Khát vọng trở về - Chương 82: Sự lây nhiễm - Phần 2

"Chúng ta sẽ tiếp tục việc tìm kiếm. Nếu không tìm thấy ai ở con đường phía trước, thì chúng ta sẽ xuống tầng ngầm thứ hai."

Hành lang phía trước khác với hai hành lang kia và không có phòng giam. Thay vào đó, ánh sáng mờ mờ mờ dần dần rõ ràng và sáng hơn.

Khi đến điểm cuối hành lang, Kazuki nép mình sát vào tường.

"Tôi không cảm thấy bất cứ thứ gì di chuyển. Hãy kiểm tr..?!"

Anh đột nhiên ngừng nói. Seol Jihu đang bám sát Kazuki. Thế người đang bước tới là ai?

Trong khoảnh khắc tiếp theo, họ nghe thấy tiếng ai đó đang nức nở. Yasser Rahdi đã cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước. Kazuki đưa tay ra định ngăn anh ta lại, nhưng bất lực.

Không gian họ bước vào là một căn phòng lớn, gợi nhớ đến một phòng thí nghiệm. Một số chiếc bàn bằng gỗ được đặt theo thứ tự, và những thứ trông giống như công cụ thí nghiệm nào đó cũng được xếp thành hàng.

Tách, tách.

Những giọt chất lỏng liên tục rơi từ trên bàn xuống đất. Lũ Orc đang làm gì đó và bị ảnh hưởng của cục rudium làm cho ngừng chuyển động.

Seol Jihu nhìn vào những con Orc đột biến đang đứng lặng lẽ xung quanh bàn. Thế rồi, cậu giật mình khi nghe thấy tiếng than khóc.

"Uhuhuhu!"

"???"

Seol quay đầu sang một bên và thấy Yasser Rahdi đang dựa vào một trong những cái bàn đó, dòng nước mắt trào ra như suối. Khuôn mặt anh ta nhăn nhó như một đứa trẻ bị đánh đòn.

"Ối anh ơi là anh ơi! Chúng ta đã thề sống chết có nhau mà! Sao lại thế này! Huhuhuhuhu….!"

Seol Jihu đưa mắt nhìn cái bàn cạnh Yasser Rahdi và há hốc mồm. Có một người nằm trên nó.

Không. Không, cậu không chắc liệu 'thứ đó' có còn là một con người nữa hay không. Khuôn mặt, thân mình và hông, tất cả đều là đặc điểm của con người. Tuy nhiên, người đó không còn chi nào cả - kể cả tay lẫn chân. Tứ chi anh ta đã bị thay thế bằng một loạt các xúc tu đang ngọ nguậy một cách kinh tởm.

'Mẹ kiếp! Chúng làm cái đ** gì thế này???'

Chưa kịp trấn tĩnh lại, Seol đã nhìn thấy một cái bàn có nhiều con Orc đột biến tập trung xung quanh. Như linh cảm được điều gì đó, Seol loạng choạng đi tới bên cạnh cái bàn, và điều đầu tiên chào đón cậu ta là mùi hôi thối của máu.

Đôi mắt seol giật giật, tay cậu run run không kiểm soát. Sự đau đớn xót xa lan tỏa khắp cơ thể cậu.

"... Dylan !!"

Seol Jihu ẩy lũ Orc sang một bên và lao vào. Cậu không muốn tin vào mắt mình, nhưng thực tế phũ phàng đã hiện ra trước mắt. Giống như người ban nãy, Dylan nằm trên bàn, tay chân anh ta biến mất.

"Ôi thần linh ơi, Dylan, Dylan..."

Bàn tay run rẩy của Seol vươn ra và cậu nhận ra rằng bề mặt bàn ướt sũng. Một cảm giác lạnh buốt truyền từ đầu ngón tay cậu, trước khi chúng tê liệt hoàn toàn. Seol thấy một cái xô chứa đầy chất lỏng trong suốt ở cuối bàn.

"Đây là thuốc tê. Loại thuốc mạnh mẽ bậc nhất".

Giọng nói khẽ khàng vang lên. Là Kazuki. Anh ta đến gần hơn, lông mày nhíu lại.

"Dylan. Dylan"

Dylan chỉ đơn giản là nhìn lên trần nhà, đôi mắt mở trừng trừng.

Mọi suy nghĩ trong đầu Seol Jihu bị rối tung vào một mớ hỗn độn ngay lập tức. Cậu bị sốc tới mức không thể suy nghĩ được gì. Mary Rhine nhìn Seol với ánh mắt thương hại, nhưng khi đôi mắt họ gặp nhau, Seol đột nhiên cảm thấy như chết đuối vớ được cọc. Cậu nắm tay cô và lắp bắp.

"Tôi xin cô, hãy niệm phép đi! Làm ơn, hãy chữa lành cho anh ấy!"

Kazuki định nói gì đó, nhưng Mary Rhine rút cây thánh giá ra và đến gần Dylan.

"Cô..."

"Điều này là cần thiết, Kazuki"

"Ý cô là gì?"

"Ở đây có hai người. Tình hình của Dylan không tệ như Ali. Rất có thể, anh ấy biết chỗ của ba người kia."

Kazuki dường như không thoải mái lắm, nhưng cũng không cố ngăn cô ấy lại. Anh ta tặc lưỡi giận dữ và bước tới chỗ Yasser Rahdi.

"Chờ... chờ đã! Tôi sẽ đi tìm chân tay trước."

Seol Jihu vội vàng nhìn xung quanh để tìm các chi bị mất, nhưng Linh mục không đợi anh ta và nhanh chóng niệm phép.

"Hồi phục Cực đại"

"Ơ! Ơ kìa! Chờ đã!"!

Ánh sáng trắng nhanh chóng bao trùm cơ thể của Dylan.

Trong khoảnh khắc, anh ta rùng mình một chút và bắt đầu chớp mắt. Seol Jihu vội vàng chạy đến, chặn trước mắt Dylan.

"... Seol? Là cậu đấy ư?"

"Vâng, Dylan ! Là tôi đây!"

"Ôi trời ơi…."

Dylan bật ra một tiếng cười khúc khích và lắc đầu.

"Tôi có mơ không?"

"Không, đây không phải là một giấc mơ. Chúng tôi đã đến để giải cứu anh. Anh sắp được cứu rồi!"

Khuôn mặt Seol Jihu đẫm nước mắt ngay lập tức. Trong tâm trí cậu, Dylan luôn là người thủ lĩnh mạnh mẽ và tự tin. Nhìn thấy cảnh tượng đau lòng này, cậu không kìm nén được cảm xúc.

"Hugo sao rồi?"

Dylan dường như đã hoàn toàn hồi phục tri giác. Thậm chí anh còn nói chuyện khá lưu loát.

"Chúng tôi đã cứu được anh ấy. Chohong đưa anh ấy về điểm hẹn rồi".

"Tốt lắm."

Một nụ cười uể oải nở trên môi Dylan. Đôi mắt anh đảo quanh như thể anh muốn hiểu tình hình hiện tại trước khi nhìn chằm chằm vào Linh mục.

"Ồ, là Mary? Cô cũng tham gia cứu hộ sao?"

"Vâng. Tôi có một số thứ muốn hỏi anh." - Cô nói với giọng run run.

"Tình hình là, cả cô Agnes và ngài Ian đều trở về an toàn. Chúng tôi cũng đã giải cứu Hugo. Và sau đó, tình hình của anh và Ibrahim Ali, um, mm."

"Nếu cô muốn hỏi về ba người còn lại thì, rất tiếc, tôi cũng không biết."

Dù lâm vào cảnh này, Dylan vẫn không đánh mất sự sắc bén. Anh lập tức đoán được những gì Mary muốn hỏi và trả lời cô.

"…Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu. Vâng, sau đó. Tôi…."

Mary không thể tự mình nói hết câu. Dylan gật đầu.

"Có thể cho tôi một phút được không?"

"Xin lỗi, nhưng không thể. Tình hình là, chúng tôi chỉ có 30 phút để giải cứu mọi người và đã sử dụng khoảng một nửa số đó. Tôi sợ rằng không đủ thời gian..."

"Ok. Tôi không biết toàn bộ câu chuyện, nhưng nếu cô nói như vậy, chắc chắn phải có lý do".

Seol Jihu kinh ngạc khi nghe đoạn đối thoại giữa hai người này. Họ đang nói gì vậy? Chỉ cần đưa Dylan về căn cứ là ổn, phải không?

"Cảm ơn thần linh, anh vẫn còn sống. Thôi, không nói nhiều nữa. Ta về nào..."

Ngay khi Seol đưa tay ra, Mary Rhine giật lại cánh tay cậu lại. Rồi cô lặng lẽ lắc đầu.

"N-Nhưng, tại sao? Anh ấy vẫn còn sống mà!"

"Tôi biết."

"Thế thì, tại sao lại... ?"

"Đã quá muộn."

Cô chỉ vào Dylan. Có hàng tá ấu trùng giống như giun ngọ nguậy trong và ngoài những vết thương nơi chân tay của anh ta.

"Để đó cho tôi".

Seol cố gắng xua đuổi những con ấu trùng đó, nhưng Linh mục lại kéo tay cậu mạnh hơn.

Không được chạm vào những thứ đó. Nếu chúng bám vào cậu, mọi thứ có thể trở nên phức tạp hơn.

"….30 giây."

Seol Jihu định hét to, nhưng Dylan lên tiếng trước và ngăn cậu lại.

"Cho chúng tôi 30 giây. Tôi sẽ giải thích cho cậu ấy hiểu."

"..."

"Xin thứ lỗi. Về chuyện này, cậu ta hơi mềm yếu. Nhưng cậu ấy có một cái đầu thiên tài và kỹ năng tuyệt vời. Hãy thông cảm cho cậu ta".

"…Tôi biết điều đó." - Mary Rhine thở dài bất lực - "Nếu không nhờ anh chàng này, chúng tôi thậm chí không thể quay lại đây".

"Wow, thật sao?"

Dylan tỏ ra thực sự hào hứng và phấn khích. Nhưng điều đó chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Anh ta vẫn nằm ngửa và ngước nhìn chàng trai trẻ đang hoảng loạn.

"Cho tôi ít nước, được không? Cổ họng tôi khô quá".

Seol Jihu vội vàng rút ra bình nước ra và đặt nó lên môi Dylan. Dòng nước chảy ra và Dylan thở phào.

"Phù. Khi chúng treo tôi trên móc, khát khô cổ ấy chứ".

"Được rồi, anh không phải lo lắng về điều đó. Khi chúng ta quay về, anh có thể uống bao nhiêu tùy thích."

Dylan mỉm cười, không nói lời nào.

"???" - Seol càng hoảng hốt hơn.

"Trước hết, xin cảm ơn cậu".

"Tôi hiểu, hãy nhanh lên và..."

"Thành thật mà nói, tôi hy vọng mọi người sẽ đến. Trong cơn tuyệt vọng, tôi thậm chí đã mơ rằng cậu sẽ đến giải cứu tôi."

"Tôi rất tiếc vì đã đến muộn, nhưng bây giờ..."

"Thật ra, tôi không sợ chết. Nhưng, khi nghĩ về chuyện sống dở chết dở, tôi đã thực sự sợ hãi."

Seol Jihu rùng mình. Sống dở chết dở là sao???

"Tôi gần như đã bỏ cuộc, nhưng sau đó, cậu đã xuất hiện. Và tôi thực sự biết ơn cậu. Đúng là cầu được ước thấy, hahaha".

Hai người từ xa đang đi lại gần. Dylan gật đầu với họ.

"Vì vậy, những gì tôi muốn nói là..."

"D-Dylan."

"Có thể giải thoát cho tôi không?"

Mục lục:

Chương 83 - Phần 2
Chương 83 - Phần 1

Chương 82 - Phần 3
Chương 82 - Phần 2
Chương 82 - Phần 1

Chương 81 - Phần 2
Chương 81 - Phần 1

Chương 80 - Phần 2
Chương 80 - Phần 1

Chương 79 - Phần 3
Chương 79 - Phần 2
Chương 79 - Phần 1

Chương 78 - Phần 2
Chương 78 - Phần 1

Chương 77 - Phần 2
Chương 77 - Phần 1

Chương 76 - Phần 2
Chương 76 - Phần 1

Chương 75 - Phần 3
Chương 75 - Phần 2 
Chương 75 - Phần 1

Chương 74 - Phần 3
Chương 74 - Phần 2
Chương 74 - Phần 1

Chương 73 - Phần 2
Chương 73 - Phần 1

Chương 72 - Phần 2
Chương 72 - Phần 1

Chương 71 - Phần 2
Chương 71 - Phần 1

Chương 70 - Phần 2
Chương 70 - Phần 1

Chương 69 - Phần 2
Chương 69 - Phần 1

Chương 68 - Phần 2
Chương 68 - Phần 1

Chương 67- Phần 2
Chương 67 - Phần 1

Chương 66 - Phần 2
Chương 66 - Phần 1
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

2 Comments: