"Mọi việc sẽ ổn thôi, phải
không?"
Kennis nở một nụ cười méo xệch trước câu hỏi của Gale.
"Hẳn thế"
Dù vậy, giọng điệu ông
có chút thiếu tự tin.
Gale, Kennis và các phụ tá khác đứng nhìn những người lính.
"Chuyển cái đó ra
kia! Cái này thì ở đây!"
"Đừng để chúng cạnh nhau!"
"Làm sao mà
trông tự nhiên vào!"
Những người lính bận rộn chạy qua lại giữa bình
nguyên và làng Midis.
Gale gượng cười và nói với binh lính
xung quanh
"Phải rồi. Nếu như đó là
kế sách của Roan, mọi
thứ sẽ ổn thôi"
Trên chiếc áo giáp
mà người lính trẻ măng đó
đang mặc, có một huy hiệu tượng trưng
cho phụ tá cấp 5. Đó là Roan.
Liền đó, Roan phủi bụi khỏi tay và tiến tới.
"Cũng gần đến lúc quân
của Violin tới rồi!"
Gale và những phụ tá khác gật đầu.
Chúng ta còn không xây nổi một trận địa đàng
hoàng…'
Thật vậy, họ còn không
thế lập được một hàng rào
bằng gỗ đơn giản.
Bởi vì họ không đủ thời gian để làm như vậy.
'Ta thậm chí còn tự hỏi cái loại căn cứ khỉ gió nào có
thể xây nổi trong
tình hình này.'
Gale cười cay đắng.
'Dù sao thì, chúng ta cũng đã chuẩn bị mọi
thứ cần thiết cho chiến lược của Roan'
Nếu quân Viloin sập bẫy, anh tin
rằng thắng lợi trong tầm tay.
Nhưng nếu không thì
sao?
'Vẫn có khả năng cao
là chúng sẽ hướng thẳng tới lâu đài Beno'
Gale nghiến răng.
"Chúng ta chắc chắn sẽ thắng" - Gale hạ
quyết tâm
"Từng đạo quân và
các nhóm hãy di chuyển tới các điểm tập kết"
Giọng Roan bình thản.
Gale gật đầu và nhìn sang bên phải.
Ông có thể thấy Jefferson dẫn đầu binh đoàn BlackBird (Hắc Điểu) thuộc quân đoàn của họ (edit:
quân đoàn của nam tước Aaron).
"Vậy thì, lên
đường nào"
Ông gật đầu và di chuyển.
Gale và binh
đoàn Rose nắm quyền chỉ huy trận chiến này.
Jefferson chỉ được phép di
chuyển theo chỉ đạo và chiến thuật của họ.
"Chúng ta
lên đường nào!
Toàn quân hướng tới điểm tập kết!"
Theo mệnh lệnh của
Jefferson, những người phụ tá nhanh chóng ra chỉ thị xuống binh
lính.
"Chúng ta cũng lên đường
thôi!"
Tiếp theo đó, Gale ra lệnh.
Không lâu sau, kị binh, cung
thủ, kiếm sĩ, .... bắt đầu di chuyển dần về phía rừng Riten và hẻm núi Flam.
Rose (Hồng quân) và
Blackbird (Hắc điểu), tổng cộng binh lực khoảng 2500
Hơn quân của Violin
khoảng 500 người.
'Lợi thế về quân số cũng chưa
đảm bảo cho chiến thắng'.
Roan cắn môi và nhìn
quanh.
Chỉ còn đội thương thủ ở lại.
Roan nâng cây
thương và hét lên.
"Đây sẽ không phải là một trận chiến dễ dàng! Nhưng….."
Một tiếng hét lớn.
"Chúng ta sẽ thắng! Hãy cho lũ
khốn orc biết sức mạnh của nhân loại! "
Ngay sau khi cậu nói xong, những thương thủ nâng vũ khí lên và dậm mạnh xuống đất.
Uỳnh!
Mặt đất rung lên
và tiếng động rền vang dưới chân họ.
Khuôn mặt những người lính rực đỏ.
Niềm tin vào chiến thắng tuyệt đối hiện rõ trên mỗi người.
'Chúng ta sẽ thắng. Chắc chắn là thế. '
Ngay cả đối với Roan, trận đánh này cũng mang nhiều ý nghĩa.
