Khát vọng trở về - Chương 79: Bí mật của trưởng làng - Phần 2


Seol Jihu lên xe ngựa.

Ban đầu, lái xe do dự khi Seol yêu cầu anh ta phải đến đích càng nhanh càng tốt và đợi cho đến khi xong viêc. Nhưng khi seol móc ra một đồng xu bạc, ánh mắt anh ta thay đổi ngay lập tức.

Kết quả là, chỉ sau 8 giờ, Seol Jihu đã tới làng Ramman. Thời điểm đó là lúc bình minh. Nhưng Seol hiểu rằng lúc này mỗi giây mỗi phút đề quý giá, vì vậy cậu ta chạy như bay và đập thình thình vào một cánh cửa quen thuộc nào đó.

"Trưởng làng! Trưởng làng!"

Vị trưởng làng đáng kính đã già. Ở độ tuổi của ông ta, giấc ngủ là thứ vô cùng quý giá. Ông đã trằn trọc cả đêm, mãi tới gần sáng mới ngủ thiếp đi. Bị đánh thức một cách thô lỗ, ông ta vội vàng kéo mạnh cánh cửa mở ra trong sợ hãi.

Tuy nhiên, sau khi nhận ra vị khách không mời, ông ta sững sờ một lúc rồi nhanh chóng tỏ vẻ khó chịu.

"Huh? Lần này cậu quên mất cách cư xử rồi sao?"

"Trưởng làng, tôi..."

"Nhìn xem! Cậu có biết bây giờ là mấy giờ không?"

"Tôi, uh, tôi xin lỗi." - Seol Jihu nhanh chóng cúi đầu.

"Nhưng…."

Seol không kịp nói hết câu. Trưởng làng nhanh chóng đọc được sự khẩn cấp hiện trên mặt Seol, và nhanh chóng dịu giọng lại.

"Xem ra cậu đang đối mặt với vấn đề nào đó".

"Vâng!"

"Vì vậy, cậu quay trở lại để đòi nợ tôi, phải không? Gái gú hay bài bạc mà tốn kém thế?"

"Ông ~ haizz, còn hơn thế…. Tôi thực sự cần sự giúp đỡ của ông!"

Ông già nhíu mày.

Chàng trai trẻ trước mặt Trưởng làng là một Người Trái đất đặc biệt, kẻ đã phát hiện ra danh tính thực sự của ông ta. Lần trước, cậu ta đến đây với vẻ bình tĩnh và thâm trầm, phân tích chính xác từng điểm. Vậy mà lần này, biểu hiện của cậu ta hoàn toàn khác biệt. Có vẻ như chuyện gì đó nguy cấp đã xảy ra.

"Được rồi, vào đây. Và làm ơn, tôi xin cậu. Hạ giọng xuống"

"Vâng, cảm ơn ông."

"Nào, ngồi xuống đây. Và, hít một hơi thật sâu. Bây giờ, giải thích những gì đã xảy ra một cách chi tiết. Dù vấn đề khẩn cấp đến mấy, thì nóng vội cũng không phải là cách hành xử thông minh."

Seol Jihu ngồi xuống chiếc ghế mà trưởng làng vừa chỉ. Cậu ta thở dốc và nhanh chóng giải thích chuyện gì đã xảy ra.


*

"Thật là một kế hoạch ngu ngốc."

Trưởng làng lẩm bẩm khi nghe xong câu chuyện. Ông ta đưa tay bóp trán.

"Đầu tiên, hãy quên chuyện huy động quân đội đi. Quân đội vừa di chuyển là bọn chúng sẽ nghiền nát những khu dân cư gần biên giới, như ngôi làng này. Còn phương án đột kích bằng biệt đội tinh nhuệ, tôi xin lỗi, cũng cực kỳ ngu xuẩn. Hoặc là họ đã đánh giá thấp lũ Ký sinh trùng, hoặc bạn bè của cậu là những kẻ đầu đất".

Trưởng làng tiếp tục chỉ trích nặng nề.

