Thú cưng là Thánh nữ - Tập 1 chương 4 - Ngôi đền của Thánh nữ

Thủ đô hoàng gia của vương quốc Largofiely, Levantes.

Nằm giữa lòng Hoàng Thành là khu vực mà đức vua và gia đình của ngài sinh sống, và dàn trải ra xung quanh là các cư dân sống trong thành. Thành phố có dân số chừng 40 ngàn người, và không nghi ngờ gì nữa, đây chính là thành phố có dân số lớn nhất vương quốc Largofiely.

Đứng sừng sững trong thủ đô hoàng gia Levantes, là tòa Giáo lý Saviav.

Đức tin của thế giới này hầu như đều thuộc đền thờ của bốn vị thần, bốn vị thần vĩ đại.

Họ lần lượt là Thần Mùa Màng Savaiv, Thần Mặt Trời Grayba, Thần Dạ Nguyệt Gravabi , và Thần Biển Cả Dragabe. Trên lục địa Zoisalight nơi mà vương quốc Largofeily toạ lạc, dù có đi đến đâu, bạn cũng sẽ chắc chắn tìm thấy được một ngôi đền hay miếu của bốn vị thần vĩ đại ấy.

Ngẫu nhiên thay, Thần Mùa Màng Saviav là vị thần có lượng tín đồ đông nhất.

Và lượng người thờ phụng chính của vị thần ban cho một mùa vụ tươi tốt chính là những người nông dân. Vì nghề nghiệp phổ biến nhất ở thế giới này là làm nông, nên cũng có thể thấy cái tín ngưỡng đặc biệt này lớn đến cỡ nào.

Ngoài ra, tầm ảnh hưởng của vị thần này bao gồm cả việc sinh đẻ, nên vị thần này cũng được thờ phụng như một vị thần của sự sinh sản. Ngoài ra, vị thần này còn nổi tiếng với cái tên thần hộ mệnh của hôn nhân.

Trong thế giới này, việc trao lời thề nguyện thành vợ thành chồng ở đền và miếu của Savaiv là chuyện thường thấy. Và từ hoàng gia và quý tộc cho đến những người bình thường, không một ai là ngoại lệ cả. Đám cưới luôn được diễn ra trong đền Savaiv và những nơi thờ phụng tương tự mà các linh mục ở nơi đó kiêm luôn người chứng giám cho cuộc hôn nhân.

Có lẽ cũng vì thế mà giữa bốn giáo lý, đền của Saviav được xây uy nghi nhất.

Ngày nào cũng có một lượng lớn tín đồ đến cầu nguyện Thần linh. Vì lẽ đó, cổng sẽ được mở 24/7. Và nổi bật nhất là những Hiệp sĩ Dòng tu khắp người đầy giáp đứng hai bên cổng làm nhiệm vụ bảo vệ.

Calcedonia hiện đang vội vàng chạy trên hành lang của ngồi đền Saviav to lớn này.

Bên dưới ngôi đền Saviav là nguồn của lượng ma lực tập trung lớn nhất trên toàn bộ hoàng thành và khu vực xung quanh. Đây mà nơi mà ta hay gọi là ‘Thánh Địa’. Nơi này chỉ dùng riêng cho những nghi lễ và những hành động thờ cúng đặc biệt.

Calcedonia đã chọn căn hầm đó để thực hiện việc triệu hồi Tatsumi, vì cô ấy cần một kho năng lượng phép thuật to lớn, và ở đó thì có dư.

Rời khỏi căn phòng thực hiện nghi lễ, cô tiến thẳng về căn phòng nằm ở khu linh mục của mình trong đền.

Cô đã đến đó để thay từ bộ đồ đặc biệt đã được thánh hoá cần thiết cho nghi lễ triệu hồi, sang bộ y phục thường ngày của một linh mục.

Calcedonia xông vào phòng của mình và vội vã thay đồ.

Với chiếc gương đặc biệt to được đặt trong phòng, cô ấy kiểm tra kĩ để chắc rằng tóc tai và quần áo mình đều gọn gàng.

Chiếc gương đó là một món đồ chất lượng thượng hạng làm từ thuỷ tinh. Chỉ có một nhóm Demi-human (Á Nhân) mang trong mình mối quan hệ chặt chẽ với lửa mới có thể tạo ra những món đồ thuỷ tinh và đồ sứ với cái kỹ thuật mà chỉ ‘lưu hành nội bộ’. Điều đó khiến cho những món đồ như thế này cực kì mắc để mua.

Sau khi xác nhận tất cả đều đã đâu vào đấy, Calcedonia đặt chiếc bờm thánh Savaiv lên đỉnh đầu rồi đeo huy thánh quanh cổ mình và sắp sửa vội vã chảy ra khỏi phòng, thì cô bất ngờ dừng lại.

