Kẻ mạnh nhất bị xã hội coi thường - Chương 1: Vệ binh của Chaosland

Thằng bán ốc! Thằng bán ốc!

Đó là câu đám bạn cùng lớp thường rú lên mỗi khi nhìn thấy Hwang Minho.

Lý do rất đơn giản: Mẹ cậu là một người bán hải sản và các đồ ăn vặt tại chợ đêm Busan. Sau giờ học, cậu bé Hwang Minho thường phải ra chợ đêm để giúp mẹ bán hàng.

Cha của Hwang Minho, nghe nói là bảo vệ cho một công ty nào đó.

Tóm lại, cha mẹ cậu đều là những người làm công việc tay chân, địa vị thấp kém trong xã hội. Hwang Minho luôn phải chịu sự trêu chọc của đám bạn cùng lớp.

Mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn khi mẹ Minho bị đột quỵ và bất tỉnh. Bà trở thành người thực vật, sống lay lắt trong một góc bệnh viện với mớ dây nhợ và ống truyền bao quanh người. Gia cảnh nhà Minho đã khốn khó lại càng bi đát hơn. Cha cậu trở thành người lao động duy nhất, ông chìm trong công việc, mỗi ngày chỉ kịp dành vài tiếng để vào viện thăm mẹ Minho.

Nhờ nỗ lực của ông, gia đình Minho không bị chìm vào nợ nần. Dù cuộc sống khá chật vật và cậu phải làm một số công việc part-time để kiếm thêm tiền chi tiêu, nhưng Minho được học hành tử tế.

Tuy nhiên, những ngày đen tối của gia đình cậu vẫn chưa dừng lại. Ngay trước ngày Minho thi đại học, cha cậu biến mất.

Không ai nhìn thấy ông đâu cả. Điện thoại của ông cũng không liên lạc được.

Đến lúc này, Minho mới nhớ ra rằng mình chưa bao giờ biết cha làm việc cho công ty nào. Cậu lục lọi khắp nhà, cố tìm manh mối nào đó, nhưng vô ích.

Cùng lúc đó, bác sĩ thông báo cho Minho rằng tình hình của mẹ cậu đang xấu đi. Chỉ sau vài ngày, cơ thể bà bắt đầu xuất hiện những vết loét, và cơ bắp bị co rút lại. Phía bệnh viên yêu cầu cậu nộp sẵn viện phí để kiểm tra lại sức khẻ cho bà, và mua thêm các loại thuốc để điều trị bổ sung.

Sống trong nghèo khó từ nhỏ, Minho hiểu rất rõ giá trị của đồng tiền.
Một chàng trai 18 tuổi phải làm gì khi cha mất tích, mẹ bệnh nặng?

Minho quyết định từ bỏ kỳ thi đại học. Cậu đi xin việc - vì cậu đã qua 18 tuổi và có thẻ ID, nên Minho kiếm được khá nhiều công việc hợp pháp. Thậm chí cậu đã cố gắng làm tới 3 công việc cùng lúc.

 'Mình sẽ làm được... Mình sẽ thay cha chăm sóc mẹ. Dù phải lao động nặng nhọc cũng không sao'. 

Một tháng chậm chạp trôi qua.

Tối hôm đó, khi Minho lê bước về nhà sau nhiều giờ làm việc đến kiệt sức, cậu bất ngờ thấy hai người đàn ông cao lớn chờ sẵn trước cửa. Một người đàn ông châu Á đeo kính đen, và một người đàn ông Âu Mỹ tóc bạc.

Dưới ánh đèn đường leo lắt, giọng nói trầm vang của người đàn ông kính đen cất lên:

"Xin chào. Chúng tôi là đồng nghiệp của cha cậu".
"Chúng tôi đến đây để trao cho cậu di vật của ông Hwang Gihan".

---


Trong căn nhà nhỏ tuềnh toàng, hai người đàn ông lạ mặt đang ngồi bên chiếc bàn gỗ, đỗi diện với Minho.

