Cửa mở ra cùng với một âm thanh từ gỗ.
Người đầu tiên xuất hiện là Jane.
Cô đứng trước cửa với dáng vẻ kính cẩn.
Tiếp đó, Walter xuất hiện.
Anh mỉm cười nhẹ nhàng và nhìn vào lối vào doanh trại.
'Thái độ và ánh mắt của những người canh gác khá tốt.'
Anh cảm thấy mọi lời đồn về trận chiến đều đúng.
Rồi, Mary xuất hiện từ cánh của xe ngựa.
Walter nhanh chóng nắm lấy tay Mary và nhẹ nhàng hộ tống cô.
Một phong thái thực sự thanh lịch và tuyệt đẹp.
Austin và Keep, những người đang dõi theo chỉ biết câm lặng khi mở to đôi mắt.
'Tiểu thư'
'Là tiểu thư Mary! '
Con gái của Baron Tate xuất hiện trong doanh trại của họ.
Cảm giác không thoải mái như thực sự đã xảy ra việc gì đó.
Rồi, Mary tươi cười và tiến tới.
"Hân hạnh được gặp. Anh có biết tôi là ai không?"
"Có. Thưa tiểu thư. "
Austin và Keep cúi xuống.
Mary cười tuwoi và chụp tay cô.
"Tôi đến gặp Chú Rose."
"U, chú Rose ......:"
Khả năng xử lý của họ chững lại một chút.
Mary bĩu môi nếu như họ còn không biết cả điều đó.
"Chỉ huy quân đội ở đây. Tôi đang nói về Mister Gale. "
"Ah! Chỉ huy Quân đội. "
Austin và Keep cuối cùng cũng nhận ra và gật đầu.
Đằng sau họ, một giọng nói thấp vang lên.
"Chuyện gì vậy?"
Chủ nhân của giọng nói là Roan.
Trong khi ông phân loại hàng hóa bên trong trại, cậu nhận ra chiếc xe ngựa bèn qua đây.
Cậu để trần và băng bỏ cả ngực mình để chữa vết thương gây ra bởi Violin.
Hơn nữa, sau khi tắm rửa, nước có vẻ như vẫn chưa khô hẳn.
Nhờ thực hành và tập luyện cũng như những trận chiến liên tục mà cơ thể cậu đã ra dáng và có những ánh màu ưa nhìn.
Bởi vì cậu đã tự tập luyện với những phương pháp 20 năm sau này, xương và cơ bắp đều phát triển tốt nên cậu cao hơn một chút và cơ thể cũng cân đối hơn.
Ngắn gọn thì, khi nhìn một cơ thể đẹp, bạn sẽ không thốt nên lời.
Hơn hết, mái tóc rối bù với những giọt nước khẽ nhỏ xuống còn mang tới một nét đẹp hoang dã. ( ͡° ͜ʖ ͡°)
'Ngầu thiệt.'
Thậm chí cả Austin và Keep đều há hốc mồm.
Cũng tương tự với Walter và Mary.
'Cảm giác anh ta áp đảo mọi người.'
Walter nghĩ.
'Gì, gì vậy? Anh ta thật hoang dã nhưng đồng thời anh ta cũng đượm vẻ buồn'
Mary nghĩ.
'Chúa ơi. Ngầu quá! '
Cuối cùng là suy nghĩ của Jane.
Roan đã thực sự kiệt sức cả về tinh thần lẫn sức lực vì cuộc chiến với Violin và cái chết của Lander.
Và điều đó tạo ra một thứ không khí thật kì lạ.
Buồn bã và mệt mỏi.
'Nó giống như anh ta vác cả gánh nặng thế giới trên vai vậy'
Đôi mắt của Mary sáng lên.
Nhưng cô ấy không biết.
Đó là ánh mặt mà cậu trưng ra chỉ vì quá mệt mỏi.
Roan bước qua Austin và Keep, đứng trước Mary và Walter.
"Tôi là phụ tá cấp 5 của Hồng quân. Có chuyện gì vậy?"
Chỉ sau đó Mary mới có thể kìm lại và mỉm cười.
"Tôi là Mary Tate. Tôi đến gặp Chú Gale. "
"Ah ..."
Roan từ từ cúi xuống.
'Người này là con gái của Tư lệnh Aaron.'
Cậu nghĩ bây giờ cậu biết lý do vì Aaron quan tâm đến cô đến vậy.
'Cô ấy trông thật dễ thương.'
Cậu làm dấu tay cho lính gác.
Srr.
Hàng rào bằng gỗ chặn lối vào đã được gỡ xuống.
"Tôi sẽ dẫn đường."
Mary gật đầu.
