Nấu ăn ở dị giới - Chương 3: Lên xe ngựa và rời khỏi kinh thành

Sau bữa ăn sáng., tôi rời khỏi nhà trọ, ra bến xe để mua vé và xác nhận giờ khởi hành.

Giá vé là 1 xu vàng, và mất khoảng 4 ngày để tới thị trấn gần biên giới.

Vì vẫn còn khá nhiều thời gian trước khi khởi hành nên tôi đã đi mua thức ăn dùng trong 4 ngày và vũ khí phòng thân phòng trường hợp bất trắc.

Việc sử dụng kĩ năng Siêu thị Online trước mặt người khác rõ ràng là không nên. Ngay cả Rương đồ dường như cũng là một kĩ năng hiếm và gây náo động không cần thiết. Vì vậy, tôi quyết định hạn chế sử dụng chúng.

Tôi mua một chiếc túi da để đựng nước, thịt khô, bánh mì đen và một con dao khá lớn.

Hành trang thế này chắc là ổn. Giờ thì, lên xe và rời khỏi kinh thành.

Hành khách trên xe còn có một người bán hàng rong, một gia đình 4 người gồm cặp vợ chồng và 2 đứa con, một người phụ nữ khoảng 30 tuổi.

Ngoài ra còn có 4 mạo hiểm giả làm nhiệm vụ hộ tống.

Sau khi chiếc xe lăn bánh, tôi thử bắt chuyện với ông bác bán hàng rong ngồi kế bên. Mở đầu câu chuyện là một câu hỏi thông thường để làm quen.

“Bác đến Kiels bán thứ gì vậy?”

“À, tôi mua xà phòng từ những tay môi giới. Tôi định nhờ người quen ở thương hội Kiels bán chúng”.

Xà phòng? Hóa ra thứ đó cũng tồn tại ở thế giới này.
Hỏi tiếp vài câu, tôi được biết xà phòng có thì có thật, nhưng chỉ dành cho giới quý tộc.

Giá bán một bánh xà phòng cho quý tộc là 3 xu bạc.

Khi đề cập tới kĩ năng Rương đồ, tôi phát hiện là quý tộc và thương hội lớn đang chiêu mộ những người có kĩ năng này.

Nghe nói đây là kỹ năng ngàn người có một. Độ lớn của Rương đồ phụ thuộc vào lượng ma lực của người đó. Chỉ những ai có Rương đồ đủ rộng mới được quý tộc và thương hội lớn lựa chọn.

“Bé đến mấy thì cũng cũng chứa được gấp 3 lần cái balô tôi đang đeo. Thế nên tôi ghen tị với mấy người có kĩ năng đó lắm”

Ông bác vừa cười vừa nói.

Thì ra cũng có khá nhiều người sở hữu kĩ năng Rương đồ nhỉ.

Nếu tôi giả vờ là mình chỉ có một Rương đồ nhỏ, thì chắc có thể sử dụng trước mặt người khác.

Tiện đang nói về kĩ năng Rương đồ, tôi hỏi luôn về kĩ năng Giám định.
“Thương nhân nào có kĩ năng Giám định chắc là sướng lắm, bác nhỉ”

“Ái chà, kỹ năng đó là niềm mơ ước của mọi thương nhân đó, chàng trai. Nhưng mà, chỉ những anh hùng từ thế giới khác trong truyền thuyết mới sở hữu kỹ năng đó thôi".

Nghĩ một lúc, ông bác nói thêm

"Đáng ra kĩ năng Giám định phải thuộc về thương nhân chứ không phải anh hùng. Đó là niềm khao khát của tất cả những người làm ăn buôn bán. Nhưng mà, ít nhất thì tôi cũng muốn ma cụ giám định được phổ biến rộng rãi hơn. Chúng chỉ được tìm thấy ở các tàn tích cổ đại nên đắt khủng khiếp luônnnnn, cỡ quốc vương hoặc thương hội mới có được.”

Thế đấy!
Chỉ anh hùng trong truyền thuyết mới sở hữu kĩ năng Giám định.
Lại còn ma cụ giám định nữa.
Chúng đắt đến mức người bình thường không thể có được.
Chúng chỉ xuất hiện ở các tàn tích cổ đại, hay nói một cách khác là các Hầm ngục có độ khó cao nên số lượng cực hiếm.

