Khát vọng trở về - Chương 69: Lần đầu làm thủ lĩnh - Phần 1

"Mấy người muốn gì? Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?"

Chohong cất giọng đầy hiếu chiến và xồng xộc leo lên cầu thang. Các thành viên của Sicilia chỉ đơn giản liếc nhìn cô và bước sang một bên mà không nói lời nào.

Khi cô và Seol Jihu bước vào văn phòng ở tầng ba, họ thấy khá nhiều người đang chờ đợi - đến nỗi không gian vốn đã nhỏ bé trông còn chật chội hơn trước. Ba người đang ngồi trên đi văng; hai người ngồi trên một chiếc ghế dài là Dylan và Hugo, trong khi một người phụ nữ đơn độc ngồi ở phía đối diện. Và có 5, 6 người đứng cứng sau lưng cô.

"Cuối cùng cô đã về, Chung Chohong".

Người phụ nữ mặc áo khoác dày quay đầu lại chào đón hai người mới bước vào. Mái tóc đỏ buông dài của cô ấy làm người ta liên tưởng đến một thác nước đẫm máu. Đôi mắt đỏ của cô ấy dường như tỏa ra sát khí nguy hiểm như một con thú hoang hung dữ. Seol Jihu nhìn thấy vết sẹo rõ ràng kéo dài từ trán xuống má và cuối cùng nhận ra cô là ai.

"Oh? Là cậu đấy ư, tân binh?"

'Tổng giám đốc' của Khu vực trung lập của tháng 3 năm nay, cũng là thủ lĩnh của Sicilia, tổ chức quyền lực nhất ở Haramark - không ai khác ngoài Cinzia.

"Cơn gió nào mang khách quý đến đây vậy?"

Chohong thàn nhiên sải bước về phía trước và ngồi phịch xuống bên cạnh Cinzia, không chút e dè. Vì thế, Seol Jihu không còn chỗ nào để ngồi, cậu đành đi ra đứng đằng sau Dylan và Hugo.

"Tất nhiên, chỉ có một lý do khiến tôi đến đây. Có việc phải làm, đơn giản vậy thôi."

"Công việc? Thuộc loại gi?"

"Bọn này thảo luận xong rồi. Rất tiếc, vụ này không có phần của cô".

"Cái đệt gì thế..."
 


Trong khi Chohong và Cinzia tiếp tục trò chuyện một cách khá thân mật, Seol Jihu bắt đầu đưa mắt nhìn qua đám đông phía sau họ. Cậu không biết lý do cho chuyến viếng thăm bất ngờ của phe Sicilia, nhưng không bận tâm lắm. Thay vào đó, cậu hy vọng tìm được người quen.

Chẳng hạn như Leorda Salvatore, hay...

"Huh?"

Chính lúc đó; một người phụ nữ cao lớn và lặng lẽ đứng ngay phía sau Cinzia khiến anh ta chú ý. Mái tóc màu chanh của cô ấy được búi gọn gàng thành kiểu đuôi ngựa, kèm theo một cặp kính đeo trên đôi mắt sắc bén, sắc sảo, khiến cô ấy trông rất bắt mắt. Seol Jihu cuối cùng cũng nhận ra bộ trang phục hầu gái đặc trưng của cô. Đôi mắt cậu mở to hơn, và cậu bắt đầu thể hiện một chút phấn khích.

"Cô Ag..."

Suýt nữa thì Seol đã cất lời, nhưng cậu kịp vội vàng ngậm miệng lại. Cậu đủ khôn ngoan để không phá vỡ bầu không khí hiện tại tronng căn phòng.

"...?"

Có lẽ cô đã cảm nhận được ánh mắt của cậu? 



Nãy giờ Agnes vẫn duy trì nét mặt lạnh lùng và nghiêm khắc của cô hầu gái trong gia đình quý tộc nổi tiếng. Nhưng cô bắt đầu liếc nhìn về phía thanh niên ở phía đối diện. Khi ánh mắt họ gặp nhau, Seol bắt đầu mỉm cười hồn nhiên và vẫy tay.

Vì có quá nhiều ánh mắt dõi theo ở đây, Agnes giả vờ không chú ý đến cậu ta. Sự thờ ơ im lặng của cô ấy khiến Seol Jihu đau đớn như mới nhận được một cú đấm mạnh mẽ vào bụng. 



Cậu sững sờ nhìn chằm chằm vào đôi mắt lờ đờ của cô một lúc, rồi bất lực hạ tay xuống. Khuôn mặt Seol lộ vẻ buồn bã, và ánh mắt thê thảm như thể đang chìm đắm trong những hố sâu tuyệt vọng và thất vọng.

"..."


Chứng kiến cảnh tượng đó, Agnes  khẽ thở dài. Rồi cô khẽ gật đầu một lần rồi lén vẫy tay. Tất cả xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng thế là quá đủ để mang lại sức sống cho  Seol Jihu, đôi mắt cậu ta nhanh chóng lấy lại ánh sáng.

'...'
 

Cinzia lặng lẽ quan sát màn chào hỏi ngắn ngủi giữa hai người, với ánh mắt của một con mèo xảo quyệt trước khi đầu cô cúi thấp xuống trong tư thế ngồi bắt chéo chân thương hiệu của cô. 

Đôi vai cô run rẩy, và cô ta lẩm bẩm trong khi nhai điếu thuốc vẫn còn dính trên môi như thể cô ấy đang cố nén cười. Phải mất một lúc lâu sau, cô mới mở miệng.

"Chà chà. Ngay cả con sư tử cái khét tiếng của
Sicilia cũng trở nên dịu dàng khi đứng trước cậu bé của mình, phải không?"

"..."
 

Da mặt của Agnes đột nhiên chuyển sang màu đỏ bừng. Đôi mắt cô mở to trừng trừng và toát ra ánh nhìn sắc như dao găm hướng về phía Seol Jihu.

'Tại sao cậu lại làm trò lố như thế chứ?!'

Đôi mắt trách móc đó rõ ràng đang đổ lỗi cho cậu về mọi thứ xảy ra vừa nãy.

"Dù sao, tôi đã nói hét những gì cần thiết. Chúng ta đi luôn bây giờ chứ, Dylan?"
 

Cinzia nhàn nhã đứng dậy khỏi đi văng, khiến Dylan và Hugo cũng đứng dậy. Chohong bĩu môi sau khi nhận ra rằng mình đang bị bỏ rơi.

"Dylan? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây?"

"Ok fine. Lát nữa tôi sẽ nói cho cô sau. Yên tâm, bọn tôi sẽ không đi lâu đâu."

Dylan nói bằng giọng trang trọng và quay sang Seol Jihu.

"... và Seol?"

"Vâng?"

"Lát nữa tôi muốn trao đổi với cậu một chút. Ổn chứ?"

"Tất nhiên."

Dù không biết cuộc nói chuyện đó sẽ liên quan tới cái gì, nhưng Seol Jihu sẵn sàng đồng ý.


Cinzia vẫn cười nhếch mép và ra lệnh.

"Agnes, cô không cần đi theo đâu".

"... Tôi ư?"

"Cô biết hết mọi chuyện mà, không cần đi họp làm gì cho mất công. Thay vào đó, cô nên
'trút bỏ' trái tim mình một chút đi. Lâu rồi hai người chưa gặp nhau mà, đúng không? Rủ nhau đi đâu đó mà ô lại chuyện cũ đi nhé"

"Sếppppp?!"

"Đây là một mệnh lệnh".

Agnes bị buộc phải ngậm miệng. Trong khi đó, Cinzia lẩm bẩm và quay lại bỏ đi.

"Đi nào. Dylan, Hugo. Tôi chắc rằng mọi người đang đợi chúng ta rồi.

*

Theo lệnh của Cinzia, Seol Jihu đã đưa Agnes đi "thư giãn" một chút.


Trong lúc đi theo Seol, Agnes vẫn trưng ra khuôn mặt cứng đờ. Tuy nhiên, khi đang trên đường đi, họ đã gặp phải một số sự cố khá kỳ quái.

"Ughk?"

Những người đàn ông đang đi về phía họ, đột nhiên ngã lăn quay ra, khuôn mặt lộ rõ rõ ràng trông có vẻ sợ hãi điều gì đó. Hoặc là…
 

"Uaaaahhh- !!"

Một số người khác thậm chí còn quay đầu lại và vội vã bỏ chạy, nước da của họ chuyển màu nhợt nhạt hơn một tờ giấy trắng.

Câu chuyện tương tự diễn ra ngay cả khi hai người bước vào quán rượu. 

Ngay lú Agnes thò mặt vào, quán rượu náo nhiệt đột nhiên rơi vào tình trạng im lặng hoàn toàn.

Một lát sau, có người thở hổn hển, Hic Hiic?! 


Tiếng thở đó như hồi chuông báo động, và ngay sau đó khách hàng ồ ạt lao ra khỏi quán rượu. Tất cả bọn họ dường như đang chạy để bảo tồn cuộc sống thân yêu của mình. 


Trong phút chốc, Không mất nhiều thời gian,  quán rượu một chật cứng khách hàng trở nên hoàn toàn vắng vẻ.

Agnes dường như không quan tâm. Cô dũng mãnh sải bước dọc theo quán rượu dài và nhẹ nhàng lướt thứ gì đó vào người phục vụ - đang run rẩy dựa vào kệ rượu và nín thở như một con gián.

Ting!

Đồng xu màu đồng văng thẳng vào trán của người pha chế đang run rẩy bận rộn đọc kinh Cầu nguyện.

"Mang cho tôi một chai rượu rum, và..."

Agnes nhìn phía sau cô. Seol Jihu đang đứng đó chết lặng vì mọi thứ vừa xảy ra. Mất vài phút, cậu mới hoàn hồn và khẽ nói nói rằng mình muốn một chai bia mật ong. 


Người hầu bàn mang ra hai chai với tốc độ nhanh như chớp.

"Tại sao... sao họ lại phản ứng như thế khi nhìn thấy cô?"
 

"Bố ai mà biết được."
 

"... Ah, ahaha. Phải ha. Kệ họ thôi. Rất vui được gặp lại cô, Agnes".

"Tôi cũng thế."

Agnes trả lời không quan tâm và nhấp một ngụm. Cô vô tư lau khóe miệng, nhưng đôi mắt vẫn đang bối rối nhìn Seol Jihu.



Mục lục:

Chương 71 - Phần 2
Chương 71 - Phần 1

Chương 70 - Phần 2
Chương 70 - Phần 1

Chương 69 - Phần 2
Chương 69 - Phần 1

Chương 68 - Phần 2
Chương 68 - Phần 1

Chương 67- Phần 2
Chương 67 - Phần 1


Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

0 Comments:

Post a Comment