Khát vọng trở về - Chương 74: Con tàu trắng (Phần 1)



[Đó là một con tàu màu trắng! Một con tàu trắng đang hạ neo!!]

Những lời nói ùa về từ ký ức của Seol.

[Ta nói thật mà, một con tàu trắng hạ hàng chục cái neo !!]

"Maria !! Đánh thức mọi người dậy và theo tôi!"

Sau khi để lại những lời đó, Seol Jihu đã chạy như gió về phía Dạ Yên.

Woooooio?

Khi Seol chạy vào Khu vực Dạ yên, tiếng than khóc kỳ lạ đó bắt đầu dịu đi. Các vạch màu đen chìm vào sương mù - giống như một con tàu trắng hạ neo xuống biển.

Seol Jihu điên cuồng đưa mắt nhìn xung quanh. Tuy nhiên, cậu không thể nhìn thấy bất cứ dấu hiệu gì. Không chỉ vậy, ngay cả màu vàng cũng bắt đầu biến mất, trở lại trạng thái không màu trước đó.

'Nhưng nó chắc chắn đã ở đây! Cái quái gì đang diễn ra vậy?'

Trái tim Seol đập rộn lên, và bụng cậu cồn cào. Seol thực sự cảm thấy rằng, nếu cậu bỏ lỡ cơ hội này, cậu sẽ vĩnh viễn mất dấu vết về bí mật này.

Seol nhanh chóng chạy lên một gò đất nhỏ ngay bên cạnh, với niềm tin mong manh rằng, khi đứng ở trên cao, cậu ta có thể nhìn thấy một cái gì đó.

Bất cứ thứ gì.

Cái gò đất cao khoảng sáu mét, vì vậy cậu ta leo đến đỉnh trong chớp mắt. Seol dùng Cửu nhãn quét bốn phía xung quanh và cuối cùng phát hiện ra hiện tượng kỳ lạ xảy ra ngay bên dưới.

'Màu vàng.'

'Nó đang biến mất?' 

Seol Jihu nheo mắt. Thật vậy, màu sắc đã "biến mất", nhưng nó hoàn toàn khác với lẽ thường.

Thông thường khi một màu nào đó biến mất hoặc chuyển sang màu khác, nó thường nhạt dần rồi chuyển trạng thái. Nhưng lần này, cậu thấy một vòng tròn lớn màu vàng nhanh chóng co lại.

Ban đầu nó có kích thước của một ngôi nhà, sau đó đến một tảng đá lớn, sau đó nhanh chóng thu nhỏ lại thành kích thước của một nắm tay, rồi cuối cùng là một chấm nhỏ - và sau đó, biến mất hoàn toàn, không để lại màu sắc gì cả.

"Cái quái gì thế…..?"

Seol bối rối cúi đầu, trố mắt nhìn mặt đất và lẩm bẩm. Trông cậu ta như một kẻ mộng du.

Huỵch

Huỵch

Đồng đội của Seol đã đến nơi.

"Seol! Chuyện gì vậy?!"

Tiếng hét lớn của Maria đưa Seol Jihu trở lại bình thường. Cậu liếc nhìn xuống phía dưới. Mặc dù màu sắc đã biến mất, anh vẫn nhớ vị trí của chấm màu vàng đó.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Hiểu rồi! Nó không biến mất."

"Gì?"

"Nó nhận ra rằng tôi đang tìm kiếm nó, và nó đã trốn xuống bên dưới. Và đó là lý do tại sao màu xắc lại thu nhỏ như thế."

"Er... Cậu đang nói về cái gì vậy?! Cậu có ăn nhầm thứ gì không??" - Maria nhíu mày.

Seol Jihu không hoàn toàn chắc chắn về giả thuyết của mình. Nhưng nếu cậu đoán đúng, nhiều câu hỏi sẽ được trả lời ngay lập tức. Tại sao chỉ mình nơi này cằn cỗi như sa mạc? Tại sao lại có những cái lỗ trên mặt đất? Và...

Seol Jihu rút thương ra và đâm mạnh xuống đất.

CHÁT

Những tảng đất vỡ vụn và bụi tung lên, vương vãi trong không khí.

'Cái éo gì thế???'

Tất cả các thành viên trong nhóm trố mắt, nhìn chằm chằm vào lãnh đạo của họ - chàng thanh niên đang bận rộn đâm ngọn thương xuống đất như giã gạo đêm trăng. Chỉ có Chohong ngập ngừng rút cây chùy của mình ra.

"Tôi thực sự muốn hỏi cậu rằng đây có phải là thói quen tập thể dục của cậu không...."

"Tôi có thể sai, nhưng nó phải ở đâu đó quanh đây."

CHÁT

"Hummm... Chỉ cần đập thế này thôi hả?" - Chohong vừa nói vừa vung tay.

Sức mạnh bá đạo của Chohong khiến mặt đất nứt ra và bắt đầu sụp đổ với tốc độ nhanh hơn nhiều. Các tảng đất không phải là dị nhân, chúng không có bất kỳ sự sống nào, nên dễ dàng bị phá vỡ. Cô tiếp tục đập xuống đất nhưng vẫn không quên liếc nhìn Seol và hỏi:

"Tại sao chúng ta lại phải làm chuyện này vào giữa đêm?"

"Lúc tìm hiểu quanh làng, tôi có nghe nói đến 'ba điều cấm kị'".

"Ba điều cấm kỵ?"

"Những âm thanh, những cái vẫy tay và những người mặc quần áo màu xám. Vi phạm ba điều cấm kị này, bạn sẽ bị đưa sang một thế giới khác."

"Âm thanh? Ý cậu là, mấy tiếng Woooo ~ ban nãy?"

"Phải."

Seol Jihu vừa tiếp tục đào đất, vừa gật đầu đồng ý với cô.