May mà tôi chủ động hỏi.

Tuy nhiên, nhờ thế mà tôi biết được rằng gần như không ai có thể Giám định mình.

Tiếp tục cuộc nói chuyện, tôi được biết ông bác bán rong cũng đang có ý định tới vương quốc kế bên.
Ông bác ghé sát tai tôi và thì thầm
“Vương quốc này đang trở nên thối nát. Những người có gia đình rồi thì khó mà rời đi được, may mà tôi vẫn còn độc thân nên mới tính chuyện chuồn khỏi vương quốc này. À, nghe nói biên giới sắp bị phong tỏa đấy”

Phong tỏa biên giới ư? Cái vương quốc này quả nhiên là tồi tệ mà.
May mà tôi hành động sớm.

Trên đường tới Kiels, có một vài ma thú như goblin và ma sói xuất hiện, nhưng đều bị các mạo hiểm giả hộ tống tiêu diệt một cách dễ dàng. Nhờ đó mà đoàn xe tiếp tục di chuyển một cách thuận lợi.

****

Sau khi đến Kiels, tôi lập tức tới bến xe để khởi hành đến vương quốc lân cận mà ông bác bán rong nói.

Thế nhưng....

“Đùa nhau hả trời...”
Tại bến xe có tấm biển đề “Ngừng vận hành mọi chuyến xe”.

Cái quái gì chứ?

Thực sự là họ tính chuyện phong tỏa biên giới sao?

Nhưng mà, nếu phong tỏa thật thì dân tình không thể bình thản như thế này được!

'Phải thu thập thêm thông tin đã'. - Tôi nghĩ vậy vài ghé vào quán ăn, nơi các mạo hiểm giả thường ghé qua mỗi khi đến thị trấn này.

Tôi ngồi tại chỗ quầy bar và bắt chuyện với 2 mạo hiểm giả ngồi kế bên.
“Xin lỗi cho tôi hỏi”
“Hỏi gì?”
“Thực ra thì tôi mới đến thị trấn này nên có vài chuyện thắc mắc...”

Tôi lập tức gọi thêm 2 cốc bia cho họ. Nhìn mặt họ giãn ra, kiểu “Thằng này cũng biết điều đấy chứ” và bắt đầu nói chuyện với tôi.

“Ra là vậy. Họ ngừng vận hành chuyến xe để ngăn ngừa dân bỏ sang nước láng giềng”
“Đúng thế. Nếu dân số giảm thì lượng binh sĩ với thuế thu được cũng giảm. Hiện mới chỉ dừng ở
mức như vậy chứ về sau chắc chắn sẽ phong tỏa hoàn toàn. Dù đang có chiến tranh với ma tộc nhưng họ lại đang tính gây chiến tiếp với vương quốc Malveil”
“Chuẩn rồi, chiến tranh chỉ là vấn đề thời gian thôi”

Trong cơn cao hứng, họ kể cho tôi rất nhiều thứ.
Đất nước của ma tộc nằm ở phía Bắc nước này, còn vương quốc Malveil thì nằm ở phía Tây.
Nơi tôi định tới là vương quốc Feenen nằm ở phía Nam.

“Bọn tôi cũng tính chuồn khỏi vương quốc này sớm thôi”
“Bọn tôi khoái giết quái vật hơn là giết người. Ông bạn cũng nên tính bài chuồn sớm là vừa”

Thực ra, vẫn còn nhiều cách để rời khỏi vương quốc này, nhưng lỡ giữa đường mà gặp quái vật thì tôi chết là cái chắc. Xét cho cùng, tôi chỉ khỏe hơn người bình thường một xíu thôi.

'Mệt rồi đây...'

Thế rồi, khi nhìn những mạo hiểm giả, tôi chợt nảy ra ý nghĩ.

'Sao không thuê vài mạo hiểm giả hộ tống mình nhỉ?!'

Tuy có hơi tốn tiền một chút, nhưng giờ không phải lúc keo kiệt. Phải chuồn khỏi vương quốc này, trước khi biên giới bị phong tỏa hoàn toàn .

Ngay sau đó, tôi gửi yêu cầu hộ tống tới hội mạo hiểm giả.
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

0 Comments:

Post a Comment