Khi Richard bước ra ngoài, Kenny, người nổi tiếng bộc trực đã lập tức đứng lên ngăn cản Gale.
"Quân đoàn trưởng! Tôi nghĩ rằng giao vị trí đội trưởng cho một tên nhóc mới 18 tuổi là quá mạo hiểm."
Những phụ tá khác cũng đứng lên.
"Đúng rồi. Tại sao ngài không đưa cậu ta vào vị trí đội phó đội 13? "
"Hoặc đơn giản là tăng lương cho cậu ta? Thế là quá đủ".
Tuy nhiên, Gale không có ý định từ bỏ.
"Ta sẽ giữ những lời đã nói."
Ông nhìn những phụ tá với đôi mắt đầy quyết đoán.
"Những gì ta đã nói sẽ không thay đổi. Kenny, Jack và Dosen, đi đến các đội khác và chuyển một số binh lính sang. Người chỉ huy đội 42 sẽ là Roan. "
Gale hướng mắt về phía Roan.
"Roan. Cậu có thể làm được điều đó, đúng không?"
Roan hơi cúi đầu.
"Tôi có thể làm tốt."
Roan không nói rằng cậu sẽ cố gắng hết mình, hoặc sẽ làm việc chăm chỉ.
Sẽ làm tốt.
Tình huống này cần những lời như thế, và Roan hoàn toàn tự tin.
Gale gật đầu với một biểu hiện hài lòng.
Sau đó, Roan ngẩng đầu lên. Sau khi liếc nhìn những phụ tá lạnh lùng đứng xung quanh, Roan nói nhỏ.
"Um nhưng ......"
Thấy Roan ngập nhừng, Gale nhìn cậu đầy khích lệ.
Roan cười lúng túng và tiếp tục nói.
"Tôi muốn tuyển một số quân nhân về đội của mình."
*****
Austin là một chàng trai 28 tuổi đầy nhiệt huyết. Anh đã xông pha trên chiến trường suốt 8 năm.
Dù kỹ năng chiến đấu không quá đặc sắc, nhưng Austin có sức mạnh hơn người nên đã giành được nhiều thành tích nhỏ.
'Ổn rồi. Nếu mình giữ vững phong độ, có lẽ năm sau mình sẽ được thăng lên đội trưởng."
Khi anh ta đang đắm chìm trong giấc mơ của mình...
"Austin. Có lệnh chuyển công tác."
Lệnh chuyển công tác đột ngột ban xuống quân đoàn Rose.
'Lẽ nào... mình được thăng chức lên đội trưởng rồi sao?'
Austin thấp thỏm kỷ vọng.
Tuy nhiên, thực tế khác hẳn với những gì anh ta tưởng tượng.
'Clgt? Phục vụ gã tân binh này? Và hắn là đội trưởng của mình?'
Khuôn mặt Austin nhăn nhó.
Tất nhiên, đó không phải là ý nghĩ của riêng Austin.
'Chết tiệt. Đời đen như mõm chó.'
'Phục vụ một thằng nhãi vừa hoàn thành khoá huấn luyện tân binh, với tư cách chỉ huy đội hình-?'.
'Lẽ nào chúng ta sẽ chết vì tên đội trưởng nhãi nhép này?'
Vẻ tức giận, bức xúc, chống đối và thất vọng hiện rõ trên mặt những người lính.
'Yea. Tôi hiểu mà.'
Roan nhìn vào mặt những người lính và nở một nụ cười.
Bởi chính cậu ta cũng sẽ cảm thấy khó chịu ,nếu được lệnh phục vụ đội trưởng - tân binh mới 18 tuổi.
Roan hít một hơi thật sâu và nhìn thẳng vào đôi mắt của những người lính.
"Tôi biết, tất cả các bạn đang cảm thấy bức xúc và khó hiểu"
Một giọng trẻ con vang lên.
Sắc mặt những người lính thậm chí còn tồi tệ hơn.
Roan ngó lơ vẻ mặt của họ và tiếp tục lên tiếng.
"Tôi sẽ không nhiều lời đâu."
