"Thôi được. Bỏ qua chuyện đó đi. "
Roan vừa nâng ly bia của mình,
vừa nói bằng một vẻ mặt bình thản.
"Ah, không, tôi chỉ
......."
Pierce lúng túng lắp bắp.
"Tôi đoán ngài đang nói
đùa."
Nghe vậy, Roan mỉm cười và bắt
tay Pierce. Anh chàng thở phào nhẹ nhõm.
"Phù!"
Roan khẽ cười: "Tôi cũng
đùa thôi. Đừng lo, tôi sẽ dạy cho cậu mà".
Ngay khi nghe xong những lời
đó, Pierce đứng bật dậy.
"Đi thôi."
"Hả? Đi đâu? "
"Thì ngài nói sẽ dạy tôi
mà. Bí kíp thương thuật của Roan".
Roan bối rối:
"Cậu muốn tôi dạy ngay bây
giờ? Chúng tôi đang uống bia mà? "
Và ngay khi Roan dứt lời,
Pierce chộp lấy cốc bia.
Ực! Ực.
"Xong! Giờ chúng ta đi
được rồi, phải không? "
Pierce đặt ly bia trống rỗng
xuống bàn, trong khi Roan sững sờ tròn mắt.
"Ngài phụ tá Roan."
Pierce thúc giục với một biểu
hiện nghiêm túc.
Roan hít một hơi thật sâu và
đứng dậy.
"Đuợc. Đi nào. Đi."
Tuy nhiên, đôi mắt Roan vẫn
nhìn vào mấy cốc bia.
'Khỉ thật. Lâu lắm mới có dịp
uống bia...'
Cổ họng Roan khô khốc. Mặc dù
vậy, khi nhìn sự hăng hái của Pierce nóng lên, cậu tỏ vẻ hài lòng".
'Giờ thì... Mình sẽ cho thiên
tài Pierce thứ thương thuật của Pierce. À không, phải nói là Bí kíp của Roan chứ!"
Roan bật cười. Cậu vỗ vai
Pierce và rảo bước khỏi quán rượu. Pierce vội vàng đuổi theo lưng anh.
Hai người đi ra khỏi khu vực
lâu đài Beno.
Sau khi uống bia, dường như
những cơn gió xuân khiến người ta hưng phấn hơn.
Khi hai ngời ra khỏi cổng phía
bắc lâu đài Beno, họ đi bộ một chút, tới một đồng bằng rộng.
"Chỗ này ổn đấy".
Một địa điểm rất phù hợp để
luyện tập thương pháp.
Roan khẽ ngẩng đầu lên và nhìn
về bầu trời phía tây.
Ánh hoàng hôn tươi sáng rọi
trên những ngọn núi.
'Đẹp quá.'
Cảm giác thư thái xuất hiện
trong trái tim Roan. Ngẫm lại thì, đây là lần đầu tiên Roan nghĩ rằng hoàng hôn
thật đẹp kể - kể từ khi cậu chào đời.
Giọng của Pierce vang lên, phá
tan dòng suy nghĩ của Roan:
"Ngài phụ tá Roan. Xin hãy
bắt đầu ngay lập tức. "
Ngữ điệu gấp gáp và háo hức.
Roan mỉm cười và gật đầu.
"Đuợc. Chúng ta sẽ ......
.. "
Khoảnh khắc Roan sắp rời mắt
khỏi ánh hoàng hôn.
Cậu ta nhìn thấy một vật đang
chạy vội vã trên vùng đồng bằng phía tây.
'Cái gì vậy?'
Roan tập trung nhìn vào vật thể
nhỏ bé và mờ nhạt ở xa.
Ngay lúc đó, cảnh vật như bị
hút theo tầm mắt của Roan.
Các đối tượng mà cậu vừa không
nhìn rõ ở phía xa, giờ rõ ràng như nó đã được ngay trước mặt anh ta. (edit:
Kiểu như ống nhòm ấy nhờ...)
"Huh?"
Roan cau mày.
Cậu vội vã cầm lấy thương và
hét vào tai Pierce.
"Khoan. Có vẻ chúng ta
phải chạy thật nhanh!"
"Vâng? Ý ngài là sao
ạ?"
Bị bất ngờ, Pierce hỏi lại với
vẻ mặt buồn bã.
Roan lao về phía trước.
"Ai đó đang bị truy
đuổi."
Câu trả lời của Roan tụt lại sau
những bước chân vội vã. Pierce cuống quýt chạy theo, vừa chạy vừa hỏi:
"Ngài đang nói về ai cơ?"
"Một chàng trai trẻ."
*****
"Hộc! Hộc! ".
Hơi thở của chàng trai ngày
càng ngắt quãng.
Tuy nhiên, anh ta không thể
dừng chân.
