'Chúng thật sự đang tới.'
Jefferson tỏ vẻ ngạc nhiên.
Mắt anh hướng xuống
dưới hẻm núi.
Huỵch! Huỵch!
Đoàn quân của Violin hiện ra trong
làn bụi.
'Mình cứ nghĩ rằng chuyện
này là bất khả thi…'
Quả thật,, kế hoạch đó nghe qua thì rất
vô lí.
Tuy nhiên, Jefferson không thể phản đối.
'Kế sách này do Roan
đưa ra. Cậu ta cũng là người đã đề xuất kế thủy công ở
sông Prely'
Jefferson ẩn nấp trong hẻm núi Flam, lòng vương vấn hoài nghi.
'Bọn chúng thực
sự đã bị dụ đến đây'
Thông thường, chẳng ma nào chọn con đường gập ghềnh này, mà sẽ băng
qua lối đi trong
rừng.
Đơn giản vì lối đó rộng rãi và
thoải mái hơn.
'Nếu chúng ta có đủ thời gian để chuẩn bị và sử dụng hỏa công, sẽ rất tuyệt
nếu dụ được chúng vào
trong rừng....'
Nhưng họ không đủ thời gian để tưới dầu.
Đó là còn chưa kể cơn gió
đang thổi từ phía tây.
'Chỉ một sai lầm nhỏ thôi,
chính chúng ta sẽ bị chìm trong biển lửa'.
Quân Violin đã thay đổi hướng đi. Chúng
chọn phía đông
để tiến quân về lâu đài
Beno càng nhanh càng tốt thay vì hướng đông nam.
Để chuẩn bị cho điều này, Hồng quân và Hắc điểu phục sẵn ở phía bắc sông
Sleion, rừng Riten và hẻm Flam ở phía tây. Còn nếu đóng quân chờ ở đồng bằng thì sẽ là ở phía đông.
Vậy nên, có khả năng họ sẽ bị dính chính
đòn hỏa công
trong cơn gió ngược.
Bởi vậy, Roan đã chọn phục kích ở hẻm núi.
Tất nhiên, mấu chốt của kế hoạch này là:
Làm thế nào để dẫn dụ quân của Violin tiến về hẻm núi.
'Và cậu ta thành
công chỉ với vài chục lính'
Cậu đã đánh lừa chúng bằng một vài thùng dầu và ba mươi
lính.
"Quả là một chàng trai khó lường."
Jefff nghĩ rằng, cuối cùng anh
cũng hiểu tại sao mọi người lại tỏ vẻ ngưỡng mộ Roan đến vậy.
Dudududu.
Lũ Lopus phóng qua.
Những người lính đang
len lỏi nấp giữa những khe hai
bên hẻm núi, cảm thấy cơ thể mình rung lên.
Sau đó Jefferson vùng dậy và giơ tay
lên.
"Tấn công!"
Mệnh lệnh đã vang
lên.
Kì binh vẫy mạnh lá cờ từ hai bên hẻm núi.
"Waaaaaa!"
"Giết chúng!"
"Lăn đá xuống!"
"Bắn tên
đi!"
Cung thủ xả tên xuống trong
khi các kiếm sĩ thì lăn những tảng đá.
Sweeeeee! Roooooooooll!
Những âm thanh sắc nhọn vang lên,
hòa cùng tiếng đá tảng lăn xuống dốc.
"Khốn kiếp!" -Violin,
kẻ dẫn đầu đoàn quân, cất tiếng nguyền rủa khi nhìn
vào những mũi tên
và tảng đá dội rơi xuống.
'Chúng không
chỉ chuẩn bị cho một trận hỏa công
trong rừng mà còn có thể sẵn sàng cho
một cuộc phục kích ở đây?'
Nghĩa là đối phương đã
có sự chuẩn bị kĩ càng.
'Có vẻ như mọi
chuyện đã khó khăn hơn một chút'
Chúng sẽ phải đánh một trận lớn ở ngay vùng
Slen này, thay vì thong dong tiến về lâu đài
Beno.