Khuôn mặt cậu đang bộc lộ một biểu cảm khó tả, vì bàng hoàng, ngạc nhiên và nghi ngờ trước những lời nói của hai người kia.

"Ý các ngài là... cha tôi là một siêu nhân, và làm việc cho một tổ chức bí mật?!"

Người đàn ông đeo kính đen gãi đầu gãi tai. Thật khó để bắt Minho tin vào một câu chuyện bất ngờ và bất thường như thế này.

Trong khi đó, người đàn ông tóc bạc thở dài.

"Gọi là siêu nhân thì hơi quá. Hwang Gihan là một vệ binh của Chaosland. Và chúng tôi là cấp trên của anh ta".

Vừa nói, ông ta vừa búng ngón tay. Một tiếng "tách" vang lên, và một ngọn lửa màu trắng xanh như lửa bếp ga xuất hiện.

"Tôi là Hỏa Sư Gado. Kia là Thiết Kiếm Guanlong. Như cậu thấy, tôi không phải là một người bình thường. Các vệ binh khác cũng thế. Chúng tôi làm việc tại Chaosland, nơi giao thoa của ba ngàn thế giới, nơi có các loại phép thuật, ma thú, tinh linh và thần thánh".



Minho dụi mắt và nuốt nước bọt.

'Nghe như mấy câu chuyện về dị giới mà mình từng đọc trên mạng...'

Những gì người đàn ông này nói thật khó tin. Nhưng ngọn lửa lập lòe trên tay ông ta là thật.

Gado phẩy tay. Ngọn lửa xoáy thành hình xoắn ốc, cuốn quanh tay ông ta rồi tắt lịm.

Ngọn lửa màu trắng xanh có nhiệt độ lên tới 2000 độ C. Một người bình thường không thể tạo ra lửa từ một cái búng tay, càng không thể cầm ngọn lửa như thế được.

Cậu chợt nhớ ra rằng, từ xưa tới nay, cha cậu chưa bao giờ bị ốm. Có lần ông bị xe tải đụng văng vài mét, nhưng chỉ trầy xước nhẹ. Như thế cũng không giống người bình thường lắm nhỉ?

Người đàn ông áo đen tiếp lời:

"Nhiệm vụ của cha cậu, cũng như chúng tôi, là chiến đấu chống lại ma thú và quái vật, ngăn không cho chúng thoát khỏi Chaosland. Tuy nhiên, một tháng trước, khi làm nhiệm vụ, ông ấy đã mất tích".

"Mọi người bất ngờ mất liên lạc với ông ấy. Đó là một tai nạn. Chúng tôi rất lấy làm tiếc" - Gado nói thêm.

"Khoan đã! Như ngài vừa nói thì... cha tôi chỉ mất tích chứ chưa chết?" - Minho ngập ngừng ngắt lời.

Người đàn ông đeo kính đen trầm ngâm:

"Một vệ binh chỉ được xác nhận là 'đã chết', khi chúng tôi tìm thấy xác của người đó".

"Như ngài Gado vừa nói, Chaosland là một khu vực vô cùng rộng lớn, nơi giao thoa của ba ngàn thế giới. Có thể ông đã bị ma thú ăn thịt mà không ai biết. Nhưng cũng có thể ông đã bị lạc đến một thế giới nào đó. Hoặc cũng có thể ông đã bị bắt làm tù binh".

"Nếu vậy, tại sao các ngài lại nói là 'trao di vật' cho tôi?" - Minho băn khoăn.

"Chúng tôi chưa dám khẳng định chuyện gì đã xảy ra với cha cậu. Tuy nhiên, Hwang Gihan đã mất tích 30 ngày. Theo quy định, chúng tôi phải trao những vật còn lại của ông ấy về cho gia đình".

