Khát vọng trở về - Chương 80: Tôi không muốn sống như thế - Phần 2

Nơi ẩn náu  nép mình kín đáo trong một trong những thung lũng của dãy núi Arden. Nó chỉ lớn bằng một căn hộ nhỏ dành cho người độc thân, rộng chừng hai mươi mét. Trong phòng không có gì đáng chú ý, ngoài một bệ hình vuông ở giữa phòng, cùng vô số hình họa và pháp kỹ điêu khắc xung quanh để tạo ra một vòng tròn ma thuật.

Dù chỉ có sáu người tham gia nhiệm vụ giải cứu, song Haramark vẫn điều động một lượng nhân lực hậu cần khả đông đảo. Ngoài các lính gác, hoàng gia còn cử thêm các linh mục, y tá... để xử lý trong trường hợp các tù nhân gặp thương tích. Vì vậy, toàn bộ khu vực đã trở nên khá nhộn nhịp.

"Hãy tưởng tượng cánh cổng ma thuật này như một cánh cửa quay tự động".

Ian đang giải thích cho đội cứu hộ.

"Thời khắc ma thuật kích hoạt, một con đường xuyên qua không gian thứ nguyên sẽ nối giữa nơi này tới phòng thí nghiệm Hoàng gia. Chúng ta cần hoàn thành nhiệm vụ trong vòng 30 phút và nhanh chóng quay trở lại. Nếu không, cánh cửa sẽ đóng lại và... tèo téo teo!"

Mọi người ở đây đã nghe Ian nói đi nói lại chuyện này, nên ai cũng phát ngán.

"Được rồi, được rồi. Tôi sắp khởi động đây. Mọi người đã chuẩn bị xong chưa?"

"Ổn rồi."

Cung thủ được giao nhiệm vụ tiên phong lên tiếng trả lời.

"Rất tốt. Nhớ nhé mọi người. Không cần biết tình hình ra sao, nhưng nếu hoàn cảnh trở nên tồi tệ, tôi buộc phải trở về một mình."

Ian cảnh báo cả nhóm, rồi vỗ tay ra hiệu.

"Có thể mất một chút thời gian để kích hoạt cánh cổng ma thuật. Mọi người có thể thư giãn vài phút. À, nhưng đừng đi lang thang quá xa."

Seol Jihu đứng im như một pho tượng.  Nắm chặt ngọn giáo, cậu nhìn thẳng vào vòng tròn ma thuật. Sự căng thẳng khiến tim cậu đập liên hồi, và mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán.

Nếu muốn, cậu ta có thể rút lui ngay bây giờ. Nhưng, Seol không thể để bản thân bị nuốt chửng bởi nỗi sợ hãi.

Trong lúc suy nghĩ miên man, Seol chợt nhớ ra và kích hoạt 'Cửu nhãn'. Trước mắt cậu, bàn thờ màu tro từ từ thay đổi màu sắc của nó.

'Nó màu vàng!'

Seol Jihu nắm chặt tay. Tất nhiên, cậu hiểu rằng 'Yêu cầu chú ý' không phải là thông báo an toàn. Chỉ cần di chuyển sai một bước, màu sắc có thể thay đổi thành màu cam, đỏ hoặc thậm chí là màu đen ngay lập tức.

Nhưng, dù sao đi nữa, màu sắc hiện lên trong mắt cậu lúc này chỉ là màu vàng. Điều này chứng tỏ rằng nhiệm vụ giải cứu này có thể thành công.

Seol tắt 'Cửu nhãn' và bắt đầu củng cố quyết tâm của mình thêm một lần nữa. Tuy nhiên, khi anh đang làm điều đó, một người đàn ông mặt tái nhợt bất ngờ đến gần Seol. Cậu ta đã gặp người đàn ông này nhiều lần trong các cuộc họp chiến lược.

Người đàn ông này là một anh chàng khá đẹp trai, sở hữu nét mặt sắc sảo. Anh ta chính làCung thủ cấp 5 được giao nhiệm vụ đóng vai trò tiên phong.

"Cảm ơn."