'Kugh. Khỉ thật. Có lẽ mình sắp
phải chết dấp chết dúi vì hành động vớ vẩn này..."
Chris nghiến răng.
Tay phải anh ta đang bị thương.
"Cũng may, vết thương có
vẻ không sâu..... '
Giữa những mảnh quần áo rách,
vết thương lộ ra. Dù không sâu nhưng máu vẫn đang tuôn ra ngoài.
"Tại sao mình lại hắt xì
đúng lúc đó chứ, chết tiệt."
Chris nhìn vào cuốn sách màu
đen ở tay trái. Cuốn sách lớn bằng một gang tay và dày cỡ hai đốt ngón tay.
<Sổ kế toán.>
'Mẹ mấy thằng điên. Buôn người
mà còn làm hẳn sổ kế toán. '
Chris hơi quay đầu nhìn về phía
sau.
Huỵch! Huỵch!
Hai gã mặt mày bặm trợn đang
thúc ngựa chạy như điên.
'Chết tiệt. Chúng sắp bắt được
mình rồi.'
Dù anh ta chạy nhanh đến mấy
cũng không thể nhanh như ngựa.
Chris đã chọn chạy về phía khu
rừng ở phía đông bắc.
Đó là một quyết định sáng suốt.
Những con ngựa sẽ phải giảm tốc độ - thậm chí một chút - khi chạy vào trong
rừng.
"Mình chỉ muốn kiếm chút
tiền thôi mà..."
Sự hối tiếc muộn màng.
Mọi chuyện bắt đầu từ việc, con
gái của một gia đình nông dân bị bắt cóc.
'Dù sao thì, hối hận cũng muộn
rồi...'
Dù sao thì anh ta cũng đã lựa
chọn làm việc đó.
Thế nên, anh ta phải chấp nhận
hậu quả. Đó là lẽ thường.
Đổ lỗi hay hối hận cũng vô ích
thôi.
'Ổn rồi! Đã tới rừng...'
Ngay lúc anh ta bước vào rừng.
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Véo véo...
Chris không nhìn lại.
Anh có thể đoán được "thứ
đó" là gì.
'Bola!'
Một vũ khí tạo ra từ hai quả
tạ, nối với nhau bởi một sợi dây thừng hoặc sợi xích.
Thay vì phá hoại cơ thể đối
phương, vũ khí này nhắm tới việc trói cơ thể hoặc chân của mục tiêu,
khiến chúng không thể di chuyển được.
Chris nghiến răng và né sang
phía bên phải.
Chát!
Bola rơi ngay cạnh anh ta.
'Chuẩn đét! Mình né được r
......! '
Khi anh ta đang mải tự sướng
....
Papapapapang
Chiếc Bola chắc chắn đã rơi
xuống mặt đất nhưng những tiếng ồn vẫn vang lên.
'Đệt! Còn cái nữa! '
Anh cố né tránh, nhưng đã quá
muộn. Chris cảm thấy hai đầu gối nặng chịch.
Bola đã quấn quanh chân anh ta.
Huỵch.
Chris ngã xuống đất. Anh co
quắp đau đơn.
"Ughh."
Có lẽ vài cái xương đã gãy. Tuy
nhiên Chris vẫn cố gắng gượng dậy".
"Phải giải quyết của nợ
này."
Bola đã buộc chặt chân Chris.
Anh gấp rút tìm cách tháo dây thừng.
Tuy nhiên, một bóng đen đã bao
phủ anh ta.
"Cuối cùng cũng bắt được
mày rồi, thằng nhãi."
Một giọng nói lạnh lùng.
Chris nuốt nước bọt và ngẩng
đầu lên.
Thứ anh thấy là một bàn chân to
tổ bố.
Pagak!
"Kugh."
Chỉ với một cú đá, Chris đã lăn
vài vòng.
'Móa... Khuôn mặt đẹp trai của
mình sẽ bị hủy hoại mất.
Một ý nghĩ vô dụng.
Vì mọi chuyện chưa kết thúc.
"Cuốn sổ kế toán đâu
rồi?"
Gã bặm trợn cằm nhọn mắt híp
cất lời.
Một tên khác, với cái mũi vẹo,
chỉ vào Chris.
"May mắn là thằng khốn này
đang cầm."
"Thật chứ? Lấy lại nó và
mau khử thằng nhãi này đi."
"Ok."
Gã mũi vẹo nắm lấy vai Chris.
"Mình không thể chết như
thế này..."
Chris cắn môi và dùng hết sức
lực để ném cuốn sổ kế toán ra xa.
Cuốn sổ bay lên và biến mất
trong những bụi cỏ.
"Thằng chó!"
Gã mũi xoắn nguyền rủa và
vội vã chạy tới cuốn sổ kế toán.
Lợi dụng cơ hội đó, Chris vội
đứng lên. Anh đã tháo được chân khỏi sợi dây thừng.
