Vua pháp thuật Trở về từ Cõi chết - Chương 2: Bài kiểm tra đầu vào

"Là do Trái tim Rồng!"

"Trái tim ...?"

Một người nào đó hỏi với giọng bối rối.

"Anh nói trái tim rồng nghĩa là sao?"

"Tôi đã đọc về chuyện này trong một cuốn cổ thư, các đây nhiều năm trước" - Zod run run nói.
Trái tim của rồng hoạt động như một lõi ma thuật,  giống như vòng tròn mana của chúng ta. Nó là một cỗ máy ma thuật khổng lồ hút vào mana xung quanh.

Vòng tròn mana ẩn sâu trong cơ thể mỗi người. Mana được hấp thụ vào vòng tròn mana để nó có thể được kiểm soát và sử dụng. Đây là kiến ​​thức cơ bản của mỗi pháp sư trong thế giới này.

Zod tiếp tục

"Con rồng đã chết, có nghĩa là không còn thứ gì kiểm soát mana tích lũy trong lòng nó. Vì lượng mana rất nhiều, nên nó đang tỏa ra khắp nơi, và "động cơ" bị quá tải. Nếu điều này tiếp diễn-"

"Tôi khôn hiểu gì cả. Làm ơi giải thích đơn giản hơn được khôn?" - Thủ lĩnh man di lắc đầu.

Desir lên tiếng, đi đến kết luận nhanh chóng.

"Cỗ máy quá nóng và sắp nổ tung."

"HẢ?!?!? " - Priscilla hét lên với giọng chói tai.

Một loạt tiếng ầm ầm khủng khiếp phát ra từ cơ thể con rồng, như minh chứng cho giả thuyết của Desir. Mana hùng hậu của con Rồng tràn ra, áp đảo tất cả mọi người có mặt.

"Tại sao... tại sao chúng ta không biết về điều này trước khi chúng ta giết nó?"

Đôi mắt của Zod chìm trong tuyệt vọng. Anh nuốt nước bọt, nói với giọng chết chóc và đơn điệu,

"Đó là vì..."

"Đây là lần đầu tiên loài người đánh bại một con rồng."

"Xét theo lượng mana đang tuôn chảy, một vụ nổ xuất phát từ hiện tượng này sẽ mạnh mẽ tương đương pháp thuật tối cao của một pháp sư hạng 7..."

"Không, anh lạc quan quá rồi. Lượng mana này vượt quá khả năng của người phàm. Đây không phải là phép thuật, mà dù nó có phải là phép thuật đi chăng nữa, nó cũng nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta".

"Liệu chúng ta có thể làm gì không?"

Sự tuyệt vọng hằn sâu trên mặt mỗi người, giống như một đám mây đen.

Đúng như Zod đã nói. Một vụ nổ mana ở quy mô này là không thể né tránh, cũng không thể ngăn chặn.

"Hết rồi, hết thật rồi..."

"Chúa ơi, xin hãy cứu rỗi chúng con..." - Thánh nữ nhẩm nhẩm lời cầu nguyện, trước khi bị nhấn chìm bởi cơn bão sắp tới.

Desir đứng ở trung tâm của nhóm, khuôn mặt căng thẳng vì đau đớn và tuyệt vọng. Thảm họa đã mở ra trước mắt anh, và hàng trăm suy nghĩ chạy qua tâm trí anh. Sóng mana ập tới, nhưng trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ nổi bật.

'Đây là kết thúc của mình ư?'

Anh nhắm mắt lại và cảm thấy luồng ma thuật chết chóc chém ngang mặt.

Đó là ký ức cuối cùng của anh.

Thế rồi...

Desir Arman mở mắt, nhìn chằm chằm vào bàn tay dang ra của mình.

'Huh?'

Một cái gì đó không ổn.

'Mình đang ở đâu đây?"

