Khát vọng trở về - Chương 81: Xâm nhập trại Orc - Phần 2

Cạch

Cánh cửa đã mở ra.

Ánh sáng nhờ nhờ, mờ ảo lọt vào tầm nhìn của họ.

Seol cảm thấy hơi ẩm nhớp nháp bám vào da mình, và mũi cậu đột ngột ngừng hoạt động.

Ắt xì!

Rhine không nhịn nổi, hắt xì rõ to và sau đó, vội vàng che miệng lại.

Cả nhóm bị ngộp thở bởi mùi không khí ôi thiu bị phong tỏa trong một thời gian dài, hòa trộn với mùi tanh tưởi của nhớt dãi và sắt gỉ. Một con Orc đột biến lù lù xuất hiện giữa làn ánh sáng mờ ảo. Seol theo phản xạ giương cây thương lên, nhưng chợt nhớ ra tình hình và thu mình lại.

Cấu trúc liên lạc và giao tiếp của kẻ thù cực kỳ khó chịu, giống như mạng lưới nhện liên kết với nhau. Vì vậy, nếu cậu ta bất cẩn giết chết sinh vật này, rất có thể một Ký sinh trùng cấp cao hơn sẽ nghi ngờ và nhận ra điều bất ổn.

Seol cẩn thận quan sát kỹ kẻ thù trước mắt. Kích thước của nó thực sự bất thường, bất kỳ chi tiết nào trên cơ thể cũng hoang dại và đáng sợ đến mức có thể khiến những đứa trẻ khóc thét. Con Orc cao hơn hai mét, những cái răng nanh nhọn hoắt như những chiếc ngà nhô ra từ hai bên mét, còn bắp tay thì phình to bằng đầu của một người trưởng thành.

'Cái thứ như thế này đang được sản xuất hàng loạt sao?'

Seol hơi rùng mình. Cậu đưa mắt quét qua không gian trước mặt và ngay lập tức phát hiện ra hàng chục, hàng trăm sinh vật này xung quanh. Nhưng do tác động của khối rudium, không một con Orec nào thể hiện sự thù địch. Chúng chỉ đơn giản là đứng yên, không làm gì cả.

Sau khi bình tĩnh lại, Seol nhận thấy một điều kỳ lạ. Màu da của những con Orc đột biến xuất khá quen thuộc. Sắc độ đậm nhạt hơi khác nhau, nhưng hầu hết đều ngả sang màu vàng như da con người. Có một vài màu khác biệt trộn lẫn giữa chúng, nhưng số lượng cực kỳ nhỏ.

Lông tóc của chúng cũng khác nhau. Có con chỉ mang lớp lông tơ ngắn như người, có con rậm lông đầy ngực, cũng có những con mang bộ lông dày giống như động vật trên khắp cơ thể.

"Chúng có thể là những con lai".

Kazuki vừa nói vừa bắt đầu bước về phía trước.

"Có ba nơi chúng ta phải tìm kiếm trong khu nhà tù này".

Với giọng nói điềm tĩnh, Kazuki bước đi anh không chút do dự. Họ đi qua hành lang sáng lờ mờ, và đến một không gian rộng mở. Cũng có khá nhiều Orc đột biến ở đây, nhưng Cung thủ Nhật Bản thậm chí không thèm ngó đến chúng. Tuy nhiên khi đến một ngã tư, cuối cùng anh quay lại.

"Theo kế hoạch ban đầu, chúng ta sẽ đi chung một nhóm. Nhưng chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian để đến đây. Tôi nghĩ cần thay đổi kế hoạch."

Kazuki liếc nhìn hành lang bên trái và phải, rồi nói:

"... Chohong, Mary Rhine và tôi sẽ đi bên trái. Seol, cậu đi với Yasser Rahdi và tìm kiếm phía bên phải. Dù có tìm thấy ai đó hay không, chúng ta vẫn sẽ tập hợp tại đây nhau sau năm phút nữa. Mọi người thấy sao?"

"Huh? Vậy còn lối đi phía trước? Không ai tìm kiếm ở con đường trước mặt sao?" - Chohong lên tiếng.

Kazuki lắc đầu ngay lập tức.

:Không nên. Dù sao thì chúng ta cũng phải đi qua con đường đó để xuống tầng ngầm thứ hai. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây và đi cùng nhau."

"Nhưng…."

"Đây là một rủi ro lớn khi chia tách đội như thế này, vì chúng ta chỉ có một trinh sát không có Archer khác. Tôi không muốn mạo hiểm hơn nữa.

Kazuki nói nhanh như súng máy. Chohong không đồng ý cho lắm, nhưng cô ngậm miệng lại và không muốn tranh cãi thêm.

"Trong chúng ta, ai cũng có những người quan trọng cần giải cứu, nhưng phải đặt lợi ích chung lên hàng đầu. Nếu thấy một con người nào, cứ mang họ về đây - ngay cả khi bạn không biết đó là ai".

Sau khi nói xong, Kazuki dẫn hai người đi mất dạng.  Seol và Yasser Rahdi cũng nhanh chóng tách sang hành lang bên phải.

'…Đây là... Nhà tù?'

Không mất nhiều thời gian, họ đã nhìn thấy hàng loạt phòng giam ở hai bên lối đi. Không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì, cả hai vừa đi vừa cố gắng hết sức quan sát xung quanh.