'Khốn kiếp!'
Chửi thề.
'Chúng mày là bọn nào? Danh
tính chúng mày là ai? '
Đôi mắt Violin rực đỏ. Sự nóng nảy của ả lộ rõ.
"Kukh!"
"Kek!"
Sau đó, những tiếng la thảm thiết của bọn orc vang
lên.
'Chậc. Không phải lúc để bị cầm chân ở đây! '
Cuối cùng thì, cái đầu ả cũng hạ chút nhiệt.
"Xung phong!
Băng lên phía trước! "
Violin hét lên với bọn orc bằng sức mạnh của mình.
Hẻm Flam không quá
dài.
Chỉ cần chúng có
thể băng qua đó thật nhanh thì
sẽ thoát được.
Kung! Puk!
"Krr!"
"Kugh!"
Những tên orc tụt lại phía sau
nhanh chóng bị hạ gục bởi tên và đá.
Thực tế thì, hẻm núi này còn hơn cả ngắn
- nó thậm chí quá ngắn.
Trong số 2000 orc bị phục kích, chỉ có 200 tên bỏ mạng.
Số còn lại đã băng
qua an toàn.
"Whew."
Jefferson nhìn lũ orc lao ra khỏi hẻm núi và thở dài.
Thoạt nhìn, có vẻ như anh đã
không hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.
Nhưng trên mặt anh, một nụ cười thoả mãn lộ ra.
'Cậu ta lại tính toán
chính xác'
Lần đầu tiên nói về chiến lược này, Roan đã khẳng định:
<Với cuộc phục kích ở hẻm núi Flam, chúng ta sẽ không thể giáng cho chúng
một đòn đủ lớn.>
Thường thì những người chỉ huy hay
binh lính sẽ không bao giờ nói như vậy.
'Nếu ai đó muốn lập công
thì....'
Rồi Roan mỉm cười tươi cười và nói.
<Còn một nhiệm vụ quan trọng hơn cả cuộc phục kích.>
Sau đó, những lời tiếp theo của
Roan làm mọi người chỉ biết vỗ đùi tán thưởng.
'Vậy chúng ta
nên nhanh chóng rút xuống thôi?'
Jefferson ra dấu tay cho kì binh và
gửi mệnh lệnh xuống.
"Lui binh! Chúng ta
rút lui theo đường núi! "
Giọng nói tràn ngập sức mạnh
"Chúng ta sẽ chặn đường thoát của
chúng!"
Trận chiến còn chưa
bắt đầu, nhưng đã
tính tới đường tẩu thoát của
địch.
Một mệnh lệnh kì lạ được ban ra.
"Waaaaaaaaa!"
"Nhanh, di chuyển nhanh nào!"
Không một ai nghi ngờ.
Những người lính bước xuống hẻm núi nhanh chóng và bắt đầu xuyên qua
nó.
*****
Dududududu.
Quân của Violin
nhanh chóng băng qua lối ra hẻm núi.
Trong khoảnh khắc ấy, một đồng bằng rộng lớn trải ra trước mắt chúng.
"Ah ......."
Violin kéo dây
cương cùng với một tiếng than.
Ả sững sờ....
Đôi mắt lấp đầy bởi nộ khí và hoang
mang.
'Cái éo gì
thế này...'
Ả không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.
Violin và tất cả lũ orc dừng lại.
Toàn bộ đều tỏ vẻ lúng túng.
"Cái… cái thứ này giống như một pháo đài
vậy."
Kurk tiến tới và cau mày.
Violin gật đầu mà không nói
gì cả và liếc về phía trước.
Những xe hàng chất đầy
xô đất, xếp thành hàng trên đồng bằng.
Ừ thì, Xe hàng hay xô chậu là thứ mà bạn có thể thấy ở mọi nơi.
Nhưng nhìn vào cả trăm xe
hàng nối đuôi nhau
che chắn toàn bộ lối ra, sự hăm dọa nó mang lại là không thể coi thường.
