Khát vọng trở về - Chương 100: Món tráng miệng của Hoàng gia - Phần 1

"Hỏi một việc? Là việc gì?" - Prihi nghiêng đầu ngạc nhiên.

"Ngoài ra, tôi muốn xin ngài một vài ân huệ".


Prihi nhìn chằm chằm vào Seol Jihu. Khuôn mặt cậu trở nên cực kỳ nghiêm túc. Chàng trai trẻ này muốn đòi hỏi gì đây?

"... Hãy nói cho ta nghe yêu cầu của cậu".

"Bệ hạ có thể dùng thỏi vàng này để chuẩn bị thêm một vùng đất mới ở Haramark không?"

"Đất???"


Prihi nheo mắt và ngạc nhiên hỏi lại. Có vẻ ông đã hoàn toàn bất ngờ.

Seol Jihu tiếp tục nói thêm


"Ngoài ra, hãy cho tôi mượn ngài Ian vài ngày".

"Ian? Là Ian Denzel?"

Đôi mắt Prihi lúc này đã nhíu lại và các nếp nhăn hiện rõ trên trán. Ian Denzel là một pháp sư thân cận của gia đình hoàng gia và là một trong số ít người Trái đất được Prihi tin tưởng. Chưa kể, đó còn là một pháp sư hàng đầu của Haramark. Ông tin rằng chàng trai trẻ này có lý do gì đó, nhưng ông thực sự không thoải mái khi nghe thấy yêu cầu có phần quá đáng này.


"Cha..."


Khi Teresa cố gắng xen vào, Prihi giơ tay ngăn cô lại.

"Cái này có liên quan đến những gì cậu muốn nói với ta không?"

"Thưa Bệ hạ, đúng là có liên quan."

Prihi nhìn Seol với ánh mắt dò xét. Thấy Đức Vua đang chờ lời giải thích, Seol Jihu nhanh chóng mở miệng. Anh ta nói với Prihi về trưởng làng Ramman và Thánh nữ ma bị mắc kẹt trong lăng mộ ở  Rừng khước từ. Nghe xong câu chuyện, mặt Đức Vua giãn ra.


"…Ta hiểu rồi."

Prihi nghiêng người về phía trước, đan tay lại và tựa cằm lên chúng.

"Vậy là cậu muốn ta chấp nhận cho dân làng vào trong thành"

"Tôi nghe nói rằng tòa thành có sức chứa hạn chế, nên tôi muốn hỏi ngài rằng nó điều đó có khả thi không."

"Nói thẳng, đây là một chuyện khó khăn. Tòa thành đã hết công suất rồi. Thêm vài chục người thì có thể gắng gượng, nhưng thêm vài trăm là cả một vấn đề".

Giọng Prihi nghe khá nặng nề. Giúp một nhóm người định cư trong thành đô là một nhiệm vụ không dễ dàng. Nếu Đức Vua chỉ đơn giản cho phép họ vào thành phố và quên họ, họ sẽ chỉ trở thành những kẻ vô gia cư. Nếu điều đó xảy ra, thà không cho họ vào thành còn hơn. Thế nên, điều Seol Jihu mong muốn là Đức Vua phải chuẩn bị cho họ nơi sinh sống và cả kế sinh nhai.

"Thưa Bệ hạ, ngài nói rằng hoàng gia thưởng phạt rất phân minh và công bằng. Thế thì, ngài không thể bỏ sót họ. Dù Một người là một ông già đã về hưu sống ẩn dật và người kia là một linh hồn, nhưng tôi tin rằng họ có quyền được khen thưởng hơn bất kỳ ai khác".


Nhìn thấy nhà vua chìm trong suy nghĩ, Seol Jihu khẩn khoản cầu xin.

Prihi thở dài và gật đầu.

"Đây là một chuyện không dễ dàng. Nhưng nếu dùng thỏi vàng này để chi trả, có lẽ ta sẽ cố gắng..."


"Tạ ơn Bệ hạ!" - Seol hân hoan.

"Nhưng tại sao?" - Prihi đột ngột quắc mắt hỏi Seol.


"Vâng?"

"Ta muốn hỏi cậu một điều. Cậu không phải là người Trái đất sao?"

"Bệ hạ, ý ngài là sao?"

"Ta không muốn thảo luận về những vấn đề triết học, ta cũng không cố gắng thảo luận chuyện đúng sai. Vấn đề là, cậu là một người Trái đất..." - Prihi nhấn mạnh dòng cuối cùng.

"Tạm bỏ qua Thánh nữ trong Rừng khước từ sang một bên, cậu có cần phải nỗ lực vì làng Ramman đến thế không?"


"..."

"Ta sẽ đi thẳng vào vấn đề. Tại sao cậu không gửi cho dân làng một ít lương thực? Ta nghĩ như thế là quá đủ để họ sung sướng và biết ơn cậu. Cậu cũng trả được món nợ ân tình cho trưởng làng."

