"Thế giới này không đơn giản và rõ ràng như cậu nghĩ. Tôi có thể đảm bảo với cậu một điều..."
"Điều gì cơ?"
Seol Jihu hỏi. Kim Hannah do dự một lúc lâu trước khi mở miệng.
"... Càng nổi tiếng, cậu sẽ càng phiền hà hơn. Kể cả cậu không làm gì, cũng sẽ có những kẻ gây sự với cậu. Một số kẻ sẽ cố khiêu chiến với cậu. Một số kẻ sẽ nịnh bợ lợi dụng cậu. Một số kẻ người thậm chí sẽ oán giận cậu."
"Nhưng... sao lại thế?!" - Seol Jihu trông có vẻ bối rối.
"Vì cậu nổi bật" - Kim Hannah nói với một nụ cười cay đắng.
"Đời là thế. Giàu thì nó ghét, đói rét thì nó khinh, thông minh thì nó tìm cách tiêu diệt". - Kim Hannah lẩm bẩm.
"Ngay cả trên Trái đất, cũng có vô số chuyện kì dị như thế. Ví dụ, một kẻ giết người hàng loạt tự nhiên hứng lên và đi kết liễu mạng sống của kẻ khác. Nạn nhân có đụng chạm gì đến hắn đâu?!"
"..."
"Hãy nhìn vào cuộc sống của mấy idol trong làng giải trí. Cậu có biết tại sao các ngôi sao hay bị antifan tấn công trên mạng xã hội không? Vì họ buồn chán, vì họ muốn sự chú ý, vì họ không thích cách nhìn của ai đó, vì họ chỉ muốn tranh luận, vì họ ghen tị. Có vô số lý do."
Seol Jihu không nói nên lời. Cậu hiểu những gì Kim Hannah nói, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đặt mình vào vị thế của kẻ bị tấn công.
"....Đừng lo lắng quá nhiều."
Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Seol Jihu, Kim Hannah dịu dàng mỉm cười như muốn an ủi cậu.
"Chúng ta ký kế hợp đồng với nhau mà. Và cậu biết tôi là người ra sao, đúng không? Nếu đã tin tôi thì, đừng lo lắng."
Theo cách Kim Hannah dẫn dắt câu chuyện, dường như cô ấy có một kế hoạch nào đó. Seol Jihu gật đầu, cảm thấy hối hận. Hóa ra những ngày qua, Kim Hannah đã phải chạy đôn chạy đáo để dọn dẹp mớ hỗn độn mà cậu ta vô tình tạo ra.
Sau một hồi im lặng, Kim Hannah mở miệng.
"Dù sao đi nữa, chúng ta hãy gác chuyện đó lại. Cậu...".
"Tôi?"
"Tôi cứ tưởng cậu bị Thiên đường mê hoặc rồi cơ. Không ngờ cậu vẫn kịp đến đây đúng lúc. Haha, tôi thực sự ngạc nhiên đấy".
Kim Hannah đặt một cái giỏ lớn lên trên bàn. Chiếc giỏ được trang trí bằng hoa và một dải ruy băng, và hai chai rượu. Nhìn qua cũng biết, chúng là loại rượu vang cao cấp.
"Wow. những gì này là gì đây? Trông chúng thật đắt đỏ."
"Dom Pérignon, Rose Vintage 2004. Nó không đắt lắm, khoảng 500 nghìn won mỗi chai."
"Dom gì cơ??"
"Đừng bận tâm. Viết vào đây".
Kim Hannah đưa cho Seol một cây bút và một tấm thiệp đơn giản nhưng trang nhã. Thấy Seol Jihu ngây ngốc nhìn mình, Kim Hannah lẩm bẩm như thể cô đang nhìn một kẻ ngốc.
"Cậu có biết hôm nay là ngày gì không?"
"Không phải là sinh nhật của tôi. À, của cô hả?"
"Không, tôi là ngày 1 tháng Tám. Mà ai lại nhờ cậu viết thiệp cho tặng quà cho chính mình cơ chứ, đồ dở hơi???"
"Thế... ngày lễ kỷ niệm cho chuyện tôi có việc làm ở Sinyoung?"
"Cậu điên à?" - Kim Hannah nheo mắt và cười khúc khích.
"Cậu có muốn hòa giải với gia đình không?"
Seol Jihu nghiêng đầu. Cha, mẹ, anh trai và em gái của cậu ấy, không ai trong số họ có sinh nhật vào tháng Năm.
"Hôm nay là ngày của bố mẹ cậu. Kỷ niệm ngày cưới ấy, tên đần!"
"Có thật không?" - Đôi mắt Seol Jihu mở to - "Sao cô lại biết một cái gì đó mà... mà... chính tôi cũngkhông biết?"
"Haizz, tôi đã điều tra lý lịch của cậu trong nửa năm đấy. Vả lại, sao cậu có thể không biết ngày cưới của bố mẹ mình? À quên, cậu nghiện cờ bạc mà."
