Điều này vượt quá kỳ vọng của Roan .
"Quân đoàn trưởng Richard. Dù ngài là chỉ huy biệt đội, điều này không phải hơi quá đáng sao? "
Người vừa cao giọng hỏi là quân đoàn trưởng Gale.
"Quân đoàn trưởng Gale. Ngài nổi cáu với tôi ư? "
Richard đáp lại bằng một giọng trầm nhưng đầy sức mạnh.
Gale khẽ ho và liếm môi.
"Ahem. Dù sao, tôi không thể giao Roan cho ngài được. "
Nghe những lời đó, Richard lắc đầu đầy nuối tiếc.
"Có vẻ như ngài không biết thương thuật của Roan xuất sắc đến mức nào. Kỹ năng của cậu ta không phù hợp với vai trò binh bét trong một đội hình bình thường"
Đôi mắt Richard ánh lên niềm hy vọng.
"Thật tuyệt vời khi đó là kỹ năng của một tân binh mới 18 tuổi. Nếu cậu ta được rèn luyện chu đáo, cậu ấy có thể trở thành một người mạnh mẽ như Rale Baker."
Nếu bạn là một chỉ huy một đội quân, đương nhiên bạn sẽ mong muốn sở hữu một chiến binh như thế.
Nghe vậy, Gale đột ngột hét lên.
"Ai? Ai là binh bét?"
Richard cau mày.
"Tôi đang nói về Roan. Tôi biết rằng cậu ta là một thương binh bình thường, không có chức vụ gì."
Nghe vậy, Gale cười toe toét và lắc đầu.
"Làm gì có chuyện đó? Roan đã tích lũy được không ít thành tích và đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Vì vậy tôi đã lên kế hoạch thăng cậu ta lên vị trí đội trưởng."
Không chỉ Richard mà cả Roan và các binh sĩ quân đoàn Rose đều há hốc mồm ngạc nhiên.
'Đội trưởng? Mình đạt được rồi sao? '
Roan cảm thấy trái tim mình liên hồi.
Đúng là cậu ta đã tích lũy kha khá công lao trong cuộc chiến với quân đội Goblin, lũ buôn nô lệ và trong cuộc tấn công bất ngờ này, nhưng dù sao Roan vẫn là một tân binh 18 tuổi vừa mới kết thúc khóa huấn luyện.
"Qu... quân đoàn trưởng!"
Các phụ tá lắp bắp. Gale quay lại, lừ mắt khiến họ đành im lặng.
"Ngài mất trí rồi à?"
Richard hỏi lại với giọng nhẹ nhàng.
Ngay cả khi Roana có thành tích nổi bật và thương thuật xuất sắc, vẫn quá phiêu lưu khi chỉ định một người mới 18 tuổi trở thành đội trưởng.
'Bởi vì việc dẫn dắt cấp dưới không chỉ phụ thuộc vào kỹ năng chiến đấu.'
Các đội trưởng chỉ huy 20 chiến binh.
Do đó, anh ta cần kinh nghiệm và kỹ năng lãnh đạo để có thể dẫn dắt các thành viên đội của mình. Rất khó để mong đợi điều đó từ Roan - một chàng trai mới trải qua vài trận chiến.
Nhưng tất nhiên, đây là suy nghĩ của Richard.
Trên thực tế, Roan là một chiến binh dày dặn kinh nghiệm đã rong ruổi trên chiến trường trong 20 năm.
'Mình có nói ra thì cũng chẳng ai tin. Dù sao đi nữa ... '
Roan nở một nụ cười cay đắng và bắt đầu nhớ.
"Lần đầu tiên mình trở thành đội trưởng ... Phải rồi, mất tới 15 năm."
Quá chậm.
Những đồng đội cùng thời với Roan, khi ấy ít nhất cũng đạt tới chức phụ tá, hoặc tư lệnh quân đoàn.
Hoặc họ đã nghỉ hưu sớm và trở về quê hương để làm ruộng.
Roan là người duy nhất cònlang thang trên chiến trường như một người lính bình thường.
"Trở thành một đội trưởng ngay lúc này....".
Tâm trí Roan vô cùng lúng túng nhưng cũng tràn ngập niềm vui.
Sau đó, tiếng Gale vang lên.
"Tôi tính cả rồi. Nhân dịp này, tôi đang lên kế hoạch bổ sung thêm một đội nữa. "
" Và ngài làm thế nào để lấp đầy các thành viên trong đội đó?"
" Có những đội bị ảnh hưởng nặng nề trong trận chiến này. "
Gale trả lời,
Richard cau mày.
"Ngài đang nói rằng ngài sẽ thu thập tàn binh từ các đội khác về đây?"
"Phải. Đội 42 là sẽ là một nhóm liên hợp. "
Một câu trả lời đầy quyết đoán.
Richard nhìn thẳng vào mắt Gale.
'Có vẻ như ngài không muốn mất cậu ta.'
Cuối cùng, ông thở dài và lắc đầu.
"Nếu ngài đã quyết tâm đến mức ấy, tôi đành từ bỏ vậy."
Richard nhìn Roan.
"Nếu cậu cần sự giúp đỡ, hãy đến và tìm ta bất cứ lúc nào."
Roan cúi đầu thay cho câu trả lời.
Richard quay mặt bước đi. Khi nhìn những phụ tá đang phẫn nộ, ông lắc đầu.
"Mấy người sẽ gặp khó khăn đấy."
Những từ ngữ đầy ẩn ý.
Nhưng những phụ tá hơi cúi đầu, như thể họ đã hiểu ý Richard.
"Quân đoàn trưởng Richard. Dù ngài là chỉ huy biệt đội, điều này không phải hơi quá đáng sao? "
Người vừa cao giọng hỏi là quân đoàn trưởng Gale.
"Quân đoàn trưởng Gale. Ngài nổi cáu với tôi ư? "
Richard đáp lại bằng một giọng trầm nhưng đầy sức mạnh.
Gale khẽ ho và liếm môi.
"Ahem. Dù sao, tôi không thể giao Roan cho ngài được. "
Nghe những lời đó, Richard lắc đầu đầy nuối tiếc.
"Có vẻ như ngài không biết thương thuật của Roan xuất sắc đến mức nào. Kỹ năng của cậu ta không phù hợp với vai trò binh bét trong một đội hình bình thường"
Đôi mắt Richard ánh lên niềm hy vọng.
"Thật tuyệt vời khi đó là kỹ năng của một tân binh mới 18 tuổi. Nếu cậu ta được rèn luyện chu đáo, cậu ấy có thể trở thành một người mạnh mẽ như Rale Baker."
Nếu bạn là một chỉ huy một đội quân, đương nhiên bạn sẽ mong muốn sở hữu một chiến binh như thế.
Nghe vậy, Gale đột ngột hét lên.
"Ai? Ai là binh bét?"
Richard cau mày.
"Tôi đang nói về Roan. Tôi biết rằng cậu ta là một thương binh bình thường, không có chức vụ gì."
Nghe vậy, Gale cười toe toét và lắc đầu.
"Làm gì có chuyện đó? Roan đã tích lũy được không ít thành tích và đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Vì vậy tôi đã lên kế hoạch thăng cậu ta lên vị trí đội trưởng."
Không chỉ Richard mà cả Roan và các binh sĩ quân đoàn Rose đều há hốc mồm ngạc nhiên.
'Đội trưởng? Mình đạt được rồi sao? '
Roan cảm thấy trái tim mình liên hồi.
Đúng là cậu ta đã tích lũy kha khá công lao trong cuộc chiến với quân đội Goblin, lũ buôn nô lệ và trong cuộc tấn công bất ngờ này, nhưng dù sao Roan vẫn là một tân binh 18 tuổi vừa mới kết thúc khóa huấn luyện.
"Qu... quân đoàn trưởng!"
Các phụ tá lắp bắp. Gale quay lại, lừ mắt khiến họ đành im lặng.
"Ngài mất trí rồi à?"
Richard hỏi lại với giọng nhẹ nhàng.
Ngay cả khi Roana có thành tích nổi bật và thương thuật xuất sắc, vẫn quá phiêu lưu khi chỉ định một người mới 18 tuổi trở thành đội trưởng.
'Bởi vì việc dẫn dắt cấp dưới không chỉ phụ thuộc vào kỹ năng chiến đấu.'
Các đội trưởng chỉ huy 20 chiến binh.
Do đó, anh ta cần kinh nghiệm và kỹ năng lãnh đạo để có thể dẫn dắt các thành viên đội của mình. Rất khó để mong đợi điều đó từ Roan - một chàng trai mới trải qua vài trận chiến.
Nhưng tất nhiên, đây là suy nghĩ của Richard.
Trên thực tế, Roan là một chiến binh dày dặn kinh nghiệm đã rong ruổi trên chiến trường trong 20 năm.
'Mình có nói ra thì cũng chẳng ai tin. Dù sao đi nữa ... '
Roan nở một nụ cười cay đắng và bắt đầu nhớ.
"Lần đầu tiên mình trở thành đội trưởng ... Phải rồi, mất tới 15 năm."
Quá chậm.
Những đồng đội cùng thời với Roan, khi ấy ít nhất cũng đạt tới chức phụ tá, hoặc tư lệnh quân đoàn.
Hoặc họ đã nghỉ hưu sớm và trở về quê hương để làm ruộng.
Roan là người duy nhất cònlang thang trên chiến trường như một người lính bình thường.
"Trở thành một đội trưởng ngay lúc này....".
Tâm trí Roan vô cùng lúng túng nhưng cũng tràn ngập niềm vui.
Sau đó, tiếng Gale vang lên.
"Tôi tính cả rồi. Nhân dịp này, tôi đang lên kế hoạch bổ sung thêm một đội nữa. "
" Và ngài làm thế nào để lấp đầy các thành viên trong đội đó?"
" Có những đội bị ảnh hưởng nặng nề trong trận chiến này. "
Gale trả lời,
Richard cau mày.
"Ngài đang nói rằng ngài sẽ thu thập tàn binh từ các đội khác về đây?"
"Phải. Đội 42 là sẽ là một nhóm liên hợp. "
Một câu trả lời đầy quyết đoán.
Richard nhìn thẳng vào mắt Gale.
'Có vẻ như ngài không muốn mất cậu ta.'
Cuối cùng, ông thở dài và lắc đầu.
"Nếu ngài đã quyết tâm đến mức ấy, tôi đành từ bỏ vậy."
Richard nhìn Roan.
"Nếu cậu cần sự giúp đỡ, hãy đến và tìm ta bất cứ lúc nào."
Roan cúi đầu thay cho câu trả lời.
Richard quay mặt bước đi. Khi nhìn những phụ tá đang phẫn nộ, ông lắc đầu.
"Mấy người sẽ gặp khó khăn đấy."
Những từ ngữ đầy ẩn ý.
Nhưng những phụ tá hơi cúi đầu, như thể họ đã hiểu ý Richard.
0 Comments:
Post a Comment