Kim Hannah phun nguyên ngụm nước trà ra khỏi miệng.
Kết quả là khuôn mặt Seol được tắm bằng hỗn hợp trà pha nước bọt của cô.
Nhưng mà, đó không phải là điều quan trọng nhất vào lúc này.
Kim Hannah đang nhìn chằm chằm vào cậu, hai mắt long sòng sọc
"... Cậu cũng tham gia vụ đó?"
Gật đầu
"Một chiến binh cấp 1 thì làm được gì?"
"Á đù"
"Không không không. Đợi tí."
Sự thật là, Kim Hannah đã được báo cáo mọi thứ liên quan đến việc bảo vệ Pháo đài Arden.
Tất cả những câu chuyện liên quan đến chiến thắng bất ngờ, đã trở thành chủ đề được thảo luận sôi nổi nhất giữa Earthlings trong vài ngày qua. Mọi người đều mong đợi Hoàng gia Haramark từ bỏ pháo đài, tuy nhiên chiến thắng vang dội đã khiến hầu hết những người nghe tin này ngạc nhiên.
Đặc biệt là vụ đối mặt với lũ Ký sinh trùng.
Một chiến binh cấp thấp tình nguyện làm mồi nhử và dụ dỗ thành công đội quân ký sinh trùng vào khe núi, nơi quân đội hoàng gia phục kích.
"Đừng nói là..."
Từng chữ từng chữ trong bản báo cáo lướt qua đầu Kim Hannah
sau đó...
"Aha, hahaha, tôi, uh, những con gián đó khá đáng sợ..."
Seol Jihu lúng túng cười.
"Đồ khốn!"
Cô vung tay trong cơn phẫn nộ.
THỊCH
"Ui daaaa"
Seol Jihu thốt ra một tiếng rên đau đớn khi lòng bàn tay cô đáp xuống lưng cậu.
"Cậu điên rồi! Cậu đã bị mất trí hả? Hả? Hả?"
Chát! Chát !! Chát !!!
Cô đập vào lưng Seol nhiều lần, nhưng có lẽ thế vẫn chưa đủ, vì sau đó cô bắt đầu thở hổn hển như thể một con cá bị mắc cạn. Cô đập vào ngực và túm lấy cổ mình rồi ngồi thụp xuống. Điều đó khiến Seol Jihu rơi vào trạng thái bối rối.
Cậu định quay ra chỗ Seo Yuhui để xin cốc nước đá, nhưng rồi
"...??"
Seol phát hiện ra Seo Yuhui không hề quay trở lại. Như thể cô ấy cũng choáng váng khi nghe câu chuyện ban nãy, hai tay cô ấy đang ôm lấy mái tóc và đầu cô ấy ngả ra sau, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Sau đó, cô ấy cầm lấy cốc nước với lực đủ mạnh để làm vỡ nó và uống cạn cốc nước lạnh trong một hơi duy nhất.
Khi cô đập cái cốc rỗng xuống bàn, một tiếng động lớn vang lên. Seol Jihu gần như không nhận ra phong thái thần tiên tỷ tỷ ban nãy.
Hiện tại
Cô ấy đang run lên, thậm chí còn thở dài.
'Mình và cô Kim làm ồn quá nên cô ấy tức giận chăng?'
Seol Jihu cố gắng hết sức để trấn tĩnh Kim Hannah trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Một lúc sau…..
"Tên ngốc này..."
Kim Hannah đưa hai tay ôm mặt và bắt đầu lẩm bẩm với chính mình.
Seol Jihu ngượng ngùng gãi má và nao núng khi nhận ra Seo Yuhui đang nhìn chằm chằm vào cậu.
'Tại sao cô ấy lại nhìn mình với ánh mắt như vậy.'
Những từ lạnh lẽo tuôn ra từ đôi môi của Kim Hannah. Cô thò tay vào túi.
"Thật sự, tôi thực sự không muốn can thiệp vào cuộc sống của cậu ở Thiên đường. Vì vậy, tôi đã rất băn khoăn và khó xử, tự hỏi liệu tôi có nên đưa cho cậu thứ này hay không. Nhưng bây giờ, tôi không thể để cậu tiếp tục dấn thân vào chỗ chết như thế này."
Với giọng lạnh băng, Kim nói và đặt thứ gì đó lên bàn. Đó là một viên pha lê tròn, cỡ lòng bàn tay.
"Đây là một quả cầu truyền tin. Nó được làm từ tinh thể chất lượng hàng đầu, vì vậy nó sẽ hoạt động ngay cả khi cậu ở trong hoàng cung Haramark. Trong tương lai, khi cậu định đi đâu đó - bất cứ nơi nào - gọi cho tôi trước. Cậu hiểu chứ?"
Seol Jihu suýt nữa văng tục
'Cô là mẹ tôi chắc?'
Cậu cố kìm chế và nuốt những lời đó vào lòng. Thật không may cho Seol, Kim Hannah không phải là người chấp nhận sự im lặng.
"Tại sao cậu không cầm lấy tinh thể?"
Seol lắc đầu.
"Huh? Cậu dám lắc đầu với tôi ?? Cậu nghĩ cậu có tư cách làm điều đó ư??"