Thật không may, nỗ lực của họ không đem lại kết quả gì. Mỗi phòng giam đều trống rỗng. Họ chỉ phát hiện ra những vết bẩn trên sàn đá.

Khi hai người tiếp tục tiến về phía trước, ánh sáng ngày càng mờ dần.

Hành lang chìm trong sự im lặng kỳ lạ. Seol giật mình nhận ra rằng những vết bẩn trên sàn nhà đều là những vệt máu khô. Cùng lúc đó, Yasser Rahdi ngó nghiêng, đưa tay xoa ria mép và khẽ lẩm bẩm một mình.

"Sao lại không có ai nhỉ?"

"Tôi không biết nữa."

Seol thì thầm trả lời lại.

Cả hai đều căng thẳng tột độ. Cậu muốn nói một cái gì đó, bất cứ điều gì, để làm giảm bớt cảm giác báo trước này khiến anh rùng mình liên tục. 

"Lạ nhỉ. Tôi nghe nói rằng tầng một được sử dụng làm nhà giam cơ mà?"

"Tôi cũng nghe nói vậy. Nhưng, chúng ta thậm chí không thấy một sợi tóc nào, phải không?"

"Nhưng, nhiều phòng giam và vết máu như thế này, nghĩa là kế hoạch sản xuất hàng loạt của kẻ thù là có thật."

"Liệu họ đã bị đưa đi đâu nhỉ?"

"Không biết nữa. Đã nhiều ngày trôi qua rồi."

Khuôn mặt Yasser Rahdi cứng lại. Anh cũng hiểu Seol muốn nói gì.
Rất có thể, sau những ngày giam cầm, chuyện gì đó có thể đã xảy ra với các tù nhân.

"... Chúa ơi. Lẽ nào..."

Giọng nói của Yasser Rahdi run rẩy rõ rệt. Seol quyết định không nói thêm nữa.

Tất cả những gì cậu có thể làm ngay bây giờ là cầu nguyện cho họ. Thật vậy, hy vọng là họ vẫn còn sống.

Sau vài phút, họ có thể nhìn thấy cuối hành lang nhà tù và bắt gặp một không gian hình mái vòm rộng lớn. Ở đây hầu như không có ánh sáng.

Trong khi Yasser Rahdi đang thận trọng dò xét xung quanh, Seol đã kích hoạt 'Nine Eyes' của mình.

Toàn bộ khu vực xung quanh ngay lập tức bị bao phủ bở màu vàng. Chỉ có một điểm màu cam đậm, xen một chút màu đỏ. Nói cách khác, tuyệt đối tránh xa khu vực đó.

Seol nhanh chóng nhớ lại cách bố trí phòng thí nghiệm.

'Phải rồi, chỗ đó là bên ngoài nhà tù'

Rất có thể, đó là nơi có cầu thang đi lên trên mặt đất. Seol lắc đầu. Chẳng có lý do gì để họ lên đó, và chắc chắn không nên đi bất cứ nơi nào gần đó. Không chỉ vì đội cứu hộ không có đủ thời gian để tìm kiếm trên mặt đất, mà quan trọng hơn, an ninh ở đó chắc chắn cũng nghiêm ngặt hơn rất nhiều.

'Thực sự không có gì ở đây sao?'

Seol hơi nghiêng đầu và hướng ánh mắt lên một chút. Cậu nhíu mày.


Có thứ gì đang đu đưa trong bóng. Nhìn kỹ hơn, Seol đoán rằng có những sợi dây thừng hoặc một vài cái móc, đại loại là vậy.

Không, Seol không nhầm. Có những sợi dây thực sự đang nối từ mặt đất lên đó.

"Kìa! Kìa!"

Yasser Rahdi khẽ chỉ sang một bên. Có bốn, năm con Orc đột biến đang đứng thành một nhóm ở đằng xa. 

'Đã năm phút chưa nhỉ??'

Thời gian không ngừng trôi, tim Seol càng đập mạnh hơn, cổ họng càng khô hơn. Cậu biết mình không nên kích động như thế này, nhưng mỗi giây trôi qua, cạu ngày càng lo lắng hơn.

'Chuyện gì đang xảy ra với nhóm bên kia?'

"Ta quay lại thôi" - Seol cất lời. Nhưng vừa nói dứt câu, miệng cậu tự động dừng lại.

Chắc chắn có gì đó bất thường. Tất cả những con Orc đột biến đó đều nhìn lên phía trên chúng. Không chỉ vậy, một con vẫn đứng yên, hai tay giơ lên trên đầu.

"Ok, chúng ta quay lại nào".

"Không, từ từ đã. Cho tôi mười giây...."

Seol thì thầm và  nhanh chóngtiến sâu hơn vào bức màn của bóng tối đen tuyền. Sau khi tiếp cận nhóm Orc, Seol ngẩng đầu lên.

"..."

Bước chân của Seol dừng lại đột ngột, và ngay lập tức, cậu hoàn toàn choáng váng.

Đôi mắt cậu như muốn lồi hẳn ra ngoài.

----

Tham gia nhóm trên Facbook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương Khát vọng trở về:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547



Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Mục lục:








Chương 67 - Phần 1


Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

3 Comments:

  1. Hấp dẫn quá, hóng chương mới. Thank

    ReplyDelete
  2. Tui cảm thấy có orc thì chắc sợ bọn con gái bị nhân giống mịa rồi

    ReplyDelete