Anh bày tỏ lòng biết ơn gần như ngay lập tức, khiến Seol Jihu chớp mắt bối rối.

"Tạm thời tôi chỉ có thể nói vậy. Nếu chúng ta giải cứu họ thành công, tôi sẽ đền ơn cậu để bày tỏ lòng thành của mình"

"Dù sao chúng ta cũng ở trên cùng một chiếc thuyền. Đừng ngại. Có người thân nào của anh bị bắt làm tù binh ư?"

Cung thủ gật đầu trước câu hỏi lịch sự của Seol.

"Em gái của tôi, Ayase Yui."

"Lần trước, anh không đi cùng cô ấy à?"

"Tôi đã nói với con bé rằng chuyến đi đó rất nguy hiểm. Nhưng nó bị lóa mắt trước phần thưởng khổng lồ của Hoàng gia và cuối cùng..."

Đôi mắt của người đàn ông nheo lại. Anh khẽ thở dài và lắc đầu.

"Tôi đang đảm nhận vai trò là tiên phong của đội cứu hộ này và Ngài Ian đã đảm nhận vai trò thủ lĩnh. Nhưng…. Tôi sẽ coi trọng ý kiến của cậu tương đương với hai chúng tôi."

Seol Jihu không biết trả lời và chỉ có thể gật gật đầu. Đây là lần đầu tiên có một cung thủ cấp cao lại coi trọng cậu đến vậy.

"Cậu là người đã mang kế hoạch đến đây, và cả khối rudium nữa. Tôi cũng nghe nói rằng cậu còn đóng góp rất nhiều công sức trong trận chiến ở Pháo đài Arden."

Nam thanh niên đột nhiên đưa tay ra.

"Tên tôi là Ayase Kazuki. Cùng cố gắng hết sức mình nhé'.

"Tôi là Seol."

Ayase Kazuki bắt tay với Seol rồi quay người bỏ đi. Gần như ngay lập tức, có tiếng vải xào xạc sau lưng Seol Jihu, nên cậu vội quay lại. Đôi mắt Seol mở to như hai cái bóng đèn. Có một người khá bất ngờ đang đứng đó.

"Cô... cô Agnes?"

"Cuối cùng, cậu cũng quyết định đi ư?" - Agnes đang nhìn Seol bằng ánh mắt lo lắng.

"Tôi tưởng cô vẫn chưa hồi phục?"

"Tôi đã được các linh mục cấp cao chữa trị. Ít nhất thì bây giờ tôi có thể đi dạo xung quanh".

Nhìn kỹ hơn, có vẻ sức khỏe của cô đã cải thiện rất nhiều so với trước đây. Dễ thấy nhất là cô không cần quấn băng khắp người như xác ướp nữa.

"Nhưng... cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục mà. Nếu vết thương của cô rách toạc ra thì sao?"

"Đừng lo, Hoàng gia đã chuẩn bị sẵn một trung tâm y tế ngay gần đây. Thay vi lo cho tôi thì..."

Đôi mắt của Agnes nheo lại.

"Cậu thực sự muốn đi?"

"Đúng."

"Nếu cậu muốn rút lui ngay bây giờ, cũng không ai dám phàn nàn gì. Cậu biết điều đó chứ?"

"Cả cô cũng nói vậy sao, Agnes??"

Một nụ cười gượng gạo hình thành trên môi Seol Jihu. Trước đó, Chohong cũng gợi ý rằng cô muốn Seol quay về. Cô không nói thẳng, nhưng nét mặt và hành động của Chohong thì quá dễ đoán.

"Tôi chỉ tò mò thôi."

Agnes từ từ đẩy kính của mình lên mũi trước khi tiếp tục.

"Nghĩ lại thì, cậu cũng đã làm một cái gì đó tương tự trong Khu vực trung lập."

''...''

"Nhưng tại sao cậu phải mạo hiểm như thế?"

Thành thật mà nói, ngay cả bản thân Seol Jihu cũng không tự tin trả lời câu hỏi đó một cách rõ ràng và chính xác.