Cậu đã trải qua nhiều cuộc chiến kể từ khi luân hồi. Nhưng tất cả số đó đều là những trận chiến cậu đã từng trải qua từ kiếp trước.
Tương tự hoặc gần như thế.
Những trận chiến cậu đều có kinh
nghiệm hoặc biết về nó.
Nhưng cuộc chiến này hoàn
toàn không xảy ra trong kiếp trước của cậu.
Ngay cả Roan cũng không thể biết kết quả sẽ ra sao.
'Mình đã gom mọi kế sách hiệu quả vào một trận'
Cậu đã pha trộn những chiến sách tốt nhất dựa theo tình
hình, để áp dụng vào trận này.
'Mình sẽ thắng'
Roan cắn môi.
Đó không phải là một trận chiến mà cậu đã biết rõ kết quả.
Trận chiến đầu tiên mà cậu đối mặt chỉ với khả năng của mình.
Nếu cậu thắng, cậu sẽ đạt được vô khối kinh nghiệm cũng như
sự tự tin.
Đôi mắt Roan sáng lên.
'Nhào vào đây, mụ orc điên
kia'
Ngực cậu đập mạnh.
Roan siết chặt tay.
'Để ta có thể gửi ngươi tới chỗ thằng chồng yêu quý'
Gió tây lại thổi.
Sát ý bừng bừng lẫn trong làn
gió ấm.
*****
Thanh gươm được làm từ xương thú
được mài sắc.
Lưỡi gươm chém ngang
qua cánh tay.
Slash.
Dòng máu đỏ chảy ra từ vết thương.
"Hrm."
Chủ nhân của cánh tay thè
lưỡi liếm vết thương.
Máu nhanh chóng ngừng chảy, nhưng vết thương vẫn còn đó.
Một nhát cắt rất sâu.
Nhìn lại thì ở cạnh đó, còn có
nhiều nhát chém
khác.
'Không bao giờ quên đi nỗi đau này.
Trước khi mối thù của chồng được trả, ta không
được quên đi sự đau đớn".
Ánh mắt ngập tràn điên
cuồng.
Da xám, tóc xù
đen, và bốn răng nanh mọc từ miệng.
Ả treo thanh
gươm vào eo và đứng dậy.
Cơ thể tráng kiện tới mức khó có thể nói đây là
của một phụ nữ.
Những phần tay chân
không được che phủ bởi áo giáp thì lộ ra ngoài cuồn cuộn cơ bắp.
Chỉ nhìn qua cũng đủ hiểu lí do vì
sao Sedek không thể giữ nổi của quý của mình.
Một giọng nói nhỏ nhưng nặng nề vang lên từ phía sau.
"Tư lệnh Violin. Toàn quân sẵn sàng di chuyển"
Chủ nhân của giọng nói là Kurk,
một kẻ thân cận của Violin.
"Người cho lũ
Lopus uống đủ nước chứ?"
"Vâng. Thậm chí còn
cho chúng ăn cả thịt heo"
Violin gật đầu.
"Không có
quân đội con người ở Slen."
Sự khát máu có thể cảm thấy rõ trong
giọng ả.
"Chúng ta đã phải di chuyển lẩn trốn ánh mắt của lũ con
người cho tới giờ. Nhưng kể từ đây, không
cần làm thế nữa. Chúng ta sẽ xung phong
mà không dừng lại. Nghiền nát mọi thứ và phóng hỏa. Hãy tấn công lâu đài Beno trước khi bọn chúng kịp chuẩn bị bất kì thứ gì! "
Lam hỏa bừng cháy
trong con mắt đen của ả.
"Chọc mù mắt và cắt lưỡi lũ Hông
quân sau khi đã chặt gẫy chân chúng. Và......... "
Violin siết chặt hai nắm đấm.
"Ta sẽ chăm sóc chu
đáo cho thằng khốn tên là Roan ấy"
Kurk cúi đầu.
"Vâng. Tôi sẽ truyền lệnh xuống như thế "
Một ánh nhìn thực sự tập trung.
'Sau cái chết của Sedek,
tính tình của cô ta lại càng nóng nẩy hơn.'
Nếu không cẩn thận mà mắc lỗi, thì cái
đầu khó mà giữ được trên cổ.
