Nội thất của trụ sở Sinyoung thậm chí còn sang trọng hơn bên ngoài tòa nhà. Bên cạnh đó, nơi đây khá nhiều người ra vào liên tục, đến nỗi làm Seol Jihu bối rối.
Nơi đây giống một siêu thị đông khách, hơn là sảnh của một tập đoàn hàng đầu.
Anh đứng đó nhìn xung quanh và một lúc sau, phát hiện ra bàn tiếp tân. Khi anh bước lại gần, một cô gái trẻ mặc đồng phục gọn gàng chào đón anh bằng một nụ cười.
"Tôi có thể giúp gì cho anh?"
"À...Tôi muốn nói chuyện với một người đang làm việc ở đây."
"Ok. Anh đã hẹn với ai nhỉ?"
"Ồ không. Tôi không hẹn trước đâu. Uhm... Cô có thể gọi cô Kim Hannah xuống đây cho tôi được không?"
Sau khi nghe yêu cầu của Seol, đôi mắt của nữ tiếp tân tròn xoe.
"Ý anh là.. Giám đốc Kim?"
"Phải rồi, chính là cô ấy. Nói với cô ấy rằng Seol đang chờ. Cô ấy sẽ biết ngay."
Nữ tiếp tân không nói gì, chỉ chớp mắt vài lần. Cô nhìn vào trang phục tầm thường của thanh niên trước mặt và nghiêng đầu trong một hoặc hai giây.
Tuy nhiên, khi ánh mắt cô chuyển sang ngọn giáo màu băng phát ra hàn khí lạnh lẽo phía sau Seol, cô rùng mình và khẽ gật đầu.
(Note: Đấy, cầm đồ hiệu nó khác bọt ngay!)
"Xin hãy đợi một lát."
Ban đầu Seol hơi lo lắng vì mình chưa hẹn trước với Kim Hannah, nhưng cuối cùng cậu thở phào nhẹ nhõm khi nữ tiếp tân lấy ra một viên pha lê giao tiếp.
"Đây là Park Ahrah từ bàn tiếp tân. Giám đốc Kim có ở trong văn phòng của cô ấy không? Ồ, thực ra là..."
Cô gái tiếp tân lén liếc nhìn Seol Jihu, rồi nói tiếp.
"Anh ấy nói anh ấy là Seol. Huh?"
Nữ tiếp tân rõ ràng giật mình vì điều gì đó. Cô nhanh chóng chuyển ánh mắt sang cầu thang ở đằng xa. Seol Jihu liếc theo sau ánh mắt của cô, và không lâu sau đó, phát hiện ra một người phụ nữ mặc trang phục công sở sang trọng đang vội vã bước xuống cầu thang với một chiếc túi nhỏ trên tay. Tất nhiên đó là Kim Hannah.
'Wow. Nhanh vãi!'
Seol Jihu vẫy tay, cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy cô.
"Ở bên này, cô Kim!"
"Cậu nhóc. Đã lâu không gặp nhỉ".
Kim mỉm cười sảng khoái và trả lời.
"Điều gì đưa cậu đến nơi này? Làm tôi bất ngờ luôn đó".
"À thì, tôi muốn gặp cô..."
"Tên ngốc này...Hmm, chúng ta nên ra khỏi đây đã rồi nói chuyện sau. Chỗ này đông phát khiếp!"
Kim Hannah nói rất nhanh. Cô thậm chí còn nắm lấy cánh tay của Seol Jihu và kéo anh trước khi anh có cơ hội trả lời. Ngay khi Kim quay lưng khỏi phía bàn tiếp tân, nụ cười trên khuôn mặt cô biến mất ngay lập tức.
"Đi với tôi."
Cô thì thầm với Seol và vòng tay ôm cậu. Jihu chỉ có thể mắt chớp chớp mồm đớp đớp như một con cá vàng và bị cô kéo ra bên ngoài một cách bất lực.
Một lúc sau, Kim Hannah dừng bước. Họ đang ở trong một lối đi tương đối vắng vẻ.
Kim dang hai tay ra và đặt tay lên eo mình. Cô trừng mắt nhìn lên trời trong sự im lặng hoàn toàn. Mãi một lúc lâu sau, một tiếng thở dài thườn thượt thoát ra khỏi miệng cô.
Trong khi đó, Seol Jihu chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào Kim. Cậu không chắc chắn lắm, nhưng có cảm giác như mình đã làm điều gì đó sai sai.
"Được thôi, nếu vậy..."
Kim Hannah quay lại, trừng mắt nhìn Seol.
"Vì cậu đã xuất hiện ở thủ đô và thậm chí dám lao đầu vào hang cọp, tôi đoán cậu cũng chuẩn bị sẵn kha khá hành trang rồi chứ?"
Soel định nói đùa rằng "Chả có mẹ gì".
Nhưng nhìn cơ mặt của cô ấy co giật như thể sắp phát điên, cậu nghĩ rằng nếu những từ đó phát ra, có lẽ cô ấy sẽ vặn cổ mình mất.
"Uhm... Tôi nghĩ... tôi nghĩ rằng tôi đang có địa vị khá tốt."
"…Có thật không?"
Khuôn mặt Kim đang nhăn nhó như cái bị rách, dường như giãn bớt ra một chút. Seol Jihu tận dụng khoảnh khắc này và nhanh chóng tiếp lời.
"Tôi đã tham gia một tổ đội."
"Tổ đội? Là đội nào?"
"Carpe Diem".
Đôi mắt của Kim Hannah tròn vo như hai hòn bi. Cô lặng lẽ nhìn anh, trước khi đôi môi khẽ hé ra.
"Heh ~ eh. Đó là một bất ngờ đấy. Không dễ để được gia nhập Carpe Diem đâu."
"Cô cũng biết họ sao?"
"Không biết mới lạ đó. Thôi nào, đó là một đội chứa Edward Dylan, một cung thủ cao cấp. Hùm, cấp 5 thì phải. Khá nổi danh đấy. Cả Chung Chohong và Richard Hugo cũng được biết đến như những chiến binh tài năng."
Lần này, đến lượt Seol Jihu ngạc nhiên.
"Họ của Chohong là 'Chung'?"
"Ừ. Cô ấy đến từ Khu vực 7, được gọi là Liên minh Độc lập. Cô ấy xuất thân từ Hồng Kông và nổi tiếng vì đã trở thành một chiến binh xuất sắc, dù nghề khởi điểm là một Linh mục. Hmm, Chohong là điển hình của một người sở hữu "song nghiệp" thành công."
Kim Hannah đọc thuộc lòng thông tin trong đầu trước khi hỏi lại cậu.
"Ra thế. Vậy là, cậu không ngại thể hiện bản thân tại Sinyoung, vì đã trở thành một thành viên của Carpe Diem?"
"Vâng, còn vài người khác nữa".
"Huh?"
"Tôi đã xây dựng được một số quan hệ với Hoàng gia Haramark. Tôi cũng làm quen được với Pháp sư hoàng gia, ngài Ian".
Hai hàng lông mày của Kim Hannah uống lên như con tôm.
"Cái... cái gì? Cậu đang nói về Ian Denzel?"
"Wow, cô biết nhiều thứ ghê."
Seol Jihu thực sự ấn tượng.
"Cậu, cậu nói thế vì..."
Kim Hannah chuẩn bị kết thúc phần còn lại của câu nói đó bằng cụm từ "vì không muốn bị tôi mắng, phải không?"
Nhưng, Seol đã mỉm cười rạng rỡ và vung cây giáo lên, "Nhìn này! Công chúa đã tặng cái này cho tôi."
Và thế là.
Cô ấy ngay lập tức ngậm miệng lại.
Mắt Kim trợn lên như thể cô vừa nuốt nguyên một quả trứng luộc.
Nhìn qua cũng biết, ngọn giáo không phải là món vũ khí dành cho lũ tay mơ. Đó chắc chắn không phải dạng vừa đâu (vừa vừa vừa đâu...).
"Sao, ngon choét đúng không?"
Seol Jihu ưỡn ngực tự hào. Kim Hannah nhìn chằm chằm vào cậu ta với đôi mắt nheo lại, thăm dò trước khi từ từ khoanh tay với nụ cười nhếch lên trên môi.
"Hmmm. Khá đấy. Ít nhất là cậu đã có vài con bài tẩy khá khẩm".
"Chỉ thế thôi sao?"
"Vấn đề không phải là "chỉ thế thôi"
Giọng nói của Kim Hannah đột nhiên trở nên nhỏ hơn. Mặc dù không có ai xung quanh, cô thậm chí còn thận trọng hơn.
"Quan trọng là, cậu đã xuất hiện đúng vào ngày mà Đệ nhất Tiểu thư quyết định quay trở lại".
'Đệ nhất Tiểu thư?'
Seol Jihu hỏi.
"Cô đang nói về Yun Seora?"
"Không."
Kim Hannah nhanh chóng lắc đầu.
"Thực ra thì, Tiểu thư Yun Seora là đồng minh của cậu đấy. Nếu Đệ nhất Tiểu thư quan tâm và tiếp cận cậu, thì Tiểu thư Yun Seora là người duy nhất hiện tại ở Sinyoung có thể che chở cho cậu. Rất may là tiểu thư Seora có động lực cần thiết để làm điều đó, chưa tính đến khả năng của cô ấy nữa..."
Seol Jihu bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây. Dù vậy, cậu có thể cảm nhận được thứ gì đó giống như một mưu mô chính trị đang diễn ra sau hậu trường.
Ngay tại thời điểm này, Kim Hannah đã bối rối và rút ra một viên pha lê giao tiếp từ chiếc túi nhỏ của mình. Sau đó, cô ấy nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trang.
"Nhìn xem. Họ đang gọi tôi rồi."
"Tôi đã làm gì sai sao?"
"Ừ thì... Không hẳn thế, nhưng..."
Kim Hannah xoa bóp trán như thể cô đang bị đau nửa đầu. Sau đó, cô bảo Seol đợi ở đây và vội vã bỏ đi.
Mặc dù vậy, có vẻ cô ấy sẽ không sớm quay lại.
Seol Jihu rút ra một điếu thuốc và nhìn quanh. Cậu không bị cản trở khi hút thuốc ở bất cứ nơi nào tại Haramark, nhưng khi nhìn thấy đường phố Scheherazade gọn gàng và sạch sẽ, Seol nghĩ rằng mình không nên hút thuốc nơi cộng cộng ở thành phố này.
Seol Jihu đưa mắt tìm một nơi thích hợp và cuối cùng dừng lại ở một con hẻm nhỏ bên cạnh một tòa nhà có biển hiệu là 'Trà quán của Phong Linh'. Khi đến đó, cậu thấy một vườn hoa trong con hẻm, với những bông hoa nhỏ nhắn xinh xắn.
'Haizz. Tệ thật.'
Dù Seol thường xuyên gặp chuyện đen đủi, nhưng tình hình hiện tại giống như một cái tát vào khuôn mặt cậu ta. Nghiêm túc mà nói, cậu đã giúp Sinyoung không ít, cũng không lợi dụng hay gây ảnh hưởng gì đến họ, vậy tại sao họ vẫn quyết định nuốt chửng cậu ta như một kẻ săn mồi tham lam?
'Chết tiệt. Mình phải mau trở nên mạnh mẽ và bắt bọn họ dừng mấy chuyện nhảm nhí này.'
Seol nhận ra rằng mọi thứ sẽ thay đổi nếu cậu chạm tới thứ hạng cao. Khi đó, Seol có thể tiêu thụ Thần dược của mình, sử dụng hết tất cả các điểm tích lũy và quan trọng nhất là sử dụng 'Thánh tích'.
Tất nhiên, tất cả những điều đó còn xa, rất xa.
Seol Jihu hút điếu thuốc và buồn bã phả ra một làn khói.
"….Xin lỗi."
Đúng lúc đó, một giọng nói ấm áp, êm dịu vang lên.
"Tôi xin lỗi, nhưng không được phép hút thuốc ở đây."
Lông mày của Seol Jihu nhướn lên, và cậu nhanh chóng nhìn sang hai bên. Giọng nói đó đến từ đâu?!
"Đây là tư dinh của tôi, hơn nữa, những bông hoa trong vườn đặc biệt nhạy cảm với khói thuốc lá".
Một giọng nói thân thiện như muốn vỗ về một đứa trẻ đang khóc tiếp tục đi vào tai cậu. Seol Jihu vội vàng dập điếu thuốc.
"X... xin lỗi. Tôi không biết điều đó".
Sau đó cậu quay lại và nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ xuất hiện từ lối ra bên cạnh tòa nhà. Cô vừa đi vừa nói.
"A, không, không sao đâu. Không cần dập thuốc đâu. Anh chỉ cần đi bộ một chút, tới chỗ kia và...?!"
Người phụ nữ đột nhiên dừng lại giữa câu nói của mình và thốt lên.
"Ôi Chúa ơi."
Người phụ nữ che miệng bằng bàn tay mảnh khảnh.
Mũi Seol nhận thấy một mùi hương quen thuộc. Khi nhìn vào hình dáng thanh lịch và đôi mắt tinh khiết của cô...
"!".
Seol Jihu cảm giác rằng mình đang đối mặt với một đại dương bình yên nhưng vô cùng rộng lớn.
'Yoo Seonhwa?!'
Không, đó không phải là cô ấy. Cả hai đều tỏa ra khí chất yên tĩnh và êm dịu rất giống nhau, nhưng khi nhìn kỹ hơn, cũng có phần khác biệt.
Nói cho dễ hiểu thì, người phụ nữ có khí chất quý phái và trưởng thành hơn một chút.
Từ hàng mi dài và cong mượt mà; từ mái tóc buông xuống thắt lưng như thác nước; từ đôi môi đỏ tươi như màu mận chín; từ bờ vai thon và xương cổ thẳng; và thậm chí từ làn da trắng nõn nà, cũng như chiếc váy trắng tinh khôi.
Tất cả tỏa ra một mùi thơm tuyệt vời. Nó gợi nhớ đến những tia nắng ấm áp của mùa xuân, khiến người đối diện như chìm vào sự thanh thản.
Và khi Seol đắm mình trong cảm giác này.
Một âm thanh như vọng về từ quá khứ, ngân nga như tiếng chuông trong đầu cậu.
[Gặp lại sau nhé, hoàng tử bé.]
Sau đó, Seol giật mình.
"…Ah."
Mục lục:
Chương 71 - Phần 2
Chương 71 - Phần 1
Chương 70 - Phần 2
Chương 70 - Phần 1
Chương 69 - Phần 2
Chương 69 - Phần 1
Chương 68 - Phần 2
Chương 68 - Phần 1
Chương 67- Phần 2
Chương 67 - Phần 1
0 Comments:
Post a Comment