Cuối cùng thì cô cũng nhận ra rằng sau khi triệu hồi Tatsumi, do vội chạy về thay đồ nên giờ cô chẳng biết Tatsumi đang ở đâu nữa. (Trans: lol =)))

Nhưng cô biết rằng cậu vẫn đang ở với ông nội mình, giám mục tối cao của Giáo lý Savaiv. Nên việc mà cô cần làm lúc này là đi hỏi ai đó, và rồi cô sẽ biết được nơi mà họ đang ở.

Calcedonia lên đường tìm ai đó có địa vị cao để hỏi về vị trí của ông nội mình. Tuy rằng xung quanh có rất nhiều người, nhưng xét về đia vị, họ chắc chẳng biết ông nội cô giờ đang ở đâu. Nhưng tất nhiên, những người cao tuổi luôn nắm rõ vị trí của ông nội.

Và thực tế là, cô quen hết những người cao tuổi ở đây.

Thực ra thì nên nói ngược lại mới đúng. Không có ai trong đền là không biết đến cô, người đang giữ cái danh <<Thánh Nữ>>. Đúng hơn là, hơn một nửa cư dân của thành phố Levantes biết mặt cô ấy.

Cô ấy sở hữu tài năng phép thuật phi thường và có một sự hiểu biết vượt trội hơn rất nhiều người. Và cô cũng có nhiều thành tích vĩ đại trong lĩnh vực này. Nhất là hệ thống <Thánh>, hệ thống hồi phục và tinh lọc ma thuật, và đi đôi với vẻ đẹp của mình, Calcedonia đã được chỉ định làm <Thánh Nữ> từ lúc đó.

Và khi mà Calcedonia bước dọc hành lang, mọi người đều ngoảnh lại để nhận được cái lướt mắt thứ hai của cô ấy, không trừ một ai.

Kể cả khi cô đang bước đi lúc nay, cô ấy có tình cờ băt gặp hai linh mục trẻ, những người vừa bước sang một bên vừa khẽ cuối đầu chào cổ. Khi cô đi qua hai người họ, họ nhìn lại cô bằng ánh mắt dập dờn cơn khát vọng.

“Ah, Calcedonia-sama, cô ấy vẫn luôn xinh đẹp như mọi ngày….”

“Tôi đồng ý…. nhưng chẳng phải hôm nay Calcedonia-sama có hơi vui vẻ một cách… khác thường sao?”

“Ừ, tôi cũng nghĩ thế. Đúng là hôm nay cô phấn khởi hơn hẳn thường ngày.”

“Chắc cô ấy gặp được chuyện tốt chăng? Nhưng….?”

“Hmm, chuyện gì thế?”

“Người mà có thể khiến cho Calcedonia-sama vui đến thế…. Ai mới có thể làm được điều đó nhỉ?”

Hai linh mục trẻ tuổi đứng lúng túng cạnh nhau khi họ đều đang nghiêng đầu nghĩ ngợi.

Calcedonia phấn khích đến mức mà khiến cho hai linh mục trẻ tuổi suýt ngỡ rằng cô đang chạy nhảy một cách vui vẻ.

Cuối cùng thì Calcedonia cũng có thể dõi theo và tìm được một linh mục có địa vị cao, người có thể nói cho cô biết vị trí hiện tại của ông nội mình.

Theo những gì vị linh mục cấp cao đó nói, ông nội cô hiện giờ đang ở phòng khách riêng cùng với một vị khách.

Việc ông nội cô ở trong phòng khách cùng với Tatsumi chẳng phải việc khó đoán với một Calcedonia bình thường, nhưng trước khi được nghe vị linh mục ấy nói thì Calcedonia chẳng tài nào nghĩ ra chỗ đó. Điều này lại càng chứng minh cô ấy sung sướng đến nhường nào.

Từ lúc Calcedonia có được nhận thức như một con người, tất cả những suy nghĩ của cô đều chỉ hướng về một người con trai. Cô chưa từng quên lấy cậu ấy dù chỉ một lần.

Cô ấy vẫn còn ký ức về tiền kiếp của mình. Lý do tại sao cô vẫn còn giữ được kí ức đó thì lại ngoài phạm vi hiểu biết của cô. Nhưng việc cô vẫn mang trong mình những kí ức ấy, là điều không thể chối cãi.

Ở thế giới này, người ta tin vào sự luân hồi.

Vì thế, việc được tái sinh không phải là chuyện lạ. Dù cho có là tái sinh từ một con chim thành một con người. Nhưng giữ được ký ức của tiền kiếp là một điều cực kì hiếm có. Ít nhất thì ngoài bản thân mình ra, Calcedonia vẫn chưa gặp được ai giữ lại được ký ức về tiền kiếp của họ.