Lát sau, quân đội của Violin
hoàn tất việc chuẩn bị và xung
phong tới lâu đài Beno.
Kaang! Kaang!
Tiếng vó Lopus vang vọng khắp bầu trời và dậy cả mặt đất.
Đạo quân của Violin
xông lên mà không hề dừng lại, chỉ có chút ngập ngừng ngay trước lối vào vùng Slen.
"Huh?"
Violin, kẻ dẫn đầu quân đội, cau mày. Một khung cảnh bất ngờ đã hiện ra trước mắt.
'Con người?'
Bắt đầu từ ranh giới của núi Flam và rừng Riten trải rộng.
Ngay lối vào rừng, những binh
lính con người đang chạy vội vàng.
'Có binh lính con người ở đây?'
Một tình huống bất ngờ.
Violin ngoắc tay gọi Kurk.
"Có vẻ như động tĩnh
quân ta đã bị rò rỉ"
"Tuy thế, chỉ có khoảng chục
tên."
Ánh nhìn của Kurk hướng
về rừng Riten thật dữ dội
"Cẩn thận thì, phái
vài tên qua đó đi."
"Vâng. Đã rõ."
Kurk vội vã trả lời và điều 500 lính
lao về phía rừng Riten.
Cho tới tận lúc đó,
binh lính nhân loại vẫn chưa nhận ra quân Violin, vẫn đang di chuyển các khúc
gỗ xung
quanh.
Dudududu.
Khi lũ Lopus bắt đầu lao tới, đất rung lên.
"Huh?"
"Gì vậy?"
Những người lính nhìn về hướng âm thanh
trong khi vẫn nâng các khúc gỗ.
Và rồi, đôi mắt của họ mở to.
"Huk! Khỉ thật! Lũ khốn đó tới đây rồi! "
"Trốn đi!"
"Trốn đi!"
Họ sợ hãi chạy về phía khu rừng và vứt bỏ những khúc gỗ.
Như những kẻ tham sống sợ chết.
"Hmph! Lũ hèn! "
Kurk nhìn đó và nắm chặt dây cương.
Hắn định đuổi theo vào
chém bay đầu tất cả.
Nhưng, con Lopus mà hắn đang cưỡi, bất ngờ lắc sang hai
bên và hí to.
Kuaang! Kuaang!
Những bước đi và tiếng kêu đầy
sự khó chịu.
Kurk ngay lập tức ghìm dây
cương và dừng con lopus lại.
500 orc theo sau cũng
giảm tốc độ và đứng
bên cạnh Kurk.
Kng! Kng! Kng!
Tất cả lũ lopus đều bắt đầu ngửi dưới chân như
chúng đồng ý với nhau từ trước.
Kurk cau mày và làm dấu tay.
"Có gì đó
không đúng. Kiểm tra những thứ bọn con người ném lại."
"Rõ."
Vài tên orc trẻ đáp và chạy về phía rừng.
Crash.
Khi chúng nghiền nát gỗ bằng một cái rìu, một mùi khó chịu bốc ra.
Chúng cau mày và hét về phía Kurk.
"Thứ bên trong
là dầu!"
"Không chỉ trong các
khúc gỗ, mà còn cả dưới mặt đất và trên cỏ!"
Lũ orc vặt một chút cỏ bằng tay.
Dầu bám lại trên tay
chúng.
'Lũ con người khốn kiếp. Định chơi hỏa công à. '
Sự khát máu nổi lên trong
mắt Kurk.
Liền đó, Violin dẫn đại quân hướng tới.
"Có vấn đề gì?"
Kurk mỉm cười lạnh lùng và trả lời.
"Có vẻ như bọn con người nắm được thông tin. Bọn chúng
đang đổ dầu vào rừng Riten "
"Dầu?"
Violin cau mày và nhìn về phía rừng Riten.
Kurk tiếp tục nói.
"Nhưng có vẻ như tốc độ của chúng ta
nhanh hơn là chúng nghĩ. Chúng bỏ chạy trước khi kịp hoàn
thành nó. Hahaha"
Một tiếng cười hào hứng.
Có vẻ như hắn thật sự vui.
'Nhìn lũ con người đang run
sơ, thực là sảng khoái'
Nhưng Violin, kẻ được biết đến là nóng
máu thì lại tỏ vẻ bình tĩnh.
