Vô hạn Hầm ngục - Chương 3: Gặp gỡ Orc Chúa

"Đổi ở Floor Shop ấy."
"Đổi? Ý cha là có thể đổi gold sang won sao? Có ngân hàng ở đó à?"
"Đã bảo là đổi ở Floor Shop cơ mà thằng đần."

Dù int của tôi đã cộng lên đến 10 tuy nhiên tôi đã sống với bộ óc của một thằng đần từ nhỏ đến lớn rồi. Vậy nên dù tôi đã đầu tư khá nhiều điểm vào chỉ số thông minh, nhưng vẫn khó có thể vượt qua bức tường mà tạo hóa đã áp đặt từ khi mới sinh ra.

Vì không hiểu được những điều mà lão cha nói nên tôi đã bực bội cãi lại. Sau đó tôi đã phải trả giá cho sự ngu bằng cơ thể mình. Đúng là thiệt đơn thiệt kép.
Một tuần sau, khi đã có thể vào lại dungeon, lần này tôi không vội đi thám hiểm dungeon luôn mà quay lại chỗ Floor Shop tầng 2.

Vì trước kia tôi đã được nói cho biết là chỉ có thể mua phương pháp tu luyện khí ở Floor Shop tâng 10 nên trước giờ tôi chưa từng ghé qua xem shop tầng 1 và 2 lần nào. Chỉ vì tôi nghĩ mình sẽ không kiềm chế được và tiêu phí gold nếu như nhìn thấy những thứ bày bán ở shop.

"Đúng, thưa quý khách. ngài có thể đổi gold qua won với tỉ lệ 1 gold 2400 won."
"2400 won!?"
"Đúng vậy, ngoài ra thì tỉ lệ đổi sẽ được điều chỉnh lại vào mỗi 6 giờ sáng, vậy nên tôi đề nghị nếu muốn thì quý khách nên đổi ngay vào lúc này khi mà tỉ lệ đổi khá cao."

Tôi hít mội hơi sâu trước noona Floor Shop.
2400 won!
Bọn slime ở tầng 1 thường đập 3 con chỉ cho ra 1 gold, ong mật tầng 2 thì được gấp đôi. Dù chưa diệt được nhiều goblin nhưng chắc tỉ lệ rớt của đám này vào khoảng 4 - 5 gold.

Cứ theo đà này thì rõ ràng con số này càng tăng khi càng lên cao trong dungeon. Hiện tại thì tôi đang có 655 gold. Mặc dù tôi tính nhẩm không được tốt cho lắm nhưng cũng có thể ước lượng rằng tôi sẽ có trong tay hơn 1.000.000 won nếu đổi hết số gold này.

1.000.000 won! Quả là một con số trong mơ với tôi lúc này. Ngay chỉ 1 Shin Saimdang cũng đã đủ để tôi run rẩy rồi. Mà đây một lúc tận 20 Shin Saimdang!

Tôi khá chắc 1.000.000 won là một con số không nhỏ với bất kỳ một đứa teen 15 tuổi nào. Đến lúc này tôi mới nhận ra ý lão cha khi ổng nói thám hiểm dungeon là nghề kiếm tiền ngon nhất.

"Wao."
Đứng lặng người trong sững sờ một lát, rồi tôi định mở lời nhờ noona trông shop đổi hết số gold mình đang có. Nhưng bất chợt tôi lại nhớ đến nó: Khí. Để có được Khí, tôi cần phải mua phương thức tu luyện mana. Và để mua thứ đó thì cần lên đến Floor Shop tầng 10 và cần... gold, rất nhiều là đằng khác.

"A..."
Đôi vai tôi chùng xuống. Phản ứng kỳ cục khiến cho noona shop nhìn tôi với ánh mắt lo lắng. "Có vấn đề gì sao, quý khách?"
"K-Không, không có gì đâu, cám ơn chị."

Mặc dù bứt rứt trong lòng, nhưng tôi đành phải nuốt nước mắt vào tim. Khí! sao mình phải hy sinh 1.000.000 won vì cái thứ này chứ! Tuy nhiên, vì nhớ đến hình ảnh lão cha lúc nào cũng lẩm bẩm về sự quan trọng của khí nên tôi đành phải ưu tiên nó trước vậy.

Nhất định, một khí đã có được khí rồi, tôi thề sẽ đổi hết số gold mình có sang won và ăn tất cả mọi thứ ngon lành trên thế giới! Với quyết tâm rộng lớn như biển đó, tôi nhảy vào tầng 3.
Và tất nhiên, sau khi trúng tên độc và tẩm quây đến chết bởi lũ goblin lần nữa, tôi lại bị đá ra khỏi dungeon.