Chà, điều này hơi quá, bạn nghĩ sao? Bạn không phải là mẹ của tôi, vì vậy để có được sự cho phép của bạn mỗi khi tôi muốn làm gì đó, đó là một chút.
Seol Jihu thận trọng lên tiếng về sự không hài lòng của mình, nhưng sau đó là Lọ.
Không, chờ đợi. Tôi không nói là tôi sẽ không lấy nó, bạn biết đấy.
Anh vội vàng bỏ túi tinh thể giao tiếp ngay khi khuôn mặt đầy giận dữ của Kim Hannah từ từ nghiêng sang một bên.
Số lượng lớn. Đừng nghĩ rằng tôi không công bằng ở đây. Chính anh là người đã thất hứa trước.
Seol Jihu không biết phải nói gì.
Bạn gần như đã làm tôi sốc đến chết, bạn biết không?! Tôi sẽ không nổi điên nếu cậu định đến 'làng Ramman', nhưng Khu rừng từ chối? Thung lũng Arden?!
Nước da của Kim Hannah xen kẽ giữa màu đỏ và màu xanh như thể cô vẫn không thể tin được chuyện gì đã xảy ra trong thời gian dài hơn.
"Không chỉ là đi tới cực Nam, cậu còn đến tận khu vực biên giới! Thật kỳ diệu khi cậu vẫn còn sống để ngồi đây, đồ ngốc chết tiệt !!"
Seo Yuhui gật đầu liên tục đồng ý khi cô ấy mang cốc nước đá ra.
'Cái gì? Cô cũng vậy?'
Không phải cô ấy tức giận vì họ đang làm náo loạn ở đây sao? Cảm thấy mình là kẻ lẻ loi đang bị bắt nạt, Seol Jihu bắt đầu bĩu môi một chút.
"Cậu nên thu cái môi lại đi, okayyyy?"
Kim Hannah gầm gừ đe dọa. Sau đó, cô bắt đầu uống ừng ực từng ngụm nước lạnh để làm dịu cơn thịnh nộ trong lòng mình.
Điều mà Seol không thể hiểu nổi là, bỏ qua sự nóng nảy của Kim Hannah đi, tại sao Seo Yuhui cũng đang uống nước đá ừng ực vậy???
Họ cứ nuốt, rồi nuốt
"Khà à à"
Hai cô gái khẽ thở dài, và...
"Ưc, ực..."
Hiện tại.
Họ lại thở dài.
Cả hai người phụ nữ dường như đang cố gắng hết sức để nuốt thứ gì đó xuống và đè nén thứ gì đó lại. Vì vậy, tất cả những gì cậu có thể làm bây giờ là giữ im lặng và lặng lẽ chờ đợi.
Kết quả là căn phòng bây giờ chứa đầy tiếng càu nhàu và rên rỉ của hai người phụ nữ đang cố gắng bình tĩnh lại.
Sau sáu ly nước đá
Kim Hannah mở miệng nói.
"…….Được thôi, nếu vậy. Cậu đến đây gặp tôi có việc gì?
Cuối cùng, họ đã đến chủ đề chính. Sợ rằng mình sẽ bị cằn nhằn đến chết nếu bỏ lỡ cơ hội này, Seol Jihu vội vàng rút ra món đồ trang sức hình cây.
"Hãy xem này. Cô nghĩ sao?"
Đôi mắt của Kim Hannah mở lớn.
"Nó to quá... và rất đẹp"
Kim thốt lên dù chỉ mới nhìn qua nó. Rõ ràng là món đồ này đã làm Kim xiêu lòng.
"Món đồ này khá lớn, nhưng quan trọng hơn cả là, tôi không thể phát hiện ra bất kỳ tạp chất nào trong đó. Xét về độ tinh khiết, đây chắc chắn là một món trang sức hàng đầu. Ngoài ra, với sự khéo léo tuyệt vời này, bất kỳ thương lái nào cũng mất bình tĩnh khi nhìn thấy nó."
"Cô nghĩ nó sẽ bán được bao nhiêu tiền?"
"Tính theo tiền ở Thiên đường, bán rẻ cũng được 300 đồng bạc. Nếu cậu may mắn vớ được khách sộp, thậm chí cậu có thể nhắm tới 500 đồng bạc."
"Được rồi, thế còn nếu quy ra tiền trên trái đất?"
"Chắc chắn là một số tiền rất lớn. Tuy nhiên, cậu cần phải chi một lượng lớn 'điểm thành tích' của mình để mang thứ này về Trái đất, nên tôi nghĩ ý tưởng này không sáng sủa chút nào đâu."
Kim Hannah đưa ánh mắt về phía Seol.
"Vì thế nên cậu đến gặp tôi?"
"vâng."
"Hiểu rồi. Đưa nó cho tôi. Tôi sẽ chăm sóc nó."
Kim Hannah nhanh chóng bỏ túi đồ trang sức.
"Một thứ như thế này, cậu sẽ thiệt thòi nếu bán nó theo giá thị trường."
"Ý cô là, cô có thể sử dụng nó theo một cách khác?"
"Đúng rồi. Đừng lo. Tôi chắc chắn rằng sẽ không để cậu thiệt đâu".
Tất nhiên Seol không lo lắng về điều đó. Cô ấy là người dễ dàng trao cho cậu hàng trăm triệu won như tiền tiêu vặt, vì vậy Seol tin rằng cô sẽ không lấy đồ trang sức và bỏ chạy.
Ngoài ra, cậu thừa biết Kim Hannah là một con cáo tinh ranh.
"Giống như Tôi có thể thay đổi tình huống nguy hiểm thành cơ hội. Tốt. Đó là điều đó. Còn vụ đến đền thờ thì sao?"
"Tôi đã lên cấp 2 rồi"
Như thể Seol đang chờ đợi khoảnh khắc này, cậu ta tự hào tạo ra một dấu 'V' bằng ngón tay.
"Tôi biết. Cậu hoàn toàn đủ sức mà".
Giọng điệu thản nhiên của Kim Hannah khiến Seol xị mặt.
"Sau những gì cậu mạo hiểm làm, thì thăng cấp là chuyện đương nhiên. Cậu dùng điểm làm gì rồi?"
"Không, tôi chưa dùng. Tôi muốn sử dụng chúng sau này."
"Tốt. Nghề mới của cậu là gì?"
"Thương pháp thuật sư".
"À. Người dùng thương. Ơ khoan, đó là cái gì?"
Kim Hannah khẽ cau mày.
"Đây là một nghề độc nhất" - Seol hào hứng.
"Một nghề độc nhất??? Cậu đã học được những kỹ năng gì?"
"Tôi không học gì cả. Tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu tự mình tìm ra kỹ năng, hơn là dành một số điểm của mình để học chúng một cách giả tạo."
Kim Hannah từ từ mím môi dưới. Biểu hiện của cô ngụ ý rằng cô đang cảm thấy mơ hồ.
"Nghề độc nhất. Vấn đề lớn đây.."
Cô gõ nhẹ vào bàn bằng ngón trỏ, trước khi mở miệng.
"Tôi không thể hiểu nghề của cậu là gì. Hmm, tôi nghĩ cậu nên quay lại đền và kiểm tra xem cậu có thể học được những kỹ năng nào."
"Nhưng…."
"Tôi biết nỗi băn khoăn của cậu. Nhưng mà, đó là lựa chọn hợp lý nhất bây giờ. Ít nhất cậu nên xem những kỹ năng đó để có thể sử dụng chúng làm kim chỉ nam. Những kỹ năng này được thiết kế để phù hợp với trình độ của cậu, vì vậy chắc chắn, cậu sẽ có thể có được cho mình một hoặc hai cảm hứng theo cách đó."
Những lời cô ấy nói hoàn toàn hợp lý.
"Tôi biết cậu muốn tích trữ điểm của mình, nhưng kỹ năng là một vấn đề hoàn toàn khác. Ý tôi là, nếu cậu dè sẻn điểm đến nỗi không học một kỹ năng nào, thế thì thăng cấp để làm gì?"
Kim Hannah dễ dàng chỉ ra điểm mấu chốt mà Seol Jihu đã lãng quên. Rồi cô lại nhanh chóng thò tay vào túi. Pha lê giao tiếp của cô lại phát ra ánh sáng.
"Họ đang phát điên đây mà. Khỉ thật."
Cô tặc lưỡi khó chịu, trước khi tiếp tục.
"Cậu còn gì muốn nói với tôi không?"
"Không, tôi không còn gì cả. Nếu cô bận rộn, cứ đi đi".
"Cậu có cần thêm tiền không?"
"Không, tôi ổn."
"Vậy sao? Cậu còn bao nhiêu tiền?"
"100 xu bạc mà cô đã đưa cho tôi, cộng với 270 đồng bạc tôi nhận được làm phần thưởng nhiệm vụ, vì vậy tổng cộng tôi đang có gần 400 đồng bạc."
"Heh ~ eh."
Kim Hannah há hốc mồm. Có thể thấy cô ấy đang vô cùng ngạc nhiên.
"Chỉ tham gia một nhiệm vụ do thám duy nhất, sau đó tham gia vào một cuộc giao tranh nhỏ, vậy mà họ thưởng cho cậu nhiều tiền đến vậy sao?"
"Thế ư? Thật ra tôi không hiểu lắm..."
"Tính xem nhé. Tỷ giá hối đoái hiện tại nên vào khoảng 505 won cho một đồng xu. Tạm thời hãy làm tròn số tiền thành 500 won/xu, và kết quả là.
Kim Hannah tính toán trong một hoặc hai giây rồi lại mở miệng.
"135.000.000 won."
Hàm của Seol Jihu suýt rơi xuống sàn.
Mục lục:
Chương 71 - Phần 2
Chương 71 - Phần 1
Chương 70 - Phần 2
Chương 70 - Phần 1
Chương 69 - Phần 2
Chương 69 - Phần 1
Chương 68 - Phần 2
Chương 68 - Phần 1
Chương 67- Phần 2
Chương 67 - Phần 1
0 Comments:
Post a Comment