"May mà mình kịp gỡ sợi
dây trước lúc chúng nhận ra".
Chris lao người, định chạy đi.
Tuy nhiên, anh không thể chạy quá ba bước.
Pagak!
Một cú đá mạnh vào mạn sườn
khiến Chris cảm thấy hụt hơi.
"Kugh!"
Chris ôm mạn sườn, đau đớn ngã
xuống.
"Thằng chó. Mày dám ném
nó? Mày có biết nó giá trị cỡ nào không?"
Gã mắt híp nhíu mày tỏ vẻ và
bực bội.
Trong khi đó, gã mũi vẹo vội vã
chạy lại, nhặt lấy quyển sổ kế toán trên mặt đất.
"Steve! Cuốn sổ vẫn ổn!
"
"Nhanh lên và lại đây cắt
cổ thằng nhãi này."
Gã mắt híp, Steve, cất tiếng
càu nhàu và trèo lên con ngựa của mình.
Srung
Gã mũi vẹo từ từ bước tới và
rút kiếm.
"Mày dám thó đồ của thương
hội JoyLuce bọn tao. Đầu tiên tao sẽ chặt tay mày..."
Một người lạc quan như Chris
cũng nhận ra rằng tình hình đã trở nên rất nghiêm trọng.
'Chết tiệt. Tôi thậm chí không
thể hoàn thành ước mơ của mình để điều hành một công ty lữ hành và sẽ chết như
thế này '.
Chris cảm thấy rằng thật không
công bằng.
Anh chỉ là một thanh niên 22
tuổi.
Còn quá sớm để chết như thế
này.
Gã mũi vẹo đưa tay phải lên
không.
Thanh kiếm sắc bén sáng lên.
"Mình biết chuyện này sẽ
xảy ra, mình sẽ không kiêng ăn đêm nữa....."
Khi anh ta suy nghĩ về điều đó.
Véooo!
Một tiếng gió rít vang lên.
Ánh mắt của mọi người vội hướng
về phía đó.
Một vật sắc nhọn lao vun vút
như xé gió.
Đó chắc chắn là một ngọn
thương.
Cây thương ngăn cách Chris và
Steve làm hai bên.
Phập!
Một tiếng ồn lớn vang lên.
Cây thương mắc kẹt trong lòng
đất, vẫn rung lên bần bật.
"Huk! Wha, nó là gì!
"
Gã mũi vẹo ngạc nhiên và nhìn
về hướng cây thương bay tới.
SoạtttttttPshhh
Sau đó, cỏ bắt đầu di chuyển .
"Dừng ngay ở đó. Không ai
di chuyển. "
Một giọng nói trẻ trung nhưng
đầy sức mạnh.
Người bước khỏi cỏ là Roan.
Đi theo anh ta, Pierce lò dò
xuất hiện.
Trái với Pierce, Roan bình tĩnh
và hiên ngang bước tới, rút ngọn thương đang kẹt trong lòng đất.
Mũi thương chỉ vào Steve.
"Tôi là phụ tá Roan của
quân đội Rose, thuộc quân đoàn thứ 7. Yêu cầu ông tiết lộ danh tính. "
Ngay lúc đó, bàn tay Steve cứng
lại.
'Đen vãi! Sao lại gặp lũ quốc
quân ở đây chứ...". '
Đôi mắt Chris đảo nhanh sang
hai bên. Anh chàng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ngay sau đó, tiếng Chris vang
lên.
"Những thằng khốn đó là lũ
buôn nô lệ!"
Ngay sau khi anh cất lời".
"Móa... Chạy mau, Norman!
Chạy!"
Người đàn ông tên Steve hét lên
và nắm lấy dây cương.
Hihihihing!
Con ngựa kêu to và nâng hai chân
trước lên.
'Chết này!'
Steve định đâm lén Roan. Tuy
nhiên, hắn đã bị bắt bài.
Roan quay người, bước ba bước
về bên phải.
Trong mắt cậu, những chuyển
động của con ngựa và Steve hiện lên chậm rãi và rõ ràng.
"Hắn ta đầy những điểm
yếu."
Có hàng chục nơi mà anh có thể
đâm vào.
'Nhưng cơ thể của mình không
theo kịp.'
Roan chép miệng với vẻ cay
đắng.
Tuy nhiên, Pierce, hoàn toàn
không thể biết điều đó, nên đoán rằng Roan đang ở trong tình thế khẩn cấp.
Pierce nhanh chóng vung cây
thương.
Soạt!
Mũi thương đâm sâu vào thân
ngựa.
Hihihihing!
Con ngựa giãy dụa trong cơn đau
tuyệt vọng.
"Huh ?!"
"Uhhhhhh."