"Rất sẵn lòng."
Một giọng nói nhỏ nhẹ và rõ ràng.
Roan hơi gật đầu và bắt đầu bước đi trước họ.
Đằng sau cậu Walter, Mary và Jane theo sau.
Ngay khi họ vào trong trại, tất cả những người lính gác lại đồ đạc của họ và tập trung ngay khi họ nhìn thấy một người phụ nữ.
"Huh? Là tiểu thư. "
"Là tiểu thư Mary."
"Cô ấy đang làm gì ở đây vậy?"
Mọi người nhận ra Mary đều vẫy tay hoặc cúi chào.
Walter, người đang đi cạnh, nhìn thế và mỉm cười.
'Có vẻ như cô ấy rất nổi tiếng giữa binh lính'
Nghĩa là tính khí cô không có xấu.
'Mình hẳn đã chọn được người tốt'
Trong khi Walter đang nghĩ như vậy, Roan đang bước đi phía trước dừng lại.
Một giọng chắc nịch vang lên
"Tiểu thư!"
Người đàn ông trung niên cười tươi.
Đó là Gale, người mà Mary gọi là chú.
"Chú!"
Mary cũng cười tươi và vẫy tay.
Hai người nắm lấy tay nhau và chào hỏi nhau một chút.
Sau đó một lát, Mary chỉ vào Walter.
"Đây là Walter, Walter Owells."
"Tôi là chỉ huy Gale của Hồng quân, quân đoàn 7."
Gale cúi thấp đầu.
Vì ông đã biết Mary kể từ khi còn là một đứa bé, ông có thể nói với cô mà không ngại ngùng, nhưng với Walter thì khác
Ở trước tước hiệu, tuổi tác hay thứ bậc chẳng là gì.
"Tôi là Walter Owells."
Walter cũng khéo léo tỏ ra vô lễ.
Sau màn giới thiệu ngắn, Gale nhìn Mary.
"Nhưng tại sao cháu lại đến đây?"
"Ah ......"
Mary nhìn Walter trong giây lát và đáp lại bằng một giọng nhỏ.
"Họ nói rằng có một người đã lên kế hoạch tuyệt vời trong trận chiến Slen. Cháu muốn gặp người đó. Đó là ai thế? Có phải là chú Rose không? Hay chú Hắc điểu? Hay là một trong những phụ tá? "
Cô ấy đang nói đến chỉ huy quân đội Jefferson khi nói đến chú Hắc điểu.
Mary nói liền không nghỉ và nhìn chăm chăm vào mắt Gale.
Ánh mắt muốn một câu trả lời ngay lập tức.
Gale cười tươi và đáp.
"Chẳng phải cháu đã gặp cậu ta rồi mà."
Mary và Walter đã có những biểu hiện ngạc nhiên.
"Huh? Chúng tôi gặp rồi ư? "
"Ừ."
Gale trả lời ngắn gọn và chỉ vào Roan người vẫn còn bên cạnh họ.
"Cậu bạn này là người đã hoạch định chiến lược."
Boom.
Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt Mary và Walter mở to.
Biểu hiện như thể có ai đó đã đánh trúng đầu họ vậy.
"Tôi là Roan, phụ tá cấp 5 của Hồng quân."
Roan cúi xuống với vẻ mặt bình thản.
'Đây là người nghĩ ra chiến lược kì diệu và tuyệt vời đó'
Mary nhìn Roan chăm chăm.
Tuy nhiên cô cảm thấy cậu ta không giống người dùng đầu óc nhiều lắm
'Ồ đúng rôi! Có một người nữa.'
Mary bình tĩnh lại và nhìn Gale một lần nữa.
"Còn người khác mà cháu muốn gặp."
"Cứ nói đi."
"Họ nói rằng có một người lính đã giết chết mụ cuồng chiến binh Violin. Người đó ở đâu? "
Gale lại mỉm cười và trả lời.
"Cháu cũng đã gặp người đó rồi."
"Huh? Chúng cháu cũng gặp rồi ư? "
Mary tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn quanh.
Cũng là lúc Walter nhìn xung quanh mình.
Gale đặt tay lên vai Roan.
"Cậu bạn này là người đã lấy đầu của Violin."
Boom.
Một lần nữa đôi mắt của họ mở to.
Không, lần này thậm chí còn hơn thế nữa.
Họ há hốc mồm trong vô thức.
Và Roan lại gật đầu với vẻ bình thản.
"Tôi là Roan, phụ tá cấp 5 của Hồng quân."
Cảm ơn nhóm dich
ReplyDeletecó vẻ như chưa edit nhiều lắm và đọc như google dịch
ReplyDelete