"Rốt cuộc phải làm sao mới được chứ!? Con bị đá khỏi dungeon chỉ vì cha đó!"
"Này con trai, thật là đần độn mà. Làm sao không chạy thoát khỏi đó hả?"
"Kư, làm sao mà cha không nhắc luôn từ trước chứ?"
"Haaaiii. Lúc lên lv thì nhớ tăng thêm int để bổ não trước đi, hỉu chửa? Giờ để thầy chỉ cho chú mày cách qua bàn này vậy..."

Điều lão cha chỉ rất đơn giản thôi. Tôi chỉ việc mua và uống thuốc nước kháng độc tê liệt tại Floor Shop tầng 2. Chỉ cần một liều cũng đủ để miễn nhiễm độc trong vòng 1 giờ liền. Làm sao mà tôi lại không kiểm tra shop và mua khi đến đấy lần trước cơ chứ!? Nhưng lúc hối hận thì thường là đã muộn.

Ngày hôm đó tôi đã tự đặt ra 2 lời thề. Một là sẽ ghé qua floor shop mỗi khi qua tầng, và hai là sẽ tăng điểm vào int ngay khi lên lv.
Sau đó, tôi đã ổn thỏa tiến dần lên tầng 5 trong vòng nửa năm.

"Chwiik! Con người!"
"Con người, to hơn chúng ta!"
Thứ xuất hiện ở tầng 5 là con quái vật đầu lợn thân người và cũng nói được cả ngôn ngữ loài người. Theo như những gì noona thông báo nói thì chúng được gọi là orc. Dù là tôi thấy có chút cảm giác gần gũi với chúng vì kích cỡ cơ thể và tiếng nói nhưng vì chúng coi tôi như con mồi rồi tấn công nên chúng đã làm tôi thấy khó chịu .

Tuy nhiên, rõ ràng tôi sẽ ở vào thế bất lợi khi đối mặt trực tiếp với chúng. Tôi đã thêm 15 điểm vào int, vậy là trí thông minh của tôi bây giờ đạt đến 20 điểm. Tuy đã trở nên thông minh hơn, nhưng đổi lại thì các chỉ số khác của tôi phải chịu cảnh vẫn còn lè tè. Và vì lúc này tôi vẫn chưa biết có một cách nào khác để tăng chỉ số lên, tôi chỉ có thể cắn răng đối mặt với lũ orc với bằng chỉ số chiến đấu còn dưới cả chúng.

"Chiwiik! Con người, yếu! Yếu!"
"Yếu cái cục! Gah, đáng nhẽ mình không nên cộng một loạt hết vào int như vậy, Grừ!"
Nhưng tôi chỉ có thể nghĩ như này bởi vì trí thông minh của tôi đã đã tăng lên đến 20 điểm. Đương nhiên, kết quả không có gì bất ngờ là tôi lại bị bọn orc củ hành và đá ra khỏi dungeon.

Từ lúc này, tôi bắt đầu biết suy tính bằng bộ não đã có nhiều nếp nhăn hơn lúc trước và tôi đã có thể giao tiếp bình thường với đám bạn cùng tuổi. Tôi dừng đề cập đến dungeon tại trường và sau khi int của tôi đạt đến 20, tôi mới hiểu ra rằng việc tôi có thể vào dungeon là không bình thường chút nào. Tôi cũng biết rằng tập luyện thương thuật gia truyền cũng không phải là chuyện một gia đình bình thường trong xã hội sẽ làm.

Sau khi nhận ra mình có thể sẽ trở thành FA suốt đời, tôi đã đâm đầu vào tìm hiểu và học các thường thức của xã hội, và sau lần thứ 10 bị đá ra khỏi tầng 5, tôi đã có thể cư xử như bất cứ một thành viên xã hội bình thường nào. Tuy việc có một cơ thể gorilla thì tôi cũng bó tay nhưng ít nhất tôi cũng đã kiếm được vài người bạn.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi nhận thức được sự tồn tại của RPG game.
"Ưh..."
"Sao thế, Shin?"
"Không, chỉ là cái dun..."

Thiếu chút nữa tôi đã nói ra từ dungeon trước khi kịp nuốt ngược trở lại. Bảng trạng thái của các nhân vật trong RPG game trông thật giống với bảng trạng thái của tôi. Dù vậy thì dù tôi có bật bảng trạng thái lên người khác cũng không nhìn thấy được. Tuy tôi có thể lấy thương gỗ hay thứ gì đó ra từ kho đồ nhưng đương nhiên là tôi không muốn một ngày đẹp trời tổ chức chính phủ nào đó ghé thăm mình đâu.

Tuy nhiên tôi có thể chắc chắn. Dù giao diện có vài điểm khác biệt nhưng có rất nhiều điểm tương đồng như kho đồ, thông số trạng thái hay quái vật. Vậy nên tôi đã chú tâm vào học chơi game với hy vọng điều này có thể giúp tôi trong việc khám phá dungeon sau này.