Tất nhiên Steve không kịp phản
ứng, thậm chí ngay cả Pierce cũng không biết làm gì tiếp theo vì quá bối rối.
Tuy nhiên Roan có thể nhìn thấy
tất cả những điều này một cách từ từ và rõ ràng.
Spat!
Cây thương của Roan vọt qua
không trung.
Paat!
Mũi thương lao qua bên cạnh cổ
Steve.
'Hắn đâm hụt rồi!'
Steve vui mừng và cố gắng kéo
dây cương.
Bất ngờ, cây thương đã vòng qua
sau đầu Steve và quật mạnh xuống.
"Ugh!"
Sức mạnh áp đảo.
Ngực Steve đổ rạp xuống yên
ngựa.
"Hmph".
Roan khịt mũi và xoắn cổ tay,
thu cây thương lại.
Soạt!
Ngay sau đó, Steve, đang chông
chênh trên yên ngựa, ngã phịch xuống.
"Kugh."
Một cú sốc nặng nề ở lưng và
thắt lưng.
Steve cau mày, co quắp vì đau
đớn.
Roan nhanh chóng xoay cây
thương, thúc mạnh cán thương vào dạ dày Steve.
Puk!
"Kugh!"
Một cơn đau dữ dội.
Steve bị mất ý thức và ngã
xuống đất.
Thịch! thịch!
Đó là Norman.
Gã mũi vẹo đó nhanh chóng chạy
ra khỏi rừng, trong khi Roan và Pierce bận xử lý Steve.
Mặc dù Roan đã cố gắng đuổi
theo, nhưng khoảng cách quá xa. Trong khi đó, con ngựa Steve đang cưỡi đã không
thể di chuyển sau cú đâm của Pierce.
Phút chốc, Norman đã biến mất ở
phía xa.
'Không thể làm gì hơn.'
Roan tặc lưỡi, bằng lòng với
việc đã cứu mạng sống của chàng trai trẻ.
"Bạn co ổn không?"
Đáp lời Roan, Chris gật đầu.
"Vâng. Tôi ổn. Cảm ơn vì
đã cứu tôi. "
Không mạch lạc lắm, nhưng vẫn
chỉn chu và tôn trọng.
Roan nhìn khuôn mặt Chris.
"Tôi nghĩ tôi đã gặp anh
ấy ở đâu đó ......"
Roan cố lục lọi trí nhớ nhưng
không thể.
Thấy vậy, Chris đưa tay lên má
và nghiêng đầu.
"Có gì đó trên mặt tôi
à?"
Roan cười lúng túng và nói.
"Không. Chỉ là trông anh
rất quen. Chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó chưa? "
Nghe những lời đó, Chris lắc
đầu.
"Không. Tôi không nhớ gì
cả. Hơn nữa tôi không phải dân ở đây, tôi đến từ thủ đô Miller. Tôi làm việc
lặt vặt ở đó. "
" Ah ... "
Ngay lúc đó, tiếng Roan vang
lên..
Lữ khách Chris, từ thủ đô
Miller.
Chỉ một người trong kiếp trước
của Roan có những đặc điểm này.
'Chris. Chris Drain! '
Cậu giật mình.
Roan nhìn Chris với đôi mắt
sáng bừng.
'Thế quái nào mình lại gặp
Chris ở đây ......'
Chris.
Tất nhiên, trước khi anh ta
được danh hiệu quý tộc, anh ta vẫn chưa có họ Drain.
"Người phụ trách cơ quan
thông tin của Ian Philip."
"Ông trùm thông tin",
người nắm bắt được mọi tin tức về vương quốc Rinse và cả lục địa trong 10 năm
sau, hiện đang đứng trước mặt anh ta.
"Không chỉ gặp mặt Ian
Phillips, thậm chí mình còn gặp cả Chris."
Đó là tất cả những điều đã
không xảy ra trong kiếp trước của Roan.
"Trên hết, ở kiếp trước
Chris nói rằng anh ta đã không rời thủ đô Miller, mãi cho đến khi anh ta gặp
Ian Phillips."
Roan cẩn thận hỏi lại.
"Anh sống ở Miller, vậy
anh đang làm gì ở đây?
Nghe những lời đó, Chris cắn
môi.
"Là do clũ buôn nô lệ. Có
một thương hội gọi là JoyLuce. "
"Lũ JoyLuce? "
Roan lại ngạc nhiên một lần
nữa.
'Nếu đó là nhóm JoyLuce ......
..'
Một cái tên thực sự quen thuộc.
"Những tay buôn nô lệ bị
bắt trong chuyến chinh phạt quái vật ở đồng bằng của Pedian... chúng tự xưng là
thương hội JoyLuce".
'Lẽ nào... việc mình bắt những
tay buôn nô lệ JoyLuce lại làm tương lai thay đổi?'
0 Comments:
Post a Comment