Khát vọng trở về - Chương 29: Màu hoàng kim

Khi Seol trở lại quảng trường của Khu vực trung lập, mọi người đồng thanh ồ lên xôn xao. Trông họ như vừa nhìn thấy một con ma.

Điều đó khá dễ hiểu. Thông thường cậu chỉ mất chừng năm phút để hoàn thành một nhiệm vụ. Tuy nhiên, lần này cậu ta đi biệt tăm mấy tiếng liền, vì vậy mọi người nghĩ rằng có thể cậu ta gặp tai nạn và bị giết rồi cũng nên.

Nhưng cậu giờ đang đứng đây, hoàn toàn khoẻ mạnh và không một vết trầy xước.

“ĐẠI CAAAA"

Seol gặp đám Hyun Sahng-Min và Shin Sahng-Ah trong đám đông kia. Hai người họ vội chạy đến chỗ cậu để hỏi han, nhưng khi câu chuyện của cậu kết thúc thì Hyun Sahng-Min nằm lăn ra đất cười sằng sặc.

“Co, con cốt binh, nó tự tử… ahahaha…” 

Ngay cả Shin Sahng-Ah cũng chẳng chịu nổi, cười đến nghẹn thở.

Seol cảm thấy ngạc nhiên. Chỉ sau hai tháng không gặp mà hai người đã khác hẳn lúc trước.
Trông họ như đã lột xác thành một người mới hoàn toàn. Có phải là do bộ trang phục của bọn họ không? Ngay cả khí phách của họ giờ cũng đã thay đổi đáng kể.

Shin Sahng-Ah và Hyun Sahng-Min khoái chí cười thêm một lúc, rồi họ bắt đầu cằn nhằn rằng từ lúc vào đây đến giờ, đã mấy tháng trôi qua mà muốn gặp cậu nói chuyện chút thôi cũng khó. Thế là cả ba trò chuyện với nhau một lúc lâu.

Chức nghiệp của Hyun Sahng-Min là Cung thủ. Ngay khi được Thức tỉnh, cậu ta đã không ngần ngại mà dùng hết số Điểm sinh tồn đang có. Với sự lanh lợi cùng tính cách quyết đoán, cậu nhanh chóng thu về nhiều phần thưởng và được mọi người biết đến như là một kẻ sống sót khá cừ khôi trong Khu vực trung lập.

Mặc dù nhóm mà cậu tham gia không tuyệt vời như Odelette Delphine, nhưng Hyun Sangmin nói rằng họ đang tăng tốc hoàn thành các nhiệm vụ.

Còn Shin Sahng-Ah, cuộc đời của cô đã bước sang trang mới sau khi cô bước vào Căn phòng Thức tỉnh đó. Nghề Linh Mục của cô là một nghề khá hiếm, chỉ xếp sau nghề Pháp sư. Vì thế, ngay khi cô bước ra, rất nhiều tổ đội đã tranh nhau chiêu mộ cô. Một số còn hứa rằng sẽ trả cho cô một khoản không nhỏ cùng vô vàn lợi ích chỉ để có cô trong đội.

Shin Sahng-Ah đã gia nhập vào nhóm trả phí chiêu mộ cao nhất.

Cô khá tự hào về bản thân, nói rằng mình cuối cùng cũng có một cuộc sống như người bình thường ở đây. Tuy nhiên, sự tự hào của cô nhanh chóng bị Hyun Sahng-Min vùi dập không thương tiếc. Cậu ta móc mỉa cô rằng, chỉ có kể hâm mới khoe khoang chuyện đó trước mặt Seol, người có số Điểm nhiều đến mức cô mơ cũng không với tới.

Seol bật cười khi nghe những lời trêu chọc của họ. Hai người bọn họ đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống ở đây rồi, thậm chí còn tự vạch ra con đường riêng cho mình nữa.

"À, thế còn cô Yun Seo-Rah thì sao?”

Seol chợt nhớ tới cô gái kia và hỏi hai người họ. Cậu đã gặp Yi Surl-Ah và em trai cô vài lần, chỉ mỗi mỗi Yun Seo-Rah là cậu chưa thấy tăm hơi đâu cả.

Vì lý do nào đó, Hyun Sahng-Min chợt khựng lại. Shin Sahng-Ah cũng sầm mặt lại khi thấy Seol hỏi vậy. Thấy không khí chợt thay đổi như vậy, Seol đứng tim.