Nhưng cô chưa từng quan tâm đến cái chuyện đó. Điều quan trong nhất là việc cô còn nhớ cậu ấy, rõ ràng cuộc sống ở kiếp trước của cô ấy và cậu ta là một cuộc sống cực kì hạnh phúc.

Hồi phục lại ký ức tiền kiếp từ rất lâu về trước, cô ấy cũng đã ấp ủ cái mong muốn được đoàn tụ với cậu kể từ đó.

Vì thế, cô đã bỏ ra nhiều năm trời để học về nghi thức triệu hồi cùng với những truyền thuyết liên quan. Tất nhiên là không có ngày nào mà cô ấy không luyện tập tăng cường năng lực phép thuật cá nhân của mình cả.

Giờ đây cô đã thành công trong việc triệu hồi và được đoàn tụ với cậu ấy, cô cũng nên giải thích cái lý do mà mình đã làm như thế.

Tatsumi được gọi đến thế giới này từ một phía. Nói cách khác, cậu bị kéo ra khỏi thế giới của mình mà chẳng được lựa chọn việc giữ lại hay từ bỏ cuộc sống cũ của mình.

Cậu ấy có thể sẽ ghét cô. Cậu ấy có thể sẽ khinh miệt cô. Nhưng với cô ấy, được đoàn tụ với cậu là niềm hạnh phúc lớn nhất mà cổ từng nhận được.

Ở tiền kiếp, cô ấy chỉ là một con chim bé nhỏ. Nhưng cô vẫn yêu Tatsumi. (Trans: xDDD)

Cô hạnh phúc nhất là khi được ở bên cậu ấy. Đến mức mà cô không mong muốn thêm bất kì điều gì khác trong cuộc sống của mình.

Họ lớn lên cùng nhau, sống cùng nhau, họ luôn luôn ở bên nhau.

Mỗi lần nghĩ đến cậu là cô đều ngập tràn niềm vui.

Chợt lúc này có ai đó gọi cô ấy.

“Ồ, chẳng phải Calcedonia-sama đó sao. Anh đã không tin rằng mình lại có một cơ hội được gặp mặt em trong ngày hôm nay đấy. Đây chính là phước lành được ban bởi vị Thần Saviav cai quản chuyện hôn nhân rồi còn gì?”

Người dừng cô lại giữa đường là một tên trẻ tuổi khá bảnh bao.

Nếu cô ấy nhớ không lầm thì, hắn hẳn là người con trai cả của một vị bá tước, một người đã gửi lời cầu hôn đến cô rất rất nhiều lần.

Hắn bước đến gần cô, quỳ một gối xuống và nhẹ hôn lên mu bàn tay của cô ấy.

Cảm thấy hành động này có hơi thô lỗ, Calcedonia vô tình nheo mắt lại, để lộ ra một cái cau mày xinh đẹp, nhưng cái kẻ đang được nói đến chẳng để ý đến điều đó.

Thật lòng mà nói, Calcedonia chẳng biết tên của người này là gì, dù rằng cô có lơ mơ nhớ được tên hắn. Bởi vì, cái người trước mặt cô không phải là người duy nhất gửi lời cầu hôn cho cô.

Ông nội của cô, Giám mục Tối cao của Giáo lý Savaiv, ngày nào cũng nhận được rất nhiều thư cầu hôn. Trong số chúng có cả những bức thư cầu hôn được gửi thẳng từ hoàng tộc.

Ấy vậy, Giuseppe vẫn từ chối tất cả những người đến xin ông để được cưới cô ấy. Vì cháu gái mình biết rõ con tim của con bé, nên ông ấy cũng tôn trọng cảm xúc của con bé.

Vì đền là một tổ chức phục vụ cho giáo lý, nên nó không thuộc vào bất kì quốc gia nào. Thành ra, cái thân phận hoàng tộc cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Vì thế, chính thức với tư cách của những người phục vụ cho thần linh, các linh mục không cúi đầu họ trước những gã tai to mặt lớn, kể cả đức vua. Tất nhiên đó chỉ là một lập trường công khai. Nên trước với các vị vua, họ thường có thói quen thể hiện thái độ tôn trọng lẫn nhau.

Suốt quãng thời gian này, Giuseppe đã trở thành lá chắn bảo vệ cháu gái mình khỏi tất những kẻ cầu hôn đến từ người của hoàng gia và quý tộc. Vì Calcedonia cũng là một nữ tu, nên không ai có thể dùng vũ lực để bức hôn cô được. Dù cho có là hoàng tộc hay quý tộc.

Hết lần này đến lần khác, Calcedonia lờ đi những lời hoa mỹ mà tên trai trẻ này khen tặng cô.

Cô muốn đến chỗ của Tatsumi càng sớm càng tốt, nhưng tên này vẫn cứ tiếp túc ngán đường cô.