Những tiếng nói ríu rít đầy phấn khích, tràn ngập không khí. Anh ta hạ tay xuống và đưa mắt nhìn xung quanh. Một chiếc đèn chùm khổng lồ, được mạ vàng với hàng chục viên sapphire, thắp sáng căn phòng. Hàng trăm sinh viên mặc đồng phục màu đen ngồi ở hàng chục bàn gỗ sồi xung quanh một ngôi đền đá cổ.

Khi Desir liếc nhìn xung quanh trong sự bối rối, anh nhận ra,

"Cảnh này... Sao quen quá vậy"

Desir vô tình nhìn xuống, có một chiếc cốc thủy tinh đựng đầy nước đang đặt trước mặt anh. Từ mặt nước, hiện lên hình ảnh một cậu bé, quen thuộc kỳ lạ, với ánh mắt đầy bối rối.

Anh ta có đôi mắt đen sâu thẳm và đôi môi đỏ tươi. Khuôn mặt của anh ta khá đẹp trai, nhưng vẫn đậm nét trẻ thơ.

"Đợi đã, đây là..."

Đây chính là Desir của ngày xưa.

"Chuyện gì đang diễn ra vậy? Chắc chắn mình đã chết rồi mà?"

Desir ngồi lặng lẽ. Sự bối rối và nghi ngờ chạy đua trong tâm trí, cho đến khi một tiếng chuông bất ngờ làm gián đoạn suy nghĩ của anh.

Tiếng chuông thu hút chú ý của mọi người. Thế rối, một phụ nữ trẻ xinh đẹp mặc đồng phục giáo sư đen mỉm cười khi cô bước lên sân khấu. Khi âm nhạc và những tiếng xì xào chấm dứt, người phụ nữ bắt đầu nói.

"Rất vui được gặp các em,  những ứng viên của Học viện Hebrion. Tôi là giáo sư Brigitte."

Desir nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt. Đáng lẽ đây là lần đầu tiên Desir nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, nhưng thay vào đó, cô ta trông cực kỳ quen thuộc.

"Tôi biết rằng các em đã đến Học viện Hebrion từ nhiều quốc gia khác nhau. Tôi chân thành cảm ơn mọi người vì đã vượt qua hành trình dài này để theo học tại trường của chúng tôi."

Cô dừng lại và hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục.

"Tuy nhiên, tôi rất tiếc phải thông báo rằng, không phải ai đến đây cũng sẽ được nhận vào học viện Hebrion. Theo truyền thống, mọi người sẽ phải trải qua bài kiểm tra đầu vào của chúng tôi. Chỉ có 600 em xuất sắc nhất được nhận vào Hebrion."

"Bài kiểm tra đó là..."

"Dọn sạch một thế giới bóng tối" - Desir khẽ lẩm bẩm trong hơi thở của mình.

Và giáo sư Brigitte cũng nói y hệt.

"Đừng lo lắng; Mặc dù bài kiểm tra này tương tự như Thế giới Bóng tối thực sự, nhưng nó chỉ là phiên bản giả lập. Thế giới bóng tối này đã được xây dựng đặc biệt cho mục đích của kỳ thi này. Để biết thêm chi tiết, các em hãy tìm và hỏi thông tin từ người cố vấn của mình."

Brigitte nhìn các học sinh với vẻ mặt nghiêm túc.

"Năm 3613, kỳ thi tuyển sinh thứ 172 sẽ bắt đầu sau 2 giờ tại sảnh chính của Học viện. Trong lúc chờ đợi, hãy thưởng thức bữa tiệc do nhà trường chuẩn bị cho các em. Tôi sẽ gặp lại mọi người sớm thôi".

Brigitte kết thúc bài phát biểu của mình và bước xuống khỏi sân khấu.

Các học sinh cùng nhau vỗ tay rộn ràng, ngoại trừ Desir. Anh đang chìm đắm trong sự hoài nghi.

"Kỳ thi tuyển sinh của Học viện Hebrion?"

