Ngôi làng Ramman là một khu dân cư nhỏ nhắn và xinh xắn, bao bọc bởi những tia nắng mặt trời ấm áp.
Mặc dù nơi này nhỏ hơn so với làng Zahrah, nhưng bù lại, nơi này được bao quanh bởi một khungng cảnh đẹp như tranh sơn dầu, với hàng rào chạy qua những cánh đồng xanh mướt vô tận. Và ở phía xa, những ngọn núi màu xám nhấp nhô như thể quấn lấy nhau giống như một tấm màn che.
Seol Jihu trả tiền công cho hai người lái xe ngựa, và từ từ nhắm mắt lại khi làn gió nhẹ thổi qua mặt mình. Những cơn gió nhẹ vuốt ve gò má làm tâm trạng cậu bừng sáng lên.
'Chúng ta đã gặp may mắn.'
Họ đã không gặp phải bất kỳ cuộc phục kích nào suốt chuyến đi, đến đích trước khi màn đêm buông xuống. Mặc dù trên xe toàn những chiến binh thiện chiến, song dù sao một chuyến đi yên bình lúc nào cũng thoải mái hơn.
Cứ như thể thiên đàng đang ban phước cho nhiệm vụ đầu tiên mà cậu lãnh đạo.
"Ọe ẹ ẹ"
Cảm giác khoan khoái của cậu đã bị phá vỡ bởi tiếng nôn mửa của ai đó ở bên cạnh. Và theo sau đó là tiếng ồn kinh tởm của thứ gì đó rơi trên mặt đất.
Seol nhìn quanh, nhíu mày. Cách chỗ cậu không quá xa, một cô gái với mái tóc vàng hơi gợn sóng đang cúi xuống, bận rộn thải hết những gì đang nằm trong ổ bụng.
Những cánh đồng xanh tuyệt vời ngay lập tức bị vấy bẩn bởi mớ hỗn độn của chất lỏng hôi thối màu nâu đỏ.
"Ọe Kya-ahk, ọe kyaahk!"
Cô ấy đang cố hét lên hay nôn mửa? Hay là cả hai???
Sau khi nôn ra thành công một thứ gì đó khá khủng khiếp, Maria vẫn giữ cái mặt nhăn nhó như vũng bùn sau mưa, và tiếp tục đưa ngón tay trỏ trở lại trong cổ họng. Và sau đó - bắt đầu nôn mửa thêm một lần nữa.
"Tôi đã bảo cô uống vừa thôi mà".
Seol Jihu bước tới và vỗ nhẹ vào lưng cô.
Đó là điều dễ hiểu. Cô ấy đã uống rất nhiều vào ngày hôm qua và sau đó phải đi xe ngựa không ngừng trong mười hai giờ qua, vì vậy sẽ thật kỳ diệu nếu hệ tiêu hóa của cô ấy vẫn còn nguyên vẹn và hoạt động bình thường.
Maria chỉ kịp ngẩng đầu lên và bắt đầu càu nhàu - như mọi khi.
"Mẹ khỉ, tôi say xe thôi. Hứ hứ hừ hự ọe kyahhh"
Seol Jihu lấy ra một miếng giẻ sạch và bắt đầu lau đôi môi đỏ thắm màu anh đào của Maria, thứ đang bê bết vì bãi nôn bẩn thỉu. Cô ấy trông không thoải mái lắm nhưng không còn sức lực để chống lại Seol, nên đành ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
"Maria bé nhỏ của chúng ta vất vả quá ha, phải không ~?"
Chohong cười khúc khích và tiếp cận bộ đôi, trước khi chìa ra một chai vodka. Seol Jihu nhăn mặt nhưng Maria nắm lấy cơ hội này để giật chai rượu và nốc một hơi.
Khà à à
Cô dùng nó làm nước súc miệng; Má cô phồng lên khi cô nhét rượu vào miệng trước khi nhổ chúng ra. Và rồi, cô nghiêng cái chai một chút để uống một ngụm nhỏ.
