Nấu ăn ở dị giới - Chương 5: Lên đường tới vương quốc Feenen

Khi tôi đến Trụ sở hội mạo hiểm giả theo lịch đã hẹn, các thành viên của nhóm Iron Will đã có mặt đầy đủ.
“Xin lỗi nhé, tôi đến muộn”
“Không sao, do bọn tôi đến sớm quá thôi, đừng bận tâm”

Trưởng nhóm Werner vừa cười vừa nói. Dường như họ có thói quen hành động khẩn trương.
Quả là một thói quen tốt.
“Chúng ta lên đường thôi nhỉ?”
Và thế là cuộc hành trình tới vương quốc Feenen bắt đầu.

****

Sau khi rời khỏi Kiels, hành trình của chúng tôi diễn ra khá suôn sẻ.
Đội hình Iron Will hầu như không có kẽ hở nào.

Tôi đứng ở vị trí chính giữa, trinh sát Rita đi đầu, kiếm sĩ Vincent đứng bên phải, pháp sư Lamon đứng bên trái. Đằng sau là trị liệu sư Franca và cuối cùng là Werner bọc hậu.

Họ nói đây là đội hình dùng để bảo vệ khách hàng trong trường hợp nguy cấp.

“Dừng chân nào, nghỉ ngơi thôi”

Theo hiệu lệnh của Werner, chúng tôi ngồi nghỉ ăn trưa.
Như cam kết, tôi bắt đầu chuẩn bị bữa trưa cho mọi người.

Đầu tiên là lấy ra chiếc bếp ga đã mua trên Siêu thị Online.

“Quào, anh Mukouda sở hữu Rương đồ à.. Lại còn bếp ma thuật này nữa, xịn quá!”
Tôi đáp lại:“Chỉ là Rương đồ loại nhỏ thôi”

Từ khi biết rằng cũng có nhiều người ở thế giới này có kĩ năng Rương đồ, tôi quyết định vẫn sử dụng kĩ năng đó bình thường. Nếu ai hỏi thì chỉ cần trả lời rằng "đây là Rương đồ loại nhỏ" là xong.
Nhờ thế, tôi sẽ mang được nhiều hành lý dễ dàng, hơn là phải khổ sở giấu giếm.

“Cái bếp ma thuật này là của một người quen nhượng cho tôi với giá khá rẻ”.
Đã chuẩn bị từ trước, nên tôi dễ dàng nói dối về nguồn gốc cái bếp.
Có những chuyện không nên nói ra thì tốt hơn.

Vừa trò chuyện với Vincent, tôi vừa lôi bánh mì, giò chả và pho mát ra làm món sandwich.
Tiếp theo, cho bột súp Consommé vào cốc gỗ , tất nhiên là âm thầm cho vào nhằm tránh bị người khác nhìn thấy.

Cuối cùng là đổ nước sôi đun từ bếp ga vào cốc. Thế là bữa trưa đã hoàn tất.
“Mọi người, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi”
Tôi đưa cho mọi người đĩa đựng sandwich và cốc súp nóng hổi.
“Mời cả nhà dùng bữa!”

Sau câu nói của Werner, tất cả mọi người bắt đầu dùng bữa.
“Ngon quá!”
“Bánh mì vừa mềm lại vừa ngon tuyệt”
“Công nhận bánh mì mềm và ngon thật. Cả món súp nữa, cũng ngon không kém”
“Ngon tuyệt”
“Rất ngon”

Vincent, Franca, Rita, Werner, Ramon, lần lượt tất cả mọi người đều khen món tôi nấu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Thực ra thì, đã rút ngắn nhiều công đoạn nấu nướng.

Ngạc nhiên nhất là về bánh mì.
Họ nói chỉ có cỡ quý tộc mới được ăn bánh mì mềm như thế này.

Có vẻ họ nói đúng. Từ khi đến thế giới này, những chiếc bánh mì tôi ăn đều cứng ngắc và có màu đen hoặc nâu.

Tôi đành nói dối với họ về nguồn gốc của mấy cái bánh: “Bánh mì này được làm theo phương pháp gia truyền ở quê tôi. Trước khi rời khỏi nhà, tôi có mang theo số lượng lớn và cất chúng trong Rương đồ”.

Nghe vậy, họ tỏ ra ngại ngần và không dám ăn món bánh mì quý giá này. Tôi vội động viên: “Món ăn mà lại để dành không ăn thì còn ý nghĩa gì nữa”

Một điều họ không biết là, tôi có thể mua thêm bất cứ lúc nào nhờ vào kỹ năng Siêu thị Online.
“Nói gì thì nói, chúng tôi rất biết ơn anh vì có bữa ăn ấm áp như thế này”
Những người khác cũng đồng ý với Werner.
“Chuẩn luôn. Sếp thật sáng suốt khi nhận yêu cầu này”.

Họ kể rằng, thông thường trong các chuyến đi họ chỉ được ăn thịt khô như rơm và bánh mì cứng như đá, thế nên những món tôi nấu đã đủ để coi là tuyệt phẩm rồi.
Nhờ món ăn ngon mà bầu không khí trong nhóm trở nên gần gũi,câu chuyện cũng trở nên thân mật hơn.

Có vẻ nhóm Iron Will cũng nhận ra sự bất ổn của đất nước này và lên kế hoạch rời sang vương quốc khác.
Và khi họ thấy yêu cầu của tôi, họ nghĩ đã đến lúc nên nhận lời.

Họ cho biết, thực ra còn có nhiều yêu cầu hộ tống khác với phần thưởng cao hơn. Nhưng hiện tại họ cũng không gặp khó khăn về tiền bạc, trong khi chuyện đồ ăn thức uống trong suốt chuyến đi lại là vấn đề quan trọng. Sau khi tính toán, họ đã nhận yêu cầu của tôi.
Thường thì, tiền thức ăn cho 5 người cũng đắt ra trò ấy chứ.

“Rất cảm ơn mọi người đã chọn yêu cầu của tôi. Tôi cũng tính rời vương quốc này sớm, và đã bối rối khi biết tin các chuyến xe ngựa  bị tạm dừng một thời gian. Nhờ có mọi người tôi mới có thể tới vương quốc Feenen. Trông thế này thôi chứ tôi giỏi nấu ăn lắm, thế nên tất cả các bữa ăn cứ giao cho tôi”.

Nghe những lời tôi nói, mọi người đều mỉm cười.

Chuyến đi này, có lẽ mọi người đều mong chờ những bữa ăn nhỉ.
Tôi sẽ cố gắng hết sức để nấu những món ngon, thế nên hãy hộ tống tôi tới vương quốc Feenen an toàn nhé.

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

0 Comments:

Post a Comment