Kim Hannah lắc đầu trước khi ném cây bút và lá thư vào tay Seol Jihu. Tất nhiên, Seol Jihu bối rối và không biết phải làm gì với chúng. Đừng nói là viết cái gì, Seol thậm chí còn băn khoăn rằng liệu cậu có nên đến thăm họ không."
'Mình có nên đi không?' - Seol chợt nhớ lần cuối cậu đến thăm họ.
[Đừng làm lãng phí thời gian của tao nữa, được chứ? Mày nghĩ tao lại bị mày lừa nữa sao?]
[Mày kiếm tiền ở chỗ khác chứ không phải sòng bài ư? Thế là chỗ mẹ nào? Đua ngựa? Hay cá độ bóng đá?]
Đã vài tuần trôi qua, nhưng nghĩ về ngày đó vẫn khiến Seol đau đớn, giống như trái tim cậu đang bị đâm bởi hàng chục con dao. Thậm chí Seol cảm thấy rùng mình khi nhớ lại khuôn mặt họ lúc đó.
"Viết đi nào, còn chờ gì nữa?"
"Um... Um, cô biết đấy..."
Seol Jihu gượng cười và cẩn thận mở miệng.
"Tôi có thể gửi cái này qua mail của họ không? Tôi thậm chí sẽ trả thêm tiền để shipper chuyển quà tới cho họ ngay trong hôm nay..."
Nghe vậy, Kim Hannah trừng mắt nhìn cậu. Seol Jihu nao núng và nhanh chóng tiếp tục nói.
"Ý tôi là, hôm nay là một ngày hạnh phúc đối với họ. Nếu tôi đi, tôi sẽ làm họ cụt hứng. Có khi họ còn đuổi tôi đi ấy chứ."
"Yoh."
Kim Hannah cau mày, khoanh tay và nhếch mép cười.
"Nếu cậu có một bộ não, hãy sử dụng nó đi. Bố mẹ cậu sẽ nghĩ gì nếu đứa con trai hư hỏng gửi một lá thư nhân ngày kỷ niệm của họ? Cậu nghĩ họ sẽ nói gì? ‘Oh ~ Con trai chúng ta bận rộn thế mà vẫn quan tâm đến chúng ta! ~ Thật là một cậu bé tốt bụng ~ huh?
Seol Jihu cứng họng trước lời nhận xét mỉa mai của Kim Hannah.
"Gia đình của cậu coi cậu là một người nghiện cờ bạc. Cậu có muốn thoát khỏi hình ảnh đó không?"
"..."
"Nói xem nào"
"…Tôi muốn."
Kim Hannah hất hàm, chỉ vào cái giỏ.
"Thế thì, lấy cái này và đi nói với họ. Nhìn vào mắt họ và cầu xin họ tha thứ. Đây là điều mà một thằng con khốn nạn phải làm, hiểu không?"
Seol Jihu nhăn nhó nhìn Kim Hannah.
"Cạu đang đùa phải không? Cậu có biết, phải mất bao lâu để chữa lành một trái tim bị tổn thương không? Cậu có quỳ xuống cầu xin hàng chục lần cũng chưa đủ. Thế mà cậu lại định gửi mail?"
Kim Hannah khịt mũi như thể cô vừa nghe một trò đùa ngớ ngẩn nhất thế giới.
"Nói thẳng nhé. Cậu nói đúng, có lẽ họ sẽ không cho cậu vào. Chắc chắn cậu sẽ phá hỏng cảm xúc của họ. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không đi. Đừng có lẩn tránh chuyện này, cậu đang thể hiện sự ích kỷ của mình đấy".
Seol Jihu cảm thấy bàng hoàng trước những lời mắng mỏ dữ dội của Kim Hannah.
"Không, không phải mà!"
"Hay cậu đúng là một thằng khốn? Làm cha mẹ mình đau khổ suốt bao nhiêu năm, và bây giờ cậu sợ bị mắng? Nếu thế thì cậu khốn nạn thật!"
"Eh, này này..."
"Gì? Cậu nghĩ tôi đang phóng đại sao? Cậu muốn tôi dừng lại? Ok, thích làm gì thì làm! Họ là gia đình của cậu, không phải của tôi."
"Được rồi, được rồi, tôi hiểu rồi."
Cuối cùng, Seol Jihu đã nhượng bộ và chộp lấy cây bút. Thấy cậu ta nhận lá thư, Kim Hannah khịt mũi một lần nữa.
"Viết những gì cậu nghĩ. Và hãy chắc chắn để viết từng từ một cách cẩn thận và sạch sẽ. Thứ chữa lành một trái tim bị tổn thương, không phải là thời gian hay thuốc. Đó là sự chân thành.
"Tôi biết…."
Seol Jihu bĩu môi, rồi bắt đầu chậm rãi di chuyển cây bút trong tay. Thấy cậu ta vò đầu bứt tai nặn ra từng từ, Kim Hannah khẽ mỉm cười.
Cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc họp của họ. Cô đã chuẩn bị sẵn câu trả lời cho bất cứ câu hỏi nào của gia đình Seol, bao gồm thông tin liên quan đến công ty đã thuê cậu ta, chức vụ, công việc và mức lương cậu ta nhận được. Cô thậm chí còn chuẩn bị cho Seol một bộ quần áo công sở.
