Ngay sau khi lễ ban thưởng kết thúc, Roan lập tức chuẩn bị cho việc rút quân.
Hành trình sẽ bắt đầu trong vài ngày tới.
Khuôn mặt của các thành viên trong đội tràn đầy hứng khởi.
Tất nhiên, bất chấp lịch trình đó, Roan không hề lơ là việc luyện tập.
Ngoài việc huấn luyện đội hình và thương thuật cho các thành viên trong đội, Roan cũng bắt đầu một cuộc tập luyện khác để tận dụng tốt hơn năng lực của giọt lệ Kalian.
Thịch! Thịch!
Roan nhanh chóng chạy qua những tảng đá cồng kềnh.
Mặc dù những tảng đá lớn nhỏ lởm chởm, bàn chân của Roan không có dấu hiệu do dự khi bước qua chúng.
Uyển chuyển như dòng nước chảy.
Tuy nhiên, Roan, đang chạy trên các tảng đá, cảm thấy bị bứt rứt.
'Quá chậm'.
Do tác động của giọt lệ Kalian, khả năng liên quan đến thị giác của Roan đã tăng lên đáng kể.
Thậm chí chỉ với những cảnh tượng tương tự, cậu có thể nắm bắt được nhiều thông tin hơn trước đây.
Dù đang chạy băng băng qua những tảng đá, cậu có thể thấy rõ góc độ cũng như kích thước của những tảng đá này.
Phịch!
Roan chọn một điểm để đặt chân với thông tin tiếp nhận từ đôi mắt, sau đó tung người nhảy lên.
Và một vấn đề nhỏ xuất hiện ngay tại đây.
Dù đôi mắt đã hoàn thành nhiệm vụ nắm bắt thông tin cho điểm dừng tiếp theo, nhưng cơ thể Roan vẫn chưa hạ xuống điểm dừng thứ nhất .
Nói một cách đơn giản, cơ thể của cậu ta không thể bắt kịp những gì nhìn thấy.
"Trong tình huống này, dù biết trước hiểm nguy (như kiếm và tên) cũng vô dụng".
Bởi vì cơ thể của Roan không thể né tránh kịp.
"Rốt cuộc vẫn là luyện tập và luyện tập nhiều hơn".
Cậu phải củng cố thêm sức mạnh và sức chịu đựng, di chuyển nhanh hơn và trơn tru hơn.
Điều đó sẽ hỗ trợ cho kỹ năng và khả năng chiến đấu của Roan.
'Nếu mình có khả năng nhìn thấy những điểm yếu của đối phương, việc cần làm là găm mũi thương vào điểm đó.'
Cần nỗ lực nhiều hơn nữa.
Thịch!
Roan một lần nữa chạy vòng quanh bãi đá.
Sau đó, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.
"Ngài Roan! Phụ tá Sir Roan! "
Một khuôn mặt trắng trẻo và mềm mại.
Đó là Glenn.
Roan ngừng chạy và nhìn về phía Glenn.
Ngay lúc đó, cậu nhìn thấy khuôn mặt của Glenn - vốn đang ở xa - hiện ra nó đang ở ngay trước mặt anh.
"Có lệnh rút quân. Việc rút lui đã bắt đầu! "
Giọng Glenn tràn ngập hứng khởi.
Cuối cùng thì đội Rose cũng trở về bản doanh.
'Đến lúc rồi.'
Phải mất 2 ngày để đến được lâu đài Beno, trụ sở chính của quân đoàn.
Sau hai ngày nữa, chiến dịch chinh phạt quái vật tại đồng bằng Pedian sẽ thật sự kết thúc.
'Việc kết thúc chiến tranh luôn mang lại niềm hạnh phúc'.
Một nụ cười mờ nhạt xuất hiện trên mặt Roan.
Trong nụ cười phảng phất niềm cay đắng.
'Không, cuộc chiến chưa kết thúc, chỉ là tạm dừng thôi.'
Sau một năm nữa, chiến dịch chinh phục đồng bằng Pedian sẽ bắt đầu lại.
Không chỉ vậy, lượng quái vật xuất hiện sẽ đông đảo hơn.
Trên hết, quân đội sẽ bị đặt trong tình huống mà các vương quốc và đế chế khác có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Chiến tranh cứ kéo dài bất tận.
'Lần này sẽ kéo dài đến bao lâu nhỉ?'
Roan không mong đợi những ngày nghỉ dài.
Bởi từ lần đầu tiên nắm lấy cây thương, Roan đã quyết định sẽ sống và chết ngay trên chiến trường.
"Dù sao thì, kiếp này mình muốn sống lâu hơn."
