Vô thức, cậu đã đánh rơi điếu thuốc trong tay. Những ký ức tuổi thơ mà cậu đã hoàn toàn quên mất, đang ùa về.
Nhưng tại sao? Tại sao cậu đột nhiên nhớ đến những sự kiện của ngày hôm đó?
Khi tâm trạng trở nên bối rối, Seol Jihu làm theo bản năng và kích hoạt 'Cữu nhãn'. Kết quả khiến cậu hoảng loạn hơn.
'Tại sao lại thế?'
Ban đầu khi Seol không nhìn thấy dải màu nào tỏa ra từ cô, cậu chỉ nghĩ rằng cô là dạng "không màu". Tuy nhiên, ngay cả khả năng đặc biệt của màu xanh lục, 'Quan sát chung', cũng không thể kích hoạt. Dù Seol cố gắng thế nào đi nữa, Cửa sổ trạng thái của người phụ nữ này cũng không xuất hiện.
Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này.
Chính lúc đó.
"Nếu anh không ngại…."
Người phụ nữ từ từ đưa tay xuống khỏi mặt và chỉ vào lối đi bên cạnh tòa nhà.
"Chúng tôi có một khu vực hút thuốc riêng bên trong. Anh có muốn sử dụng không?"
Một lời đề nghị với giọng nói thanh lịch và nhẹ nhàng của cô ấy khiến Seol Jihu gật đầu theo bản năng. Nhưng sau đó….
"Này! Cậu đang làm gì vậy?"
Kim Hannah đã xong việc và đi tìm Seol Jihu. Chứng kiến cảnh hiện tại, đôi mắt cô mở to như bóng đèn trên cột đèn.
"Là... là...:
Người phụ nữ nhẹ nhàng quay đầu về phía Kim Hannah, khiến cô vội vàng mở miệng.
"Xin lỗi, là lỗi của tôi".
Lần đầu tiên, Seol Jihu thấy Kim Hannah vội vàng cúi đầu xuống như thế.
"Tên nhóc này mới bước vào Thiên đường từ tháng 3 năm nay. Vậy nên... cậu ta vẫn không biết gì."
Một ánh sáng lóe lên trong mắt người phụ nữ.
"Vậy sao."
Sau đó, cô ấy nở một nụ cười dịu dàng.
"Nếu hai người cần một nơi yên tĩnh để nói chuyện, thì có thể vào trong."
"... Eh-Xin lỗi?"
Kim Hannah nhanh chóng hỏi lại với khuôn mặt bàng hoàng.
"Nhưng-Nhưng, còn lệnh cấm thì sao?"
"Tôi sẽ luôn chào đón cô, nếu cô đến thăm tôi với tư cách là một khách hàng."
Người phụ nữ trả lời với một nụ cười dịu dàng, lịch sự đưa hai tay ra trước mặt và quay lại. Sau đó cô bước vào lối vào bên cạnh mà không nói gì thêm. Chiếc váy trắng của cô ấy thiết kế kiểu cut out, nên cô lộ ra gần như toàn bộ lưng. Tuy nhiên, người phụ nữ đó không hề tỏa ra cảm giác khêu gợi rẻ tiền, mà tinh tế và trang nghiêm đến phi thường.
"Phù!"
Seol Jihu ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tấm lưng đó. Khi hoàn hồn, cậu mới nhận ra rằng Kim Hannah đang thở dốc.
"Cậu…. Chuyện gì đã xảy ra ở đây thế?"
Huh, cậu mới là người muốn hỏi chứ. Không, không chỉ một câu mà cậu có rất nhiều thứ khác cần giải đáp.
"Cô ấy là ai?"
Khi Seol trả lời Kim bằng một câu hỏi khác, Kim Hannah thốt ra một tiếng thở dài nặng nề.
"Ừ, hai người không thể biết nhau từ trước được".
"Mà lệnh cấm là sao?"
"Cậu không cần biết."
Kim Hannah vừa liếm môi vừa cắt đứt cuộc hội thoại. Khuôn mặt cô ta trông như người vừa tỉnh cơn mơ.
"Được rồi, đi vào đã".
"Đi đâu cơ?"
"Ý tôi là, cô ấy mời chúng ta vào, vì vậy chúng ta phải vào trong thôi. Cậu tưởng lúc nào cũng có cơ hội như vậy ư?"
Chát! Chát!
Kim tự vỗ vào má mình và lấy lại phong thái thường ngày.
"Bên cạnh đó, nếu vào trong, chúng ta sẽ có thể thoải mái nói chuyện mà không phải lo lắng gì".
"Huh? Điều đó có liên quan gì đến lệnh cấm mà mà cô nói không?"
"Yup. Thật là một bước ngoặt đáng ngạc nhiên. Nhóc à, nhờ cậu nên tôi mới được vào nơi này đó".
Cô vừa nói vừa thận trọng bước vào cổng phụ. Seol Jihu cũng vội vã đuổi theo cô.
*
Nội thất bên trong, không ngờ lại trống rỗng đến kỳ lạ. Đáng lẽ phải có một số bàn ghế ở đây, nhưng hiện tại không có cái nào cả.
"Có vẻ tiểu thư sắp hoàn thành việc rời đi, phải không ạ?"
Kim Hannah vừa khép nép hỏi xã giao, vừa bước vào.
"Đúng. Vấn đề duy nhất còn vướng bận, là chọn nơi dừng chân."
Người phụ nữ trẻ cười tươi và vỗ nhẹ vào một cái bàn dài gắn trên quầy. Có hai cái ghế gần đó; cô ấy đang mang chúng ra.
Kim Hannah thận trọng ngồi xuống một trong những chiếc ghế và mở miệng.
"Mặc dù thật đáng tiếc, nhưng đó cũng là một vinh dự đối với tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội được uống trà của người, tiểu thư Seo Yuhui."
'Seo Yuhui?'
Trong khi ngồi xuống cạnh Kim Hannah, Seol Jihu nuốt nước bọt. Seo Yuhui, Seo Yuhui. Sợ rằng mình có thể quên cái tên này, anh tiếp tục lặp lại nó trong đầu.
Seo Yuhui nhẹ nhàng cười khúc khích trước khi lên tiếng.
"Cô muốn uống loại trà nào?"
"A... Cái gì cũng được ạ"
"Còn anh thì sao?"
"..., à, tôi..."
Seol Jihu đã nghĩ đến việc bắt đầu một cuộc trò chuyện với người phụ nữ bí ẩn này thông qua phần mở đầu này, nhưng Kim Hannah đã nhanh hơn một bước.
Cô đưa tay ra và bịt miệng cậu lại.
"Trẻ con thì biết gì!"
Seol Jihu cố gắng gạt tay cô ra nhưng vô ích. Trong khi đó, Seo Yuhui chỉ đơn giản là ngắm hai người vùng vẫy, rồi nở một nụ cười mê hoặc.
"Anh ấy là người yêu của cô à?"
"Eeeehh ?? Tất nhiên là không rồi!!!"
Kim Hannah nhảy lên khỏi chỗ ngồi.
"Ai là người yêu của tên nhóc này chứ?! Không, mối quan hệ của chúng tôi chỉ đơn giản là một nhà thầu và một người thực hiện hợp đồng. Chỉ có bấy nhiêu thôi."
Cô cười lớn và từ chối luôn mồm.
"Vậy sao. Chỉ là, hai người có vẻ rất thân thiết".
Seo Yuhui hơi nghiêng đầu như thể cô ấy hơi bối rối. Khi ánh mắt cô gặp Seol Jihu, cô mỉm cười rạng rỡ.
Cho dù cậu có nhìn thấy nó bao nhiêu lần đi chăng nữa, đó vẫn là một nụ cười mê hoặc. Không chỉ vậy, giọng nói của cô ấy, nét mặt của cô ấy, khí chất của cô ấy dễ dàng khiến trái tim cậu rung động gần như không thể kiểm soát.
Cô ấy không phải là mẫu người lý tưởng của cậu, nhưng...
Nếu cảm giác của Seol khi đứng trước Teresa Hussey là 'bị thu hút', thì từ Seo Yuhui, cậu cảm thấy một cảm giác thân quen êm ái.
Cảm giác như, cô rộng lượng chấp nhận bất cứ trò chơi khăm nào của Seol và sẵn sàng che chở cậu trong cơn bão.
Ừ, đại loại thế.
'Chờ đã. Đừng nói là mình đang trúng tiếng sét ái tình nhé? '
Seol Jihu chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo, sau khi tỉnh cơn mơ màng.
"Xin hãy đợi một lát. Tôi sẽ mang chúng ra sớm thôi."
Seo Yuhui quay lại và bắt đầu vắt nước trà.
"Vâng, tiểu thư cứ thoải mái... Không có gì phải vội vàng."
Kim Hannah lịch sự nói và sau đó chọc vào sườn Seol Jihu. Trong lúc đó, gã trai bên cạnh cô vẫn ngồi đờ ra và nhìn chằm chằm vào mặt Yuhui trong sự bàng hoàng.
"Nói mau."
"M-mm ??"
"Ừm cái con khỉ. Mau kể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra."
Seo Yuhui khẽ cười khúc khích như thể cô thấy hành động của Kim Hannah khá buồn cười.
"Thật sự là tôi vẫn đếch hiểu nổi. Cậu chỉ mới rời khỏi Khu vực trung lập chưa được bao lâu, nhưng cậu đã là thành viên của Carpe Diem, rồi nhận được một ngọn giáo bá đạo từ Công chúa Teresa Hussey, và trở thành bạn của Ian Denzel? Cái quái gì thế?"
"Chà, đó là một câu chuyện dài..."
"Kể từ đầu cho tôi. Cấm bỏ sót bất cứ thứ gì. Đừng lo lắng, ở đây chúng ta có thể nói chuyện thoải mái".
Seol Jihu gật đầu và từ từ kể lại những trải nghiệm của mình cho đến nay. Cậu bắt đầu từ khi đến Haramark, với đầy đủ chi tiết. Cậu dần trở nên phấn khích sau khi thấy Kim Hannah gật gù liên tục, nghĩa là cô đang tập trung hoàn toàn vào câu chuyện của cậu.
"Vì vậy, tôi đã đi đến nhà trọ với họ, xin làm phu khuân vác. Nhưng, thật tình cờ, tôi thấy các thành viên Carpe Diem đang đợi chúng tôi ở đó. Chúng tôi đã thảo luận về nhiệm vụ trinh sát của Khu rừng khước từ và..."
"Cậu vừa nói gì vậy?!"
Ngay tại thời điểm đó, Kim Hannah đột ngột ngắt lời Seol, ngay khi anh ta có thể nói hết câu.
Nãy giờ cô ấy đã im lặng lắng nghe, vì vậy Seol Jihu đã bị bối rối bởi cơn giận dữ bất ngờ này.
"RỪNG KHƯỚC TỪ?"
"...Uh, vâng."
"Cậu đến rừng khước từ? Khu rừng của sự khước từ?"
Khi Seol Jihu gật đầu, đôi mắt của Kim Hannah mở to, trước khi cô ấy gào lên.
"Đồ ngốc!!"
Kim lớn tiếng mắng cậu như một người mẹ mắng đứa con hư đốn.
"Cậu mất trí rồi à?! cậu thực sự đã vào Rừng khước từ?!"
Biểu cảm của Kim Hannah nhăn nhúm như một tờ giấy bị vò nát. Đôi môi cô nhếch lên không ngừng, và thậm chí cổ cô run rẩy thấy rõ. Phản ứng của cô vượt quá sự tưởng tượng của Seol.
"Cậu... cậu.... cậu... Cậu đã hứa với tôi là, cậu sẽ không đi xa hơn về phía nam so với..."
Cô thậm chí không thể nói hết câu, vì quá sốc.
"Cậu có biết khu rừng đó là thứ gì không?"
"À, cũng hơi hơi".
Cơn giận bùng nổ của cô nóng bỏng và nặng nề, khiến Seol phải nhắm nghiền mắt trong giây lát.
"Đấy là khu vực biên giới !! Khu vực biên giới chết tiệt! Không chỉ vậy, đó là nơi mà Liên bang và Ký sinh trùng giao tranh với nhau !!"
"Tôi biết, nhưng họ không chiến đấu ở đó vì ảnh hưởng của rừng..."
"Á à, cãi à! Ý cậu là cậu đã làm một điều thông minh, phải không?"
"Không, không nhất thiết phải là...."
"Ôi quỷ thần thiên địa ơi! Cậu không biết nơi đó đáng sợ như thế nào sao?! Thậm chí có báo cáo nói rằng một đám nhân sư đã xuất hiện ở khu vực đó, gồm cả Nhân sư hoàng đế và nhân sư hoàng hậu..."
Kim Hannah bắn ra nhiều từ như một khẩu súng máy, trước khi đột ngột dừng lại ở đó, lông mày của cô ấy nheo lại rõ rệt.
"Cái đệt..."
"Chờ một chút. Người biên soạn báo cáo về Khu rừng khước từ chính là Ian Denzel. Không đời nào."
Kim Hannah lẩm bẩm với chính mình trước khi lườm anh ta đôi mắt sắc như dao cạo.
"Bình... bình tĩnh đã. Chúng tôi đã gặp một đám nhân sư, nhưng mà cô thấy đấy, tôi..."
"Câm mồm!!"
Tiếng gầm lớn của cô vang vọng trong phòng.
Seol Jihu liếc mắt sang Seo Yuhui, hy vọng cầu cứu. Cô ấy đang đứng sững, không di chuyển dù chỉ một chút.
Mới lúc nãy, cô ấy đã vắt nước và pha trà trà rất cẩn thận, nhưng bây giờ, cô ấy đứng như trời trồng.
"Cậu điên rồi! Đồ ngốc chết tiệt! Cậu thực sự muốn tự sát?"
"..."
"Đó là những sinh vật mà ngay cả những người xếp hạng cao cũng e ngại".
Cạch.
Ngay trước khi Kim Hannah bùng nổ cơn giận, hai tách trà đã được đặt trên bàn. Đó là Seo Yuhui.
"Xin vui lòng bình tĩnh. Đây, hãy uống cái này."
Kim Hannah chộp lấy tách trà và uống một ngụm thật lớn như muốn nuốt trôi cơn giận dữ của mình.
"Phù! Phù!! Tôi, tôi xin lỗi vì đã làm phiền tiểu thư".
Kim Hannah thở hổn hển như một con bò tót. Trong khi đó, Seo Yuhui đang tỏa ra một biểu cảm kỳ lại. Thậm chí còn có một chút tức giận ở đâu đó. Vấn đề là, cô không nhìn Kim Hannah, mà đang liếc nhìn Seol.
'Nhưng tại sao?'
Seo Yuhui cắn nhẹ môi.
"Cậu có muốn một cốc nước đá không?"
"Xin vui lòng!!"
"Được rồi. Xin hãy đợi một lát."
Seo Yuhui nói như thể cô hoàn toàn đồng ý với Kim Hannah và quay lại. Trong khi đó, Kim - bằng cách nào đó đã kiềm chế được cơn thịnh nộ của cô và nói với giọng tương đối bình tĩnh hơn.
"Được thôi, nếu vậy. Cậu đã nhận được tất cả những điều này là nhờ vào cuộc phiêu lưu trong Rừng khước từ, phải không?
"Không hẳn thế..."
"Còn nữa ư?!"
Seol Jihu đưa mắt, cố tránh cái nhìn sắc bén của Kim.
"Cậu. Hãy nhìn vào mắt tôi. Và nói với tôi tất cả mọi thứ, nghe chưa? Đừng nghĩ cậu có thể giấu tôi bất cứ điều gì. Vì với mạng lưới thông tin của Sinyoung, tôi có thể tìm ra khá nhiều thứ đấy. Và nếu tôi biết cậu dám giấu tôi thì..."
"...."
"Cậu vẫn muốn giấu??"
"Nhưng cô phải hứa là sẽ không nổi giận."
Đôi mắt Kim Hannah biến thành viên đạn và cô đập bàn phẫn nộ.
"Tốt. Hơn. Hết. Là"
"CẬU NÊN KỂ HẾT MỌI THỨ NGAY KHI TÔI CÒN KÌM CHẾ ĐƯỢC."
"À, tôi, uh... Khi chúng tôi ra khỏi Khu rừng từ chối, có một yêu cầu bất ngờ từ hoàng gia."
"Tôi không quan tâm đến chuyện đó. Vào vấn đề!"
Kim Hannah lại gắt lên và uống nửa cốc trà còn lại.
"Vâng, lũ Ký sinh trùng tấn công Pháo đài Arden, vì vậy nhóm chúng tôi đã gặp đội quân do Công chúa dẫn đầu. Chúng tôi nhập bọn cùng họ và lên đường giải cứu Arden."
PHỤTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT
Mục lục:
Chương 71 - Phần 2
Chương 71 - Phần 1
Chương 70 - Phần 2
Chương 70 - Phần 1
Chương 69 - Phần 2
Chương 69 - Phần 1
Chương 68 - Phần 2
Chương 68 - Phần 1
Chương 67- Phần 2
Chương 67 - Phần 1
0 Comments:
Post a Comment