Bản thân Seol rất hiểu điều này. Một phần bản ngã của cậu đang hò hét phản đối, yêu cầu cậu giữ lấy thỏi vàng cho mình.

"Nếu lương tâm cậu bị cắn rứt, ta sẽ giúp cậu giải thoát. Thật lòng, Haramark hiện tại không đủ sức chăm lo thêm cho vài trăm người dân. Yêu cầu của cậu có thể bị bác bỏ một cách hợp tình hợp lý".

Prihi nói đúng. Cậu đã năn nỉ nhà vua, và nếu nhà vua từ chối thì cũng không thể trách cậu được. Cậu đã làm hết khả năng rồi, có gì mà phải cắn rứt lương tâm.

"Nói cách khác, chẳng ai có thể chỉ trích cậu vì đã lấy số vàng này." - Prihi chống cằm nhìn Seol - "Tại sao cậu lại muốn sử dụng số vàng này cho một việc mà, chẳng có lợi lộc gì cho cậu cả? Ta thực sự không hiểu. Cậu có động cơ thầm kín gì chăng?"


Phải, chẳng ai có thể chỉ trích Seol nếu cậu lấy số vàng này. Nhưng Seol đã nhìn thỏi vàng đó bằng Cửu Nhãn, và đã nhận ra một chuyện.

"Tôi không có động cơ thầm kín nào cả" - Seol trả lời mà không do dự - "Tôi chỉ hành động theo quy tắc của mình."

"Qui tắc?"

"Nếu tôi nợ ai đó, tôi phải trả nợ cho họ tương xứng. Đây là cơ hội để tôi trả nợ, tôi không thể bỏ qua".

Thấy Prihi còn bối rối, Soel quyết định nói rõ mấu chốt.

"Tôi gọi đó là điều răn vàng."

"Điều răn vàng?"


"Thánh nữ ma và trưởng làng. Cả hai đều đối xử rất tốt với tôi. Tôi không thể trơ trẽn giả vờ thành tích là của riêng tôi, và vơ hết công lao cho mình. Rốt cuộc, làm như vậy sẽ lừa dối ân nhân của tôi. Họ nỗ lực vì tôi, tôi cũng phải nỗ lực vì họ".

"..."


"Nếu tôi không trả nợ cho hai người đó, tôi cũng không thể mong họ tiếp tục tử tế với mình. Đó là điều tôi sợ nhất."

Khi thanh niên ngước nhìn nhà vua sau một cuộc độc thoại dài, cậu ta thấy nhà vua liên tục chớp mắt.

"Muốn người hết lòng vì mình, thì mình cũng phải hết lòng vì người".

Vài phút trôi qua trước khi nhà vua quyết định mở miệng lần nữa.

"Cậu nói đúng."

Prihi dựa lưng vào ghế, vừa nói vừa xoa mũi.

"Ta bắt đầu hiểu rồi. Lòng tốt của ai cũng có một giới hạn, dù là người hay ma. Giống như một chiếc bình. Nếu người ta chỉ rót ra mà không đổ thêm vào, cái bình sẽ cạn".


Vì lý do nào đó, những lời của Seol chạm vào trái tim Prihi. Ông cảm thấy như đó là bản tóm tắt hoàn hảo của Điều răn vàng.

"Cảm ơn sự Bệ hạ đã thấu hiểu".

"Hmmm, ta muốn hỏi cậu một câu cuối cùng." - Prihi hỏi với giọng nhỏ nhẹ - "Đây thực sự là những gì cậu muốn?"

"Vâng!"

Seol Jihu trả lời không do dự. Thay vì khó chịu, việc sử dụng thỏi vàng theo cách này khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn gấp ngàn lần. Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Seol, Prihi đã đưa ra quyết định của mình.

"…Ta hiểu rồi."

'Hóa ra đây là lý do con khăng khăng đòi ta gặp cậu ấy, huh'
- Đức Vua khẽ lẩm bẩm.

Cuối cùng, quyết định đã được công bố.

"Ta, Prihi Hussey cho phép tất cả cư dân của làng Ramman được định cư trong thành đô. Thỏi vàng định dùng để
 thưởng cho Seol Jihu đã được sử dụng để hỗ trợ họ cả về vật chất lẫn tinh thần."

Một sắc lệnh của hoàng gia. Mặc dù vai trò của Đức Vua không còn ở tột đỉnh vinh quang như ngày xưa, nhưng sắc lệnh vẫn mang quyền lực tối thượng ở Haramark và mọi thứ nhanh chóng đi vào ổn định.


"Hơn nữa, chúng ta sẽ hỗ trợ một phần cho việc xoa dịu linh hồn đáng thương bị mắc kẹt bên trong lăng mộ của Rừng khước từ"

"Hỗ trợ một phần? Cái đó nghĩa là gì?" -Seol ngơ ngác.

"Ý cha là, Hoàng gia sẽ nâng cao phẩm vật và chất lượng của Lễ cầu siêu" - Teresa thì thầm vào tai Seol - "Dù sao cô ấy vẫn được Đế chế phong thánh. Haramark cũng sẽ dành cho cô ấy mức độ tôn trọng tương xứng".

Seol Jihu vô cùng ngạc nhiên khi nghe tuyên bố của Prihi. Cậu chỉ muốn nhờ Ian thực hiện một nghi thức đơn giản, mang cho Thánh nữ đồ ăn và trò chuyện an ủi cô.


Nghĩ rằng Thánh nữ sẽ vui mừng trước món quà này, một nụ cười nở trên khuôn mặt Seol. Thấy vẻ hài lòng của Seol, Prihi đưa tay chống cằm và lên tiếng.

"Chưa hết..."

"Vâng?"

"Phần liên quan đến công việc, cói thể kết thúc ở đây. Hãy tiếp tục phần trao thưởng nào. Dù nhỏ, nhưng vẫn nên có phần thưởng".

Seol Jihu không là một thằng ngốc. Cậu nhanh chóng nhận ra ý của Prihi. Những lời Đức Vua vừa nói nghĩa là, cậu có thể xin thêm một phần thưởng nữa. Dù Đức Vua không thể thưởng thêm cho cậu một món gì lớn lao, nhưng ông cũng không cho phép chàng trai trẻ trở về tay không.
 

"..."
Nhà vua kiên nhẫn chờ đợi, nhưng Seol Jihu đã không biết phải nói gì. Cậu không mong chờ bất cứ điều gì, ngoài những yêu cầu trước đó.

"Không sao, cậu có thể thảo luận thêm với Terasa. Đêm còn dài mà".

Nói xong, ông cầm thỏi vàng và đứng dậy.


"Ta đi đây.  Ta không phải là kiểu người thích chần chừ. Bàn bạc cho kỹ vào".

".... Cha, người định đi thật sao? Xin hãy ở lại lâu hơn một chút."

Teresa lẩm bẩm. Prihi sững sờ.

'... Hoho, con gái ta hôm nay bị sao thế? Đừng nói là con uống nhầm thuốc nhé.' - 
Ông vừa lẩm bẩm vừa cười khúc khích - 'Ta đã nghĩ ra cái cớ hoàn hảo để hai đứa ở lại bên nhau cả đêm. Con bé ngốc này không nhận ra sao?'



Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547

Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel

Donate cho Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn!

Mục lục:

Chương 99 - Phần 2
Chương 99 - Phần 1

Chương 98 - Phần 2
Chương 98 - Phân 1

Chương 97- Phần 2
Chương 97 - Phần 1

Chương 96 - Phần 2
Chương 96 - Phần 1

Chương 95 - Phần 2
Chương 95 - Phần 1

Chương 94

Chương 93 phần 2
Chương 93 Phần 1

Chương 92 Phần 2
Chương 92 Phần 1 


Chương 91 Phần 2
Chương 91 Phần 1

Chương 90 Phần 3
Chương 90 Phần 2
Chương 90 Phần 1

Chương 89 Phần 2
Chương 89 Phần 1

Chương 88 Phần 2


Chương 87 Phần 3 

Chương 87 Phần 2 

Chương 87 Phần 1

Chương 86: Phần 2
Chương 86: Phần 1

Chương 85: Phần3
Chương 85: Phần 2
Chương 85: Phần 1

Chương 84: Phần 3
Chương 84: Phần 2
Chương 84 - Phần 1

Chương 83 - Phần 2
Chương 83 - Phần 1

Chương 82 - Phần 3
Chương 82 - Phần 2
Chương 82 - Phần 1

Chương 81 - Phần 2
Chương 81 - Phần 1

Chương 80 - Phần 2
Chương 80 - Phần 1

Chương 79 - Phần 3
Chương 79 - Phần 2
Chương 79 - Phần 1

Chương 78 - Phần 2
Chương 78 - Phần 1

Chương 77 - Phần 2
Chương 77 - Phần 1

Chương 76 - Phần 2
Chương 76 - Phần 1

Chương 75 - Phần 3
Chương 75 - Phần 2 
Chương 75 - Phần 1

Chương 74 - Phần 3
Chương 74 - Phần 2
Chương 74 - Phần 1

Chương 73 - Phần 2
Chương 73 - Phần 1

Chương 72 - Phần 2
Chương 72 - Phần 1

Chương 71 - Phần 2
Chương 71 - Phần 1

Chương 70 - Phần 2
Chương 70 - Phần 1

Chương 69 - Phần 2
Chương 69 - Phần 1

Chương 68 - Phần 2
Chương 68 - Phần 1

Chương 67- Phần 2

Chương 67 - Phần 1
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

6 Comments:

  1. Vừa đọc chap 99 rest phát có chap 100 nicee :v thanks trans and edit

    ReplyDelete
  2. Cảm ơn nhóm dịch nhiều !!

    ReplyDelete
  3. Nhóm làm việc tốc độ quá, like.

    ReplyDelete
  4. Tráng miệng đâu rồi
    Thank trans

    ReplyDelete
  5. Thank moons team. Ngày nào cũng vào đây check.

    ReplyDelete