Violin.
Ả ta là một chiến binh nổi tiếng thậm chí ngay giữa những bộ tộc orc ở vương quốc Rinse. Ả chính là vợ của Sedek.
Tính cách của ả thì cực kỳ khát máu. Ả chính là kẻ
đã cắt béng của quý của chồng khi biết hắn ngoại tình.
"Chúng đang di chuyển khá phức tạp nhằm né
tai mắt binh lính của vương quốc, nhưng tôi nghĩ cái đích cuối cùng của chúng
chắc chắn là lâu đài Beno."
"Sao anh lại nghĩ thế?"
"Theo những dấu vết gần nhất mà tôi phát hiện
được, chúng hướng về vế phía đông nam. Và nếu cứ tiếp tục như thế..."
"thì mục tiêu sẽ là lâu đầi Beno"
Chris từ từ gật đầu với lời của Roan.
"Anh ta chắc chắn có tài năng trong việc thu
thập thông tin.
Roan hơi ngạc nhiên.
Cậu có thể đoán tình huống chính xác nhờ những
thông tin của Chris.
'Nhưng dù thế…..'
Gương mặt Roan tối sầm lại.
'Là trả thù cho chồng của mụ ta chăng?'
Violin thực sự yêu Sedek.
Vì thế, ả không thể tha thứ khi Sedek lừa dối.
Một thứ tình yêu điên rồ (Yandere)
Rốt cuộc, người chồng ả yêu đến mức ấy, lại chết
trong tay một con người.
'Binh đoàn Rose, không, chính xác hơn thì mình
chính là mục tiêu của ả'
Chúng còn không cướp bóc hay tấn công các ngôi
làng trên đường di chuyển, thì gần như chắc chắn rằng mục đích cuộc hành quân
này là săn cái mạng của cậu.
'Không phải là lúc để liên hoan tiệc tùng nữa'.
Trước khi quân của Violin đến, họ phải chuẩn bị
xong.
Quân số chúng khoảng 2000.
Trong khi đó, binh đoàn Rose chỉ có chưa tới 1000
người
Roan khẽ nghiêng đầu về phía Chris.
"Nhờ có anh mà tôi có thể chuẩn bị cho cuộc
tấn công bất ngờ của chúng. Cám ơn anh."
Chris mỉm cười nhẹ nhàng và xua cả hai tay.
"Không. Còn lâu mới đủ để trả cho ân tình của
ngài. Nhưng tôi chợt nghĩ ....... "
Anh ta dừng lại trước khi hỏi với vẻ mặt lo lắng.
"Tôi có thể điều tra về đạo quân orc và tuyến
đường của chúng chứ?"
"Gì cơ?"
Roan hỏi lại với một khuôn mặt ngạc nhiên.
Một câu hỏi thực sự bất ngờ.
Chris tiếp tục nói.
"Chẳng phải sẽ có ích hơn nếu chúng ta nắm
được tuyến đường hành quân của chúng sao?"
"Đúng vậy, nhưng nó quá nguy hiểm."
Roan ngăn anh ta lại với vẻ mặt nghiêm nghị.
Tuy nhiên Chris mỉm cười và lắc đầu.
"Tôi nghĩ rằng tôi cũng làm được nhiêu đó chứ"
Một giọng nói và thái độ tự tin.
Trên hết, xen chút niềm vui.
'Chắc chắn là anh ta có tài trong việc này'
Roan nhìn Chris một lát rồi gật đầu.
"Được thôi. Nhưng hãy nhớ rằng không bao giờ
được tiếp cận ở mức có thể gặp nguy hiểm"
"Đã rõ."
Chris vỗ ngực, ngụ ý Roan không cần lo.
'Sau tất cả, anh vẫn muốn xây dựng một công ty du
lịch tầm thường sao?' – Roan thầm nghĩ.
Ngay cả Chris cũng không thể ngăn được sự hồi hộp.
"Vậy thì, tôi đi đây"
Chris hoan hỉ chia tay Roan trước khi bước nhanh ra
khỏi con hẻm.
'Mình cũng nên đi chứ nhỉ?'
Roan cũng nhanh chóng trở về nhà hàng.
"Ngài Phụ tá"
Austin và các thành viên đều đứng lên.
Họ cũng cảm thấy sự bất ổn.
Roan cười cay đắng nhìn họ.
"Tôi xin lỗi nhưng bữa tiệc phải dừng ở đây.
Mọi người, chuẩn bị để về trụ sở. "
"Đã rõ! "
Không ai hỏi lý do.
Họ chỉ theo lệnh của Roan.
Roan nhìn Glenn.
"Glenn. Chăm sóc em gái anh. Nếu họ hàng anh
chưa có quay lại , hãy đợi họ. "
"Vâng, vâng. Đã rõ!"
Glenn gật đầu với vẻ mặt bối rối.
Roan liếc nhìn Seline.
Dù chỉ một khắc, nhưng ánh mắt họ chạm nhau
Zap.
Vào lúc đó, một góc trái tim cậu như ngừng đập.
'Đây đâu phải lúc để ủy mị'
Roan lắc mạnh đầu và bước đi.
Austin và đội 12 theo sau.
Chiếc bàn dài ồn ào im lặng ngay lập tức. (TN - Tiền? Thằng nào trả, dmmmmmmm)
Seline nhìn về phía lối vào.
'Mmm.'
Cảm giác nuối tiếc xâm chiếm cô.
'Vì sao anh ấy lại thân thuộc đến vậy?'
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy như thế này trong
cuộc đời.
Như khi cô tìm thấy được gì đó đã mất, nhưng lại
đế nó vuột đi lần nữa.
Chút ánh sáng kì lạ lóe lên trong đôi mắt cô.
******
Roan giải thích tình huống khẩn cấp với đội và đến
tìm Gale.
"Chỉ huy"
Một cuộc viếng thăm bất ngờ.
Gale, đang thưởng thức một tách trà, mỉm cười dịu
dàng.
"Roan. Lại gì nữa đây? Tôi bắt đầu có chút sợ
mỗi khi thấy cậu đến rồi đấy"
Hoàn toàn là những lời đùa vui.
Tuy nhiên, mặt Roan đầy vẻ nghiêm trọng.
"Thật sự là đang có vấn đề."
"Huh?"
Chỉ sau đó Gale mới nhận ra tình hình bất thường.
Anh đặt cốc xuống và nhìn thẳng vào mắt Roan.
"Một đạo quân Orc đang tiến về đây"
Một giọng nói bình tĩnh.
Nhưng nội dung thì không, một cú sốc.
"Đạo quân Orc?"
Gale cau mày.
Chẳng có một đạo quân Orc nào di chuyển vào tầm này cả.
Roan bước về phía trung tầm và chỉ tay về phía tấm địa đồ.
"Chúng đang di chuyển từ phương bắc về hướng đông nam. Tôi đoán chúng đang hướng về đây, lâu đài Beno"
"Nhưng vì sao…….."
Gale cau mày và lắc đầu.
Roan nói với anh câu chuyện mà anh nghe kể từ
Chris.
Khuôn mặt Gale đanh lại dần.
"Chết tiệt. Là trả thù cho chồng mụ hả.........
"
Anh thở dài và nhìn Roan.
"Câu tin tưởng giao việc do thám cho người bạn
kia?"
"Vâng. Anh ấy tự muốn làm. "
"Có
đáng tin không?"
"Vâng.
Ngài có thể tin anh ấy"
Roan mỉm cười mà không do
dự.
Gale gật đầu và nắm lấy vai Roan.
"Bây giờ chúng ta sẽ phải đến sở chỉ huy. Tôi
sẽ phải cáo cáo lại với Tổng Chỉ huy. Cậu có thể đi cùng chứ? "
"Vâng. Đã rõ!"
Roan không hề từ chối.
Gale bèn gọi cho Kennis cũng như những phụ tá
khác và ra lệnh cho họ chuẩn bị cho cuốc chiến chống lại lũ Orc.
"Nào, ta đi chứ?"
"Vâng. Hãy để tôi dẫn đường"
Roan lên ngựa và nắm lấy dây cương.
Sẽ mất khoảng hai ngày đường từ lâu đài Beno tới
lâu đài Ipen.
Nếu họ thúc ngựa phi nước đại, họ có thể tới đó
trong tầm một ngày.
'Mình muốn một kì nghỉ, nhưng trận chiến khác lại
tới quá nhanh'
Roan cười cay đắng và thúc ngựa.
Hiiiing!
Con ngựa hí dài và bắt đầu phi về hướng nam.
Gale cũng thúc ngựa để không tụt lại đằng sau.
Dudududu.
Tiếng vó ngựa rung động mặt đất.
*****
"Hmm. Mmm. "
Tiếng thở dài khoan khoái.
Aaron đang trong chuỗi ngày hạnh phúc.
Những kế hoạch ông đề ra đều hoạt động trơn tru,
và hơn nữa ông còn kiếm được một thằng nhóc mà ông thấy hứng thú.
'Roan. Nó
chỉ mới 18 nhưng
chắc chắn sẽ là một nhân vật vĩ
đại trong
tương lai'
Thiên hạ đầy những kẻ thấy người sang bắt quàng
làm họ. Khi mà Roan có thành tích, chắc chắn sẽ chẳng thiếu những kẻ cơ hội mò
tới.
'Và trước khi điều đó xảy ra, ta sẽ biến cậu
thành người của ta'
Vô số kế hoạch hiện ra trong đầu ông. Và sau khi
cân nhắc, ông chọn một.
'Phải khiến Tử tước Reil
Baker hứng thú'
Aaron đã gửi một bức thư cho
thiên tài thương thủ Reil, rằng ông vừa tìm thấy một người đang để mắt tới.
'Từ báo cáo của các phụ tá, chỉ huy cũng như viên
chức quân đội, thì mọi thứ cũng chỉ bình thường. Nhưng điểm kì diệu là....'
Kĩ năng của cậu ta chỉ mới bừng sáng trong vài
tháng.
'Theo báo cáo, kĩ năng của cậu ta nảy nở từ trận
chiến đầu tiên ở thung lũng Ale cũng như sông Preley. Theo Gale thì, nó giống
như từ một đứa trẻ đột nhiên trở thành thiếu niên ấy'
Chắc chắn rằng cậu ta có thiên phú về thương thuật.
'Chỉ cần cậu ta học được thương thuật từ Tử tước
Reil Baker, trở thành thương thủ xuất sắc nhất vương quốc không phải là không
thể'
Tất nhiên Aaron vẫn lo lắng.
Nếu như Reil không hứng thú với Roan.
Nhưng Aaron tin vào ông ta.
Không, Aaron tin vào tính khí của ông ta thì đúng hơn.
'Tử tước Reil Baker miêu tả ngắn gọn thì, đơn giản là một con sói cô độc. Ông ta vốn chẳng thích thú gì với quyền lực'
'Ngay cả khi có hứng thú với Roan và nhận cậu ta
làm đệ tử, ông ấy cũng sẽ không cướp đi cậu ta'
Đó là lí do vì sao Aaron có thể thoải mái mà gửi
đi bức thư.
'Và nếu như mọi chuyện theo kế hoạch thì, Roan sẽ
có một món nợ ân tình lớn với mình'
Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt Aaron.
Ông dự định lôi kéo Roan và biến cậu ta thành một
vị tướng dưới trướng mình.
'Nếu Roan phát triển như mong đợi của mình ... '
Cậu ta sẽ không chỉ là một tướng lĩnh ở biên giới,
mà còn có thể xây dựng sự nghiệp tại trung tâm vương quốc.
'Nhưng dĩ nhiên, cậu ta sẽ phát triển theo hướng
của mình'
Vì thế, ông tiếp tục tung ra nhiều con bài.
'Nếu điều đó thành công, mình có thể tiến sang bước
tiếp theo'
Từng kế hoạch được vẽ ra trong đầu ông.
"Hmm. Mmm. "
Chỉ có tiếng hmmm liên tục phát ra .
Hơn nữa, cũng còn một lưu ý tuyệt vời nữa.
'Khỉ thật. Dù sao, đó cũng là sinh nhật
mình....... '
Aaron nắm lấy một lá thư ở bên cạnh bàn.
Một bức thư từ cô con gái đang học ở lâu đài
Pavor.
Đó là bức thư cô gửi trước khi tiến về lâu đài
Ipen.
'Mặc dù bận rộn với việc học, nhưng con bé vẫn cố
làm gì đó cho sinh nhật mình'
Với ông, Mary Tate là một đứa con gái xinh xắn và
đáng yêu.
'Có lẽ nên chuẩn bị một bữa tối ngon miệng nhỉ'
Nụ cười trên môi ông thêm phần rạng rỡ.
Đột ngột, cánh cửa phòng ông mở ra và Mendel vước
vào.
"Báo cáo tư lệnh. Chỉ huy Gale và Phụ tá
Roan đến có việc trình báo"
Giọng nói và dáng vẻ khẩn cấp.
'Gale và Roan?'
Aaron nghiêng đầu xua tay.
"Bảo họ vào đi"
Thậm chí Aaron còn chưa dứt lời, Gale và Roan bước
vào.
"Báo cáo tư lệnh"
Một lời chào nhanh gọn.
'Chuyện gì đã xảy ra……..'
Aaron cau mày.
Bởi vì biểu hiện của Gale và Roan hoàn toàn không
bình thường.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Sau câu hỏi ngắn, Gale nuốt khan, trả lời.
"Một đội quân orc đang hành quân tới đây"
Boom.
Trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt Aaron sững lại.
"Orc? Ngươi đang nói về cái gì vậy? "
"Về việc đó……"
Gale giải thích tình hình mà anh nghe từ Roan.
Cùng lúc đó, anh ta trải ra tấm bản đồ của phía
đông vương quốc.
"Với những gì chúng ta biết, có thể đoán rằng
bọn chúng đang từ phía bắc hướng về phía đông nam. Binh lực khoảng 2000. Tất cả
đều cưới Lopus và có vẻ như mục tiêu của chúng là lâu đài Beno. "
Một sự im lặng nặng nề.
Aaron nhìn vào bản đồ bằng đôi mắt dữ dội.
'Orcs hành quân về phía đông nam?'
Một cú sốc như đánh vào đầu.
'Nó cắt ngang qua tuyến đường mà con gái ta di
chuyển sao'
Đầu ông ngón tay run lên lo lắng.
'Đã 2 ngày kể từ khi Mary rời khỏi lâu đài Pavor.
Con bé sẽ sớm đến vùng Slan'
Mary đang di chuyển từ lâu đài Pavor đến lâu đài
Beno theo hướng Tây Bắc
Mặt khác, lũ Orc thì hướng theo chiều Đông Nam.
'Rất có thể hai bên sẽ giáp mặt ở vùng Slan'
Aaron hít một hơi thật sâu.
'Nếu con bé bị bắt bởi lũ Orc khốn kiếp đó......
..'
Aaron lắc đầu.
Tình huống mà thậm chí ông chẳng muốn nghĩ tới.
Vì sự an toàn của Mary, ông
cần bảo vệ Slan.
'Tuy nhiên,
không thể đấu với lũ Orc ở vùng bình địa'
Không thể hi sinh tính mạng binh lính chỉ vì con
gái mình.
Ông chìm sâu hơn vào suy nghĩ.
'Con gái mình, hay là những binh lính?'
Aaron chìm vào suy tư giữa vai trò người cha hay
người chỉ huy.
Tuy nhiên Gale, người không hiểu rõ sự tình, lại
như ngồi trên đống lửa.
Tình huống khẩn cấp đến mức mỗi phút đều quý giá.
"Tư lệnh Quân đoàn?"
Ông gọi Aaron một cách cẩn thận
Aaron nhìn chết trân vào gương mặt của Roan và
Gale.
'Tôi là chỉ huy của họ'
Những người lính cũng không khác gì con ông cả.
'Cho bố xin lỗi. Mary'
Khi đã cân nhắc xong, ông đưa ra quyết định.
"Quân số chúng không quá lớn, tất cả lại cưỡi
Lopus. Hãy đóng tất cả cổng và cố thủ trong pháo đài. Ta sẽ điều quân từ đại bản doanh tới "
Ông không đưa ra mệnh lệnh với vị trí người cha,
mà là một chỉ huy.
'Mary ......'
Ngực ông đau nhói.
Mendel cất lời với vẻ mặt phức tạp.
"Tư lệnh, nếu ngài làm thế thì con gái ngài.......
"
"Dừng lại. Đừng nói gì nữa"
Aaron xua tay.
Anh cắn mạnh môi.
"Chúng tôi đã gửi sứ giả đến chỗ Mary"
"Chúng ta còn chẳng biết sứ giả có đến kịp
không..."
Bang!
Aaron đấm mạnh lên bàn.
"Vậy ngươi muốn ta phải gửi những người lính
tới chỗ chết, chỉ để cứu con gái mình sao!"
Ông hét lên.
Mendel chỉ biết im lặng và lùi lại.
Khuôn mặt anh ta cứng lại.
'Tư lệnh.........'
Mendel biết Aaron yêu thương và ca ngợi Mary như
thế nào.
'Ông ấy luôn sống với những lời khen và ca ngợi ấy'
Lần này cũng thế, ông ấy vui tới mức như nhẩy cẫng
lên khi nghe tin cô bé sẽ tới vì sinh nhật của mình.
'Và rồi vị Tư lệnh đó phải chọn lính của mình
thay vì cô con gái'
Một quyết định nghiệt ngã.
Mendel có thể hiểu được xúc cảm của Aaron.
Aaron đã đưa ra một mệnh lệnh khó khăn như thể
ông phải uống một ngụm dầu sôi vậy.
"Gửi tin nhắn cho Mary?"
Gale và Roan nắm bắt tình hình muộn hơn.
'Con gái ông ấy đang hướng về lâu đài Ipen sao!'
Họ có thể hiểu vì sao Aaron lại cân nhắc lâu đến
vậy.
Nhưng chỉ vì điều đó, thì họ cũng không thể chiến
đấu ở bình địa được.
'Chẳng có lí do gì để lao đầu vào lũ Orc đang cưỡi
Lopus cả'
Khi họ biết được cuộc phục kích của chúng, họ chỉ
việc đóng cổng lâu đài và cố thủ như thế.
Trong tình hình hiện tại, chiến thuật này là phù
hợp nhất.
Aaron hít thở và nhìn bản đồ.
"Ta sẽ điều quân từ đại bản doanh tới ứng cứu,
vậy nên hãy đóng cổng thành và chuẩn..."
Cắt ngang lời Aaron, Roan - người vẫn im lặng nãy
giờ, khẽ thở dài.
Cậu lặng lẽ nhìn Aaron, Gale và Mendel.
"Roan.
Ngươi muốn nói gì sao?"
Aaron cau mày và hỏi lại.
Roan lắc đầu với một tiếng thở dài.
"Chúng ta không thể chiến đấu theo cách
đó."
0 Comments:
Post a Comment