Vua pháp thuật trở về từ cõi chết - Chương 10: Khoái kiếm Pram

Pram Schneizer đang khởi động trên sàn đấu. Trông cậu ta rất trẻ, khuôn mặt thanh tú. Cặp lông mày thanh mảnh và hàng mi dài càng làm nổi bật vẻ đẹp của cậu ta.

"Huh? Là cái cậu nhỏ bé đáng yêu đó sao?!" Rom Romantica thốt lên.

Desir gật đầu đồng ý. Đúng vậy, Pram có một khuôn mặt cực kỳ dễ thương.

Romantica lắc đầu lia lịa.
"Không, dễ thương là không đủ để mô ta vẻ đẹp này! Ôi trời ơi! Cậu ta là hóa thân của sự đáng yêu! Sao mình lại không biết rằng có một anh chàng đáng yêu thế này ở đây cơ chứ?"

Giọng cô ngày càng lạc đi.
"Quá sức dễ thương! Siêu dễ thương! Tôi muốn có cậu ta. Làm sao để mua được cậu ấy đây? Trời ơi, tôi sẵn sàng dốc toàn bộ tài sản của mình!"

Trông cô giống hệt một đứa trẻ hư hỏng đang lăn ra đất để đòi quà. Desir lắc đầu thất vọng.

Trong một trận đấu tập, không ai được sử dụng vũ khí thật. Thay vào đó, các huấn luyện viên sẽ cung cấp cho học viên đủ loại vũ khí bằng gỗ khác nhau, từ chùy, rapier, trường kiếm, đại kiếm, đại đao và những thứ khác.

Có sáu sân đấu luyện. Pram được chỉ định vào sân thứ tư. Trước khi bước lên võ đài, cậu ta dừng lại trước bộ sưu tập vũ khí bằng gỗ. Từ trái sang phải, kích thước và trọng lượng của vũ khí dần dần tăng lên. Pram do dự một lúc trước khi vươn tay ra. Cậu nắm lấy vũ khí và giơ nó lên. Đó là một thanh đại kiếm.

Đôi mắt Desir nheo lại.

'Đại kiếm ư? Sao lại...?'

Romantica vỗ tay và chúi đầu về phía trước.
"Kiếm sĩ giỏi nhất lớp beta sao? Trổ tài cho tôi xem nào, hây! Hây!"

Đối thủ của Pram là một Kiếm sĩ thuộc lớp alpha.
Percival Ahsegunits.

Học kiếm thuật từ các hiệp sĩ, anh ta chắc chắn là một đối thủ mạnh. Học viên này lặng lẽ rút thanh kiếm ra, được gắn vào thắt lưng bởi một bao kiếm. Thanh kiếm bằng gỗ được làm theo phong cách phương Tây, pha trộn giữa một thanh trường kiếm một thanh trường đao.

Percival nhìn chằm chằm vào Pram với một ánh mắt đe dọa và man rợ. Pram đặt tay phải lên ngực và cúi đầu xuống, kính cẩn chào đối thủ.

- Học viên lớp Beta Beta. Tôi là Pram Schamizer.

- Hừ. Ta không có hứng giới thiệu bản thân với một tên mạt hạng lớp beta.

Trong khi cả hai còn đang nhìn nahu, trọng tài đã hạ cờ thông báo bắt đầu trận chiến.

Bắt đầu!

Người đầu tiên di chuyển là Pram. Cậu ta nhanh chóng lao tới tấn công đối thủ của mình, giữ cự ly phù hợp. Khi tới khoảng cách mong muốn, Pram nhanh chóng tung ra một nhát chém mạnh vào hông Percival. Percival buộc phải khuỵu xuống để vung kiếm ngăn chặn cuộc tấn công này.

RẦM

Khi hai thanh kiếm gỗ đụng độ, tiếng ồn vang lên chói tai. Có thể thấy sức mạnh của hai chiến binh đều vượt xa người thường.

Percival đã đỡ được đòn tấn công của Pram, nhưng dư chấn của cuộc đụng độ của họ khiến khuôn mặt Percival nhăn nhó trong giây lát. Pram không bỏ lỡ nhịp tấn công, cậu tiếp tục áp sát đối thủ của mình, tung ra một loạt cú đánh nặng nề. Percival vừa vất vả đỡ đòn, vừa cố gắng tạo khoảng cách  để phản công, nhưng không có kết quả.

Những đòn liên hoàn của Pram khiến đối phương không kịp thở. Thậm chí cậu còn đẩy Percival đến tận rìa sân khấu.

Thoạt nhìn, có vẻ như Pram đang chiếm ưu thế. Nhưng Desir ngồi đó, quan sát cuộc chiến với vẻ mặt tối sầm. Đây không phải là Pram mà anh biết.

Anh nhớ rõ cách chiến đấu của Pram. Hiện tại, cậu thiếu niên đứng trước mặt anh đang chiến đấu một cách đơn giản và liều lĩnh. Thực tế, Pram nên nên sử dụng một thanh kiếm, một vũ khí hoàn toàn phù hợp với phong cách kiếm thuật nhanh và chính xác của mình, chứ không phải thứ gì đó to lớn và nặng nề như đại kiếm. Lúc này, Desir tự hỏi,

'Tại sao cậu ấy không sử dụng cây rapier?'

Hiện tại, Pram chỉ vung thanh kiếm của mình một cách cuồng loạn, xung quanh mà không suy nghĩ nhiều trong khi Percival, dù khá vất vả, đang chặn đứng tất cả các đòn tấn công.

Thực tế, việc vung một thanh kiếm lớn như vậy đang rút cạn sức lực của Pram.

Không lâu sau, cậu ta bắt đầu hụt hơi. Percival nhân cơ hội nhảy về phía trước và bắt đầu tấn công dữ dội. Ngay lập tức, dòng chảy của trận chiến đã đổi chiều.

Pram ngã ngửa và gần như sụp đổ, quẫn trí trước thế công mãnh liệt của Percival. Các đòn tấn công của Percival rất mạnh mẽ và chính xác, khiến Pram không còn chỗ để điều chỉnh lớp phòng thủ của mình. Đúng như dự đoán, sự đuối sức là nguyên nhân thất bại của cậu ta. Sau khi chặn được vài đòn tấn công, sức chịu đựng của Pram đã hoàn toàn cạn kiệt. Khi đưa thanh đại kiếm để chặn một cú chém ngang lưng, tay của Pram đã bị trẹo.

CRAK

Trong một trận chiến giữa các kiếm sĩ, khoảnh khắc buông lơi thanh kiếm chính là thời điểm thắng bại được quyết định. Điều này hoàn toàn đúng, đặc biệt nếu người tấn công là một kiếm sĩ giàu kinh nghiệm như Percival. Anh ta phát ra một tiếng gầm dữ dội và tung ra những đòn tấn công liên tiếp. Cổ tay Pram không thể chịu được nữa!

VỤT

Thanh đại kiếm bằng gỗ bay lên không trung. Nó quay tròn vài lần và đáp xuống đất một cách thảm hại.

Trận chiến đã an bài.

Pram đã thua.

Pram nhìn chằm chằm vào vũ khí của mình, cậu thở dài và cúi đầu.

"Tôi thua rồi."

Trái với mong đợi của Desir, trận chiến kết thúc khá đơn giản. Romantica tỏ ra nghi ngờ

"Huh? Anh vừa nói rằng cậu Pram kia rất mạnh cơ mà? Kiếm sĩ tài năng gì mà vung thanh kiếm cũng không nên thân vậy?"

Phewww!

Romantica đặt một tay lên cằm. Sự phấn khích trong đôi mắt màu xanh lá cây của cô đã biến mất.

"Cậu ta dễ thương, ok. Nhưng chúng ta cần tăng cường chiến lực. Nếu cậu ta yếu ớt như vậy, chúng ta sẽ phải gánh một quả tạ vô dụng trong nhóm. Sao không tìm ai khác?" - Romantica chậm rãi phân tích.

Một nhóm mạnh sẽ không có thành viên yếu. Kẻ yếu sẽ trở thành những quả tạ, đưa mọi người đến thất bại.

Nếu Desir không biết trước về tương lai của Pram, anh ấy chắc chắn sẽ làm theo lời khuyên của Romantica.

Đang nhìn chằm chằm vào Pram, Desir đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi và hét về phía Percival. "Đủ rồi!"

Trận chiến vẫn chưa kết thúc. Pram nằm đơ trên mặt đất trong khi Percival đứng trước mặt cậu ta và giơ nắm đấm lên.

Percival tung cú đấm cực mạnh về phía Pram. Tuy nhiên, đang dở tay, anh ta vội quay đầu lại nơi phát ra tiếng ồn và nhận thấy Desir đang lao đến gần.

Percival cười thầm.

Giọng cười khúc khích của anh ta đầy những lời chế giễu.

Anh ta chĩa thanh kiếm gỗ của mình vào Pram và nói:

"Nếu ngươi không muốn ăn hành như thằng nhãi này thì cút ra chỗ khác".

Desir thở dài. Thế giới luôn đầy rẫy những kẻ thích giải quyết mọi thứ bằng bạo lực.

"Tại sao anh lại làm điều thế?"

Percival không trả lời. Trong khoảnh khắc đó, Pram đứng dậy khỏi mặt đất. Áo choàng rách của cậu ta bẩn bê bết.

Pram ta xoa xoa đôi má ửng đỏ và nói:

"Hừ. Anh tức giận vì bị một tên lớp beta như tôi cầm chân chứ gì?"

Pram nói đúng.

Thậm chí là quá đúng.

Đôi mắt Percival tỏa những tia khát máu anh ta vung thanh kiếm gỗ.

Thanh kiếm gỗ nhanh chóng bay về phía đầu Pram, mục đích tiêu diệt cậu. Không có vũ khí và đang bị thương, Pram không thể làm gì, theo phản xạ nhắm mắt lại.

Một tiếng động khô khốc vang len. Pram giật mình vì không cảm thấy đau đớn, cậu từ từ mở mắt ra. Lúc đầu, cậu chỉ nhận thấy những mảnh gỗ nằm rải rác trong không khí và những giọt máu rơi xuống đất. Tuy nhiên, chỉ sau một giây, Pram nhận ra rằng thanh kiếm gỗ đã gãy và cánh tay Desir, đã chặn đòn tấn công nhắm vào đầu mình.

Desir nói với giọng bình tĩnh đến không ngờ.

"Đúng như tôi dự đoán".

Tay phải Desir siết chặt. Percival không thể tin vào mắt mình.

'Hắn... hắn chặn được đòn đó?'

Đó là một đòn tấn công chớp nhoáng. Dù Percival đang tức giận, nhưng anh ta đã vung vũ khí với tất cả sức mạnh được tăng cường của mình. Vì thế, Percival bị sốc khi thấy thanh kiếm bị chặn đứng.


Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống sống lưng Percival.

'S-Sao có thể...'

Desir hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục nhìn chằm chằm xuống Percival. Percival cảm thấy như ánh mắt Desir là một vực thẳm đen tối có thể nuốt chửng cả bản thân anh ta.

"Trận đấu tập đã kết thúc. Anh thắng rồi. Anh còn định làm gì nữa?"

Đôi mắt của Desir hoàn toàn không có cảm xúc. Không giận dữ, không sợ hãi, không kích động. Anh ta chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào Percival.

Percival nhanh chóng nhận ra điều đó. Desir đang tỏa ra một bầu không khí khó hiểu và kỳ lạ khiến anh ta chết lặng đến nghẹt thở.

Percival từng cảm thấy như thế này vài lần, khi đứng trước thầy của mình. Vị hiệp sĩ kỳ cựu sẽ nhìn chằm chằm vào Percival với đôi mắt như vậy, khi anh ta phạm lỗi.

"Hãy biết ơn vì không có giáo sư đang ở đây. Nếu một giáo sư thấy hành vi của anh ban nãy- thì..." Desir chậm chạp nói.

"Đ... đéo cần mày dạy tao!"

Percival nhanh chóng quay lại và rời đi nơi khác. Không muốn ở lại nơi đó thêm một giây nào nữa, Percival rời khỏi tầm nhìn của Desir, vừa đi vừa chạy.

***

Cánh tay của Desir bầm tím nghiêm trọng. Nơi anh ta chặn thanh kiếm gỗ bị sưng lên, và khu vực xung quanh vết thương đã chuyển sang màu đen và đỏ. Thật may khi xương của anh ta không bị gãy. Các mảnh vụn gỗ đã được gỡ bỏ và vết thương của anh đã được khử trùng rồi băng bó cẩn thận.

"Đau lắm đúng không?" - Pram hỏi.

Sau khi tới đến bệnh xá, Pram đã bắt đầu sơ cứu cho Desir. Cậu ta cẩn thận quấn băng quấn quanh vết thương, đảm bảo chúng sẽ khôn bị nhiễm trùng.

Vấn đề là, hai đầu của băng gạc được thắt thành một cái nơ! Desir đã phải kìm nén tiếng cười trước sự thật đó.

'Anh chàng này thật khó đỡ'.

"Tôi xin lỗi. Tôi... " - Pram đã rơi nước mắt.

Cậu ngây người nhìn chằm chằm vào cánh tay Desir. Ngay cả bây giờ, máu vẫn đang thấm qua các lớp vải.

"Tôi thành thật xin lỗi. Bị thương ở tay phải sẽ khó chịu lắm..."

"Không sao cả. Tôi là người quyết định can thiệp mà".

"Không không. Đây là tất cả lỗi của tôi... Nếu tôi không ở đó..."

"Tôi đã nói là không sao hết."

"Ơ... Vâng".

Dù Desir đã dứt khoát nói vậy, Pram vẫn bồn chồn.

"Nghiêm túc đấy, đừng lo lắng về điều đó." -  Desir lặp lại lần nữa, cố gắng xoa dịu những lo lắng của Pram.

"Nhưng…"

Pram ngồi xuống cạnh Desir và liếc nhìn.

"Anh chấp nhận trở thành kẻ thù của một học sinh lớp alpha, chỉ để giúp một người lạ mặt như tôi sao?"

"Khi bước lên sàn đấu, tôi đã nhận thức rõ về điều đó rồi".

Pram ngẩng đầu lên. Đôi mắt cậu tràn đầy sự ngạc nhiên và bất ngờ.

"Dù sao đi nữa, cảm ơn anh. Tôi sẽ không bao giờ quên điều này..."

"Không sao đâu."


"Ah!"

Pram chợt nhận ra điều gì đó.

"Nói mới nhớ, chúng ta chưa biết tên nhau".

Một tiếng cười nhẹ phát ra. Pram chỉ vào chính mình và nói

"Tôi là Pram Schneizer."

"Desir Arman. Rất vui được gặp cậu, cậu Schneizer."

"Hm... Không cần phải trịnh trọng vậy đâu".

"Thế ư? Vậy gọi cậu là Schneizer nhé?"

Pram lắc đầu. "Không không. Chỉ cần gọi tôi là Pram."

Desir gật gật đầu buông xuôi: "Được rồi, Pram. Nghe ổn không?"

Khuôn mặt Pram sáng lên ngay khi nghe Desir gọi. Cậu ta thật sự rất vui.

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

1 Comments:

  1. Tôi chỉ hóng người mạnh nhất bị xem thường, xem ra drop r

    ReplyDelete