Hơn hết, tất cả xe hàng đều được buộc chặt với nhau bằng dây thừng khiến chúng
không dễ bị công phá.
'Tình cảnh này, quân
ta không thể tận dụng sự cơ động'
Thông thường, chúng cần khoảng không để có thể cho lũ
Lopus tung hoành.
'Có nghĩa là cuối cùng
chúng ta chỉ có thể băng qua ở một chỗ...'
Tiến tới phía bắc là vô
nghĩa khi đối diện sông Slein.
Cuối cùng thì, là hướng đông hay
nam.
Ánh mắt Violin đảo nhanh.
'Về phía Nam? Hay
về phía đông?'
Ả chìm sâu
hơn vào suy nghĩ.
Rồi, một tiếng động lớn vang đến tai
chúng.
Boom.
Gần như cùng lúc, những chiếc xe bắt đầu chuyển hướng cùng với tiếng gỗ kêu lạch cạch.
Drrrrrr. Click! Drrrrrr. Click!
Những chiếc xe hướng về cùng một hướng.
Booom.
Một lần nữa, một cú shock nặng với chúng.
Lần này, pháo
đài kết từ những chiếc xe bắt đầu di chuyển.
Drrrrrrrrr.
Tiếng bánh xe quay
vang lên.
"Huh?"
"Gì?"
"Ph, pháo đài di động."
Lũ orc nhìn về những chiếc xe gần chúng với vẻ khó hiểu.
'Chúng không
chỉ đứng im sao?'
Violin cũng rất ngạc nhiên.
Trong khi đó, những chiếc xe đã rút
ngắn khoảng cách.
Bang!
Các toa xe đổi vị trí cùng với một âm thanh nặng nề.
Pat!
Đồng thời, những cây giáo dài hiện ra giữa những xô đất hay bên dưới chiếc xe.
Những mũi giáo nhọn hướng thẳng về quân orc.
Một pháo đài di động với những cây giáo
lởm chởm như gai.
"Chỉ, chỉ huy Violin".
Kurk hoảng hốt nuốt nước bọt và gọi Violin.
Nhưng ả không đáp
lại.
Ả chỉ nhìn về phía pháo
đài xe với ánh mắt dữ dội.
Sau đó, một Orc ở hậu quân hét
lên.
"Hẻm núi bị chặn! Lũ con người đang tiến về từ hẻm núi!
"
Một số tên orc
cũng xác nhận tương tự.
Nhưng Violin không phản ứng.
'Chúng hẳn đã lên kế
hoạch phục kích bọn ta'
Ả hít một hơi thật sâu.
'Khốn kiếp. Tạo nên một pháo dài
chỉ với xe hàng
và xô'
Ả muốn nhìn mặt thằng khốn nghĩ ra cái
trò này ít nhất một lần.
'Dù tình cảnh khá tệ..........'
Nhưng chúng không thể nào án
binh bất động trong
tình huống này.
Nếu tiếp tục trì hoãn,
chúng sẽ phải đối mặt với một cuộc tấn công bằng giáo.
'Chúng ta phải lao qua'
Mặc dù sẽ phải trả giá với nhiều mất mát, ưu
tiên vẫn là có thể băng qua
và đến được lâu đài
Beno.
Liền đó, một người đàn ông
hiện ra trên
những chiếc xe.
Anh ta có một khuôn mặt non choẹt nhưng lại có huy hiệu của phụ ta cấp 5.
Đó là Roan.
Violin cau mày.
"Vậy ra ngươi là chỉ huy?"
Roan chỉ mỉm cười thay vì trả lời.
'Điều này thật đáng ngạc nhiên.'
Họ sử dụng toa xe và xô để hạn chế sự di chuyển của chúng, không, để làm một pháo đài.
Một kế sách vô tiền khoáng hậu.
'Đây là kế sách được bọn phiến quân ở vương quốc Estia
dùng sau 5 năm nữa'.
Nhưng tất nhiên nó không hoàn toàn giống nhau.
