"Ngài Phụ tá. Tôi xin lỗi vì đã đến trễ."
Glenn cười lúng túng và gãi đầu.
Roan chỉ gật đầu thay vì trả lời.
Glenn hướng về phía Seline vẫn đang đứng ở lối vào.
"Con bé là em gái tôi, Seline. Cả hai đến nhà họ hàng vì có chút công chuyện ở đó, nhưng cửa thì khóa ngoài. Có vẻ như họ đi đâu đó, nên tôi mang con
bé qua đây. Thật xin lỗi."
Glenn cúi đầu.
Roan nhìn Seline như thể không mấy bận tâm.
'Phải, tầm này cô ấy hẳn vẫn còn là một cô bé.'
Cậu lớn hơn cô một tuổi.
Cô ấy hiện chỉ là một cô gái 17.
Vì thế, thật sự là một sự khác biệt quá lớn so với
Seline trong kí ức của cậu.
'Cả hai đã
chia tay khi ngót nghét 30'
Cố ấy chắc chắn khác hẳn lúc đó.
Nhưng cảm giác thật giống nhau.
'Thật điên rồ. Khi trái tim mình rung động chỉ vì
một cô bé'
Cậu cố gắng lờ cô đi, nhưng trái tim bướng bỉnh vẫn
đập theo nhịp của riêng nó
Và, Gleen cất tiếng
"Ngài Phụ tá Roan."
Một cái nhìn trân trối.
"Ah."
Chỉ khi đó Roan mới bình tĩnh lại.
"Cậu đâu thể làm gì khác khi cái cửa bị
khóa. Lại đây và ăn gì đó đi"
"Cám ơn"
Glenn cúi đầu.
Seline, gần lối vào, mỉm cười ngượng ngùng và
cũng cúi đầu xuống.
"Cảm ơn ngài."
Một giọng nhẹ nhàng và dễ chịu.
Glenn và Seline ngồi ở cuối bàn.
Bầu không khí của buổi lien hoan lập tức thay đổi.
Các thành viên trong đội, mấy tên chỉ trạc đôi
mươi, sướng rơn lên trước sự xuất hiện của Seline, một người khác giới.
"Em bao tuổi rồi?"
"Tên em là Seline
à?"
"Em có bạn trai chưa?"
Những câu hỏi liên tiếp tuôn ra.
Roan chỉ cười cay đắng và nâng cốc bia lên.
'Nếu mình đã định quên cô ấy đi, thì cứ nên để mặc
vậy thì hơn'
Cậu cố không nhìn
về Seline.
Tuy nhiên,
các câu hỏi thì chẳng thể tránh được.
"Con bé làm gì có bạn trai. Nhìn xấu gái thế này mà...... "
Gleen trêu
"Anh à!"
Seline gọi Glenn bằng giọng nhẹ nhàng, như thể đang quở trách anh ta.
Tuy nhiên Glenn mỉm cười nhẹ nhàng và nhún vai.
"Gì chứ? Còn cái này thì sao? Em nấu ăn cũng như...... "
"Anh"
Seline gọi Glenn một lần nữa và cau mày.
"Em giận anh đấy à?"
"À, không. Không phải thế...... "
Khi Glenn trêu cô, khuôn mặt của Seline chuyển sang màu hồng.
Một cái nhìn nhút nhát.
Glenn tiếp tục trêu chọc, trong khi cô ấy biểu hiện
thật dễ thương.
Seline tức giận và bĩu môi.
Vẻ trẻ trung và đáng yêu phù hợp với một cô gái
17 tuổi.
Roan nghiêng người lắng nghe câu chuyện của anh
em họ.
'Cô ấy không bao giờ quên được anh mình....'
Nhìn Glenn trêu chọc cô, cậu nghĩ thật may mắn.
'Phải rồi. Anh chỉ muốn em bớt đau khổ hơn ở kiếp
này'
Giọng nói của Seline thật ngọt ngào và mềm mại.
Liền đó, Austin ngồi cạnh cậu, nhấc đĩa vịt lên.
"Ăn thử đi."
Có vẻ như anh ta đang mời
Seline.