Cậu biết rất rõ lý do tại sao những người khác muốn cậu rút lui khỏi nhiệm vụ này. Một chiến binh cấp 2 như cậu, chỉ cần đứng vào vòng tròn ma thuật thôi cũng đủ nguy hiểm rồi. Nếu không nhờ những thành tựu đã đạt được, chắc chắn không ai đồng ý cho Seol tham gia đội cứu hộ.

Agnes có lý do để thắc mắc.

Chẳng hạn, Ian tham gia vì cảm thấy mình phải có trách nhiệm. Chohong tham gia vì lòng trung thành với Dylan. Ayase Kazuki muốn cứu em gái, và hai người kia cũng có lý do cá nhân của riêng họ. Tất cả họ đều có lý do quan trọng để tham gia, dù biết điều đó có nghĩa là họ phải đặt cược sinh mạng.

"Cậu chắc chắn sẽ nhận được phần thưởng, nên chuyện này không phải vì lòng tham. Cậu cũng mới tham gia Carpe Diem, tình cảm đồng đội không thể sâu sắc như Chung Chohong. Vậy tại sao cậu lại tình nguyện cho nhiệm vụ này? Tại sao không ở đây, an toàn và chờ đợi?"

"Vì tôi không muốn vậy".

Seol Jihu buột miệng. Thấy Agnes vẫn đứng đó chờ mình, cậu tiếp tục giải thích:

"Chà, tôi không chắc lắm. Nhưng tôi nghĩ, tôi không muốn dễ dãi như trước nữa".

Agnes bối rối, không hiểu câu trả lời của Seol. 

Dễ dãi với bản thân. Chính là điểm đặc trưng của Seol ngày trước.

Cậu biết đánh bạc là chuyện tệ hại. Cậu biết mình không nên đến sòng bạc nữa. Cậu biết rằng mình đang chìm vào vũng lầy. Nhưng cậu luôn tự nhủ rằng "nốt lần này nữa". "Thêm một lần nữa". "Chỉ một lần nữa thôi". Cuối cùng, sau những lần như thế, cuộc đời cậu đã trở thành một mớ hỗn độn.

Bây giờ cũng vậy. Seol có thể mặc kệ mọi người. Cậu có thể ở đây, nhàn hạ chờ đợi kết quả, và kiểu gì cũng nhận được phần thưởng.

Tuy nhiên, Gula đã nhắc nhở cậu rồi. Rằng tương lai không dễ thay đổi. Rằng cậu phải trải qua những thử thách và đau khổ không thể tưởng tượng được. Rằng cậu cần vượt quá giới hạn của chính mình.

Nếu cứ thỏa hiệp, cứ dễ dãi với bản thân, liệu cậu có trưởng thành được không? 

Lần đầu tiên sẽ khó khăn, nhưng từ lần thứ hai trở đi, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn. Còn nếu cậu cứ thỏa hiệp, cậu sẽ giậm chân tại chỗ. Dao có mài mới sắc, thép có luyện mới bền. Ý nghĩ đó bùng lên mạnh mẽ trong đầu Seol.

Và vì vậy, Seol Jihu quyết định không bao giờ dễ dãi với chính bản thân mình nữa.

"Tôi không muốn sống như thế."

Seol Jihu nở một nụ cười sảng khoái.

"..."

Agnes ngỡ ngàng. Dù hơi bất ngờ, nhưng cuối cùng cô cũng lặng lẽ nhắm mắt và chấp nhận lời giải thích của Seol.

"…Tôi hiểu."

Một thoáng im lặng sau đó, cô tiếp tục.

"Nếu cậu đã quyết, thì tôi không thể nói gì thêm nữa."

Agnes nói với giọng nghiêm túc, rồi đột ngột ngẩng đầu lên. Từ từ và chậm rãi, cô cởi bỏ quần áo.

Seol Jihu bị bất ngờ trước màn thoát y đột ngột đó và há hốc mồm ngơ ngác. Nhưng sau đó, cậu nhăn mặt và những giọt mồ hôi tụ lại trên trán. Mặc dù những vết thương đang hồi phục, nhưng chỉ nhìn qua dấu vết cũng đủ thấy, Agnes đã rơi vào cảnh thập tử nhất sinh.