Quân đội phiến loạn đã sử dụng xe hỏng thay vì xe hàng
và xô.
Quan trọng hơn, có một sự khác biệt lớn trong kế sách mà Roan sử dụng.
Đó là pháo đài của Roan có thể di chuyển.
'Ý tưởng của Lander thật sự đã cứu mình'
Thật tốt nếu có một pháo đài
rơi từ trên trời xuống.
Liền đó, những chiếc xe và xô
lọt vào tầm mắt của cậu.
'Nơi này khá hẹp vì sông
Sleion. Hơn nữa, sản lượng nông sản tuyệt vời nên mỗi làng đều có xe
hàng và xô. Điều kiện tuyệt vời để dựng lên một pháo đài với những xe hàng!”
Một kế sách thích
hợp với địa hình nơi
đây.
'Mọi thứ vẫn y như kế hoạch tới giờ. Vậy nên, cùng
cố gắng nào.
Violin'
Roan mỉm cười nhẹ nhàng và chỉ giáo về Violin
"Ta là phụ tá cấp 5 của Hồng quân, trực thuộc quân đoàn
7 vương quốc Rinse"
Violin cau mày.
'Roan ?! Là tên Roan đó! '
Roan nhìn thấu Violin.
"Đúng. Ta
chính là kẻ kết liễu Sedek. "
Booom.
Khuôn mặt Violin sững sờ.
Đồng thời, làn da xám của ả chuyển đỏ.
Cuồng nộ.
Đôi mắt ả tràn ngập sự kinh ngạc điên cuồng.
Srung.
Ả rút thanh
đao bản rộng ra.
"Cuối cùng ta cũng
tìm được mi."
Giọng nói ngập trong huyết hận.
'Không cần tới lâu đài
Beno nữa'
Ngay cả đôi mắt ả cũng đỏ rực.
"Ta sẽ lột da và xẻo thịt ngươi. Ta
sẽ khiến người phải cầu xin để được chết"
Violin nghiến răng.
Ánh nhìn cho thấy ả sẽ tấn công ngay
khi cậu trả lời.
Mặc dù vậy, vẻ mặt Roan đầy thư giãn.
"Có vẻ người thật sự yêu chồng."
Giọng nói đầy mỉa mai.
"Nếu ngươi muốn, hãy để ta đưa
ngươi về với hắn"
Roan ngoắc tay.
"Nhào vô."
Hành động đầy khiêu khích.
"Ta, ta sẽ giết ngươi!"
Violin không thể kìm chế mà bùng
phát trong cơn thịnh nộ.
Cô ta thúc
ngựa lao về phía Roan.
"Uh? Huh! Tất, tất cả quân lính
mau yểm trợ chỉ huy"
Kurk đã rất ngạc nhiên nhưng đã nhanh chóng giật cương sau khi ra
lệnh.
"Chỉ huy! Chỉ huy Violin! Cô không thể kích động như thế!
Hắn lao theo sau
Violin trong khi hét lên.
Lũ orc cũng vội vàng thúc
Lopus lao theo.
Roan vẫn đứng trên đỉnh của một toa xe với vẻ khiêu khích.
Gần 2000 quân orc
xung phong mãnh liệt và bất chấp điều đó, đội hình của chúng không hề hỗn loạn.
"Ta sẽ nghiền nát ngươi!"
Viloin lao tới với vẻ tàn bạo.
"Bảo vệ chỉ huy!"
"Xung phong!
Xung phong!"
Lũ orc đuổi theo ả.
Chúng hạ thấp cơ thể và cầm chắc dây cương để bắt kịp Violin.
Sau đó, Violin kẻ đang dẫn đầu, dừng lại trước pháo đài
xe.
"Thằng khốn!"
Violin hét lên về phía Roan,
người đã trong
tầm với của ả.
Lopus dường như biết cảm giác của chủ nó, nên nó phi lên với toàn sức mạnh.
Ngay lúc đó!
Psk.