“…Cô ấy... cô ấy chết rồi à?”

“Không, cô ấy… ít nhiều vẫn sống sót.” - Hyun Sahng-Min trả lời. Nhưng câu nói đó khiến Seol bối rối hơn. Ít nhiều vẫn sống sót là sao?

“Ừm thì… chắc cô ấy gặp rất nhiều khó khăn. Với cái tay như thế, e là…” - Shin Sahng-Ah rầu rĩ nói.

Lúc này Seol mới nhớ ra.

"Ôi trời".

Tay phải của cô ấy đã bị thương nặng sau phần săn tìm kho báu, tất cả là do Kang Seok và những tên thuộc hạ của hắn. Hình ảnh cô lặng lẽ rơi nước mắt bên cạnh cỗ máy xổ số khiến Seol nhíu mày cay đắng.

Yun Seora đã nhận được khoảng 300 SP vào cuối Hướng dẫn. Số điểm đó quá ít ỏi, không đủ để trụ được hai tháng ở Khu vực trung lập. Ngay cả khi cô ấy tiết kiệm và sống đói rách như một kẻ ăn mày, nhiều nhất cô ấy cũng chỉ trụ được một đến hai tuần.

“Tôi nhớ là hai chị em nhà Yi vẫn đang chăm sóc cho cô ấy từ lúc đó đến giờ. À đúng rồi, cô cũng đưa cho họ ít SP đúng không cô Shin Sahng-Ah?”

“À, có mỗi một lần thôi mà.”

Shin Sang-Ah đảo mắt và hơi do dự.

“Tôi không thể chữa được cánh tay cho Yi Surl-Ah, tại vì giờ cấp độ của tôi còn thấp quá… Tôi cũng cố đưa cho cô ấy ít Điểm mà dùng, nhưng cô ấy một mực từ chối. Sau chuyện đó thì cô ta tránh mặt tôi từ đó đến giờ luôn…”  - Shin Sahng-Ah lí nhí bào chữa. Dường như cô thấy xấu hổ vì mới nãy còn khoe khoang về cuộc sống phởn phơ của mình.

Hyun Sahng-Min thì xua tay và nói rằng cô không cần phải tự trách mình như thế này. Việc Yi Seol-Ah chăm sóc cho Yun Seora là hoàn toàn bình thường, có lẽ cô ấy sẽ mang ơn Yun Seora suốt đời. Tuy nhiên, không có lý do gì để một người như cô ta phải nỗ lực hết mình để giúp Yun Seora.

Seol cũng chẳng biết nói gì hơn. Ngay cả cậu cũng quên bẵng đi chuyện này vì còn đang mải mê luyện tập suốt thời gian qua.

Ba người ngồi im lặng một lúc lâu, rồi Hyun Sahng-Min đứng dậy khỏi ghế và nói.

"Đừng quá bận tâm đến cô ấy. Nếu cô dư dả thì giúp ngươi ta một chút, nhưng co cũng biết điều này đúng không? Rằng tất cả chúng ta đều đang trải qua những ngày gian khó và phải cố gắng tự bảo vệ mình."

Anh ta nói đúng. Ngay cả việc cố gắng sống sót trong Khu vực trung lập cũng là chuyện khó khăn. Chăm sóc người khác, về cơ bản, là một nhiệm vụ xa xỉ.

"Thôi, tôi đi đây. Nếu chúng ta có cơ hội sau này, hãy cùng nhau làm nhiệm vụ nhé. Tôi tin là bây giờ tôi sẽ hữu ích cho anh nhiều đấy".

Hyun Sangmin gõ nhẹ vào nỏ và cười toe toét.

“Tôi nữa. Nếu anh cần giúp gì thì cứ việc gọi cho tôi. Tôi sẽ lập tức đến ngay.” - Shin Sahng-Ah vẫy tay chào tạm biệt Seol rồi bước đi.


*

Sau khi chia tay hai người kia, Seol quay về sảnh đường. Cậu đang định làm nốt những nhiệm vụ Khó còn lại. Vì tâm trí cậu đang rối bời, nên cậu nghĩ rằng, làm nhiệm vụ sẽ giúp cậu khuây khỏa hơn.

Số lượng nhiệm vụ Khó khăn trên bảng thông báo là 11. Tất cả chúng đều là nhiệm vụ chiến đấu, và phần thưởng khá lớn, dao động từ 500 đến 1000 Điểm Sinh tồn.

Cái nhiệm vụ ‘Đột phá vòng vây’ mà Seol vừa nhận, là một trong những nhiệm vụ nguy hiểm nhất trong số các nhiệm vụ cấp độ Khó. Vì cậu không gặp khó khăn gì khi hoàn thành nó, nên Seol tự tin rằng mình sẽ dễ dàng quét sạch những nhiệm vụ còn lại.

Một lúc sau...

Mỗi nhiệm vụ có 15 lần thử, nhưng cậu ta chỉ thực hiện sáu lần mỗi lần trước khi chuyển sang loại tiếp theo. Thế mà cậu đã kiếm được thêm 43500 Điểm sinh tồn.

‘Thế này chắc là đủ rồi.’

Cậu dư sức làm thêm vài nhiệm vụ nữa, nhưng sau khi trò chuyện với Shin Sahng-Ah và Hyun Sangmin, cậu quyết định sẽ lỏng tay một chút. Những câu chuyện của họ đã nhắc cho Seol về một thực tế phũ phàng rằng, mặc dù việc hoàn thành các nhiệm vụ trở nên dễ dàng hơn trước, nhưng vẫn có những người đang phải vật lộn để sinh tồn.

Ví dụ: nếu bốn người hợp tác và hoàn thành một nhiệm vụ được xếp hạng 'Hơi khó' trị giá 300 SP, phần thưởng sẽ được chia đều theo số lượng người tham gia. Tất nhiên, tỷ lệ sống sót của mỗi người sẽ tăng lên, nhưng đồng thời, số điểm họ nhận được sẽ giảm xuống, mỗi người chỉ còn 75 điểm.

Sự thật đó đã thể hiện qua lời nói của Shin Sang-Ah. Cô ấy hạnh phúc chỉ vì từ này, đã được sống như một con người.

Seol không quá lo lắng về những lời đàm tiếu hay chỉ trích của người khác. Nhưng, có một điều cậu nhận ra trong cuộc săn tìm kho báu. Bởi vì cậu ta quá hào hứng và moi sạch mọi đồng tiền mà cậu ta có thể tìm thấy, nên Shin Sahng-Ah và Hyun Sangmin đã phải trải qua rất nhiều rắc rối. Ngay cả Yi Sungjin, cậu bé cũng phải tìm kiếm suốt đêm, không nghỉ ngơi chút nào.

Thời gian trôi qua, ngày càng nhiều đội sẽ bắt đầu thử các nhiệm vụ Khó. Với mỗi loại nhiệm vụ, cậu đã để lại hơn một nửa, nên ít nhất, những người sống sót sẽ không quá vất vả.

Bên cạnh đó, vẫn có những nhiệm vụ khó khăn hơn.

[Bạn được thưởng 950 Điểm sinh tồn.]

[Số Điểm hiện có: 128,780 SP.]

Seol ngập ngừng.

Cậu đang định dừng làm nhiệm vụ một thời gian. Có vài thứ cậu cần chuẩn bị trước khi thử chuyển sang cấp độ cao hơn.

Cấp độ ‘Rất khó’ có tổng cộng sáu nhiệm vụ. Phần thưởng thấp nhất trong số chúng là 10,000 điểm. Tức là cao gấp 10 lần so với những nhiệm vụ cấp Khó. Cậu đã đọc thử chi tiết nhiệm vụ, chúng giống như thử thách thì đúng hơn.

Rõ ràng, cậu cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng để thách thức những nhiệm vụ đó. Không những cần một bộ áo giáp và dược liệu, mà còn có khi còn cần thêm đồng đội.

Ngay trên đầu bảng thông báo, có một nhiệm vụ ở độ khó "Bất khả thi", nhưng Seol ngó lơ.

Mặc dù phần thưởng lên tới 172.800 điểm, nhưng mục tiêu nhiệm vụ hoàn toàn vô lý đến mức không ai có thể tin được.

Seol quay lưng bỏ đi.
 Có rất nhiều thứ cậu cần chuẩn bị lúc này. Nhưng cậu biết rõ mình cần thứ gì đầu tiên.