"Những bàn tay vẫy chỉ là cách mô tả tượng hình."

"Huh?"

"Tôi đã tình cờ thấy chúng. Một cái gì đó bên dưới đây, dưới mặt đất của Dạ Yên, sẽ xuất hiện khi nó nghĩ rằng không có ai ở gần. Và khi phát hiện nguy hiểm, nó nhanh chóng ẩn mình. Rất giống cách lũ dị nhân đến và đi, phải không?"

Seol Jihu vừa giải thích vừa đập tới tấp.


"Thế còn những người mặc quần áo màu xám hoặc bất cứ điều gì đó tương tự thế?"

"Chậc. Cô có nhớ lũ dị nhân màu gì không?"

"Seol à, cậu càng giải thích, tôi càng thấy đau đầu as~"

Chohong cau mày và vung cây chùy với tất cả sức mạnh của mình. Thế rồi...

CRACK!

CRACK!

CRACK!

Cảm giác của một thứ gì đó cứng rắn truyền đến tay cô. Cô ấy rút cây chùy chôn sâu ra và trố mắt trong sự kinh ngạc. Những người còn lại, chứng kiến cảnh tượng đó cũng sững sờ.

"Điều này…..?!"

"Cái đó là..."

Đôi mắt của Seol Jihu sáng lấp lánh.

"Hiểu rồi. Đây không phải là "thế giới khác" hay thứ gì đó tương tự. Một kẻ nào đó đã xào nấu tin đồn để che giấu điều gì đó."

Chohong vẫn nhìn Seol với khuôn mặt ngờ nghệch. Tất nhiên, đây là sự khác biệt giữa một người chỉ muốn làm cho xong nhiệm vụ và một người đã điều tra mọi thứ trước khi đến đây.

Mặc kệ cô bạn não cơ bắp, Seol lớn tiếng gọi những người còn lại.

"Đừng cố đào tiếp chỗ đó. Hãy mở rộng sang hai bên".

Bốn chiến binh tập hợp mana của họ và bắt đầu đào quanh gò đất. Từng chút, từng chút một. Và không lâu sau...

Cả đội chinh phạt đứng đó, nhìn chằm chằm vào một thứ giống như tảng đá lớn, chặn 'thứ gì đó'.

"Vãi lều. Sao... Huh, tại sao cái quái này lại ở đây?" - Veronika hỏi với vẻ sững sờ.

"Hãy nhớ rằng khu vực Dạ Yên vốn là một vùng đồi núi. Sẽ không ai thấy lạ khi một 'ngọn đồi' khác xuất hiện ở đây" - Seol Jihu trả lời với giọng nhỏ nhẹ.

"Một người nào đó đã xây một ngọn đồi nhỏ ở đây để ngụy trang lối vào, nhằm che giấu điều gì đó."

"Tôi cũng không biết. Thật sự luôn! Tôi không nhận ra bất kỳ dấu vết giả mạo nào ở đây." - Veronika lắp bắp.

"Đó cũng là tính toán của họ. Nơi này đã bị đóng cửa từ nhiều năm về trước. Mọi dấu vết đáng ngờ về thứ này sẽ nhanh chóng bị thiên nhiên nuốt chửng."

"Họ?"

"Nhiều năm về trước?"

Seol Jihu định nói 'Người che giấu tất cả những điều này đã tính toán rất tỉ mỉ', nhưng quyết định ngừng lại. Vì họ không tìm hiểu kỹ như cậu, nên giờ rất khó giải thích. Seol nhanh chóng đánh trống lảng.

"Dù sao thì, chúng ta hãy đưa tảng đá này ra khỏi đây đã"

Như mọi khi, Chohong xông xáo bước lên trước tất cả mọi người, tay áo cô đã xắn lên từ bao giờ. Gierszal, Mikhail và Seol Jihu cũng tham gia.

Rắc
Rắc

Huỵch

UỲNH

Các tảng đá cuối cùng đã tạo ra một tiếng kêu nặng nề và bị đẩy sang một bên, để lộ ra một hang đá đã bị chặn suốt thời gian qua.

"Woow"

"Vãi chưởng!"

"Nghĩa là... Bí mật của khu vực này ẩn giấu trong cái hang này, phải không?" - Mikhail lo lắng nuốt nước bọt.

Seol Jihu im lặng gật đầu. Bây giờ cậu đã chắc chắn về điều đó. Khoảnh khắc lối vào này lộ ra, nơi họ đứng đã trở lại thành màu vàng.

"Hà Hà! Tuyệt cú mèo! Vừa tăng cấp, vừa giải quyết bí ẩn này một lần và mãi mãi! Có kết quả nào tốt hơn thế này không?"

Mikhail hét lên trong phấn khích, đầu anh ta đầy những hình ảnh của một tương lai màu hồng.

"Tuyệt vời! Hoàn cmn hảo! Sếp, ta vào thôi!"

----

Tham gia nhóm trên Facbook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương Khát vọng trở về:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547

Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Bạn nào có lòng, hãy lì xì cho nhóm qua ví Momo. Rất mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình!
0916965192 - Nguyễn Trà

Mục lục:

Chương 74 - Phần 3
Chương 74 - Phần 2
Chương 74 - Phần 1

Chương 73 - Phần 2
Chương 73 - Phần 1

Chương 72 - Phần 2
Chương 72 - Phần 1

Chương 71 - Phần 2
Chương 71 - Phần 1

Chương 70 - Phần 2
Chương 70 - Phần 1

Chương 69 - Phần 2
Chương 69 - Phần 1

Chương 68 - Phần 2
Chương 68 - Phần 1

Chương 67- Phần 2
Chương 67 - Phần 1

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

0 Comments:

Post a Comment