Học viện Hebrion là học viện ma thuật hàng đầu trong toàn lục địa. Bản thân Desir cũng là một cựu sinh viên tại đây. Anh ta đã tốt nghiệp Hebrion 10 năm trước.

Tuy nhiên, bây giờ, bằng cách nào đó, anh lại một lần nữa bước vào học viện Hebrion. Đầu óc anh rối bời.

"Lẽ nào...?"

Anh đã bị ném vào dòng thời gian của 13 năm trước. Mê cung bóng tối hung hiểm nhất đã xuất hiện vào năm Lowellius 3616 và anh ta đã sống trong cơn ác mộng địa ngục trong 10 năm, từ 3616 đến 3626.

Desir nhắm mắt lại và cảm nhận sự thay đổi của dòng chảy thời gian.Những cảm xúc mâu thuẫn chạy qua trái tim anh, tâm trạng cay đắng chồng chéo với niềm hạnh phúc.

'Những năm tháng chìm trong đau khổ và cay đắng. Máu và nước mắt của Desir cùng đồng đội đã tuôn chảy không biết bao nhiêu lần. Giờ đây, mọi thứ trở thành vô ích.

Họ đã thất bại trong việc cứu thế giới.

10 năm đau khổ và 150 triệu người chết đã chết. Một thảm họa kinh hoàng.

Thế nhưng, sau thảm họa ấy, bằng cách nào đó Desir Arman đã trở lại quá khứ 13 năm. Quay về từ hiện thực phũ phàng đó. Nó giống như một trò đùa, một trò đùa độc ác của số mệnh.

Ban đầu, Desir chỉ nghĩ đơn giản rằng, có lẽ, tất cả chỉ là một giấc mơ; một cơn ác mộng đặc biệt khủng khiếp. Nhưng những ký ức sống động là quá thật. Anh ta không thể gọi đó là một giấc mơ, với tất cả những trận chiến tuyệt vọng và vô số kiến ​​thức ma thuật mà anh ta có được đã chôn vùi trong tâm trí. Tất cả những ký ức đang chảy qua đầu anh, hoàn toàn thực tế.

Không có giấc mơ nào như thế này.

"Cậu là Desir Arman, phải không?"

Một cô gái trẻ xuất hiện trước mặt Desir trong lúc anh ta suy ngẫm. Cô ấy sở hữu mái tóc ngắn màu đỏ, và dù trông hơi lùn, đôi mắt kiên định của cô ấy tỏa ra một hào quang của sự tự tin và ý chí tuyệt vời.

"Rất vui được gặp cậu!" Cô ấy vui vẻ nói.

"Tôi là Radoria Von Dorich, nhưng cậu có thể gọi tôi là Radoria. Tôi là một sinh viên năm thứ hai của Học viện Hebrion, và tôi sẽ là người cố vấn cho kỳ thi tuyển sinh ngày hôm nay. Rất vui được làm quen với cậu!"

"Vâng, xin hãy chăm sóc tôi."

Lời nói của Desir phát ra một cách tự nhiên, song anh cảm thấy bối rối khi nhìn chằm chằm vào Radoria.

Đây chính là Radoria Von Dorich, tiền bối mà anh đã gặp trong kiếp trước. Radoria Von Dorich là một thiên tài, một Hỏa pháp sư sở hữu vòng tròn ma thuật hạng 6. Cô luôn giữ thứ hạng số 1 trong suốt thời gian học tại Hebrion.

"Cậu đang nghĩ gì vậy?"

"À... em cảm thấy khá hồi hộp" - Desir đánh trống lảng.

Radoria cười khúc khích.

"Không có gì phải sợ. Thế giới bóng tối dùng cho kỳ khảo thí dụng được chế tạo đặc biệt; nó không đáng sợ như một thế giới bóng tối thực sự đậu".

"Là vậy sao?"

Mặc dù vậy, nó vẫn là một kỳ sát hạch. Kiểu như là, kiểm tra xem bạn có thực sự đủ sức để chiến đấu chống lại Thế giới bóng tối không?