Cô dùng nó làm nước súc miệng; Má cô phồng lên khi cô nhét rượu vào miệng trước khi nhổ chúng ra. Và rồi, cô nghiêng cái chai một chút để uống một ngụm nhỏ.
"Urgh! Ngon vãi! Tôi sống rồi!"
"..."
Seol Jihu đột nhiên nghĩ rằng thứ lưu thông trong huyết quản của cô là rượu, chứ không phải là máu. Nản chí, cậu quay lại bỏ đi. Ngay cả Veronika cũng quay mặt đi như thể cô đã chán ngấy.
Nhìn thấy uể oải trên khuôn mặt của Seol, cô thở dài và vỗ nhẹ lên vai anh. Bằng cách nào đó, điều đó đã giúp Seol cảm thấy được an ủi một chút.
"Có vẻ như chúng ta sẽ phải nghỉ ngơi nốt hôm nay."
Mikhail lắc đầu bất lực. Seol Jihu đồng ý với đánh giá đó. Không chỉ vì Maria. Đi xe ngựa trong nửa ngày liên tục không bao giờ là dễ dàng. Bên cạnh đó, họ không bị ép buộc về mặt thời gian, giống như lúc ứng cứu với Pháo đài Arden.
Cả sáu người trong số họ thống nhất tìm kiếm một nơi thích hợp để nghỉ ngơi và bước vào cổng làng. Và khi đó...
"Ta đã nhin thây nó! Ta thề, ta đã thấy mà!"
Một giọng nói khàn khàn chào đón họ. Một bà lão đứng trước túp lều tranh dột nát đang nhìn chằm chằm vào nhóm Seol. Dường như bà ta là một người bản địa.
"Đó là một con tàu màu trắng! Một con tàu trắng đang thả neo!!"
'Một con tàu trắng? Mỏ neo??' - Seol Jihu nghiêng đầu ngạc nhiên.
Bà lão nắm lấy tay vịn, gồng người như thể sẵn sàng lao ra bất cứ lúc nào. Chính lúc này, một người đàn ông vội vã chạy tới.
"Mẹ! Mẹ lại thế nữa rồi!"
"Ta đã nhìn thấy nó. Chắc chắn là thế!"
"Vâng vâng. Con hiểu rồi, mẹ ơi, xin hãy quay lại bên trong. Những người này là người Trái đất đấy."
"Ta bảo rồi, một con tàu trắng hạ hàng chục cái neo !!"
Bà lão tiếp tục hét lên ngay dù đang bị đẩy lùi vào trong túp lều. Người đàn ông bất lực thở dài và vội vã cúi đầu về phía họ.
"Xin lỗi! Mẹ tôi gặp chút vấn đề thần kinh nên là..."
"Không, không sao. Đừng bận tâm về điều đó."
Giọng nói điềm tĩnh của Seol Jihu khiến người đàn ông chớp mắt trong một chút bàng hoàng. Sự lo lắng trước đây của anh ta đã dịu lại đôi chút.
"Các vị đến đây vì nhiệm vụ chinh phạt?"
"Đúng. Anh có phải là người đã giao nhiệm vụ không?"
"Ah, không. Tôi là người phụ trách an ninh của làng này. Tên tôi là Brice. Các nhiệm vụ đều do trưởng làng ban hành".
"Trưởng thôn chịu trách nhiệm về mọi thứ liên quan đến nhiệm vụ, phải không?''
Brice thận trọng hỏi lại.
"Tôi có thể giúp gì được không?"
"Ah, vâng. Chúng tôi cần một nơi để nghỉ ngơi chút xíu."
"Có ngay, có ngay. Để tôi hướng dẫn các vị đến nhà trọ."
Seol Jihu cảm thấy có ai đó chạm vào cánh tay mình, Anh quay lại nhìn và thấy Maria lắc đầu.
"Tôi không muốn hít thở không khí trong nhà. Bí bách lắm. Cứ mặc tôi. Hít thở không khí một lúc là ổn ấy mà".