*

Trên tầng tám.
Seol giờ đang đứng trước cửa hàng VIP, trong tay là vài lọ thuốc nhỏ.
Đó là Thần thức – thứ chất lỏng kỳ diệu có thể thăng tiến một kỹ năng đã thức tỉnh của người dùng.

Chưa dừng tại đó, sau khi mua hai lọ Thần thức, trong túi cậu vẫn còn khá nhiều điểm nên Seol đã mua tiếp một lọ Thánh dược dược giúp tăng mana thêm một bậc. 

Như vậy là cửa hàng VIP đã không còn lọ Thần thức nào cũng như Thánh dược Mana nào nữa.

Sau khi mua ba lọ thuốc đó, số Điểm sinh tồn của Seol giờ chỉ còn 38,780 Điểm.

Với số điểm còn lại, cậu ta có thể đã mua một chai Thần dược khác. Tuy nhiên, cậu đã cố kìm chế bản thân bằng sự kiên nhẫn siêu phàm. Rốt cuộc cậu vẫn cần những điểm này để mua thiết bị của mình. Seol nghĩ rằng, sau khi nhận được những thiết bị tốt nhất, cậu ta sẽ có thể kiếm lại điểm ngay lập tức.

"Ehem."

Tuy nhiên, dù có cố gắng kiềm chế bản thân đến mức nào, cậu cũng không thể ngăn được nụ cười ngốc nghếch bật ra khỏi môi mình. Cậu ta thậm chí nghĩ rằng toàn bộ thế giới đang bao phủ bởi một màu hồng.

‘Không , không.. Mình nên đợi đến lúc về phòng thì hơn. À không, đêm dài lắm mộng, không nên chờ đợi...'

Cuối cùng, bước thêm được vài bước thì Seol không thể cưỡng nổi nữa. Cậu móc hai lọ Thần thức ra và tu sạch.

 [Kỹ năng bẩm sinh, ‘Cửu nhãn’ đã tiến hoá.]
 [Nhánh dưới hệ (1) của Kỹ năng bẩm sinh - Cửu nhãn, Màu Đen: Chạy trốn ngay lập tức, đã được mở khoá.]

 [Kỹ năng bẩm sinh, ‘Cửu nhãn’ đã tiến hoá.]
 [Nhánh trên hệ (1) của Kỹ năng bẩm sinh – Cửu nhãn, Màu hoàng kim: Lời răn vàng, đã được mở khoá.] 

Như vậy là cậu đã mở khoá được bốn trên năm nhánh của Cửu nhãn. Chỉ còn lại chuỗi ‘bên phải’.

Seol kích hoạt Cửu nhãn ngay lập tức, kiểm tra xem có gì mới không.

Vàng là ‘Yêu cầu chú ý’.
Cam là ‘Không được lại gần’.
Đỏ là ‘Yêu cầu rút lui’.
Và loại màu mới, Đen, là ‘Chạy ngay lập tức’.
Vậy tức là màu Đen là phần mở rộng của các dấu hiệu cảnh báo nguy cấp.

‘Chạy ngay lập tức thì mình còn hiểu, nhưng… Lời răn Vàng là sao?’

Đó là điều mà cậu không hiểu nổi.

Nhánh ‘phía dưới’ chỉ được mở khoá khi cậu đã mở được nhánh ‘bên trái’ trước. Vậy tức là nhánh ‘phía trên’ cũng tương tự như thế, chỉ được mở khoá khi cậu đã mở được nhánh ‘bên phải’ chứ? Thứ tự của mọi thứ đã thay đổi loạn xị. Có phải vì màu sắc ở hai hướng ngược nhau nên việc kích hoạt chúng cũng bị đảo ngược lại?

‘Mình còn chả biết nó có tác dụng gì, thì làm sao mà dùng được…’

Seol trầm ngâm, bước đi lặng lẽ trên cầu thang và trầm ngâm suy ngẫm.


Thế rồi…

‘Hoàng kim?!’

Hai mắt cậu mở to vì ngạc nhiên.

Đứng ở hành lang tầng mười, Seol nhìn thấy một luồng ánh sáng lấp lánh màu vàng phát ra từ cửa phòng của mình.

Cậu vội vàng chạy lên và thấy một người lặng lẽ chờ ở đó. Tâm trí Seol mờ đi khi cậu nhận ra người đó là ai.

Cô ta chắc chắn là người cậu không ngờ đến nhất, kể từ khi bước chân vào Khu vực trung lập.

"Cuối cùng cậu cũng về".

Như thể cô cảm nhận được sự hiện diện của Seol, người phụ nữ mặc bộ đồ công sở quay lại chào cậu.

"Cô là..."

Không ai khác, chính là Kim Hannah.

"Đã lâu không gặp".

Cô ta mỉm cười tươi tắn. Và tất nhiên, toàn bộ cơ thể cô chìm đắm trong một màu hoàng kim.

Seol không thể không bối rối. Đầu tiên, cậu không hiểu tại sao cô lại ở đây, và thứ hai, tại sao cô lại tỏa ra màu kim?

"Chúng ta có thể vào trong không? Nói chuyện ở đây không tiện lắm"

Giọng nói thân thiện của cô đã đưa Seol trở lại thực tế. Ngay khi họ bước vào phòng, Kim Hannah không thể che giấu sự ngạc nhiên của cô.

"Wow ~. Xịn chưa kìa. Thành thật mà nói, tôi chưa bao nghĩ rằng cậu lại được ở trong căn phòng này đấy."

Biểu cảm trên khuôn mặt của Kim Hannah cho thấy cô đang cực kỳ phấn khích. Thế rồi cô ấy chọn một chỗ trên một chiếc ghế bành thoải mái và ngồi xuống. Seol nhanh chóng ngồi ở phía đối diện. Thấy vậy, cô bật ra một tiếng cười khúc khích.

“Sao cậu phải vội vã thế chứ? Cậu ngạc nhiên khi thấy tôi à?”

“Đúng vậy.”

“Hừm… Trước khi bàn chuyện thì tôi nên giải đáp thắc mắc cho cậu chứ nhỉ? Nào, cậu có muốn hỏi gì không?”

Seol suýt nữa buột miệng hỏi ‘Sao cô lại có màu hoàng kim?’, nhưng may là cậu đã kịp kìm lại những lời đó.

“Sao cô lại vào được đây?”

“Thì tôi biết cách vào, đơn giản vậy thôi”

“Này..."

“Tôi đùa thôi mà. Tất nhiên Vùng trung lập không phải là nơi người ta ra vào như đi chợ. Nhưng tôi là một ngoại lệ, cậu thấy đấy.”

Seol lườm cô một cái mà không nói một lời nào.

“Tên đần này. Cậu đã đọc Giấy mời chưa đấy?”

Giấy mời? Thế thì sao? Seol định hỏi cô thì chợt nhớ ra, à lên một tiếng.

Phải rồi, Giấy mời của Dấu ấn vàng nói rằng, cậu có thể mang một 'người hỗ trợ’ đến đây.

“Đừng lo, Cinzia biết chuyện này rồi. Tôi đã được cô ta cho phép, không sao đâu”

“Thế thì tốt rồi.”

Đột nhiên, Kim Hahn-Nah giơ tay lên.

“Chờ đã. Giờ đến lượt tôi hỏi"

“?”

“Về Cinzia với Agnes. Nhất là Agnes, dường như cô ta rất thích thú với việc huấn luyện cậu.”

“Thật thế à?”

“Thật đấy. Cậu làm thế nào mà dụ dỗ được con mụ nữ quái Sicilia bạo lực ấy vậy?”

Cái gì cơ? Nữ quái? Lại còn bạo lực nữa?

Kim Hannah trợn tròn mắt khi thấy Seol tỏ vẻ bối rối.

“Trời, cậu không biết cô ta là ai à?”


“…”
“Cậu thực sự không biết? Hai người bọn họ được mệnh danh là những kẻ Cuồng Chiến của phương Nam đấy.”

“Cuồng chiến? Cô Agnes là một…?!”

“Đúng vậy. Cô ta là phụ tá của Cinza, cũng là đầu sỏ của Hội Sicilia nữa. Cô ta còn được gọi là Huấn luyện viên quỷ dữ đó. Ở Thiên đường, ai cũng phải rùng mình khi nghe nói đến cô ta.”

Nghe Kim Hannah nói mà Seol rùng hết cả mình. Cậu đâu ngờ là Agnes lại nhân vật cỡ bự như thế chứ.

‘Có lẽ, ừm, mình không nên trêu chọc cô ấy nữa.' - cậu lẩm bẩm.

“Nếu cậu không còn câu hỏi gì thì ta bàn chuyện chính nhé.”