Đầu tiên thì hắn khen Calcedonia. Nhưng giữa chừng thì lại trở thành những lời khoe khoang về bản thân. Thật lòng mà nói, Calcedonia chẳng hề có tí hứng thú gì với những thứ đó.

‘Tôi muốn đến ở cùng với chủ nhân hơn là nghe những lời tẻ nhạt này!!’ là điều mà Calcedonia đang hét lên trong đầu mình, nhưng bên ngoài thì cô lại khoác lên một nụ cười giả tạo hoàn hảo và thốt lên những từ phù hợp với cuộc đối thoại.

Cuộc nói chuyện vẩn vơ này cuối cùng cũng đi đến cái mức mà cả Calcedonia cũng chịu không nổi.

Đúng lúc đấy, có một người nào đó tiến đến gần họ.

“Calsey.”

Anh ta gọi Calcedonia bằng tên tục của cổ với một giọng trìu mến. Thấy anh ta, mặt Calcedonia sáng hẳn lên, trái lại, mặt của tên kia lại trông có vẻ khó chịu.

“Morga.”

“Ra là ngài <Hiệp Sĩ Tự Do>… à không, ý tôi là ngài Morganeich.”

Người mới đến là một gã đàn ông khá cao, tóc tai lai láng với một gương mặt cực kì điển trai. Với mái tóc đỏ cùng cặp mắt màu nâu đỏ, anh ta có một vẻ ngoài cực kì ấn tượng mặc dù trông còn khá trẻ. Anh ta không mặc lễ phục của linh mục trong đền, mà là một bộ giáp đĩa sắt và đeo một thanh kiếm dài bên hông. Lớp giáp ấy được trạm trổ huy thánh của Giáo lý Savaiv trên phần giáp ngực, và còn có cả một số kí hiệu thần thánh của sự bảo hộ.

Một lớp giáp sắt khắc huy thánh Savaiv, điều này có nghĩa anh ta là người của Hiệp sĩ Dòng tu.

Hiệp sĩ Dòng tu, một tổ chức Hiệp sĩ có nhiệm vụ bảo vệ ngôi đền và các linh mục của đền.

Như đã nhắc đến ban nãy, đền không thuộc về bất kì quốc gia nào cả. Vì lẽ đó, họ không thể kêu gọi sự giúp đỡ từ bất kì quốc gia nào khi họ gặp khủng hoảng.

Thế nên đền cũng cần một lực lượng bảo vệ riêng. Và lực lượng đó là nhóm Hiệp sĩ Dòng tu.

Nhưng tất nhiên, tất cả những điều đó đều chỉ là lập trường công khai, và nếu đền thực sự gặp phải khủng hoảng gì, chính quyền địa phương sẽ tiến hành điều tra với sự cho phép của đền.

“Em đang làm gì ở đây thế? Đức Thánh Cha Chrysoprase đang đợi em đấy.”

“Em hiểu rồi, Morga.”

Sau khi đáp lại chàng trai trẻ tên Morga, Calcedonia lần nữa quay mặt về phía tên thanh niên quyền quý.

“Tôi xin lỗi. Ông nội, ý tôi là đức thánh cha Giám Mục Tối Cao đã cho gọi tôi. Xin anh thứ lỗi cho sự thô lỗ và rời đi đường đột này.”

Cô duyên dáng cúi đầu về phía hắn. Và tên thanh niên quyền quý đó nhận ra rằng hắn không thể giữ cô lại được thêm nữa.

Hắn đáp lại.

“Không-không có gì đâu, đức cha Chrysoprase đã gọi thì đành vậy. Anh cũng không nên giữ em lại làm gì. Nếu còn cơ hội thì hẹn gặp lại em lần sau.”

Nói xong, hắn cúi chào tạm biệt với Calcedonia. Sau khi cúi đầu cáo từ với cả Morganeich thì cuối cùng hắn cũng rời đi. Và trong tâm trí Calcedonia, cô lè lưỡi ra mà ‘blè’ hắn. Rồi cô quay người sang Morganeich.

“Cảm ơn anh, Morga. Thiệt tình, cái tên ban nãy bám dai như đỉa ấy….”

“Đừng lo, mà đúng thật là đức cha đang chờ em mà. Chẳng phải em cũng nên đi liền sao?”

“A! Thôi chết! Em không nên bắt Chủ nhân phải chờ thêm —-”

Nói với điệu bộ luống cuống, Calcedonia hốt hoảng chạy đi.

Dõi theo tấm lưng nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt, Morganeich chằm chằm nhìn vào cô ấy bằng một thứ cảm xúc sâu lắng nào đó được giấu trong ánh mắt của mình.



Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

0 Comments:

Post a Comment