Roan, đang uống bia và tỏ vẻ không quan tâm, đang
thử một món khác. Rồi bất ngờ, cậu lên tiếng:
"Đừng có mời vịt"
Trong khoảnh khắc đó, Austin và các thành viên
khác quay lại nhìn Roan.
Chỉ sau đó Roan mới nhận ra.
'Khỉ thật…….'
Câu nói vô tình tuôn ra trong vô thức.
'Seline không thể ăn thịt vịt – Roan nhớ lại.
Phải, Roan vẫn nhớ những thói quen ăn uống và các
thói quen khác của cô.
Một sự im lặng lúng túng trôi qua trong khoảnh khắc.
"Mm. Bởi vì tôi thích thịt vịt ...... "
Thật là một lời bào chữa tệ hại.
'Roan ơi là Roan. Mày gọi đó là bào
chữa ấy hả? "
Cậu tự quở trách mình.
Glenn mỉm cười nhẹ nhàng và cầm lấy đĩa thức ăn.
"Cậu không cần mời bọn tôi thịt vịt đâu. Con
bé không ăn được món đó. Đừng có nhìn vẻ ngoài, con bé còn chẳng thể ăn cả núi
thứ khác......... "
"Anh à."
Seline nhéo Glenn và lườm anh ta.
Boom.
Vào thời điểm đó, Roam cảm thấy như một tảng đá
đè nặng lên trái tim mình.
'Whew. Đôi mắt đó……'
Ngay cả kiếp trước, cậu cũng cảm thấy yếu đuối
khi nhìn thấy đôi mắt cô như thế.
Anh chỉ muốn bẹo má cô ngay bây giờ
Roan nâng cốc bia.
Cả đội vẫn tiếp tục uống bia và nói chuyện vui vẻ.
"Thế em mong ước gì? Đừng bảo em muốn thành
lính như Glenn đấy nhé? "
Seline mỉm cười ngại ngùng và lắc đầu.
"Vậy em muốn làm gì?"
Lander hỏi một lần nữa.
Và Roan cũng có vẻ quan tâm tới câu hỏi này
'Giấc mơ của Seline? Gì nhỉ? Mình không có nhớ cô ấy muốn làm gì đặc biệt.'
Cậu không nhớ.
Cậu nhớ mọi thứ về cô, nhưng chỉ riêng phần này
thì lại như một tờ giấy trắng.
Roan nuốt bia và lắng nghe chăm chú.
"Em……."
Seline do dự một lát rồi tiếp tục nói với một nụ
cười tươi sáng.
"Em muốn trở thành một thợ làm bánh."
Boom.
Trong khoảnh khắc đó, Roan cảm thấy như có ai đó
đánh vào đầu mình thật mạnh.
'Thợ làm bánh……'
Mặt cậu cứng ngắt.
'Tại sao mình lại có thể quên đi như một thằng đần
vậy...'
Cậu không muốn nhớ vì quá đau lòng.
'Đúng rồi. Cô ấy từng nói rằng cô ấy muốn trở thành
một thợ làm bánh. '
Khi lần đầu tiên gặp nhau, và khi chưa hẹn hò,
Seline vẫn mơ ước trở thành một thợ làm bánh.
'Nhưng vì mình ......'
Seline đã từ bỏ ước mơ của mình vì Roan.
Chi phí mua áo giáp, thương và cả chi phí sửa chữa.
Những thứ cần thiết cho sự thăng tiến.
Seline dành tiền cho Roan thay vì theo đuổi giấc
mơ của cô.
'Nhưng cái thằng khốn này đây ....'
Cậu chỉ nghĩ nó như việc bình thường.
Rằng nếu cậu trở thành một vị tướng vĩ đại, cậu sẽ
cho cô một cuộc sống tốt đẹp.
Kết quả? Tôi tệ hơn cả tồi tệ
'Whew.'
Tiếng thở dài dâng lên cho đến cổ họng.
Cậu chẳng thể ngồi im nổi nữa.
Cậu uống cạn cốc bia ngay lập tức.
"Tôi sẽ lấy thêm"
Austin nhìn vào cốc và đứng dậy.
Roan lắc tay và nâng cốc.