"Chà, cô ấy không muốn tới nhà trọ. Nếu có chỗ nghỉ ngoài trời thì tốt..."
"Vâng, xin hãy đi theo tôi. Tôi biết một nơi phù hợp với tiêu chí của anh".
Brice đưa cả nhóm đến một khoảng đất rộng, với một chiếc bàn gỗ dường như được chạm khắc từ gốc cây cổ thụ, bao quanh là vài chiếc ghế gỗ cũ kỹ.
Ngay khi Maria ngồi xuống và gục đầu lên mặt bàn nhẵn, Mikhail mở miệng.
"Hey, thủ lĩnh. Tôi hỏi anh ta một vài câu được không? Tôi từng đến đây rồi, vì vậy tôi chỉ muốn xác nhận một vài điều thôi".
"Vậy sao? Thế thì nhờ anh." - Seol Jihu trả lời, rồi sau đó quay sang hỏi lại -"Sao anh lại xin phép tôi?"
Mikhail bật cười.
Vì Seol là một lính mới, nên anh ta không hề ngạo mạn chút nào. Nhưng hầu hết các thủ lĩnh sẽ cằn nhằn nếu các thành viên tự ý hành động.
"Này, anh nói tên của anh là Brice, phải không?"
"Ah, vâng."
Thật ra không có gì nhiều. Tôi chỉ tò mò, không biết có gì thay đổi so với lần trước không. Về nội dung nhiệm vụ ấy".
"Không, hoàn toàn không. Theo tôi biết thì không có bất kỳ thay đổi nào".
"Có nghĩa là chúng ta có thể vượt qua khu vực Dạ Yên (sương mù đêm) để tiêu diệt chúng trước khi chúng xuất hiện, phải không? Giống như lần trước?"
"Vâng đúng rồi."
Mikhail gật đầu. Brice hỏi anh ta có tò mò về bất cứ điều gì khác không, và sau khi thấy Mikhail lắc đầu, anh ta vội vã bỏ đi.
"Xem ra không có khó khăn gì cả. Một lần nữa, chúng ta có thể xử lý xong công việc sau khi đi đến vùng Dạ Yên"- Veronika lên tiếng, ngáp dài và duỗi chân tay ra.
Thay vì hỏi các đồng đội của mình rằng khu vực này là gì, Seol Jihu nhớ lại thông tin từ những hồ sơ cậu đọc được trước khi đến đây.
"Dạ Yên là nơi lũ quái vật tái sinh cứ sau bốn tháng, đúng không?"
"Phải. Nó hơi xa, nhưng nếu chúng ta tăng tốc, có lẽ chỉ mất hai giờ đi bộ. Lũ quái vật cũng không đáng ngại đâu. Với khả năng của nhóm mình, có lẽ chúng ta sẽ tàn sát chúng trước khi chúng kịp thể hiện."
"Mặc dù vậy, chúng ta không thể chủ quan. Thủ lĩnh nói rồi còn gì, lũ quái vật có thể đã trở nên mạnh mẽ hơn. ĐỢt trước lũ nhân sư cũng cũng bất ngờ xuất hiện trong Khu rừng Khước từ đấy thôi."-Gierszal cuối cùng đã phá vỡ sự im lặng nặng nề của mình và bày tỏ ý kiến.
Veronika nhún vai.
Veronika nhún vai.
"Thôi nào! Này, hãy ăn gì đi! Tôi nhịn đói từ sang đến giờ, sắp phát điên lên rồi!"
Chohong có vẻ rất cáu kỉnh khi thốt ra những lời đó. Cô lấy túi của mình từ một trong những người khuân vác rồi lấy ra thịt khô, trái cây và bánh mì.
Những người còn lại của đội cũng bắt đầu cảm thấy đói, bèn lôi phần ăn của mình ra.
Seol Jihu vừa ăn vừa chìm vào suy nghĩ. Nếu cậu muốn, họ có thể hoàn thành nhiệm vụ hôm nay và về nhà. Tất nhiên, cậu không muốn làm việc hời hợt như thế.
Không có lửa thì sao có khỏi. Phải có một lý do tại sao lũ quái vật đột biến liên tục xuất hiện ở nơi này.
"Hmmm... Mình có nên đào đất hay làm gì không ??"
Seol muốn giải quyết bí ẩn này, nhưng đơn giản là cậu ta không có đủ thông tin để làm điều đó. Ngay cả Ian cuối cùng cũng giơ tay đầu hàng, vì vậy nhiệm vụ này sẽ không bao giờ dễ dàng.
Seol đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ và mang theo ít thức ăn. Thấy anh đứng dậy, Chohong vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi. Miếng bánh mì nhô ra khỏi miệng Chohong, phập phồng lên xuống.
"Ậu i âu ấy"? (Cậu đi đâu đấy)
"À, tôi đi thăm thú vòng quanh làng một chút."
Seol Jihu bỏ đi và bắt đầu kích hoạt Cửu nhãn. Ban đầu cậu dự định sử dụng nó khi đến vùng Dạ Yên, nhưng cậu nghĩ rằng kích hoạt nó trong làng cũng không phải là một ý tưởng tồi.
Rốt cuộc, có nhiều thông tin vẫn tốt hơn là không có bất kỳ thứ gì. Và nếu cậu ta gặp may mắn mò ra được chút manh mối gì ở đây thì còn tốt hơn nữa.
Và thế là, sau khi Seol đi dạo được một lúc.
'Màu xanh lá…. Một màu xanh lá cây khác. '
Cậu đi vòng quanh, nhìn sang trái và phải. Rồi cậu chợt cảm nhận được thứ gì đó đang giật mạnh tay mình. Seol nhìn xuống và thấy một cô bé xa lạ đang giật mạnh chiếc bánh mì bằng những ngón tay nhỏ nhắn, dễ thương của cô.
"Bánh mỳ. Bánh mỳ ỳ ỳ"
Seol Jihu phải dừng bước vì cô bé vừa đuổi theo vừa reo hò.
"Heeey !!"
Cô bé đột nhiên giật mình trước tiếng hét bất ngờ phát ra từ đâu đó và bắt đầu nấc lên vì sợ hãi.
"Con bé này, em đang làm gì vậy?! Đến đây nhanh lên."
Một cậu bé vội vã chạy ra và giật tay cô bé. Cậu ta khoảng mười tuổi, cao hơn cô bé một cái đầu. CÓ vẻ đó là anh trai ruột của cô."
"Ông ta là một người Trái đất. Người Trái đất đấ!y. Anh đã bảo em đừng lại gần họ mà. Em muốn bị xách cổ quẳng đi à?"
"Nhưng mà, bánh mỳ ỳ ỳ... "
Cô bé thèm đến thế sao? Nhìn kìa đôi mắt nhỏ bé đã bắt đầu nhòa lệ.
Cậu bé tìm cách kéo em gái mình đi, nhưng đột ngột dừng lại khi thấy Seol Jihu quỳ xuống trước mặt.
"Đây."
Seol Jihu mỉm cười và đẩy chiếc bánh mì dài về phía trước. Đôi mắt cô bé lấp lánh khi nhìn thấy món đồ ăn ngon lành. Cô nhoài khỏi vòng tay anh mình và chạy về phía Seol. Sau khi chộp lấy bánh mì, cô bé há miệng ra và cắn một miếng thật to.
Seol Jihu vỗ nhẹ vào đầu cô bé khi đôi môi nhỏ bận rộn nhai ngấu nghiến.
"Có ngon không?"
"Tuyệt vời ạ!"
Cô cười toe toét và tiếp tục cắn vào bánh mì. Thấy cô bé đáng yêu, Seol mỉm cười. Cô bé nhanh chóng chén sạch chiếc bóng bánh mì, rồi đôi mắt cô càng lấp lánh hơn khi nhìn thấy miếng thịt khô.
Seol đưa nó cho cô, và cô bé nở một nụ cười tươi rói như mặt trời hè tỏa nắng.
"Cảm ơn nhiều ạ!"
"Bình tĩnh nào. À, đúng rồi. Nhóc có muốn ăn món này không?
Seol Jihu đẩy trái cây cho cậu bé, nhưng đứa trẻ ngập ngừng trong giây lát trước khi lắc đầu.
"Tôi ổn".
"Cầm lấy đi. Nhóc đã dũng cảm xông tới để giải cứu em gái của mình, vì vậy nhóc xứng đáng được thưởng, phải không?"
Seol Jihu gật đầu khuyến khích cậu bé. Đứa trẻ do dự thêm một chút, và cuối cùng, cậu ta cũng vươn tay chụp lấy trái cây. Cậu bé định cắn một miếng lớn, nhưng rồi nhớ ra điều gì đó, cậu bé nhanh chóng cúi đầu.
"Cảm ơn rất nhiều."
"Chà, hai nhóc khá chín chắn so với tuổi của mình đấy. Hai anh em sống ở làng này à?"
"V-vâng".
Cậu bé gật đầu trước khi thận trọng hỏi: "Ngài thì sao, thưa ông Trái đất?"
"Nhóc không cần phải gọi ta là ngài hay Ông Trái đất. Cứ gọi ta là anh. Nhóc gọi như lúc nãy làm ta xấu hổ đó".
"V...vâng. Anh đến làm nhiệm vụ hả?"
"Đúng rồi. Đừng lo lắng về chuyện đó. Tụi anh chắc chắn sẽ đánh bại lũ quái vật."
Phong thái lịch thiệp của Seol Jihu đã làm nên điều kỳ diệu, và sự cảnh giác của cậu bé đã giảm đi phần nào. Vẻ mặt cứng đờ của cậu ta cũng dịu đi một chút.
"Em không sợ. Dù sao chúng em cũng không được phép đến gần khu vực Dạ Yên."
"Tất nhiên. Ở đó rất nguy hiểm."
"Em cũng không biết nữa".
Seol Jihu ngừng mỉm cười và nghiêng đầu trước câu trả lời bất ngờ này từ cậu bé.
"Ý em làm sao?"
"Thì... Bà Hans đã đến đó một lần trước đây, nhưng bà ấy đã quay lại và hoàn toàn khỏe mạnh mà? À, dù là gần đây bà ấy toàn nói những điều buồn cười."
Cậu bé có vẻ đã trở nên cởi mở với Seol, vì vậy cậu nhanh chóng thổ lộ những suy nghĩ trong tâm trí mình. Seol Jihu nhớ lại bà già đang hét thứ gì đó ở lối vào làng.
"Thật ra, ý em là, em không còn là một đứa trẻ sáu, bảy tuổi nữa, vì vậy em không thể hiểu tại sao em lại bị cấm đến đó."
Seol Jihu nở một nụ cười gượng gạo.
"Có lẽ vì lũ quái vật thi thoảng lại xuất hiện ở đó. Những người lớn lo lắng cho em, vậy thôi."
"Em biết. Tuy nhiên, mọi thứ sẽ trở nên an toàn một lần nữa khi anh đánh bại chúng, phải không? Nhưng họ vẫn không muốn cho chúng em ra ngoài, họ đưa ra những lý do lạ lùng và gọi chúng là ba điều cấm kị. Thế đấy!"
Cậu bé cau mặt và khẽ càu nhàu.
"Hừ. Một con quái vật sẽ bắt cóc tụi em đến một thế giới khác nếu tụi em vi phạm một trong ba điều cấm kỵ. Ai mà tin được câu chuyện trẻ con đó?"
Đôi mắt của Seol Jihu mở to.
"Ba điều cấm kỵ? Thế giới khác?"
Cám ơn nhóm dịch, mong ra chương mới sớm
ReplyDeleteTks hóng
ReplyDeletemong ra chương sớm
ReplyDelete