Chân trước của nó bị chôn vùi dưới đất.
Kaang!
Một tiếng hí hoảng loạn.
Kung!
Con Lopus đập đầu xuống đất và ngã về phía trước.
Rắc.
Xương cổ đã gẫy.
Một cái chết ngay lập tức.
Violin, kẻ đã cưỡi nó, cũng ngã
về phía trước.
'Kgh!'
Ả vặn vẹo cơ thể và cố giữ thăng bằng.
Boom.
Violin ngã lăn xuống đất với một tiếng động nặng nề.
Liền đó, lũ orc theo
sau cũng rơi vào cùng một cái bẫy.
Boom. Booboom!
"Kuk!"
"Huk!"
Chỉ sau khi hàng trăm orc lọt bẫy, Violin mới ngừng đợt xung phong.
"Uhhhhhhhh."
Violin đứng lên với một tiếng gào man dại.
Ả nắm lấy thanh đao
nằm lăn lóc
dưới đất và tiếp tục chạy.
Mục tiêu của ả là Roan.
Violin đã đánh mất lý trí vì cơn giận.
"Uaaaaaa!"
Ả gầm lên.
Tat!
Ả lao về phía trước và hướng về những toa xe.
"Định đi đâu!"
"Lấy đầu thủ lĩnh lũ orc!"
Những người lính đâm mũi thương với toàn bộ sức lực.
Spat!
Cây thương
hướng tới mạn sườn ả.
"Xéo!"
Violin vung lưỡi kiếm trong khi
kẹp cây thương
vào nách.
Slash!
Cây thương cứng bị chém đứt ngay lập tức.
"Huuk!"
"Hup!"
Các thương thủ sợ hãi nuốt
nước bọt.
Tuy nhiên, Violin không để mắt tới họ.
Ả tiếp tục đuổi tới chỗ Roan.
"Ta sẽ đấu với ngươi!"
Sau đó, Pierce
xuất hiện với giọng đầy sức mạnh.
Spat!
Cây giáo di chuyển quái lạ trong khi
cắt xuyên qua
không khí.
Động tác vừa rồi cho thấy, Pierce đã
không còn là một thương thủ bình thường.
Stab.
Cây thương nhảy múa và đâm
vào cơ thể Violin.
Khóe miệng Pierce
khẽ hé.
'Thế nào? Đây là bí kíp
thương thuật của ngài Roan... .. '
Mặt cậu ta sừng sờ.
"Kuuuuuu."
Violin hi sinh một phần cơ thể để tóm lấy thương của Pierce
"Kuk!"
Pierce dùng toàn bộ
sức lực để thu lại cây thương, nhưng nó chẳng dịch chuyển lấy
một li.
'Không thể nào! Làm thế nào ả ta...... .. '
Tài năng của cậu là tuyệt vời, nhưng
kinh nghiệm thì còn quá non nớt.
Khi xảy ra tình
huống ngoài
mong đợi, cậu ta sẽ trở nên mất bình tĩnh.
"Ta đã nói là xéo"
Violin mỉm cười độc ác và nâng lưỡi đao lên.
"Huh!"
Pierce bối rối và cơ thể cậu bất động.
Slash!
Cùng lúc đó, lưỡi đao cắt xuyên qua
không khí.
'Ugh!'
Pierce nghiến răng và nghĩ đến
cái chết.
Liền đó!
Một cây thương xuất hiện và đánh bật
lưỡi đao.
Clang!
Tiếng kim loại chạm nhau chói
tai.
"Kuk!"
Cả lưỡi đao và cánh tay
của Viloin bị
đánh bật ra.
Trong khi Pierce vẫn đang chết trân vì
ngạc nhiên.
Chủ nhân cây thương xuất hiện.
"Pierce. Cậu lùi lại nghỉ ngơi đằng sau
đi."
Đó là Roan.
Một nụ cười mờ nhạt trên mặt cậu
"Mụ orc điên
này là khách của tôi."
0 Comments:
Post a Comment