Câu giơ mười ngón tay.
"Mười ngày. Chỉ cần tin tưởng và tuân thủ các yêu cầu của tôi trong 10 ngày. Nếu sau 10 ngày, các anh vẫn cảm thấy không phục, tôi sẽ gửi trả các anh về đội ngũ ban đầu."
Khuôn mặt những người lính bắt đầu giãn ra.
'10 ngày ...... .. '
'Vậy là, tôi chỉ phải chịu đựng chuyện này trong 10 ngày, phải không? '
Họ chỉ cần miễn cưỡng chấp nhận đến thời điểm đó.
Khi những người lính còn đang nhăn nhó, vài tiếng trả lời bỗng vang lên rành rọt.
"Rõ!"
Chủ nhân của những tiếng nói đó, không ai khác, chính là Pierce và Glenn.
Họ cũng được Roan đưa vào đội 42.
Roan cười phá lên.
'Tối nay, hãy cứ nghỉ ngơi cho thoải mái. Bởi từ ngày mai, bạn sẽ không có thời gian để nghĩ ngợi nữa đâu. '
Khóe miệng Roan nhếch lên đầy ẩn ý.
*****
*****
Một toán người bước vào trại.
Những chiếc áo giáp nhớp nhúa máu và bụi bẩn.
Tuy nhiên đôi mắt của họ ánh lên vẻ tinh anh, và những bước đi đầy vững chãi.
"Huk. Huk. "
Những chiếc rương rung chuyển.
Những người lính đang nghỉ ngơi gần đó bắt đầu thì thầm.
"Đó là đội quân ma."
"Nghe nói họ lại "làm thịt" một toán địch".
"Đội trưởng của đội đó là bóng ma của chiến trường. Đúng vậy, bóng ma của chiến trường. "
"Anh ấy thực sự tuyệt vời. Cực kỳ tuyệt vời. "
" Nghe nói họ đã tiêu diệt ba sào huyệt quái vật chỉ trong mười ngày. "
Toán lính nọ bước qua đám đông đang trầm trồ xung quanhvà đi sâu vào khu trại.
Sau đó, một tiếng nói hào hứng vang lên.
"Oh o! Bóng ma của chiến trường! "
Người đàn ông vừa lên tiếng là Pete.
Chỉ huy toán lính mỉm cười và cúi chào.
"Ngài Pete."
Pete lắc lư, vung đôi tay phốp pháp của mình và cất giọng hài hước
"Ây dà. Đội trưởng Roan, xin hãy nói chuyện thoải mái với tôi đi mà. "
Roan mỉm cười và lắc đầu.
"Đừng trêu tôi nữa mà."
"Ahem. Bởi vì nó thực sự buồn cười mà. "
Pete cười rạng rỡ và gãi cằm.
Anh nhìn những người đàn ông phía sau Roan và nói trong sự ngạc nhiên.
"Đội trưởng Roan. Hôm nay cậu lại dẫn quân đi càn quét à? "
Roan quay đầu nhìn lại.
Những đôi mắt tinh anh và kiên quyết.
Chỉ mới 10 ngày trước, họ là những người lính cứng đầu và luôn tỏ thái độ chống đối.
Đội 42 mới được thành lập 10 ngày.
Bây giờ, họ được gọi là đội quân ma.
"Vâng. Chúng tôi gặp vài tên goblin."
"Gặp chúng? Không phải chính các cậu đã đi tìm chúng sao? "
Roan mỉm cười thay cho câu trả lời.
Pete ngoác miệng.
"Roan này, giờ ai cũng gọi cậu là đội trưởng bóng ma".
Anh ta vỗ vai Roan và tiếp tục nói.
"Cậu đoán được nơi lũ quái vật xuất hiện, thậm chí còn đoán ra cả hang ổ của chúng nữa. Thế nên, chắc chắn cậu là một con ma. "
Roan nở một nụ cười cay đắng.
'Cũng may họ không gọi tôi bằng mấy cái tên kỳ cục kiểu nhà tiên tri hay thầy bói gì đó...'.
0 Comments:
Post a Comment