Ít nhất là qua tuổi 38 (tuổi ảnh chết ở kiếp trước).
Roan mỉm cười nhẹ nhàng và bắt tay Glenn.
"Tôi sẽ về nhanh thôi!"
"Vâng! Rõ ạ!"
Glenn hét và biến mất sau tảng đá.
'Cậu ấy có vẻ rất sung sướng... ..'
Roan từ từ di chuyển chân và bật cười.
Đó là vì khuôn mặt của Glenn trông hạnh phúc như một đứa trẻ.
Rồi một ký ức mà Roan đã quên, không, kí ức mà Roan cố quên - bất chợt ùa về.
'Ah! Quê quán của cậu ta gần lâu đài Beno.
Ngôi làng của Glenn là làng Dio, gần lâu đài Beno.
Glenn được sinh ra và lớn lên ở đó.
'Điều đó có nghĩa là…….'
Cô ấy, trong ký ức của Roan, cũng lớn lên ở nơi đó.
Một ánh sáng mờ nhạt chiếu trên mặt Roan.
Roan cảm thấy bâng khuâng. Đó không phải là cảm giác không hài lòng.
Chỉ là Roan cảm thấy quá lo lắng đến mức không thể giấu nổi cảm xúc.
*****
Cánh cửa mở lâu đài Beno mở toang.
Ngay khi Roan vào trong lâu đài, cậu ngạc nhiên đến nỗi hai mắt trợn tròn.
"Waaaaaa! Hurray!"
" Chúc mừng các cậu quay về an toàn! "
" Đội Rose! Đội Rose !"
Tiếng ồn dội vào tai những người lính.
Những người dân đổ xô tới và đám đông quây kính con đường.
"Tiếng hoan hô này ......."
Roan đã lang thang trên chiến trường suốt 20 năm.
Và trong thời gian đó, cậu đã có nhiều kinh nghiệm về việc trở về làng hoặc lâu đài, nơi đặt bản doanh quân đội.
Nhưng sự cổ vũ mà Roan chứng kiến ở kiếp trước, không thể so sánh được cảnh tượng này.
'May ra thì có một lần, lúc đánh bại đế chế Byron và ca khúc khải hoàn...'
Lần đó, họ cũng nhận được sự cổ vũ hoành tráng.
Tuy nhiên, đó là khi đất nước lâm nguy, và họ chiến thắng oanh liệt trở về.
Khác hẳn với việc trở về từ một cuộc chinh phạt quái vật.
Roan nhìn vào người với vẻ mặt hoang mang.
Trong đám đông, một số cô gái dễ thương xuất hiện và cầm những bông hồng.
Gale và các phụ tá xuống từ ngựa như thể họ đang chờ đợi nó và hơi cúi xuống.
Các cô gái rụt rè đặt hoa hồng lên những bộ giáp rỉ sét.
"Cám ơn."
"Cảm ơn."
Những lời chào lịch thiệp phát ra từ những chiến binh thô ráp.
"Thật mừng vì các ngài đã an toàn trở về."
Câu trả lời của các cô gái cũng khá dễ thương.
Sau đó, một cô bé đi về phía Roan.
Cô đã chạy sau khi nhìn thấy huy hiệu xếp hạng của mình.
"Chúc mừng ngài trở về an toàn."
Tiếng nhút nhát của cô gái.
Roan do dự một lát và hơi cúi xuống.
Cô bé di chuyển đôi bàn tay nhỏ bé của mình và đặt hoa hồng lên một bên áo giáp.
"Cảm ơn bạn."
Roan mỉm cười và xoa đầu cô bé.
"Hee."
Cô bé tươi cười rồi biến mất giữa đám đông.
Trong lúc đó, các binh sĩ vẫn đang bận rộn di chuyển.
"Waaa!"
"Đội Rose! Đội Rose!"
Tiếng hoan hỷ của người dân tiếp tục vang lên.
Roan hơi quay đầu lại và nhìn các binh sĩ. Họ đều vui vẻ bắt tay người dân với một thái độ quen thuộc.
"Có vẻ như họ không lạ lẫm với sự cổ vũ này."
Điều đó có nghĩa là mối quan hệ giữa quân đội và người dân rất tốt.
"Ông ấy là một vị chỉ huy tốt hơn mình tưởng."
Ở kiếp trước, Roan cũng nhớ rằng Gale là một sĩ quan tử tế.
Sẵn sàng nỗ lực và liều mạng với kẻ thù, miễn là cứu được thêm một sinh mạng của binh sĩ.
"Có vẻ như ông ấy chăm chút cho dân thường y như các binh sĩ."