"Nếu chúng không
kịp hoàn
thành mấy thứ này, thì cũng sẽ chẳng thể nào thiết lập căn cứ được."
Kurk từ từ gật đầu.
Violin mở to mắt và nói.
"Nhanh chóng hành quân về phía lâu
đài Beno trước khi lũ con người kịp chuẩn bị xong."
"Vâng! Đã rõ."
Kurk trả lời với một giọng to và chỉ tay về những Orc.
Những orc đang dừng lại bắt đầu di chuyển về phía rừng Riten.
Nhưng Violin cất tiếng
"Chờ đã!"
Ngay lúc đó, tất cả orc đều dừng lại.
Violin nhìn chằm chằm vào Riten im
ắng như thể hoàn toàn
không có ai ở đó.
'Chúng ta chưa từng giáp mặt với quân đội con người cho tới giờ. Nhưng...'
Quân lính xuất hiện ở vùng
Slent, nơi lí ra không thể có quân đội con người.
'Có khi nào…
việc bỏ trốn vào rừng chỉ là mồi nhử?'
Có bẫy trong rừng Riten.
'Nhưng sự thật là chúng
chưa chuẩn bị xong.' – Kurk nói.
Violin chạm vào chiếc răng nanh và lắc đầu.
Không cần lãng phí thời gian hành quân vì chuyện này.
Ả đưa ra ý
tưởng khác.
"Hành quân qua hẻm núi Flam
thay vì rừng Riten."
"Dạ? Lũ con
người đâu đã rải xong dầu trong rừng đâu"
Kurk lắc đầu như thể phàn nàn.
Nhưng Violin không hề định thay đổi suy nghĩ.
"Người có thể không biết. Cái đó
là tương kế tự kế, bẫy trong bẫy. Dù thế, cũng không nên sơ xuất. Chúng ta sẽ băng quả hẻm núi
Flam."
(edit: Rất tiếc, đây không phải là “bẫy
trong bẫy” mà là “bẫy trong bẫy trong bẫy” :v)
"Hẻm núi đó là
nơi dễ bị kẻ thù phục
kích" - Kurk nói với một khuôn mặt lo lắng.
Bất chấp lời Kurk, Violin vẫn lắc đầu.
"Hẻm núi đó
khá ngắn, kể cả khi bị tập kích ở đó thì cũng
chẳng có vấn đề gì lớn cả. Quân ta sẽ vượt qua nó
nhanh thôi. "
Ả giơ cao lưỡi kiếm.
"Đi nào! Mục tiêu là
lâu đài Beno! "
"Waaaaaaa!"
Các orcs đều hét lên và
giật cương.
Hướng những cong
Lopus đã chuyển từ rừng Riten sang hẻm núi Flam.
Dudududu.
Âm thanh rung chuyển trên mặt đất.
Chỉ còn lại bụi phía sau
khi quân Violin di chuyển.
Swish.
Sau đó, những bụi cỏ trong rừng Riten khẽ động và những người lính bỏ chạy lúc nãy
xuất hiện.
Những người mà mới lúc nãy
còn nhợt nhạt và la
hét.
Nhưng giờ khẽ mỉm cười.
"Cho tới giờ, mọi thứ vẫn theo kế hoạch?"
Một người lính hỏi, trong
khi người khác gật đầu.
"Ừ, có vẻ như mọi sự đều đang diễn ra như Phụ tá Roan
nói."
Tất cả những người lính đều tỏ vẻ ngạc nhiên
'Anh ta thực sự là một người đáng kinh ngạc.'
'Có thể dễ dàng lùa
2000 quân Orc tới đúng nơi mà anh ta muốn'
'Anh ta không chỉ đơn giản là một thương thủ đâu'
Một cái nhìn đầy bất ngờ trên họ.
Rồi thì, một người lính vỗ tay.
Clap!
"Nào! Không
có thời gian đâu!
Hãy chuẩn bị việc tiếp theo nhanh nào"
"Đúng! Nhanh
lên."
"Nhanh lên nào!"
Những người lính gật đầu và lại di chuyển bận rộn.
Kế hoạch của Roan vẫn chưa kết thúc.
Không, chính xác thì đó mới chỉ là bắt đầu.
0 Comments:
Post a Comment