"Tôi hoàn toàn tự tin, ngay cả khi bị bao vây" - Agnes cuối cùng cũng lên tiếng nói tiếp.

"Một số Orc đột biến đã cố gắng tấn công chúng tôi, nhưng chúng không phải là đối thủ khó khăn."

Giọng của Agnes hoàn toàn bình thản.

"Tôi chắc chắn một điều rằng, trong trận chiến đó, tôi chưa bao giờ để mất cảnh giác một lần. Có nghĩa là, tôi đã tập trung tất cả bản thân mình để theo dõi mọi động tĩnh xung quanh".

"Tuy nhiên, chỉ một phát súng"  -  Giọng cô trở nên trầm hơn và đột ngột dừng lại.

"Có một kẻ bắn tỉa trong hàng ngũ Ký sinh trùng?" - Seol Jihu hỏi lại, bối rối.

"Đây là tất cả những gì tôi có thể mô tả về thứ đó" -  Agnes lắc đầu.

"Tôi nghe thấy một thứ gì đó tương tự như tiếng súng, và mọi thứ trước mắt tôi trở nên 'trắng'. Khi tôi nhận ra, một cái lỗ đã xuất hiện trên xương sườn của tôi."

Agnes chỉ vào vết thương. Seol Jihu nuốt nước bọt.

"Nhờ phép chữa trị kịp thời của Linh mục, tôi mới có thể đứng đây. Nhưng, ngay phép Hồi phục Tuyệt đối cũng không thể chữa lành hoàn toàn. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi có cảm giác cận kề cái chết"

"Hồi Phục Tuyệt đối cũng không thể chữa lành?"

Hồi Phục Tuyệt đối - Phép Hồi phục cấp Huyền thoại, câu thần quyền năng của những Đại Tư tế và các Linh mục cao cấp được thần linh công nhận. Đó là một câu thần chú cực kỳ khó khăn, đến nỗi Maria kiệt quệ dù chỉ sử dụng nó có một lần.

Vậy mà câu thần chú đó cũng không chữa lành được cho Agnes? Đó thực sự là một câu chuyện khó tin.

Đúng lúc đó, Seol nghe thấy tiếng xôn xao.Những tia sáng rực rỡ đang len lỏi dọc sàn nhà, dưới chân cậu. Ian đã kích hoạt xong vòng tròn ma thuật.

"Có vẻ như đến lúc cậu phải đi rồi"- Agnes đưa tay mặc lại áo.

"Cảm ơn vì lời khuyên của cô."

"Nhớ lấy. Hãy chú ý đến tên xạ thủ vô hình."

"Tôi sẽ ghi nhớ điều đó. Hẹn gặp lại cô sau 30 phút"

Seol Jihu tạm biệt và vội vã bước vào vòng tròn ma thuật đang phát sáng.


----

Tham gia nhóm trên Facbook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương Khát vọng trở về:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547

Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel

Mục lục:

Chương 80 - Phần 2
Chương 80 - Phần 1

Chương 79 - Phần 3
Chương 79 - Phần 2
Chương 79 - Phần 1

Chương 78 - Phần 2
Chương 78 - Phần 1

Chương 77 - Phần 2
Chương 77 - Phần 1

Chương 76 - Phần 2
Chương 76 - Phần 1

Chương 75 - Phần 3
Chương 75 - Phần 2 
Chương 75 - Phần 1

Chương 74 - Phần 3
Chương 74 - Phần 2
Chương 74 - Phần 1

Chương 73 - Phần 2
Chương 73 - Phần 1

Chương 72 - Phần 2
Chương 72 - Phần 1

Chương 71 - Phần 2
Chương 71 - Phần 1

Chương 70 - Phần 2
Chương 70 - Phần 1

Chương 69 - Phần 2
Chương 69 - Phần 1

Chương 68 - Phần 2
Chương 68 - Phần 1

Chương 67- Phần 2
Chương 67 - Phần 1

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

3 Comments: