”

“Bố bắt đầu tập luyện khi nào?”

“Mười sáu tuổi, chắc thế”

“Đồ biến thái!”

“Này, bố chỉ muốn mầy sớm trở thành nhà thám hiểm hầm ngục thôi mà!”

Vào sinh nhật thứ mười lăm của tôi, tôi đã đánh bại cha tôi trong một trận đấu chính thức. Đó là khoảnh khắc mà tuổi trẻ đánh bại kinh nghiệm. Nhưng sau khi bị đánh bại bởi một cú ném vai của tôi, bố tôi nói một cách cay đắng, “ Vậy là con cũng không có khí…”

“Trên đời này làm gì có khí! Mấy câu chuyện về hầm ngục cũng là xạo hết!”

“Xạo á….mầy sẽ nhận ra sớm thôi, con trai à, vậy nên tha cho cái lưng của bố nào”

Vào cùng cái đêm mà tôi thực hiện được cuộc trả thù ngọt ngào đó, tôi nhận được một tin nhắn trên chiếc điện thoại thông minh mà mẹ tôi đã mua cho tôi nhân dịp giành chiến thắng trước cha. Khi tôi nhìn thấy nó, đôi mắt tôi trợn lên.

- Mở khóa bằng cách nhập mật khẩu của bạn.

“Éc … mình không mở được”

Bởi vì não tôi toàn cơ bắp, tôi không thể nhớ mật khẩu mà mẹ cài đặt vào.

Ngày hôm sau, tôi yêu cầu mẹ mở khóa điện thoại. Cạn lời, bả bỏ luôn phần nhập mật khẩu. Tôi không hiểu tại sao mẹ lại không làm như vậy ngay từ đầu. Tôi gật đầu khi nhận điện thoại. Khi tôi nhìn xuống, đây là tin nhắn tôi nhận được.

[Bạn đã được thừa nhận bởi Người tự xưng là Người mạnh nhất trên Trái đất ‘Kang YungOong’, và đã có được Giấy phép Thám hiểm Hầm ngục. Tính đến thời điểm này, bạn đã trở thành một trong năm nhà thám hiểm hầm ngục trên Trái đất. Bạn có muốn vào hầm ngục bây giờ không?]

Nó nói thám hiểm hầm ngục kìa! Tôi trố mắt ngạc nhiên khi tôi nhận ra giấc mơ tôi có lúc mười tuổi sắp trở thành hiện thực. Nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của tôi, mẹ đi về phía tôi, nhìn vào màn hình điện thoại và khoanh tay.

“Lão già này còn dám trêu con trai mình bằng KaTalk? Không thể tha thứ được.”

“KaTalk là cái gì vậy mẹ?”

“Là ứng dụng nhắn tin mà con đang nhìn đó”

“Thế nhắn tin là gì?”

“...”

Tôi trở nên lúng túng khi mẹ không trả lời, vì vậy tôi đi tìm em gái để hỏi. Em ấy vừa tốt nghiệp tiểu học và đang học năm thứ nhất trung học. Khi tôi gõ cửa, em ấy vui vẻ chạy lại mở cửa ra. Sau khi thấy bộ dạng của tôi, em ấy hét lên sợ hãi. Khi tôi giải thích tình tình của mình, em ấy cũng tử tế giải thích cho tôi với một nụ cười ngại ngùng. Bề ngoài trông tôi thật đáng sợ, nhưng em ấy vẫn rất quan tâm tôi.
Sau khoảng năm giờ giải thích, tôi đã quen với công nghệ hiện đại một chút.

“Yua, làm sao để anh trả lời đây?”

“Ah...ừm...oppa...như thế này…”

Ah, thật là một thiên thần dễ thương! Nhìn thấy em gái tôi lắp bắp cố gắng giúp đỡ tôi khiến tôi muốn ôm em ấy vào lòng. Nhưng vì tôi không muốn làm em ấy sợ nên tôi đã kiềm chế.

Sau khi học được cách trả lời tin nhắn KaTalk tôi nhận được, tôi nói với em ấy rằng tôi sẽ trả công cho em ấy bằng một viên ma thạch từ hầm ngục. Sau đó, tôi gõ ‘Có’ vào điện thoại.

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi đã ở trong hầm ngục. Một hành lang xám vô tận, những bức tường làm từ đá và những ngọn đuốc đặt trên chúng. Chính xác như những gì cha đã mô tả. Có lẽ ông ấy không hề nói dối.

Hơn nữa, khoảnh khắc tôi nhận ra mình đang ở đâu, tôi nghe thấy ai đó thì thầm vào tai tôi.

[Kang Shin, nhà thám hiểm hầm ngục hạng Đồng 9, đã vào hầm ngục.]

[Đây là lần đầu tiên của bạn. Hệ thống hỗ trợ tân thủ đã gửi cho bạn 5 lọ thuốc tối hạ cấp]

[Phân tích khả năng của bạn đã hoàn tất. Hệ thống hỗ trợ tân thủ đã gửi cho bạn một Cây giáo gỗ sắc nhọn.]

[Xác nhận thứ hạng ... hoàn thành. Bạn là người thứ 5 trong số 5 nhà thám hiểm hầm ngục đến từ Trái đất. Bạn xếp hạng thứ 146.298 trong tổng số 146.298 nhà thám hiểm hầm ngục.  Thứ hạng sẽ được cập nhật vào 6 giờ sáng ngày mai]

[Bạn đã nhận được một bảng Trạng thái. Bạn có muốn xác nhận? Có / không]

Xin lỗi vì đã dài dòng. Tất cả mọi thứ chỉ để dẫn đến thời khắc này thôi.

Khoảnh khắc mà tôi trở thành một nhà thám hiểm hầm ngục thực sự.

Nhà thám hiểm hầm ngục, với danh hiệu ‘Thái tử tầng 5’


Trans: Trần Lâm
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

6 Comments: