“Mình cần tiền để gỡ gạc”
Seol đứng trước ga Nonhyeon, cân nhắc bước đi tiếp theo của mình, trước khi cuối cùng đưa ra quyết định. Dù đang ngập đầu trong rắc rối, nhưng có một nơi cậu luôn tìm đến để được giúp đỡ.
*
Chuông báo thức reo lên ầm ĩ. Lúc đó là 5:30 sáng. Yoo Seonhwa mở mắt ra và duỗi chân tay sau một giấc ngủ sảng khoái.
Ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua cửa sổ và chiếu sáng một khung nhỏ trên ngăn kéo của cô. Khung hình có một bức ảnh của bảy người, bao gồm Yoo Seonhwa và em gái của cô. Nhìn vào nó, một nụ cười yếu ớt nở trên khuôn mặt người phụ nữ trẻ.
Có Seol Ahjussi, người có vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng ấm áp và chu đáo hơn bất kỳ ai khác. Có vợ ông, người luôn coi Yoo Seonhwa như con gái của mình và luôn nhắc nhở cô ăn uống đúng cách.
Tuy nhiên, không chỉ có hai người trong bức ảnh. Ngoài ra còn có chồng và con trai lớn nhất của họ, Seol Wooseok, trông lạnh lùng và cứng nhắc nhưng sở hữu một trái tim ấm áp; con gái út, Seol Jinhee, người cởi mở và hướng ngoại; và cuối cùng…
Có một chàng trai với nụ cười dịu dàng ở giữa hai người. Rồi, cô ở đó, dựa vào vai anh ta và cười rạng rỡ.
“...”
Nhìn vào bức ảnh, một chút bất an hiện lên trên khuôn mặt cô. Khi cô kiểm tra điện thoại, khuôn mặt cô còn u ám hơn trước.
*
“Em đi luôn à? Sao không ở lại làm tách cà phê đã?”
“Unn, em cũng muốn lắm, nhưng em cần phải đi. Em cần hoàn thành dự án và nộp nó lên vào ngày mai.”
“Em có quên gì không đấy? Chuẩn bị đầy đủ rồi chứ?”
“Tất nhiên! Em đâu phải con nít nữa. Được rồi, em đi đây! Gặp lại chị sau!”
Cửa trước đóng lại, và những bước chân nhỏ xíu ngày càng xa dần. Còn lại một mình, Yoo Seonhwa ăn nốt bữa sáng với nụ cười gượng trên khuôn mặt. Gương mặt tươi sáng của em gái cô khiên cô tràn đầy sức sống. Những ngày gần đây cô rất hạnh phúc, đến nỗi cô tự hỏi có phải là sự thật hay không.
Phải, cô thực sự hạnh phúc. Nếu cô bỏ qua những thứ nhỏ nhặt.
Sau khi kết thúc bữa ăn, cô bắt đầu dọn thức ăn thừa của bữa trưa, cô nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần cửa và cười khúc khích. Koong, koong. Khi cô nghe thấy tiếng gõ cửa vội vã, cô nhanh chóng đi đến mở khóa, như thể cô biết điều này sẽ xảy ra.
“Thấy chưa? Không phải chị đã nhắc em kiểm tra lại lần nữa mỗi …”
Yoo Seonhwa định thuyết giảng cô em gái của mình nhưng thay vào đó, cô đông cứng ngay tại chỗ.
“Em nghĩ anh là Seunghae à?”
Người đứng trước mặt không phải em gái bé bỏng của cô. Người đàn ông mặc bộ quần áo ít nhất vài ngày không giặt và bốc mùi như thể chui ra từ cống nước thải. Những quầng thâm dưới mắt cậu ta cho thấy cậu đã không ngủ từ lâu rồi.
“Anh...Sao anh lại ở đây?”
“Chào, đã lâu không gặp. Em vẫn khỏe chứ. Chà, chỗ này vẫn luôn sạch sẽ mỗi khi anh đến nhỉ?”
Seol bước vào căn hộ và nhìn xung quanh. Khi phát hiện thức ăn thừa trên bàn bếp, cậu ta vươn bàn tay bẩn thỉu của mình ra, nhồi nhét vào trong miệng và gật đầu hài lòng.
“Ngon quá. Đúng lúc anh đang đói. Làm cho anh bữa sáng đi”
“...”
“Thôi nào, nhanh lên”
“Ai cho anh vào trong hả?”
Đôi mắt chàng trai trẻ tròn xoe khi nghe giọng nói đầy thù địch.
“Có chuyện gì sao?”
“Đây là nhà của tôi, không phải của anh. Anh có biết đột nhập vào nhà người khác là phạm pháp không hả?”
“Em đang nói cái gì vậy? Thế quái nào chỗ này lại thành nhà của em hả? Bố anh là người đã trả tiền đặt cọc cho nó đấy?”
“Tôi đã trả lại cho ông ấy từ lâu rồi. Tại sao bây giờ anh lại nhắc lại chuyện đó? Hơn nữa, cho dù đó là sự thât, anh cũng không có quyền bước chân vào đây.”
“...Này, đừng có như thế chứ, giữa hai chúng ta sao?”
“Giữa chúng ta? Thật á?”
Giọng nói của Seo Seonhwa trở nên sắc lạnh.
“Đừng có mơ tưởng nữa. Chuyện giữa chúng ta đã kết thúc rồi. Anh và tôi không còn gì hết. Không gì cả!”
Lời nói của cô vượt qua cả sự lạnh lẽo và dần trở thành độc địa. Seol đảo mắt và thở dài. Sau đó, với một tiếng rên rỉ, cậu ta nằm xuống sàn.
“Tôi đang đói, vì vậy hãy làm cho tôi chút thức ăn đã, được không? Tôi đã kiệt sức vì đi bộ suốt quãng đường tới đây đấy.”
“Này, tôi không rảnh để xem trò hề của anh đâu. Đứng dậy và cút khỏi đây trước khi tôi gọi cảnh sát.”
Seol khịt mũi. Nhưng khi Yoo Seonhwa thực sự rút điện thoại di động ra, cậu vội vàng đứng dậy.
“Thôi nào, chúng ta không thể nói chuyện được sao? Tôi đến vì tôi có điều muốn nói, thật đấy”
"Tôi không có gì để nói với anh. Nếu anh muốn nói chuyện với tôi, trước hết hãy đi đến sòng bạc và bảo họ cấm anh vào. Rồi tôi sẽ suy nghĩ lại.”
“Sao hôm nay em nhạy cảm vậy?”
Yoo Seonhwa cảm thấy như cô có thể bùng nổ với sự thất vọng. Cô nhắm mắt, cúi đầu và hít một hơi nặng nề.
“...Cút đi”
“Thôi nào, em thực sự sẽ đối xử với anh như vậy sao?”
Trước khi cậu ta kịp nói hết, một tiếng thét chói tai vang lên. Cuối cùng, Yoo Seonhwa bùng nổ cùng sự giận giữ.
“Anh nghĩ tôi không biết anh vác mặt đến đây làm gì hả? Anh đến để xin tiền của tôi thôi!”
Seol nao núng khi cô nói trúng tim đen.
“Này, này, ý em là gì…”
Seol cười gượng gạo, cố gắng tránh né chủ đề câu chuyện, nhưng Yoo Seonhwa đã có kinh nghiệm. Đây không phải là lần đầu tiên hoặc lần thứ hai xảy ra chuyện này.
Chỉ mới bốn tháng trước, cô đã nói với bản thân mình tin tưởng Seol lần cuối cùng, khi cậu ta quỳ xuống và cầu xin sự tha thứ của cô hàng giờ liền.
Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Seol, bắt đầu trông xấu xí, một sự ghê tởm chưa từng thấy trước đây bắt đầu sôi lên trong cô.
“Tôi không thể và cũng không muốn đưa anh một xu nào hết. Sao? Anh muốn bắt đầu lại? Tôi bị điên chắc? Cái gì, cuỗm sạch khoản tiền tiết kiệm của tôi vẫn chưa đủ cho anh hả?”
Sau khi trút cơn giận dữ bên trong cô, Yoo Seonhwa hít một hơi thật sâu. Cô thậm chí còn ho trong khi đang hét lên.
Seol đứng đó trong bàng hoàng. Cậu ta dường như không nói nên lời khi thấy lập trường kiên quyết của cô, nhưng một nụ cười nham hiểm treo trên đôi môi méo mó của anh ta.
“Tao đã kiên nhẫn, và đây là cách mày hành xử đấy hả? Con điếm…”
Yoo Seonhwa còn đang suy nghĩ liệu rằng mình có phải đã quá trớn hay không trong chốc lát. Cô không thể không nghi ngờ những gì mình vừa nghe thấy.
“Anh vừa nói gì cơ?”
“Sao, mày bị điếc à? Mày nghĩ tao là thằng ngu sao? Con mẹ nó”
Đó là lần đầu tiên Yoo Seonhwa nghe Seol văng tục như vậy. Cô như ngất đi vì cú sốc tinh thần bất ngờ.
“Trong tất cả mọi người, mày không được đối xử như vậy với tao. Mày bám lấy tao khi mày gặp khó khăn, và bây giờ mày làm như thế này? Tao đã không muốn nói những chuyện nhỏ nhặt trước đây, nhưng có phải mày đã quên tao là người đã chăm sóc mày hồi còn đi học không hả? Mày suốt ngày lêu lổng bên ngoài, khóc lóc muốn gặp lại bố mẹ mày. Rồi khi con em gái mày đến khóc lóc với tao vì mày biến mất, vẫn luôn là tao ra ngoài để kiếm mày.”
Một cảm giác kinh tởm, buồn nôn làm nghẹn họng Yoo Seonhwa. Cô cố giữ nó, nhưng đôi mắt cô ướt đẫm và bỏng rát vì cảm giác bị phản bội.
“Còn việc mày đòi ra nước ngoài du học và không có tiền? Không phải tao đã phải nghỉ học đề giúp mày? Tao thậm chí còn gửi tiền làm thêm cho mày để mày không chết đói ở đó!”
Tất cả đều là sự thật. Yoo Seonhwa muốn ra nước ngoài để theo đuổi ước mơ của mình, nhưng thực tế quá tàn nhẫn. Cô âm thầm chịu đựng vì không thể nói với ai về vấn đề của mình, và khi ấy, người thành niên trước mặt cô đã chìa tay ra. Khi cậu ta trì hoãn việc học đại học để giúp cô tiền học phí, cô thậm chí cảm thấy biết ơn không lời nào tả hết.
Chính là cậu ta, một người đàn ông ủng hộ và chăm sóc cô hơn bất kỳ ai khác. Khi họ vào cùng trường đại học và cậu tỏ tình với cô, cô cảm thấy như mình đã có được thế giới. Khi cậu hứa hẹn với cô về tương lai, cô đã yêu cậu ta rất nhiều, đến mức chỉ có cái chết mới chia lìa được họ.
Nhưng làm thế nào mà mọi thứ lại diễn ra theo cách này? Làm thế nào mà cậu ta lại hủy hoại bản thân mình đến một mức độ như vậy?
Yoo Seonhwa đứng đó và run rẩy như một chiếc lá đơn độc trên cây. Cô sụt sịt rồi ngẩng đầu lên. Cô ấy dường như đã bình tĩnh lại một chút, nhưng mắt và mũi cô ấy nhuốm màu đỏ.
“Thằng khốn nạn”
“H-Hả?”
Cơn giận dữ của Seol đã lắng xuống. Thay vì tức giận, cậu ta trông chết lặng. Vì cậu biết Yoo Seonhwa ghét việc chửi thề đến mức nào. Cô chưa bao giờ nguyền rủa một lần nào trong đời.
“Bao nhiêu?”
Giọng nói đẫm nước mắt của cô ấy kiên quyết như thể cuối cùng cô ấy đã quyết định.
“Huh?”
“Bao nhiêu? Số tiền anh đưa tôi khi tôi ra nước ngoài”
“Uh...học phí là 5 triệu, và tôi đã gửi cho em 2 triệu từ việc làm bán thời gian.”
“Tôi sẽ trả lại tiền học phí cho bố anh. Dù anh đưa tôi, đó vốn dĩ không phải tiền của anh. Còn 2 triệu kia, tôi sẽ đưa cho anh ngày bây giờ.”
Yoo Seonhwa nói như thể cô đang liên tục nuốt thứ gì đó. Cô cầm điện thoại di động lên.
“Đó, tôi gửi rồi. Chính xác 2 triệu, kiểm tra đi”
Soel ho một tiếng và rút điện thoại ra. Sau khi kiểm tra tài khoản ngân hàng của mình, anh ta cười toe toét.
“Chà, em có nhiều tiền thật. Tài khoản của em có bao nhiêu vậy?”
“Chúng ta đã xong chưa?”
Giọng nói đẫm nước mắt của cô ấy phát ra như thể cô ấy đang vắt ra từng lời từ cổ họng. Nghe thấy giọng nói đáng ngại, sự vui mừng của Soel biến mất, thay vào đó là sự nao núng và ngạc nhiên.
Cậu ta nhìn Yoo Seonhwa và nhún vai.
“Này, tôi không hề yêu cầu em đưa cho tôi tiền. Nếu ai đó nghe thấy, họ sẽ nghĩ rằng tôi đã cướp tiền của em hay gì đó.”
“Tôi đã trả hết các khoản nợ của mình rồi phải không?”
“Uh...phải, chắc vậy”
“Nếu đã kiểm tra xong rồi thì cút đi. Anh và tôi không còn nợ nần gì nhau nữa”
“Lại nữa sao?”
Cuối cùng, Yoo Seonhwa không thể kiềm chế nữa và quỳ xuống. Thấy cô tuyệt vọng cố kìm nước mắt lại, cậu ta gãi gãi đầu.
“Rồi, rồi. Tôi đi đây”
Seol, vẫn mang đôi giày , vội vàng rời khỏi căn hộ như một tên trộm bị bắt quả tang. Cảm giác hoàn thành kế hoạch vừa rồi của cậu ta chỉ kéo dài một lúc.
-Hức
Khi nghe tiếng nức nở bị kìm hãm từ phía sau cánh cửa đóng kín, Seol bỗng cảm thấy mình thật bẩn tưởi.
Anh chạy ra và nhìn lên bầu trời. Bầu trời buổi sáng màu xanh, một màu rất rõ ràng.
Sự mệt mỏi mà cậu quên mất đã ùa về. Seol trở về căn hộ của mình sau khi lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình tại một cửa hàng tiện lợi gần đó. Sau khi bật đèn, cậu ta ngồi phịch xuống tấm chăn bụi bặm.
Sau một thời gian, mặt trời giữa trưa đi qua đường chân trời phía tây và bóng tối bắt đầu nhuộm màu cam rực rỡ của hoàng hôn.
bzzzz!
Một tiếng buzz nhỏ vang lên, và những gợn sóng tròn hình thành trong không khí. Các gợn sóng dần dần tập hợp đến một điểm duy nhất trước khi ngay lập tức biến thành một mảnh màu xanh. Mảnh vỡ rơi xuống và nhẹ nhàng rơi xuống trán Seol như một nụ hôn người yêu.
Chẳng mấy chốc, mảnh vỡ từ từ chìm xuống trán cậu ta như thể nó đang chìm xuống dưới nước.
Phụp
Cơ thể đang say ngủ của Seol giật lên.
“!”
Và cậu ta trợn tròn mắt.
0 Comments:
Post a Comment