Có lẽ vì thế nên đoàn quân được cổ vũ nồng nhiệt tới mức này.
Bóng dáng doanh trại đã xuất hiện ở phía xa xa.
Roan mỉm cười nhẹ nhàng và đặt tay lên ngực trái.
Trái tim của cậu đang đập thình thịch vì phần khích. Không chỉ bởi tiếng reo hò của người dân, mà còn vì một mảnh giấy nhỏ.
Mảnh giấy Gale đã tặng cậu trước khi đến lâu đài Beno.
'Các thành viên đội sẽ thích nó.'
Khóe miệng cậu tiếp tục nhếch lên.
"Mình muốn nhanh chóng trở lại doanh trại và cho họ xem mảnh giấy này".
"Chắc họ sẽ phấn khích lắm đây."
Roan khẳng định điều đó.
Vì suốt 20 năm quân ngũ, chưa có vật gì khiến anh bối rối như tờ giấy màu vàng kia.
Trước khi anh ta biết về điều đó, lối vào trụ sở chính ngay trước mắt anh.
Giờ là lúc để quẩy!
*****
"Có... Có thật không ?!"
"Đúng rồi! Có thực sự là một kỳ nghỉ không? "
"Và không phải là 2-3 ngày, mà thậm chí là 5 ngày 4 đêm?! "
Đúng như dự kiến.
Không, thậm chí họ còn phản ứng dữ dội hơn những gì Roan mong đợi.
Roan mỉm cười và lắc mảnh giấy.
Đúng vậy, mẩu giấy Gale đưa cho Roan trước khi đến lâu đài Beno là giấy phép nghỉ phép.
Và nó cũng không phải là một kỳ nghỉ bình thường.
'Cả đội đều được nghỉ phép.'
Đó là giấy nghỉ phép, không chỉ cho mình Roan mà là cho cả đội.
"Thế nên, mau thu dọn hành trang đi."
Không mất nhiều thời gian, các thành viên trong đội của Roan đều nhanh chóng đi đóng gói hành lý.
Vội vã và cuống quýt.
Ngay cả những người trầm lặng và chững chạc như Austin cũng không ngoại lệ.
"Đứng trước kỳ nghỉ phép, có vẻ họ mất hết thần thái rồi" - Roan mỉm cười.
Chính Roan đã sống như một người lính bình thường suốt bao năm quân ngũ.
Cậu hiểu niềm hạnh phúc lớn lao của những người lính bình thường, khi nhận được một kỳ nghỉ phép.
Các thành viên của đội 12 đã đóng gói hành lý nhanh như một cơn gió.
"Còn nhanh hơn lúc mọi người chuẩn bị cho trận chiến, nhỉ?"
Roan nhếch mép và nhíu mày.
"Ahem."
Các thành viên, người thì cười gượng gạo, kẻ lúng túng cất tiếng ho.
Và rồi Austin, người đứng gần Roan nhất, hỏi một cách rụt rè.
"Ngài Roan. Ngài không thu dọn hành lý sao?"
Roan gật đầu với vẻ mặt bình thản.
"Quê hương tôi ở tận núi Grain, vì thế kỳ nghỉ 5 ngày 4 đêm là vô nghĩa. Tôi sẽ nghỉ ngơi ngay tại doanh trại. "
" Ah ...... "
Austin và những người khác khẽ chùng xuống.
"Vậy, tôi sẽ trở lại sớm hơn."
Những lời của Austin vang lên, ngay sau đó những người khác cũng nói với theo
"Tôi cũng sẽ trở lại sớm hơn."
"Tôi cũng vậy."
"Tôi cũng sẽ đến."
Nhìn Roan mỉm cười, Austin vỗ tay.
Clap.
"Chờ chút, mấy khi chúng ta có cơ hội xả hơi thế này? Làm vài ly sau kỳ nghỉ phép nhé!"
Ngay khi anh ta nói xong, những người lính đều hò reo.
"Ok man! "
" Quá tuyệt "
Tiếng hò reo vang lên trong phòng.
Austin nhún vai và nhìn Roan: "Có ổn không khi mọi người phấn khích như vậy?"
Roan mỉm cười và gật đầu.
"Dù sao, tôi đã lên kế hoạch cùng uống rượu với các thành viên trong đội. Nếu mọi người đều ổn, hãy tụ họp trước khi trở lại đội quân. Chúng ta sẽ uống với nhau một bữa".
" Vâng!"
"Rõ!"
Mọi người đều trả lời to.
'Họ đều đang rất vui'.
Roan mỉm cười hài lòng.
Cậu vỗ tay và đẩy vào lưng những người lính.