Tất nhiên, đó là một thương hiệu bình dân. Cổ áo của chiếc áo sơ mi bị lỏng, và chiếc áo khoác tỏa ra mùi mồ hôi và ẩm mốc. Nói một cách đơn giản, đó là bộ đồ điển hình của một nhân viên cấp thấp, phải làm việc ngoài giờ mỗi ngày.
"Có cần thiết phải kỹ lưỡng đến vậy không?" - Seol Jihu bối rối và ngạc nhiên, nhưng cuối cùng, cậu vẫn làm như Kim Hannah nói.
Mặt trời đã lặn và bầu trời nhuộm trong ánh hoàng hôn màu cam. Bây giờ là bảy giờ. Seol cố tình tránh đến thăm họ trong giờ ăn tối. Theo trí nhớ của Seol, những dịp như thế này, cả nhà sẽ cùng nhau đi ăn nhà hàng.
Thay vì đến trước giờ ăn tối và khiến họ mất hứng, Seol nghĩ rằng cậu nên đến sau bữa tối. Ít nhất, họ cũng có một bữa ăn ngon miệng.
'Bình tĩnh nào, trái tim tội nghiệp của ta, làm ơn...'
Khi những tòa nhà quen thuộc xuất hiện, trái tim Seol đập mạnh hơn và dồn dập hơn. Dù cậu đã từng trải qua cảm giác tương tự, nhưng giờ đây, nỗi sợ tràn vào như một cơn sóng thủy triều.
‘Đừng mong đợi bất cứ điều gì,
‘Đừng mong đợi bất cứ điều gì
...'
Seol tự nhủ hết lần này đến lần khác trong lòng như thể đó là một câu thần chú. Không lâu sau, cậu đã đến đích.
Seol cẩn thận mở cổng chính và bước lên cầu thang. Đôi chân cậu ngày càng di chuyển chậm lại.
Một tay ôm cặp, một tay ôm cái giỏ Kim Hannah đã chuẩn bị, Seol Jihu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín. Trái tim của cậu không hề đập chậm lại mà chỉ trở nên nhanh hơn và mạnh hơn. Seol thậm chí còn bắt đầu lo lắng rằng nó sẽ vỡ ra khỏi ngực mình.
"Phù, phù!"
Cậu ta hít thở vài lần và bấm chuông cửa sau nhiều lần cân nhắc.
Dinh, ding
Tiếng chuông lảnh lót vang lên làm Seol rùng mìn. Tiếng chuông cửa lúc này không khác gì tiếng thông báo giờ hành quyết các tử tù.
Một cảm giác khó chịu đang bắt đầu trào dâng trong tim Seol.
"..."
Tiếng chuông đã ngừng, nhưng không có động tĩnh gì cả. Seol nhấn chuông cửa lần nữa, nhưng cậu không thể nghe thấy bất cứ tiếng bước chân nào.
"Họ chưa về sao?"
Nhân dịp này, có lẽ họ sẽ ăn lâu hơn bình thường một chút. Nghĩ đến đó, Seol cảm thấy nhẹ nhõm.
'Mình nên làm gì nhỉ?'
'Mình có nên chờ đợi không? Hay chỉ cần để lại giỏ ở đây?'
Seol Jihu đi đi lại lại trong hành lang trong hàng chục phút trước khi quyết định đặt chiếc giỏ trước cửa.
Sau khi đặt bức thư vào giữa những bông hoa, Seol quay lại. Chính lúc đó....
"Hahaha"
"Phải rồi, quá là hợp lý luôn".
Cậu có thể nghe thấy tiếng nói chuyện vui vẻ từ xa.
"Em nói không làm được chuyện đó sao? Khó tin quá~~"
"Nhưng đó là sự thật mà!"
Âm thanh nhanh chóng lớn dần.
"Vậy em xử lý xong hết chưa?"
"Ổn cả rồi, oppa"
Âm thanh đã tới cổng chính.
"Ah."
Trong lúc Seol Jihu chưa hết bàng hoàng, họ đã đi vào bên trong. Cậu bối rối tìm một nơi để trốn. Tất nhiên, ở đây không có chỗ nào như thế cả.
"Chờ đã, tại sao cổng chính lại mở?"
"Anh quên đóng cửa trước khi đi à, Oppa?"
"Chắc chắn anh đóng rồi mà!"
"Hay là có ai đó đã đến?"
Họ bước lên và nhìn thấy Seol Jihu. Khoảnh khắc đó, nụ cười của họ tắt ngấm ngay lập tức.
------
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Donate cho Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn!
Đọc cái tiêu đề là thấy chương này ko ổn lắm r :v
ReplyDeleteCảm ơn nhóm dịch nhiều !!
Cái tiêu đề ám chỉ răng thằng main cũng bị ăn chửi sấp vỡ mặt
ReplyDeletesao lại có táo quân ở đây =))
ReplyDelete