Seol gật đầu.

Cậu thực sự tò mò muốn biết tại sao cô lại đến đây. Rốt cuộc, vẫn còn một tháng nữa mới đến hạn đóng cửa của Khu vực trung lập.  Cô ấy tới đây là chuyện gì?

“Ừm, hôm nay tôi tới để chúc mừng cậu và... cho cậu vài lời khuyên. À, có một chuyện tôi cần cậu giúp nữa.”

Kim Hannah tháo kính ra và nhìn chằm chằm vào Seol. So với ánh mắt khinh miệt ở bờ sông, đôi mắt cô đã dịu đi đáng kể.

"Trước hết, tôi phải khen ngợi cậu. Cậu đã vượt quá mọi mong đợi của tôi. Tôi thực sự sẽ không bao giờ đoán được cậu lại xuất sắc đến mức này."

"Hô! Tôi tưởng cô tiếc nuối chuyện đưa tôi dấu ấn vàng lắm mà!"

"Chuyện qua rồi. Cậu rất xức đáng với con dấu đó. Thật đấy!"

Seol cảm thấy ngứa ngáy trên mặt khi nghe những lời khen ngợi không ngớt.

“Rồi, thế cô muốn khuyên nhủ tôi điều gì đây?”

Khi Seol gãi cằm và hỏi, Kim Hannah nở một nụ cười cay đắng.

“Cậu rất đúng khi ngưng làm nhiệm vụ. Mấy cái ‘Rất khó’ không phải thứ có thể đùa được đâu. Phải chuẩn bị kỹ lưỡng cho bản thân trước đã.”

Nhưng tất nhiên - Seol cũng hiểu điều này. Phần thưởng tăng gấp mười lần, nghĩa là khó khăn cũng tăng lên rất nhiều.

"Và, cậu nên tìm cho mình những đồng đội đáng tin cậy. Đơn thương độc mã không phải là quyết định đúng đắn đâu. Cậu đâu phải là Sung Jinwoo".

"Đồng đội à?"

"Đúng rồi. Odelette Delphine và Hao Win - Tôi đề xuất cho cậu hai người này. Không chỉ vì họ rất tài năng mà còn..."

"Còn vì lý do gì nữa?” 

“Làm quen với họ lúc này sẽ đem lại cho cậu rất nhiều lợi ích trong tương lai đấy.”

Rõ ràng Kim Hannah đang ám chỉ điều gì đó ở đây.

"Cô đang bảo tôi làm quen với họ, phải không?"

"Có thể nói như vậy. Dù sao thì, cậu và họ đều là những "kẻ sống sót cùng thời" mà. Ý tôi là, làm thân với họ cũng đâu mất mát gì, phải không?"

"Trường hợp của Delphine thì tôi hiểu vì cô ấy là một Pháp sư, nhưng Hao Win thì sao?"

"Anh ta là một trùm xã hội đen đấy. Tôi nghe nói rằng anh ấy là Lão Đại của Hội Tam Hoàng, bang hội lớn nhất Trung Quốc."

Seol ngẩn ra. Không chỉ làm học trò của 'Nữ quái bạo lực' vùng Sicilia, giờ cậu lại còn phải làm thân với Lão Đại của Hội Tam Hoàng? Nếu là ngày xưa, Seol sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng cậu sẽ dính líu tới những người này.

Chính lúc này, một ý nghĩ nảy ra trong đầu cậu.

"Nếu tôi hợp tác cùng với hai người đó, liệu tôi có thể thách thức nhiệm vụ Bất Khả Thi không??"

“Không. Đừng bao giờ nghĩ đến thử thách đó."

Cậu chỉ phỏng đoán thôi, nhưng Kim Hannah đã vội vã ngắt lời trước khi cậu ta nói xong. Seol chỉ có thể cười cay đắng.

"Khó thế cơ à?"

"Ngay cả tôi cũng không tự tin với nhiệm vụ đó. Ít nhất, cần phải có một tổ đội cấp 4 mới có cơ hội xử lý được nó. Thực sự, tôi không biết tại sao các vị thần lại nhét nhiệm vụ đó vào Khu Trung lập."

Cô phàn nàn cay đắng trước khi hướng ánh mắt sắc bén về phía anh.

"Đợi tí. Đừng nói là cậu nghĩ đến chuyện thử vận may, chỉ vì nghe nói đã có ai đó hoàn thành nhiệm vụ đấy nhé".

"Có người làm được rồi à?"

Đây là lần đầu tiên cậu nghe tới chuyện này.

"Ừ. Trong toàn bộ lịch sử của Khu vực trung lập, có một kẻ đã làm được..."

"Nhưng bằng cách nào….?"

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Seol, Kim Hannah chỉ khịt mũi.

"Chỉ có một vài người biết về điều này thôi. Nhưng anh chàng đó, anh ta không làm nó theo cách thông thường. Anh ta đã gặp may mắn, vậy thôi"

"Dù là gặp may mắn, thì vẫn là thành công mà?"

"Ừ... Nhưng dù sao đi nữa, đừng bao giờ thử nhiệm vụ đó. Hiểu chứ? Thà vật nhau với bọn xác sống còn tốt hơn là thực hiện nhiệm vụ đó."

Kim Hannah nói liến thoắng như muốn đập bẹp mọi sự tò mủa của Seol. Cô lắc đầu, khiến mái tóc đuôi ngựa của cô lắc lư theo.

"Dù sao, tôi đoán là cậu cũng biết suy tính thiệt hơn..." - Cô lặng lẽ kết thúc câu nói và liếc nhìn cậu.

Seol bỏ qua điều đó và hỏi cô ấy một lần nữa.

"À, cô nói là cần sự giúp đỡ của tôi sao? Chuyện gì vậy?"

"Chuyện này... Thật ra, nó không có gì to tát cả"

Kim Hannah ngập ngừng một chút, rồi tiếp tục mở miệng.

"Dù sao, hãy để tôi nói trước nhé. Yêu cầu này không phải đến từ tôi."

"Được rồi, vậy thì từ ai vậy?"

"Một trong những cấp trên của tôi."

"Một trong những cấp trên của cô. Ý cô là sếp ở Sinyoung?"

Kim Hannah gật đầu và tiếp tục.

"Dù sao đi nữa, ý tôi là, chuyện này không phải do tôi đề nghị. Cậu không làm cũng được, không ai ép buộc. Nhưng nếu cậu làm thì hai ta sẽ nhận được khá nhiều lợi ích đấy".

"Thế rốt cuộc là chuyện gì?"

"Cậu biết Yun Seora, phải không?"

Kim Hannah đã chuyển đến chủ đề chính ngay lập tức. Seol khựng lại khi nghe thấy cái tên đó

"Cậu hiểu chứ, người mời Yun Seora cũng chính là người yêu cầu cậu giúp đỡ."

"Từ từ đã. Ý cô là cấp trên của cô ở Sinyoung đã mời cô Yun Seora?"

"Đúng rồi. Người đó nổi danh là có con mắt tinh đời. Tất cả mọi người anh ta mời đều trở thành cao thủ. Thậm chí anh ta đã dùng đến một con tem bạc để mời cô ấy, nghĩa là Sinyoung đang kỳ vọng vào cô ấy rất nhiều".

"Nhưng…."

"Đúng. Cậu cũng biết điều này phải không? Với tình hình này, Yun Seora sẽ thất bại. Thế nên cấp trên của tôi đang cực kỳ lo lắng."

Nói đến đây, Seol bắt đầu hiểu nhiệm vụ cậu cần làm là gì.

"Tôi đi thẳng vào vấn đề nhé, người đó muốn cậu chăm sóc Yun Seora."

"Nghĩa là sao?Tôi chỉ cần cho cô ấy 1000 Điểm Sinh tồn là được đúng không? Như thế là cô ấy có thể rời khỏi Khu vực trung lập rồi".

"Không, điều đó còn tệ hơn cả thất bại nữa. Để tôi nói cụ thể hơn nhé. Anh ta muốn thấy Yun Seora phát triển bình thường trong Khu vực trung lập, giống như mọi người khác. Chữa lành cánh tay của cô ấy nếu có thể, và dẫn cô ấy đi làm nhiệm vụ hoặc gì đó đại loại thế. Về cơ bản, tôi muốn cậu chăm lo cho cô ấy."

Seol buông ra một tiếng rên dài.

Thật trùng hợp, cậu được nghe về Yun Seora hai lần trong một ngày.

Seol hiểu rằng cuộc sống của cô đang vô cùng khó khăn. Tất nhiên cậu cũng định giúp đỡ cô.