Nhưng không giống như trong RPG, tôi không được điểm kinh nghiệm hay lên lv dù có hạ bao nhiêu quái vật. Tôi chỉ có thể nhận được từ chúng các phần cơ thể, gold, điểm kỹ năng và các trang bị.
Vậy là nếu như điểm trạng thái của tôi thấp thì tôi chỉ có thể dùng kỹ năng để bù vào. Sức tấn công của tôi cũng được tăng lên nếu như lv kỹ năng được tăng lên.

"Uraaaaaaa!"
"Chwiik, chỉ là một tên con người!"
"Chỉ là đám orc thì có!"

Tôi bật lại đám orc trong khi đâm vào người chúng bằng cây thương trên tay. Khi kể lại với lão cha thì ổng nhìn tôi như một tên quái dị.

Thương thuật trung cấp ban đầu chỉ là lv 3 dần tăng lên khi tôi chiến đấu với lũ orc tầng 5. Nửa năm đã trôi qua kể từ lúc tôi bắt đầu đặt chân vào tầng 5, đến lúc tôi vào năm đầu của cao trung thì tôi đã đạt đến max cấp lv 10.

[Bạn đã đạt đến độ thuần thục cao nhất của Thương Thuật bậc trung! Bạn có thể ra chiêu càng thêm mạnh mẽ và sắc bén bằng thương. Bạn có thể bắt chước thương kỹ của đối thủ có lv thấp hơn bạn] [Bạn phải có Khí để có thể học được Thương Thuật bậc cao. Bạn không học được Thương thuật bậc cao.]

Lại nữa, lại thêm một lần nữa Khí lại là quả tạ níu bước tiến của tôi. Tuy vậy, tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi biết mình sẽ có được bí kíp luyện Khí khi lên đến tầng 10.

Thật ra thì..., tôi đã lờ mờ đoán ra. Lão cha đã không thể có mana dù đã lăn lộn qua 20 năm trong dungeon. Không lâu sau khi điểm int của tôi tăng lên 20, tôi đã nhận ra điều này có ý gì. Tuy nhiên, tôi chỉ có thể cố tình không nghĩ đến vấn đề đó. Tôi không thể chấp nhận rằng tôi... sẽ không bao giờ có được mana. Vì không muốn biết được sự thật tàn nhẫn, tôi không hỏi lão cha.

Tầng 5 có khác biệt lớn so với những tầng trước. Không giống như từ tầng 1 đến tầng 4, khi tôi đi đến cuối hành lang tầng, lv của tôi sẽ tự động tăng lên. Ở cuối hành lang tầng 5 có một cánh cửa to bự. Khi đến đứng trước cánh cửa, giọng nói máy móc lại vang lên cạnh tai tôi.

[Chủ Tầng: Orc Chúa, ở đằng sau cánh cửa này. Bạn sẽ tiến vào một mình? Hay muốn yêu cầu thành lập tổ đội với các thành viên từ không gian khác?]

Không còn nghi ngờ gì nữa, thứ đằng sau cánh cửa này chính là 'boss' mà tôi đã được biết đến trong RPG. Vì đây là lần đầu tiên tôi gặp được boss nên tâm trạng của tôi lúc này cực kỳ phấn khích. Tôi chưa hiểu ý giọng nói về không gian khác, nhưng tôi thấy việc chưa cố gắng chút nào mà đã yêu cầu sự giúp đỡ từ người khác thì thật không xứng mặt đàn ông. Vậy nên, tôi đẩy mạnh cánh cửa.

"Orc Chúa! Bố mày đến đây!"
"..."
"... chwiik."
Trong phòng là khoảng 15 con orc, tất cả đều quay đầu nhìn chằm chặp về phía tôi. Trong cùng nhất là một con orc cỡ bự đang ngồi trên chiếc ghế lớn cắn ngập răng vào miếng thịt. Con orc ngẩng đầu lên và tôi nhận ra nó bự cỡ nào.

Nó mặc một chiếc áo giáp thép dày nặng cùng một thứ vũ khí giống như thanh long đao dựa vào ghế. Không thể nhầm được, nó chính là Orc Chúa. Tôi cố gắng nở một nụ cười thân thiện.
"Chào bác, hình như em vào nhầm chỗ rồi."

Dù đã lùi bước lại ngay lập tức nhưng cánh cửa phía sau lưng tôi đã tự dộng đóng sập lại. Từng con orc chậm rãi đứng dậy và cầm lấy vũ khí của chúng.

'Đù... đau vãi, hic'
Tôi nghĩ thế, trong lúc cái đầu đang rơi xuống nền phòng.
Đã khá lâu rồi tôi mới lại bị bật ra khỏi Hầm ngục.
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

0 Comments:

Post a Comment