Người đàn ông đeo kính đen lấy ra một cái hộp nhỏ và mở ra cho Minho xem. Trong hộp có một con dao găm nhỏ trang trí đơn giản, một đôi găng tay đã cũ, một chiếc áo sờn, một vài viên đá khắc chữ rune và vài lọ thủy tinh đựng chất lỏng màu xanh lục.

Minho giật mình khi nhìn thấy những lọ thủy tinh.

THỊCH

THỊCH


Tim Minho rung lên dữ dội.
Cậu run rẩy cầm một lọ lên xem.

Chất lỏng màu xanh lục sóng sánh trong lọ, ánh lên những tia sáng bạc.

"Đó là thuốc hồi phục sinh lực, một vật phẩm khá phổ biến" - Người đàn ông tóc bạc giải thích.

Minho gật đầu.

Thứ thuốc này không hề xa lạ đối với cậu.

Suốt mấy năm qua, ngày nào cha Minho cũng đổ thứ thuốc này vào miệng mẹ cậu. Kết quả là dù nằm bất tỉnh liệt giường suốt mấy năm, da dẻ bà vẫn hồng hào, cơ bắp không bị nhão và xương không bị teo như những bệnh nhân nằm liệt giường khác. Minho chỉ nghĩ rằng đó là một loại thuốc mới và đắt tiền.

Thế nhưng, từ ngày ông mất tích, bà không được uống loại thuốc này nữa.

'Hóa ra đây là lý do khiến sức khỏe của mẹ suy giảm đột ngột trong thời gian gần đây...' - Minho lẩm bẩm.

"Ngài vừa nói đó là thuốc hồi phục sinh lực?"

"Phải".

"Tôi uống thử được không?"

Người đàn ông đeo kính đen gật đầu.

Minho mở lọ thuốc, ngửi ngửi một hồi. Cậu đổ một giọt vào tay, rồi liếm thử.

Ngay lập tức, một cảm giác êm dịu từ đầu lưỡi truyền khắp cơ thể. Cơ thể kiệt sức của Minho bỗng căng đầy sức sống, những cơn nhức ở bắp tay và bắp chân tan biến, thậm chí Minho nghĩ mình có thể đi làm thêm 12 tiếng nữa!

'Chỉ một giọt mà đã hiệu quả như thế này...'

 Cậu chợt ngước lên nhìn hai người đàn ông và hỏi:

"Các ngài nói rằng tổ chức "vệ binh" gì đó là bí mật. Và đúng là cha tôi chưa bao giờ kể về chuyện này. Vậy tại sao các ngài lại dễ dàng nói với tôi, thậm chí còn cho tôi xem mấy món đồ kia nữa?"

"Tinh ý lắm" - Người đàn ông tên Gado gật gù. Ông đưa mắt liếc nhìn Guanlong.

Hiểu ý, người đàn ông đeo kính đen lên tiếng:

"Chúng tôi nhận ra trong người cậu cũng có dòng chảy mana, giống như cha cậu. Vì vậy, chúng tôi muốn mời cậu gia nhập hàng ngũ vệ binh, thay chỗ ông Gihan".

"Nếu tôi từ chối, chuyện gì sẽ xảy ra?"

"Chúng tôi buộc phải xóa ký ức của cậu. Những món đồ Gihan để lại sẽ được quy đổi thành tiền mặt. Chúng ta sẽ lại gặp nhau, nhưng lúc đó chúng tôi chỉ tới đưa tiền cho cậu mà thôi".

'Xóa ý ức, huh'

Bình thường, có lẽ Minho sẽ bật cười khi nghe cụm từ này. Nhưng sau khi chứng kiến ngọn lửa trắng xanh trên tay Gado, những viên đá khắc chữ rune và những lọ nước màu xanh lục; Minho hiểu rằng những gì họ nói không phải là trò đùa.

Quan trọng hơn cả, Minho bị ấn tượng mạnh trước diện mạo, lời nói và cả hành động của Gado. Khí chất bất phàm này, người thường không thể giả mạo được.

Dù vẫn còn nghi ngờ, song trong lòng Minho, một ngọn lửa hy vọng đang nhen nhúm.

Minho nhớ lại những ngày cay đắng vừa qua. Cậu làm việc 16 giờ một ngày, nhận tất cả những công việc tìm được: Dắt xe, bơm gas, chạy bàn, phát tờ rơi, đóng giả hình nộm... Thế nhưng, cậu vẫn chưa kiếm đủ tiền viện phí tháng này cho mẹ. Mà bệnh tình của bà thì ngày càng tồi tệ hơn.

'Nếu gia nhập đội ngũ của họ, rất có thể mình sẽ tìm được thêm manh mối về cha. Quan trọng hơn, mình cũng có thể kiếm được thuốc cho mẹ. Nếu mọi sự suôn sẻ, mẹ sẽ không phải kiểm tra và phẫu thuật thêm nữa...'
 
 Minho ngước lên, cẩn thận hỏi thêm: "Tôi sẽ được trả lương chứ?"

"Tất nhiên. Cậu được trả lương, và có thể làm thêm các việc vặt khác để kiếm tiền. Giống như cha cậu vậy".

Người đàn ông tóc bạc kết luận:

"Chúng tôi sẽ chờ cậu 1 giờ. Nếu cậu không đồng ý, chúng tôi sẽ..."

"Không cần đâu. Tôi đồng ý" - Minho khẳng định.

Hai người đàn ông nhìn nhau và gật đầu. Gado chìa tay ra để bắt tay Minho:

"Ok, nếu vậy... Chào mừng cậu gia nhập vệ binh!".

Trong khi đó, Guanlong đứng dậy và vén tay áo, để lộ một chiếc vòng chạm trổ hoa văn kỳ lạ. Anh ta xoay chiếc vòng, và một chùm sáng xuất hiện từ hư không.

Uuuuuuu

Chùm sáng tụ lại thành một cánh cửa trôi nổi trong không khí. Guanlong giải thích:

"Do đặc thù công việc, chúng tôi phải tiến hành làm thủ tục cho cậu ngay bây giờ. Đây là cánh cổng dẫn tới Chaosland. Sau khi làm thủ tục xong, chúng tôi sẽ trao các di vật cho cậu".

THỊCH

THỊCH

THỊCH

THỊCH


Minho có thể cảm thấy tim mình đang đập như trống trận. Với tâm trạng vừa hồi hộp, vừa lo sợ, vừa phấn khích, vừa hy vọng; cậu đi theo hai người đàn ông bước vào cánh cổng ma thuật.


Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

12 Comments:

  1. Em xin tên truyện đc ko

    ReplyDelete
  2. Ủa, bộ này có phải trước post bản test k ad nhỉ, cốt truyện nghe vẻ khác =(

    ReplyDelete
    Replies
    1. Là nó đó bạn. Truyện khá dài, main cày như trâu suốt 200 chương đầu mới lên được đẳng cấp Tứ thiên vương. Từ chương 200 là main bắt đầu đi càn quét các thể giới khác, diệt đủ các loại ma vương ác quỷ tà thần.

      Delete
    2. Tên truyện là gì vậy?

      Delete
  3. ai cho em xin link truyện đc ko

    ReplyDelete
    Replies
    1. không có link eng đâu ông ei

      Delete
    2. Thế ông có link raw hay tên thật của truyện là gì k cho t với.

      Delete
  4. Oa oa solo của em đâu =((

    ReplyDelete
  5. Để ham lắm nè 😆😆

    ReplyDelete
  6. Well, nghe có vẻ được được

    ReplyDelete
  7. Móa chờ mãi h mới đăng
    Cứ tưởng drop rồi cơ

    ReplyDelete
  8. Cầu chương ad ơi :333

    ReplyDelete