"Không. Đừng lo lắng cứ uống đi. "
Điệu cười méo mó.
Austin cắn môi và gật đầu.
Roan đưa cốc cho chủ quán rồi dựa lưng vào tường.
"Em có sở thích gì?"
"Em
thích ăn gì?"
Cả đội vẫn không ngừng tuôn ra
cả tràng câu
hỏi cho
Seline.
Seline mỉm cười bẽn lẽn mỗi lần và trả lời khá
nhanh.
'Seline'.
Roan nhìn khuôn mặt rạng ngời và vui tươi của cô,
cắn môi.
'Giấc mơ mà em đã từ bỏ kiếp trước. Kiếp này tôi
sẽ giúp em hoàn thành nó'
Nó không phải kiểu ' Tôi muốn gặp cô lần nữa, hay
yêu cô ấy lần nữa'
Bây giờ đơn giản chỉ là cậu muốn hoàn thành giấc
mơ dang dở của cô.
Sau đó, Lander lại mời một món khác.
Món thịt lợn siêu cay.
"Thử nó đi. Món ngon nhất cái quán này đấy
"
"Vâng? Ah ...... ..vâng. Cám ơn anh."
Seline do dự một lát rồi gật đầu.
Cô nhìn gương mặt Lander một lát và sau khi cô mỉm
cười nhẹ nhàng cô ăn một miếng thịt.
"Nó thế nào?"
Seline cười lúng túng và gật đầu.
"Nó ngon lắm. Thực sự ngo ...... "
Cuối câu đứt quãng.
Khuôn mặt cô đỏ bừng.
"Sao, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Lander tỏ vẻ khó hiểu.
Sau đó, Glenn đang trò chuyện với những người khác,
nhìn Seline.
"Em sao thế?"
Seline chỉ vào thịt heo đỏ. Glenn cau mày.
"Em ăn nó ư? Em đâu thể ăn món nhiều gia vị
được"
Giọng quở trách.
Anh vội với cho cô cốc nước
Seline vội vã lấy cốc nước, nhưng sự khiếp đảm vẫn
không biến mất.
"Hoo. Hoo. Hoo. "
Cô mở miệng và thở ra dốc.
"Sao vậy, tôi phải làm gì đây? Em, em uống bia
không? "
Lander bối rối giơ ra một cốc bia.
"Con bé mới chỉ 17 thôi"
Tuổi bạn có thể bắt đầu uống rượu bia là 18.
Glenn đành đi tìm một cốc nước đầy.
Sau đó, Roan tiếp cận mà không nói gì. Cậu lẳng lặng
đặt xuống một cốc gỗ lớn.
"Hoo. Hoo. Hoo. "
Seline vẫn thở dốc. Cô nhìn lần lượt
nhìn Roan và chiếc cốc.
'Đây là cái gì?'
Đôi mắt to tròn của cô như muốn hỏi cậu điều đó.
Tuy nhiên Roan quay trở lại chỗ ngồi mà không nói
gì cả, chỉ lẳng lặng tiếp tục uống bia (edit: ngầu lòi :v)
Sau đó cô cảm thấy một mùi hương quen thuộc.
"Huh?"
Seline nhấc chiếc cốc gỗ lên và ngửi nó.
Trong khoảnh khắc đó, một nụ cười rạng rỡ nở rộ.
'Là trà nhạt.'
Thứ trà cô thích nhất.
Một loại trà có hương vị ngọt ngào tuyệt vời.
Cô nắm lấy cốc gỗ bằng cả hai tay và uống trà.
Một hương vị ngọt đang lan ra trong miệng cô.
Hương vị thậm chí làm cho
nước mắt của cô tan biến.
"Whew."
Seline thở dài.
Khuôn mặt tươi sáng của cô cũng trở lại màu sắc
ban đầu của nó.
Chỉ khi đó Glenn và Lander mới bình tĩnh lại.
Seline cúi đầu về phía Roan.
"Cảm ơn ngài."
Những lời đó Roan mỉm cười nhẹ nhàng và gật đầu thay vì trả lời.
'Cô ấy thực sự thích trà nhạt. Và mỗi lần uống cô
ấy đều nói gì đó.'
Một cách diễn đạt chỉ ở Seline.
'Liệu cô ấy nói chưa?'
Nỗi tiếc nuối vu vơ xuất hiện trong tim Roan.
Trong khi đó, Seline uống thêm một ngụm trà nhạt.
"Haa."
Một khuôn mặt rạng rỡ tươi cười.
Đó là một khuôn mặt đáng yêu khiến mọi người nhìn
cô cũng phải bật cười.
Roan vô tình cũng cười và lắc đầu.
'Mỗi lần, sau khi cô ấy uống trà nhạt, cô ấy sẽ nói
dalkang dal ...... ..
Khi cậu nghĩ đến đó.
Seline xoa hai má cô và thì thầm.
"Ah. Đúng là dalkang dalkang." (TN - Bạn nào biết tiếng Hàn hay điển ngữ thì giúp
mình, bó tay mẹ rồi)
Cách diễn đạt mà chẳng ai hiểu nổi.
Khóe miệng Roan khẽ nhướng lên
'Cũng đã lâu rồi.'
Chút hạnh phúc yêu thương.
Từng khung cảnh cứ lặng lẽ trôi qua trong tâm trí
cậu.
Liền đó, Keep
cất tiếng.
Cậu ta đã đẩy Lander sang một bên và ngồi cạnh Seline.
"Em nói là em chưa có bạn trai nhỉ? Thế em mong một chàng như
nào?"
"Em
không có ý tưởng nào cả."
Seline lắc đầu.
Nhưng Keep không bỏ cuộc.
Anh ta chỉ về phía mọi người.
"Vậy em thích
ai nhất trong hội
này."
Seline nhìn các thành viên trong đội mà không nói
gì.
"Ngài Phụ tá Roan cũng tầm tuổi em? Hay
Pierce? "
Khi nghe câu hỏi, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về
Seline.
Dường như mọi người đều tò mò.
Ngay cả Roan đang nhấm nháp chút bia và tỏ vẻ
không quan tâm, nhưng thực ra là có chút chút.
Seline do dự một lát và cẩn thận nói.
"Em……."
Khi cô ấy nói tới đó, đột ngột cửa nhà hàng
mở mạnh.
Boom!
Đồng thời, là một thông báo khẩn cấp.
"Ngài phụ tá Roan!"
Roan, đang tập trung vào câu trả lời của Seline,
quay đầu lại và nhìn về phía lối vào.
"Huh?"
Đôi mắt của cậu mở to.
Có một người mà anh không ngờ tới đang đứng ở lối
vào.
"Ngài phụ tá Roan. Chuyện lớn rồi."
Người đó tiến lại gần.
Roan đứng dậy với vẻ bất ngờ.
"Mister Chris. Chẳng phải anh tới vùng Dellon
rồi sao? "
Chủ nhân của giọng nói.
Đó là Chris chỉ mới rời lâu đài Beno hai ngày trước.
*****
Roan và Chris bước ra khỏi cửa hàng, bước vào một
hẻm hẻo lánh.
"Mister Chris. Anh vẫn chưa tới Dellon để
tìm cặp vợ chồng già đó sao?"
"Ah. Đúng rồi. Tôi đang cố. "
Chris gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
"Nhưng trong chuyến đi tới Dellon, tôi có
nghe được một câu chuyện kì lạ"
"Một câu chuyện?"
Roan cau mày.
"Vâng. Một câu chuyện tôi nghe từ những
thương gia tới từ phương Bắc. Có vẻ như họ thấy vài cảnh kì lạ. "
Chris tiếp tục trầm giọng, như thể anh đang thì
thầm.
"Những bãi cỏ lớn trên bình nguyên, đáng ra
tầm này phải mọc lên, lại bị nghiền nát như thể bị hàng trăm con ngựa giày
xéo"
Một câu chuyện kỳ quái.
Mặt Roan cứng lại.
"Bởi vì nó chẳng phải là lúa mì hay lúa mạch,
nên các thương gia không hề báo lại cho vương quốc"
Những lời của Chris tiếp tục.
"Tôi cũng nghĩ rằng nó chẳng liên quan và sắp
sửa đi đến vùng Dellon, nhưng có lẽ vì cái tính thất thường của tôi, hay có thể
vì cái giác quan khỉ gió này mà tôi muốn lên kiểm tra vấn đề ở phía bắc. Vậy
nên, tôi đã tìm đến địa điểm mà các thương gia nhắc đến"
Anh nói gấp gáp.
"Nhưng khi tôi chuẩn bị băng qua núi Kape, tôi
phát hiện ra một đàn di chuyển rất nhanh. Ngay cả khi chúng ở xa, chúng vẫn di
chuyển nhanh đến mức làm mặt đất rung chuyển. Khi đó tôi có cảm giác rằng,
chính cái đàn đó đã phá hủy thảm cỏ trên bình nguyên"
"Anh có nhận ra đó là bọn nào không?"
Roan hỏi cẩn thận.
Chris cắn môi và gật đầu.
"Danh tính của đàn đó ......."
Một giọng nói mạnh mẽ.
"Chúng là trư nhân (orc)."
Roan mở to mắt.
'Orcs ư? Một đoàn quân orc? '
Một biểu hiện mà rõ
ràng là cậu đang không thể tin nổi.
Tất cả lũ orc đã bị đuổi khỏi biên giới kể từ chiến
dịch chinh phạt quái vật ở đồng bằng Pedian.
Do đó, khả năng lũ orc di chuyển thành một đạo quân
vào lúc này là bất khả thi.
'Nhưng Chris không thể nhầm được'
Roan cắn môi.
Chris tiếp tục.
"Có ít nhất 2 nghìn quân orc. Toàn bộ trong
số chúng đều cưỡi Lopus"
"Mmm."
Roan nuốt tiếng kêu vào trong.
Lopus.
Một loại quái vật giống như ngựa nhưng nhỏ hơn
chút. Tuy vậy chúng có đặc tính hoang dại và tấn công địch thủ nhiều hơn.
'Cái tên orc điên khùng nào đây… Chiến dịch chinh
phạt của chúng ta vừa mới kết thúc......'
Roan cau mày và nhìn Chris.
"Anh có nhìn được cờ của chúng?"
Chris mỉm cười nhẹ nhàng và gật đầu.
"May thay, tôi có thể. Toàn bộ lá cờ đỏ thẫm và điểm chút xanh, với một đường màu đen cắt
ngang"
Trong khoảnh khắc đó, mặt Roan sững sờ.
'Đỏ sẫm và xanh, nó là màu của quân đội Sedek!’ (edit:
Chính là tên orc đã tử trận ở trận trước)
Tuy nhiên, có thêm một đường màu đen cắt ngang nó.
Đó là lá cờ của đạo quân mà Roan biết rất rõ.
'Quân của Violon'
Cậu nhìn Chris và hỏi một cách cẩn thận.
"Kẻ dẫn đầu đội quân Orc đó không phải là một
con cái chứ?"
"Huh?! Đúng rồi. Chắc chắn đó là một chiến
binh orc giống cái. "
Chris ngẩn ngơ, tự hỏi làm thế nào mà Roan lại biết
điều đó.
Roan cắn môi
'Khỉ thật. Ai mà ngờ vợ Sedek lại xuất hiện đột ngột thế này.'
(TN - Chào các bạn, mình là Hói, translater mới của
bộ IatM này từ chap 36, tức vol 7 chap 4. Nếu ai từng ở vnsharing chắc cũng biết
mình vì tội phá hoại. Chắc chắn việc thay đổi người dịch sẽ khiến giọng
văn thay đổi rất nhiều so với các chap trước, nếu bạn nào cảm thấy không quen
thì mình xin lỗi. Cách mình dịch xưa nay khá thoáng, thường băm cả đoạn rồi dịch,
chứ không sát từng câu chữ, nên nếu đọc eng rồi sẽ thấy tí tí khác biệt. Nếu có
vấn đề nghiêm trọng về dịch thuật, hãy góp ý để mình sửa chữa. Doumo)
(Edit: Xin chào, vẫn là tôi, edit siêu lười và siêu lầy đây. Tôi không có gì để bào chữa cả, nên tôi chuồn đây. Bye bye :v :v )
0 Comments:
Post a Comment