Tuy nhiên.

[Anh cũng biết điều này, phải không?]

Seol cũng nhớ tới những gì Hyun Sangmin đã nói cách đây không lâu.

Kim Hannah đang đợi câu trả lời của Seol. Cô vẫn đang phát ra màu vàng.

"... Cô nghĩ tôi nên làm gì?"

"Tôi á? Tôi nói rồi mà, tô không mời cô ấy."

"Tôi biết điều đó. Tôi muốn hỏi cô, trên cương vị là người đã mời tôi, rằng tôi nên làm gì".

Có lẽ Kim Hannah không ngờ tới câu hỏi này, vẻ mặt của cô ấy trở nên ngẩn ngơ và choáng váng. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, khóe môi cô khẽ cong lên.

"Tất nhiên, tôi sẽ rất vui nếu cậu làm điều đó. Tôi sẽ nợ cậu một món nợ ân tình".

Một nụ cười khẽ hiện trên khuôn mặt cô ấy, rõ ràng là cô ấy đang nghĩ đến một chuyện vui vẻ nào đó.

"Tôi hiểu. Tôi không thể cho cô một câu trả lời chắc chắn, nhưng tôi hứa sẽ xem xét chuyện này".

"Hmm. Không tệ, cậu thậm chí còn biết phải nói gì để tôi vững tâm hơn nữa".

Cô lẩm bẩm với chính mình, 'Cậu có phải tên nghiện cờ bạc hồi đó không?' 

Nghĩ một lúc, cô nói tiếp.

"Dù sao, hãy xem xét chuyện này cẩn thận nhé. Yun Seora là một ngôi sao mới của Sinyoung, được tuyển chọn bởi tuyển trạch viên hàng đầu. Làm họ mang ơn cậu, sẽ đem lại nhiều lợi ích trong tương lai đấy".

"Một ân huệ à, huh"

Seol không suy nghĩ nhiều về chuyện Yun Seora là một ngôi sao tiềm năng, nhưng cậu vẫn nhớ một chuyện. Lúc ở hội trường, cậu đã thấy tiềm năng của cô được Cửu Nhãn hiển thị là 'Rực rỡ'.

Sau khi nói hết những gì cần thiết, Kim Hannah bắt đầu đứng dậy.

"Phải, một ân huệ. Nó làm tôi nhớ đến Điều răn vàng"

"Cái.... cô nói cái gì?"

Seol bị bất ngờ lần nữa và nhìn cô chằm chằm.

"Cậu không biết à, Lời răn vàng áy mà".

Cô nháy mắt với cậu và đi ra cửa căn phòng.

"Bất cứ những gì con muốn người ta làm cho mình, hãy làm điều ấy cho họ, vì đó là Kinh Luật và Kinh Tiên Tri".

"Đó là... lời răn vàng?"

"Đây là một câu trong Kinh Phúc âm Matthew. Chương 7 câu 12. Tôi không nghĩ rằng đây là một lời khuyên từ thiên, lời răn này giống luật nhân quả hơn. Cậu có đồng ý không?"

"...."

"Biết đâu đấy? Nếu cậu xuất hiện trước mặt cô ấy như một hoàng tử bạch mã và giải cứu cô ấy, có khi cô ấy lại si mê cậu thì sao. Ừm, cô ấy khá dễ thương phải không?"

Tất nhiên, cô chỉ nói đùa thôi.

Tuy nhiên, phản ứng của Seol có vẻ khá đáng ngờ. Cảm thấy hơi xấu hổ, cô xoay người, mở cửa bỏ đi. Trước khi cô bước qua cánh cửa, cô quay lại một lần nữa.

"Không cần phải tiễn tôi đâu. Ồ, và đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta. Cậu phải thương lượng với tôi đầu tiên nhá!"

"Ờ ờ, biết rồi!"

"Đừng để bị giết đấy. Tôi sẽ quay lại đây sau một tháng nữa để tìm cậu."

Cô ấy đã đóng cửa lại.

Mặc dù Kim Hannah đã biến mất, Seol vẫn đứng ngây ra.

Trong một thời gian dài, cậu đứng đó, trầm tư suy nghĩ về mọi điều cô nói

... Ngay cả khi âm thanh của giày cao gót đã biến mất hoàn toàn.
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

0 Comments:

Post a Comment