Sau màn giới thiệu ngắn, Radoria bắt đầu cung cấp những thông tin về kỳ thi tuyển sinh. Cô lướt qua các tài liệu, rồi dừng lại và nhìn lên. "Huh? Bạn là một thường dân?

Desir ngập ngừng: "Có vấn đề gì không?"

"Hm... nếu cậu là một người bình thường, bạn có lẽ sẽ gặp một số khó khăn, tôi đoán vậy? Ngay cả khi cậu vượt qua kỳ sát hạch, họ sẽ đưa cậu vào lớp Beta. Họ không thực sự quan tâm đến những học sinh thường dân ở Hebrion; cậu sẽ không được dạy dỗ tử tế đâu".

Cuộc hành trình bất ngờ vượt thời gian đã khiến Desir quên mất một thực tế phũ phàng.

Mặc dù là học viện ma thuật hàng đầu trên lục địa, Hebrion bị chia rẽ một cách gay gắt thành hai nửa: quý tộc của lớp Alpha và thường dân của lớp Beta.

"Mà thôi kệ đi, điều đó chỉ có ý nghĩa nếu cậu vượt qua bài kiểm tra."

Radoria cười khúc khích và đó dẫn Desir xuống một hành lang dài.

Sau 10 phút, cảm giác như không khí quá yên tĩnh, Radoria lại lên tiếng.

"À, tôi quên hỏi trước. Cậu có biết Thế giới bóng tối là gì không?"

"Cũng kha khá"

Radoria nhíu mày vì nghi ngờ.

"Cậu có thực sự biết không? Để chống lại Thế giới bóng tối, bạn cần có kiến ​​thức hoàn hảo về những gì đang diễn ra. Dù đây chỉ là một Thế giới giả lập phục vụ cho bài, Thế giới Bóng tối vẫn rất nguy hiểm."

Desir khẽ gật đầu với lời giải thích của Radoria.

Cô gái nhíu mày và lẩm bẩm.

"Hmmm, cậu có vẻ rất tự tin. Để tôi thử kiểm tra chút xem nào".

"Ổn thôi."

Ngay từ câu hỏi đầu tiên, giọng nói của Radoria đã ẩn chưa sự nhạo báng.

"Thế theo cậu, một thế giới bóng tối là gì?"

Desir hắng giọng và bắt đầu nói:

"Thế giới bóng tối.

Chúng xuất hiện liên tục và chúng là hiện tượng nguy hiểm nhất mà loài người từng thấy. Giống như một hành lang dài vô tận với vô số phòng ở mỗi bên; có vô số thế giới, mỗi thế giới có bộ quy tắc kỳ quái của riêng mình.

Những thế giới này là một cái nhìn thoáng qua về quá khứ và mỗi thế giới đều có những rủi ro riêng. Trong khi một số Thế giới Bóng tối khá an toàn, một số khác có thể cực kỳ nguy hiểm. Hội ma thuật xác định sức mạnh (và cũng là sự nguy hiểm) của một Thế giới Bóng tối, theo thang điểm từ 1 đến 10."

"Thông qua cấp độ đó, người ta có thể ước tính số lượng người có thể thiệt mạng nếu không xử lý được Thế giới bóng tối."

"Tuy nhiên, không nghi ngờ gì nữa, đặc điểm nguy hiểm nhất của Thế giới bóng tối là khả năng Bùng nổ và xâm lấn. Khi một thế giới bóng tối bùng nổ, vùng đất mà nó xuất hiện sẽ bị xâm lấn và chìm trong một màn sương mù dày đặc, đen và không thể biết được những gì xảy ra bên trong. Chỉ có một điều chắc chắn: Không có sinh vật nào từng bước vào vùng đất đã bị xâm lấn và sống sót trở về.

Nó chỉ đơn giản là một nơi mà sự sống không thể tồn tại.

Đây là lý do tại sao loài người phải chiến đấu chống lại Thế giới bóng tối.
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

0 Comments:

Post a Comment