Khát vọng trở về - Chương 82: Sự lây nhiễm - Phần 1

Vì nơi này quá tối và đội cứu hộ đang gặp áp lực về thời gian, nên Seol suýt nữa đã bỏ lỡ.

Nhưng, một khi đến gần, mọi thứ sẽ rõ ràng hơn nhiều. Một người đàn ông bất động, với cái đầu cúi thấp đang bị treo lơ lửng giữa không trung. Dưới ánh sáng lờ mờ, làn da sẫm màu của anh ta gần như lẫn vào bóng tối. Dường như con Orc đột biến ở giữa đang vươn tay lên để tóm lấy người đàn ông này, thì bị khối rudium làm cho ngừng hoạt động.

"Hugoooo!"

Seol Jihu hét lớn trong cơn sốc. Cậu đưa tay chạm vào chân Hugo.

"Ai... da...."

Khoảnh khắc Seol chạm vào, Hugo quay đầu lại và kêu lên. Không, giọng nói khàn khàn của anh nghe gần giống với tiếng rên rỉ đau đớn hơn là một tiếng kêu thực sự.

Chỉ sau đó, Seol Jihu mới nhận ra rằng Hugo bị một chiếc móc sắt xuyên qua lưng và treo lủng lẳng trên không.

"Cái quái gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Yasser Rahdi cũng phát hiện ra Hugo ở đó. Anh ta bị treo lên quá cao và họ không thể bất cẩn chạm vào anh ta. Seol Jihu cắn môi trước khi liếc nhìn cục rudium. Nó vẫn phát ra làn khói đen, và kích thước đã giảm đi đáng kể. Tuy nhiên, có vẻ như nó vẫn đủ để sử dụng cho đến khi kết thúc cuộc giải  cứu.

'Hạ Hugo xuống, càng an toàn càng tốt.'

Khi Seol ra lệnh đó, bốn con Orc đột biến bắt đầu di chuyển. Một con Orc biến mất vào bóng tối và không lâu sau đó, những tiếng cót két, cót két của một ròng rọc vang lên. Cái móc từ từ hạ xuống. Hai trong số chúng nắm lấy Hugo từ cả hai phía, và con Orc còn lại thận trọng rút móc sắt ra khỏi lưng anh ta.

"... Ư... ư..."

"Hugo!"

Khi chúng buông tay, Hugo đổ xuống như một cây chuối. Seol Jihu nhanh chóng đỡ anh dậy. Nỗi đau đớn khiến Hugo như sực tỉnh và buộc mắt phải mở ra. Đôi mắt anh ta, dù lờ đờ song vẫn có chút thần trí.

"Euh, uh. Euh uh"

Miệng Hugo mở ra như muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ có những âm thanh giống như tiếng huýt sáo phát ra. Seol Jihu ôm đầu Hugo và khẽ thì thầm.

"Sẽ không sao đâu. Chúng tôi đã đến để giải cứu anh đây. Sẽ ổn thôi.""

Hugo chắc hẳn đã nghe thấy những lời đó bởi vì, mặc dù anh ta trông rất yếu ớt và lờ đờ, nhưng khóe môi anh ta cong lên. Anh lại nhắm mắt lại và thả lỏng cơ thể trong vòng tay của Seol Jihu.

"... H-Hugo?"

"Này, cậu!" - Yasser Rahdi nhanh chóng lên tiếng.

"Hết năm phút rồi. Tôi hiểu cảm giác của cậu, nhưng chúng ta phải đi ngay bây giờ. Hãy để Linh mục chữa lành vết thương cho anh ấy".

"Ah, phải rồi. Anh nói đúng."

Seol trả lời anh ta như một cái máy. Cậu vẫn đang bị sốc trước tình hình của Hugo.
Tất nhiên, cậu vẫn hiểu mình phải làm gì, vì vậy Seol Jihu vội vàng nâng Hugo lên.

Tuy nhiên, trước khi họ trở về, cậu dừng lại một chút để nhìn phía sau.

'Tại sao Hugo lại là người duy nhất ở đây?'

Đầu Seol đầy những câu hỏi, nhưng cậu ta vẫn không ngừng tiến về phía trước. Điều quan trọng là, Hugo đã được tìm thấy và anh ta vẫn còn thở. Chỉ riêng điều đó đã đủ để Seol tạ ơn các vị thần linh.

Hai người nhanh chóng đưa Hugo đến ngã tư. Tuy nhiên, nhóm của Kazuki, những người đi đến hành lang bên trái vẫn chưa quay trở lại.

Họ đợi thêm gần một phút, nhưng không có một bóng người nào. Thời gian càng trôi, Yasser Rahdi càng trở nên kích động.

"Chết tiệt! Tại sao họ vẫn chưa quay lại??"

"Lẽ nào họ gặp chuyện gì rồi?"

"Ê... đừng gở mồm nha! Cậu ăn nói xui xẻo vcl..."

Seol Jihu thận trọng đặt Hugo xuống và nói: "Tôi sẽ đi."

"Cái gì vậy?" - Yasser Rahdi  giật thót.

"Chúng ta không thể đợi ở đây mãi mãi. Tôi sẽ đi và xem có chuyện gì xảy ra không."

Yasser Rahdi trông không ổn chút nào. Mặt anh ta tái mét, và tim anh ta đập như một cái trống.

Trong các bộ phim, khi lâm vào tình huống tương tự, chắc chắn một trong hai người sẽ bị giết. Đây chính là tình huống mà người ta thường hay gọi là Death Flags trong phim ảnh và truyện tranh. Nhưng anh ta biết làm gì đây?

"Chết tiệt. Quay lại nhanh lên, cậu có nghe không?"

Seol Jihu mặc kệ tiếng kêu gào của anh ta và chạy như bay sang bên trái. Cũng như hành lang bên phải, hành lang này đầy những phòng giam hai bên tường. Dù để ý quan sát, Seol cũng không thể thấy bất kỳ tù nhân nào bên trong.

Tuy nhiên, ngay sau đó, cậu đã có thể phát hiện ra ba hình bóng ở phía xa. Càng đến gần họ, không khí càng lạnh hơn, như những mũi kim đâm vào da cậu.

Seol không chắc chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn họ không ổn chút nào. Ayase Kazuki mang khuôn mặt tái nhợt và méo mó, trong khi Chohong trông có vẻ đau đớn vì điều gì đó. Sốc hơn, Mary Rhine đang nằm vật trên sàn nhà và...

"Huệ ê ê ê"

Mary đang nôn không ngừng, nôn ra mật xanh mật vàng. Cô ấy thậm chí còn khóc không ngừng.

Có lẽ sự hiện diện của Seol Jihu đã đánh thức Kazuki. Anh ta vội vàng mở miệng.

"Cậu làm gì ở đây?"

"Tôi phải hỏi câu đó mới đúng. Sao mọi người không quay lại chỗ hẹn? Chúng tôi đợi nãy giờ rồi."

Kazuki thở hổn hển và cố đỡ Mary Rhine lên. "Chết tiệt" - Anh lẩm bẩm.

Dù Kazuki cố gắng đến mấy, Mary Rhine vẫn không thể đứng nổi. Hay chân cô rũ xuống như không còn sức sống.

"Chuyện gì đã xảy ra? Không, chuyện gì đang xảy ra vậy?" - Seol hỏi dồn dập.

"Chúng tôi không tìm tiếp nữa. Chúng tôi quay lại ngay đây".

"Dừng lại ư? Tại sao?"

Seol Jihu định thần lại và nhìn ra xa hơn. Cậu có thể thấy một cánh cửa bằng đá đang hé mở. Những luồng hơi lạnh trắng xóa, u ám và băng giá thoát ra. Cuối cùng Seol cũng hiểu tại sao cậu lại cảm thấy lạnh như thế.

"Không có gì ở tìm kiếm ở chỗ này nữa. Mà kể cả có tìm thấy ai thì cũng vô dụng thôi."

Giọng anh ta có vẻ mất bình tĩnh lạ lùng. Cảm giác lo lắng đột nhiên tràn vào Seol Jihu. Có phải vì không khí lạnh lẽo kia, hay vì những lời của Kazuki?

"Ý anh là sao?" - Seol hỏi và tiến về phía cánh cửa.

"Chỗ này hình như..." - Seol cố gắng mở cánh cửa đá. Nhưng rồi...

Sập!

Chohong giận dữ đẩy cánh cửa đóng lại.

"Đừng nhìn vào bên trong."

Giọng nói của cô ấy có vẻ hơi xúc động, nhưng vẫn rất quyết đoán. Seol Jihu nao núng một chút. Chohong đang trừng trừng vào cậu với đôi mắt lạnh lẽo đến không ngờ. Không, khi Seol nhìn kỹ hơn, cậu thấy Chohong đang nhăn mặt để kìm những giọt nước mắt.

"... Chohong?"

"Cậu sẽ bị chấn thương tâm lý đấy. Đừng bao giờ nhìn vào cánh cửa này."

Chohong thậm chí còn đứng trước cánh cửa đá để chặn nó. Kazuki vội đánh trống lảng.

"Còn cậu thì sao? Phía cuối đường của cậu có gì?"

Seol Jihu nhanh chóng trả lời.

"Chúng tôi đã tìm thấy một...."

"Cậu đã tìm thấy ai đó?"

"Có, chúng tôi tìm thấy Hugo. Anh ấy vẫn còn sống."

Chohong đột ngột ngẩng đầu lên. Và rồi, không một lời nào nữa, chạy như bay về phía ngã tư. Kazuki lo lắng nhìn cô rời đi trước khi nhìn Mary Rhine.

"Cô đã bình tĩnh lại chưa? Liệu cô có đi được không?"

"V-vâng. Tôi xin lỗi. Tôi đã cố kìm chế, nhưng... nhưng..." - Cô cố gắng gật đầu.

"Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi. Ah, Seol, làm ơn nói cho tôi biết mọi người đã thấy gì trong đó? Các vị có thấy ai khác không? Tình hình của họ như thế nào?"

Vì bản thân Seol Jihu cũng tò mò, nên cậu vừa đi mô tả chi tiết những gì mình nhìn thấy cho Kazuki.

"Hiểu rồi. Đây là 'sự lây nhiễm'." - Kazuki gật đầu. Thấy Seol Jihu ngây người, chàng trai Nhật Bản nhanh chóng giải thích.

"'Nhiễm trùng' cũng có tỷ lệ thành công đấy. Cậu biết chuyện đó chưa?"

"Chưa, tôi chưa bao giờ nghe về chuyện này trước đây."

"À thì, bản thân Ký sinh trùng cũng gặp khó khăn khi muốn xâm nhập vào cơ thể vật chủ. Nó giống như một con ấu trùng và yếu đuối một cách thảm hại. Nếu vật chủ là xác chết, thì Ký sinh trùng sẽ lây nhiễm nhanh chóng mà không gặp vấn đề khó khăn gì. Nhưng nếu vật chủ vẫn còn sống thì sao?"

"..."

"Câu chuyện sẽ thay đổi. Cơ thể vật chủ sẽ phản kháng và đào thải Ký sinh trùng" - Kazuki tiếp tục. -"Vật chủ càng khỏe, tâm thần và thể lực càng vững vàng, càng khó bị nhiễm trùng. Đó là lý do tại sao Hugo bị treo lên móc sắt. Chúng đang cố bào mòn sức lực của anh ta".

Seol Jihu cảm thấy tim mình như rớt xuống.

Chỉ còn Hugo bị treo trên những cái móc đó. Điều đó có nghĩa là những người khác đã bị lây nhiễm.

Từ trước đến nay, Hugo chỉ rèn luyện sức mạnh thể chất và sức chịu đựng của mình, và thường bị gọi là tên "đầu óc ngu si tứ chi phát triển". Và lần này, điều đó đã cứu vớt cuộc đời anh.

Seol Jihu thận trọng hỏi Kazuki.

"Vậy còn những người khác thì sao?"

"….Ai biết. Chúng ta buộc phải hy vọng thôi. Dù sao, để kế hoạch sinh sản hàng loạt này thành công, chúng cần lây nhiễm vào các vật chủ sống."

Ký sinh trùng có thể ký sinh vào các xác Orc, nhưng tổng thể số lượng sẽ bị hạn chế. Ngược lại nếu vật chủ bị nhiễm bệnh mà vẫn còn sống, chúng có thể cho vật chu giao phối để tạo ra thế hệ sau, và số lượng vật chủ sẽ được tạo ra là vô hạn.

Toàn bộ điều này là một kế hoạch kinh tởm xuyên suốt, và chỉ có thể nghĩ ra bởi đầu óc của một Ký sinh trùng kinh tởm.

"Thật may là Hugo không bị lây nhiễm."

"Nếu những người khác đã bị nhiễm thì sao?" - Seol vừa chạy vừa gặng hỏi.

"Thì... Rất tiếc, chúng ta không thể làm gì cho họ được nữa. Cách tốt nhất là cho họ an nghỉ."

"Vật chủ đã bị nhiễm thì vô phương cứu chữa ư?"

"Cũng không phải là vô phương cứu chữa. Nó phụ thuộc vào mức độ lây nhiễm, hoặc vị trí lây nhiễm. Nhưng mà, 90% là không thể cứu được." - Kazuki vừa nói vừa quan sát sắc mặt Seol.

Seol Jihu cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cậu cố hết sức để không thể hiện điều đó.

Một lát sau, ba người họ đến ngã tư. Mary Rhine ngay lập tức sử dụng một câu thần chú Hồi phục lên Hugo.

"Hồi phục Cực đại!"

Ánh sáng trắng tinh khiết bao trùm cơ thể của Hugo và tình trạng của anh ta được cải thiện rõ rệt trước mắt họ.

"Tốt rồi! Chúng ta đã cứu được một người."

Kazuki kiểm tra cục rudium, nó đã nhỏ hơn khoảng một phần năm so với trước đây. Kazuki đưa mắt sang Chohong, quan sát kỹ khuôn mặt xanh xao của cô ấy. Rồi anh nhìn Seol Jihu, người đang ở trạng thái bình tĩnh hơn. Cuối cùng Kazuki lên tiếng.

"Chung Chohong. Hãy đưa Hugo trở lại vòng tròn ma thuật."

"Gì cơ?!"

"Còn phải hỏi nữa sao? Chẳng phải chúng ta đã thống nhất rằng mỗi khi giải cứu được ai đó, một người sẽ đưa họ trở lại?"

Có một số lý do cho quyết định này, nhưng lý do quan trọng nhất phải làm là đảm bảo rằng những người bị bắt được giải cứu trở về an toàn. Không ai biết những gì có thể xảy ra trong nhiệm vụ.

Ngoài ra, nếu số người mà rudium cần để bảo vệ giảm xuống, mức tiêu hao của nó cũng giảm theo.

"Tôi biết điều đó! Nhưng tại sao lại là tôi?!"

"Vì tình trạng hiện tại của cô sẽ trở thành một trở ngại cho nhiệm vụ này" - Kazuki lạnh lùng nói - "Ngoài ra, anh ấy còn là thành viên trong hội của cô."

'Nhưng còn Dylan thì sao?' - Seol Jihu hơi nghiêng đầu ngơ ngác. Có hai thành viên của Carpe Diem bị giam ở đây mà??

"Tôi cũng không bảo cô về đó và ngồi không. Cô có biết, việc người đầu tiên quay trở lại quan trọng như thế nào không?"

Điều đó thực sự hợp lý. Thật đáng lo ngại khi để Ian một mình quá lâu, một đường dây liên lạc cần phải được mở ra và trong trường hợp khẩn cấp, bẫy cũng phải được cài đặt để đảm bảo rút lui an toàn.

"Đây là yêu cầu từ tôi, tiên phong của đội. Đừng lãng phí thời gian nữa" - Kazuki nghiêm giọng.

Chohong không thể phản bác sau khi nghe những lời đó. Cô ấy đang giận dữ, nhưng cuối cùng cũng đón Hugo và quay đi. Seol Jihu nói với cô ấy.

"Hãy cẩn thận."

Nét mặt của Chohong thật ảm đạm, tối tăm. Nhưng cô cố nhoẻn miệng cười.

"…Cậu cũng vậy. Nếu có vấn đề gì bất trắc, hãy quay lại, được không?

Với những lời chia tay đó, cô bỏ đi cùng Hugo.

Kazuki nhanh chóng chỉ về phía trước.

"Tiếp nào. Còn năm người nữa".

Mục lục:

Chương 83 - Phần 2
Chương 83 - Phần 1

Chương 82 - Phần 3
Chương 82 - Phần 2
Chương 82 - Phần 1

Chương 81 - Phần 2
Chương 81 - Phần 1

Chương 80 - Phần 2
Chương 80 - Phần 1

Chương 79 - Phần 3
Chương 79 - Phần 2
Chương 79 - Phần 1

Chương 78 - Phần 2
Chương 78 - Phần 1

Chương 77 - Phần 2
Chương 77 - Phần 1

Chương 76 - Phần 2
Chương 76 - Phần 1

Chương 75 - Phần 3
Chương 75 - Phần 2 
Chương 75 - Phần 1

Chương 74 - Phần 3
Chương 74 - Phần 2
Chương 74 - Phần 1

Chương 73 - Phần 2
Chương 73 - Phần 1

Chương 72 - Phần 2
Chương 72 - Phần 1

Chương 71 - Phần 2
Chương 71 - Phần 1

Chương 70 - Phần 2
Chương 70 - Phần 1

Chương 69 - Phần 2
Chương 69 - Phần 1

Chương 68 - Phần 2
Chương 68 - Phần 1

Chương 67- Phần 2
Chương 67 - Phần 1

Chương 66 - Phần 2
Chương 66 - Phần 1
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

1 Comments:

  1. Hay quá
    Thanks trans nhiều
    Khả năng cao là dylan ở trong cái cánh cửa kia

    ReplyDelete