"Muốn xâm nhập thành công, ít nhất họ phải tiến hành trinh sát kỹ lưỡng. Vậy mà họ vội vàng tổ chức một biệt đội rồi mù quáng lao vào. Đúng là đâm đầu vào chỗ chết. Chậc, chậc. Họ tưởng lũ Ký sinh trùng không có những binh lính tinh nhuệ sao???"

Seol Jihu định cãi lại nhưng phải kìm nén cơn giận. Rốt cuộc, ông già không nói gì sai cả.

"Chà, dù sao thì... Sự xuất hiện của những con Orc đột biến này chắc chắn là một bất ngờ khó chịu. Có lẽ vì quá khẩn cấp nên bạn bè cậu mới đánh mất lý trí và sai lầm như thế".

Ông già hắng giọng và tiếp tục.

"Như vậy... Tôi đoán cậu đến đây là vì khối rudium của tôi, phải không?"

"Đúng." - Seol Jihu khẩn trương lên tiếng.

"Rất xin lỗi ông. Tôi biết đó là một kho báu quý giá, nhưng..."

"Hmm, không thật sự lắm."

"….Gì cơ?"

"Quặng gốc thực sự rất quý giá, còn quý hơn vàng. Nhưng nguyên liệu thô đã được xử lý để tạo ra rudium nên không còn giá trị nữa. Còn về khối rudium, con Quái Ổ của tôi đã bị cậu xử lý, nên tôi không cần nó nữa".

"...?" - Seol Jihu chớp mắt.

"Ý tôi là, cậu có thể lấy khối rudium."

"Cảm ơn rât nhiều!" - Seol Jihu vội vàng cúi đầu.

"Không cần cảm ơn, trả hết nợ cho cậu là tôi nhẹ nhõm rồi. Bên cạnh đó, vẫn còn quá sớm để nói lời cảm ơn tôi. Cậu không nhận ra sao?"

"..."

"Fufufu. Nói xem, giả sử cậu mang khối rudium đến đó. Cậu sẽ làm gì tiếp theo?" - Ông lão bật cười.

"Đó là…."

Ngay lúc đó, Seol Jihu không biết phải nói gì.

"Nào nào, chàng trai trẻ. Tôi đã nói điều này một lần và tôi sẽ nói lại lần nữa. Dù vấn đề khẩn cấp đến mấy, thì nóng vội cũng không phải là cách hành xử thông minh."

Ông lão nhìn chàng thanh niên một lúc rồi nói thêm.

"Cậu đang cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng tôi thấy cậu như đang ngồi trên đống lửa vậy".

"Tôi chỉ…."

"Fufufu. Chàng trai trẻ, cậu không lừa được mắt tôi đâu. Rõ ràng những hành động của cậu hiện tại đều nóng vội và vô tổ chức.

Khoảnh khắc Seol nghe thấy từ 'nóng vội', trái tim Seol giật thót. Cậu lập tức nhận ra những gì trưởng làng đang cố nói với mình.

Seol nhắm mắt lại một lúc để sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.

"Cậu chọn đến gặp tôi, đó là một quyết định hoàn toàn chính xác đấy. Nhưng thử nghĩ xem, ngoài rudium, tôi có thể cho cậu thêm thứ gì nữa nào?"

Khi ông già dứt lời, Seol Jihu cảm thấy như một cây búa đập vào đầu.

'Đù! Mình quên béng mất! Ông ta từng là một Pháp sư của Công tước Delpinion mà?!'

"Fufufu. Tôi từng là Pháp sư xuất sắc nhất trong lãnh địa Công tước đó, chàng trai trẻ"

"Và ông cũng làm việc trong phòng thí nghiệm của Đế chế!"

"Không chỉ làm việc ở đó, mà còn làm trong rất nhiều năm. Tôi biết rõ nơi đó như lòng bàn tay của mình. Fufufu."

Ông già cười toe toét và đứng dậy khỏi ghế.

"Cuối cùng thì cuộc trò chuyện của chúng ta đã vào guồng."