"Ok! Giờ thì về quê đi. Nghỉ ngơi cho tốt đấy! "
Tiếng cười nói huyên náo.
Roan cười nhẹ nhàng và bắt tay họ.
"Đi nhé."
Một lời chào ngắn gọn.
Austin và những người lính rảo bước về phía đại bản doanh.
Roan đứng lặng thinh nhìn theo họ.
'Họ là những người linh tuyệt vời.'
Những chàng trai ấy, cậu muốn được ở bên họ đến phút cuối.
Một nụ cười xuất hiện trên miệng Roan.
Và rồi, một giọng quen thuộc vang lên.
"Phụ tá Roan."
"Huh?"
Roan quay đầu lại và nhìn vào chủ nhân của giọng nói.
"Sao vậy? Cậu không về phép à? "
Chủ nhân của giọng nói là Pierce.
Anh ta cười lúng túng và lắc đầu.
"Quê tôi cũng rất xa... Nên tôi sẽ nghỉ ngơi ngay tại bản doanh".
" À ừ... Quê của cậu ở miền Trung, đúng không? "
" Vâng. Tôi đến từ làng Blei ở vùng Billington. "
" À. Tôi biết chỗ đó.... "
" Vâng. Là vùng đó."
Roan và Pierce nhìn nhau và mỉm cười cay đắng.
Ngay cả khi nhận được một kỳ nghỉ phép, họ cũng không có chỗ nào để đi.
Sau đó, Pierce ngập ngừng hỏi.
"Chúng ta uống một chút được không?"
*****
Đó là một cảm giác kỳ lạ.
Roan nhấp một ngụm nhỏ.
'Mình từng uống với Pierce chưa nhỉ ...'.
Cậu tìm kiếm kí ức của mình.
'À có. Có một lần thôi. '
Lúc Pierce trở thành công tước.
Một ngày trước khi chuyển tới lâu đài, Pierce đã tới doanh trại và tìm kiếm Roan.
"Cậu ấy đã mang một loại rượu rất đắt tiền."
Ngày hôm đó, Pierce để lại chai rượu và lẳng lặng bỏ đi.
Roan cũng không nói một lời và uống cạn chai rượu.
'Đó là cuộc gặp gỡ cuối cùng của chúng ta ...'.
Tất nhiên, họ đã nhìn thấy nhau từ xa.
Tuy nhiên, sự khác biệt giữa địa vị của họ còn xa hơn.
Pierce đang ở trên cao, và Roan ở vị trí thấp nhất.
"Chắc chắn anh ấy đã phải cân nhắc rất nhiều."
Thâm chí Pierce còn không đả động gì đến chuyện anh ta đã trở thành một công tước, một chỉ huy cấp cao hay đơn giản là một quý tộc.
Có lẽ đó là một sự chiếu cố mà Pierce dành cho Roan.
Khi cậu đang đắm mình trong những kỷ niệm cũ, giọng Pierce vang lên.
"Ngài Roan?"
"Ngài băn khoăn chuyện gì sao?"
"À, không có gì. Chỉ là nhớ lại những ngày tháng vừa qua... Cảm thấy đó là chuỗi những ngày điên rồ."
Pierce mỉm cười và nhấc ly bia.
Ực. Ực
Anh ta đặt ly xuống và nhìn thẳng vào Roan.
"Ngài Roan."
"Ngài hiểu rõ con người tôi, đúng không? Tôi nhút nhát, e dè và thậm chí không hề dũng cảm. Tôi không thích đứng trước mặt những người khác và không mấy khi cởi mở với ai..."
Roan sắp vô thức gật đầu, nhưng cậu quyết định dừng lại.
Pierce đưa tay miết mạnh lên bàn.
Soạt.
Soạt.
"Tôi đã rất hối hận trong suốt thời gian tập luyện. Tôi có nên trở về quê và sống như một nông dân không? Tôi nghĩ rất nhiều. "
Rắc.
Ngón tay anh dừng lại.
Pierce nhìn thẳng vào mắt Roan một cách kiên định.
Một cái nhìn nhiệt huyết.
"Nhưng bây giờ, nhìn vào ngài, tôi đã vỡ lẽ nhiều thứ..."
Roan đợi những lời tiếp theo.
"Chiến thuật xuất thần, nhãn quan xuất sắc, kĩ năng xuất chúng ....... Tất nhiên tôi cảm thấy tất cả những điều này là tuyệt vời, nhưng có một điều khác mà tôi cảm thấy ngạc nhiên hơn ".
"Sự nỗ lực."
Pierce hít một hơi thật sâu.