Trưởng làng quay lại tủ, lấy ra cái hộp nhỏ từ lần trước, cùng với một mảnh giấy khá lớn.

"Trước hết, hãy phân tích chi tiết tình hình hiện tại."

Ông lão, ngày xưa chắc chắn là một Pháp sư hàng đầu. Có thể ông ấy đã già đi, nhưng những kinh nghiệm và nền tảng kiến ​​thức của ông ta vẫn còn nguyên vẹn.

"Cậu phải hiểu rằng, các cậu không còn cơ hội xâm nhập vào trại địch theo cách cũ. Không, nói cho chính xác thì các cậu chưa bao giờ có cơ hội để xâm nhập vào đó. Biết tại sao không?"

"..."

"Đơn giản, lũ Ký sinh trùng là một tổ chức hoạt động cực kỳ ăn khớp và chính xác. Không bao giờ có chuyện chúng lơ là canh gác ở một vị trí quan trọng như thế này."

TRưởng làng vừa nói, vừa viết nguệch ngoạc trên tờ giấy.

"Bên cạnh đó, khi cuộc đột kích đầu tiên thất bại, việc bảo mật sẽ được thắt chặt cao hơn nhiều lần. Vì vậy, chiến thuật cũ sẽ không hiệu quả nữa. Nếu các cậu muốn cứu đồng đội, các cậu cần phải tấn công lũ Ký sinh trùng từ nơi chúng bất ngờ nhất."

"Ai cũng biết điều đó... Nhưng, có cách nào làm chúng bất ngờ như ông nói không?"

"Tất nhiên, với khối rudium này."

Cạch.

Ông lão mở hộp ra. Trong đó là một hòn đá màu đen âm u có kích thước bằng nắm tay của một đứa trẻ.

"Tôi đã nói với cậu rằng thứ này sẽ tiêu hao sau mỗi lần sử dụng, phải không?"

"Đúng."

"Ban đầu, nó không nhỏ thế này đâu. Khi tôi trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm, nó to như một tảng đá."

Ông lão dang rộng hai tay để mô tả.

"Nào, gợi ý của lão có mang lại cho cậu manh mối nào không?"

"Manh mối?"

"Nhìn xem. Tôi là một Pháp sư. Kể cả khi còn trẻ, sức mạnh thể chất của tôi cũng khá kém cỏi. Làm sao tôi có thể mang một tảng rudium lớn, rồi trốn khỏi hàng rào an ninh nghiêm ngặt của Đế chế và Công tước?"

Đúng là có gì đó sai sai. Ngay cả khi dự án bị đóng lại, quặng rudium vẫn có giá trị. Chắc chắn tảng rudium sẽ được bảo vệ nghiêm ngặt, vậy làm thế nào mà ông già này trốn thoát được?

"Là ma thuật."

"Fufufu. Chính xác. Thật vậy, ma thuật luôn đem lại giải pháp cho mọi vấn đề. Cậu đã bao giờ nghe nói tới cánh cổng ma thuật chưa?"

Đôi mắt của Seol Jihu mở to.

"Có một thứ đưa cậu vượt qua khu vực biên giới và vào thẳng phòng thí nghiệm. Nhanh chóng. An toàn. Bí mật."

"Một thứ như thế có tồn tại sao???"

"Phải. Tôi đã sử dụng nó để trốn thoát mà. Fufufu. Thế nên, ta tin là cậu có thể tấn công lũ Ký sinh trùng từ nơi mà chúng ít mong đợi nhất".

Seol Jihu siết chặt nắm tay. Nếu những gì ông lão nói đều là sự thật thì...

'Trúng mánh rồi'

Trong khi đó, ông lão cuối cùng ghi chép xong và lên tiếng.

"Để tôi giải thích kế hoạch của mình. Bây giờ, hãy nhìn vào đây."

Tờ giấy đã đầy ắp các kí tự và bản vẽ. Nhìn qua cũng thấy, đây chính là bản đồ của phòng thí nghiệm.

"Phòng thí nghiệm hoàng gia là một cơ sở kiến trúc đồ sộ, có hai tầng ngầm và hai tầng trên mặt đất.  Tổng cộng là bốn tầng."

Kỹ năng phác thảo của ông già khá xuất sắc. Seol Jihu bày tỏ sự ngưỡng mộ và tập trung vào những lời của trưởng làng.

"Tôi không phải là một Pháp sư bá đạo đến mức có thể sử dụng các phép thuật cao cấp như Dịch chuyển tức thời hay Lỗ hổng không gian. Nhưng trong việc xây dựng và thiết lập các cánh cổng ma thuật, thì tôi khá tự tin. Trong quá khứ, tôi đã tìm cớ đến thăm Haramark để tìm cho mình một nơi ẩn náu sâu trong núi. Đó là nơi tôi đã cài đặt cổng ma thuật."

"Nếu chúng tôi sử dụng vòng tròn ma thuật đó, chúng tôi có thể đi thẳng vào bên trong phòng thí nghiệm?"

"Chính xác. Đó là trong trường hợp nơi ẩn náu và vòng tròn ma thuật vẫn còn nguyên vẹn. Và, khi cậu đi vào cổng...."

Ông lão đã vẽ một vòng tròn tại một vị trí nhất định trên bản đồ.

"Cậu sẽ được chuyển đến vùng trú ẩn số 1, trên tầng hầm đầu tiên."

"Vùng trú ẩn số 1?"

"À thì, tôi hơi thận trọng."

Ông lão gãi mũi.

"Tôi đã chuẩn bị hai nơi ẩn náu, đề phòng trường hợp có điều gì đó bất ngờ xảy ra. Chà, tôi sẽ kể cho cậu nghe về điều đó sau."

Ông lão gõ nhẹ vào tấm bản đồ.

"Tiếp tục nào. Tôi không nghĩ rằng các cậu cần phải đi lên trên mặt đất ngay".

"Tại sao không?"

"Dù chúng đã canh phòng cần thận, nhưng đây vẫn là một nơi trọng yếu. Tôi tin là, việc sản xuất và nhân giống sẽ được thực hiện dưới lòng đất. Các tầng trên mặt đất được sử dụng làm chỗ ngủ hoặc phục vụ một số mục đích linh tinh khác."

Seol Jihu gật đầu.

"Vì vậy, tôi nghĩ các cậu nên tập trung tìm kiếm ở tầng ngầm thứ nhất và thứ hai. Theo suy luận của tôi, rất có thể các đồng đội của cậu đang bị giam giữ ở tầng một. Tầng hai sẽ được dùng làm khu vực thử nghiệm."

Ông lão tiếp tục.

"Một kế hoạch đột kích phải đơn giản và dễ hiểu".

Trưởng làng đặt bút xuống và chỉ bằng tay trước khi vẽ một đường kẻ.

"Dùng vòng tròn ma thuật để dịch chuyển đến tầng hầm đầu tiên. Sử dụng rudium để khống chế lũ ký sinh trùng và tìm đồng đội. Trở về phòng bí mật để trốn thoát bằng cách sử dụng vòng tròn ma thuật một lần nữa. Đó là ba bước chính của kế hoạch mà tôi đề xuất. Bây giờ cậu đã hiểu chưa?"

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào trưởng làng với đôi mắt kinh ngạc và ghen tị. Cậu cảm thấy sương mù bao phủ tâm trí mình đã tan, và cơn quặn thắt trong lòng cũng biến mất.

"Ông... ông có phải là một vị thần cải trang không?" 

"Fufufu. Đừng nói lảm nhảm nữa".

Trưởng làng bật cười. Rõ ràng ông ta hơi đỏ mặt.

"Kế hoạch của tôi chắc chắn có cơ hội thành công cao hơn kế hoạch ngu ngốc mà cậu kể ban nãy. Tuy nhiên…."

Ông ngập ngừng một chút trước khi tiếp tục.

"Phải nói thẳng là, có ba biến cố có thể phá hủy kế hoạch này".


Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

0 Comments:

Post a Comment