"Ngày phụ tá Roan thậm chí không bỏ lỡ một ngày để huấn luyện binh sĩ, đào tạo đội quân, và rèn luyện kỹ năng bản thân..Chưa hết.... "
Dường như có lửa trong đôi mắt Pierce.
"Ngài cố gắng tìm hiểu các thành viên trong đội quân và đồng cảm với họ. Ngài đã chăm sóc Land cả đêm vì anh ấy bị thương vai, hay lùng sục cả doanh trại để tìm kiếm một loại thuốc đau dạ dày cho Keep. Và ...... .. "
Pierce bắt đầu nói về những điều mà Roan đã làm cho những người lính của đội 12 mà không ai để ý.
Roan mỉm cười dịu dàng.
"Tôi chỉ làm những việc mà một phụ tá phải làm."
Những lời đó Pierce lắc đầu.
"Không. Chỉ có ngài tận tâm đến mức đó."
Pierce trầm giọng:
"Thủ lĩnh. Ngài là một chỉ huy xuất sắc. Ngài sẽ trở thành một vị tướng vĩ đại làm rung chuyển quốc gia này, không, rung chuyển toàn bộ lục địa. "
Roan mỉm cười và gật đầu.
"Nếu tôi trở thành một vị tướng vĩ đại, thì cậu sẽ trở thành binh sĩ vĩ đại nhất trên lục địa này."
"Tôi?"
"Phải. Với tài năng của cậu, cậu hoàn toàn đủ sức làm điều đó."
Roan nhìn vào mắt Pierce một cách kiên định.
'Đôi mắt này ...... ..?'
Pierce cảm thấy trái tim mình đập mạnh.
"Giống như cách ngài ấy nhìn mình trong trận chiến rừng Int."
Thời điểm đó, Pierce đã thực sự sợ hãi khi phải đối mặt với những con quái vật.
Và Roan chỉ buông ra một câu ngắn ngủi.
<Tôi tin cậu.>
'Là ánh mắt đó....'
Roan thực sự tin rằng Pierce thực sự có thể trở thành cao thủ thương thuật xuất sắc nhất trên lục địa này.
Pierce cắn môi dưới.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của Roan.
"Nếu……."
Giọng anh run lên.
"Nếu tôi trở thành cao thủ xuất sắc nhất trên lục địa, xin hãy cho phép tôi trở thành phụ tá của ngài."
Nghe những lời đó, Roan mỉm cười và lắc đầu.
"Tôi không thể làm điều đó."
"Hả? Ngai, ngài không thể..."
Pierce hỏi lại với vẻ mặt bối rối.
Roan từ từ gật đầu.
"Tất nhiên. Tôi không thể sử dụng chiến binh xuất sắc nhất lục địa như một phụ tá. Ít nhất, bạn sẽ phải trở thành vị một tướng. "
" Ah ...... "
Pierce thở dài nhẹ nhõm.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt Roan.
"Ngài đừng quên lời hứa ấy nhé."
"Dĩ nhiên."
Roan mỉm cười và gật đầu.
Và rồi, một ý tưởng lóe lên trong đầu cậu.
"Pierce."
"Vâng?"
Pierce đặt cốc bia xuống.
Roan hỏi, với một giọng nói nhẹ như hơi thở.
"Tôi có nên dạy cho cậu một vài chiêu thức không nhỉ?"
"Một bí kíp thương thuật?"
"Phải. Có một cái phù hợp với cậu. "
Pierce cười tươi cười và vội vã gật đầu.
"Xin hãy dạy cho tôi!"
Và rồi, cậu hỏi với giọng cẩn thận.
"Nhưng tên của nó là gì?"
Nghe những lời đó, Roan cười một cách lúng túng và trả lời.
"Bí kíp của Roan."
Bí kíp của Roan.
Trên thực tế, chẳng có thứ bí kíp nào như vậy.
"Chẳng lẽ mình lại nói rằng, đó là thương pháp của Pierce."
Thật vậy, Roan dự định dạy "thương pháp của Pierce" kiếp trước cho Pierce kiếp này.
Thứ mà đáng ra Pierce sẽ phải vật lộn suốt 8 năm nữa để tạo ra.
"Nếu Pierce làm chủ được thương pháp này sớm hơn 8 năm, loại quái vật như thế nào sẽ được sinh ra ......?"
'Nếu mình cần một đội quân tinh anh......'
"Thương pháp của Pierce", không, "thương pháp của Roan" sẽ đem lại rất nhiều lợi ích.
Thế rồi, giọng của Pierce vang lên.
"Huh? Cái tên đó nghe không hấp dẫn lắm...".
0 Comments:
Post a Comment