Khát vọng trở về - Chương 84: Công chúa Hiệp sĩ và Hiệp sĩ của Công chúa - Phần 1

Seol Jihu kẹp cậy thương vào nách và từ từ đưa tay ra. Cậu vuốt tóc cô và chạm vào gò má nhợt nhạt. Nó vẫn mềm mại và nóng hổi. Lòng bàn tay cậu cảm nhận được sự nao núng của cô.

"Keuk!"

Run rẩy, run rẩy.

Thật vậy, thân hình của cô bắt đầu run lên. Seol thậm chí còn nghe thấy cô nghiến răng.

"Giết ta đi!"

Khuôn mặt Seol lộ vẻ ảm đạm. Bọn chúng đã làm gì mà khiến cô Công chúa Hiệp sĩ ngang tàng phải run rẩy đến mức này?

Tuy nhiên, thay vì trả lời cô, cậu đặt tay lên viên pha lê giao tiếp bên tai. Nó đang phát sáng nhẹ nhàng.

"Alo. Anh có thể quay về được rồi".

"Cậu đang ở đâu?"

Giọng nói Kazuki khiến công chúa giật mình, ngừng cơn run rẩy.

Và sau đó…

"….Hở?"

Cô ngẩng đầu lên, phát hiện ra một chàng trai trẻ đang đứng trước mặt mình.

"Tôi tìm đã thấy công chúa Teresa Hussey. Tôi sẽ trở lại ngay sau khi giải thoát cho cô ấy."

Teresa Hussey há hốc mồm. Đôi mắt của cô mở to, bàng hoàng và nhìn chằm chằm vào Seol Jihu.

"Nghiêm túc chứ?" - Kazuki nghe có vẻ rất vui - "Cậu tìm thấy ở đâu... Không, chờ đã. Còn dấu hiệu nhiễm trùng thì sao?"

Tình trạng của Teresa Hussey hiện tại không thể gọi là tốt được. Một bên mắt cô bị thâm đen; máu khô hiện rõ trên mũi cô. Đôi môi cô sưng tều lên - không rõ có bị gãy cái răng nào không - và hai má bị đánh đến tím bầm.

Trên cơ thể trần trụi của cô, một số chỗ cũng sưng vù và thâm đen lại. Đáng ngại hơn, xung quanh cô là những thứ chất thải đang bốc mùi hôi thối từ khủng khiếp.

Ngoại hình hiện tại của công chúa cho thấy cô đã phải trải qua những ngày địa ngục. Nhưng Seol Jihu không thể phát hiện bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cô đã bị cưỡng bức để truyền giống.

Cậu nhanh chóng mô tả tình trạng của cô qua tinh thể giao tiếp.

"Tôi đã tìm thấy cô ấy trong khu vực thí nghiệm. Cô ấy dường như bị tra tấn, nhưng tôi không nghĩ rằng cô ấy đã bị nhiễm bệnh."

"Tuyệt vời!"

Kazuki hào hứng reo lên.

"... Hmm. Tôi đang trên đường trở về, nhưng nếu cậu muốn, tôi có thể đến giúp một tay."

"Không, đừng làm vậy. Rất khó để mô tả chính xác tôi đang ở đâu. Vì vậy, anh hãy quay lại trước đi."

"Ok. Trông cậy vào cậu đấy".

Cuộc giao tiếp kết thúc ở đó. Seol Jihu nhanh chóng kiểm tra cổ tay và mắt cá chân. Nếu cô ấy bị trói bằng bùa chú hay những cơ quan đặc biệt, mọi thứ có thể trở nên rắc rối, nhưng may mắn thay, cô ấy bị trói bằng những sợi dây thừng lớn. Khi Seol rút ra một con dao găm, đôi mắt cậu bắt gặp ánh mắt của Công chúa. Cô ấy vẫn ngơ ngác, như thể vừa nhìn thấy một ảo ảnh.

"Đây... Đây là một giấc mơ ư?"

Giọng cô khàn đặc.

"... hay chỉ là ảo giác?"

Thay vì trả lời, Seol chỉ đơn giản là nở nụ cười tươi rói. Nhìn thấy nụ cười và hàm răng trắng bóng  đó, những giọt nước mắt lớn hình thành trên đôi mắt cô. Cô sụt sịt mũi đỏ và tiếp tục nói với một giọng khẩn khoản tuyệt vọng.

"Làm ơn, hãy nói rằng tôi không nằm mơ đi!"

"Phải, cô không nằm mơ. Đây không phải là một giấc mơ hay ảo giác." - Seol Jihu trả lời ngắn gọn -"Tôi đã đến để giải cứu Người, thưa Công chúa."

"Nhưng bằng cách nào?"

"Tôi biết Công chúa có rất nhiều câu hỏi, nhưng tạm thời hãy bỏ qua một bên. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa."

Seol nhanh chóng cúi xuống và quỳ bằng một đầu gối. Mùi hôi thối của chất thải xung quanh khiến Seol khẽ nhăn mặt. Cậu không nhận ra rằng hai má công chúa đang tái đi.

"…Ah."

Teresa Hussey đột nhiên trở nên bối rối.

"Tôi xin lỗi! A, tôi xin lỗi mà!"

"????"

"Hức hức, tôi không thể lấy chồng được nữa rồi!"

"???"

"Tôi không thể.... Nó, tên khốn biến thái đó không cho tôi dùng nhà vệ sinh..."

Cô giải thích tình hình của mình bằng giọng nói ngày càng nhỏ dần.

'Tên khốn biến thái? Là kẻ nào?'

"Không sao đâu. Sẽ ổn thôi" - Seol Jihu lặng lẽ trả lời cô - "Cảm ơn cô đã cố gắng sống sót đến tận bây giờ."

Seol hoàn toàn thật lòng. Nếu Công chúa bỏ cuộc hoặc tự vẫn, họ sẽ không thể gặp nhau ở đây. Hai má Terasa đổi màu từ tái mét sang ửng hồng. Vì quá tập trung vào việc cắt đứt mấy sợi dây, Seol không thể nhìn thấy sự biến đổi trên mặt công chúa khi cô nghe thấy lời cậu ta nói.

"... Tôi... tôi khóc bây giờ được không?"

"Không, không có thời gian đâu!"

"Vậy còn một nụ hôn nồng nàn thì sao?"

"Lại càng k..."

Đang trả lời công chúa, seol bỗng giật mình vì tiếng động bất ngờ.

Hmmm

Cậu nghe thấy một tiếng thở phì phò từ phía bên kia bức tường.

THỊCH!

Trái tim Seol đập thình thịch. Tay cậu ngừng di chuyển. Không, không chỉ có đôi tay mà toàn bộ các cơ bắp trên cơ thể cậu dường như co lại.

Seol nhận ra, nhìn từ bên ngoài thì khối kiến trúc này có hình dạng như một cái hộp hình chữ nhật. Thế nhưng, phòng tra tấn lại giống một cái hộp hình vuông. Điều đó có nghĩa là, vẫn còn một căn phòng khác.

Cuối cùng, cậu phát hiện ra một ô cửa ở góc xa. Cậu cũng nhớ ra rằng toàn bộ nơi này được đánh dấu là 'Không tiếp cận'. Nhưng Seol đã quên đi tất cả, khin nhìn thấy Teresa Hussey.

Phải làm gì bây giờ?

Quá tệ, thậm chí Seol trước khi Seol kịp nghĩ ra kế hoạch nào, cậu đã nghe thấy tiếng cửa mở ra. Seol vội vàng cúi thấp xuống và trốn ra đằng sau khung gỗ hình chữ X. Trong khi đó, Teresa Hussey nhanh chóng cúi đầu xuống và bắt đầu mở miệng kêu la.

"Ối thần linh ơi..."

"Ai đó, bất cứ ai, giúp tôi. Cứu tôi. Tôi muốn về nhà. Ahhh..."

Cô bắt đầu rên rỉ và lẩm bẩm một mình".

THỊCH

THỊCH

Những tiếng bước chân nặng nề vang lên và một cái bóng khổng lồ nhanh chóng bao phủ xung quanh khung gỗ.

"Ta đang tự hỏi tại sao lại có tiếng nói. Hóa ra là cô đang rên rỉ đấy à, công chúa bé nhỏ?"

Một giọng nói nặng nề khó nghe phát ra từ chủ nhân của cái bóng.

Phản ứng nhanh nhạy của Teresa Hussey đã giúp Seol vượt qua nguy hiểm trước mắt. Nhưng Seol không khỏi rùng mình. Sinh vật này có thể di chuyển bình thàn ngay trong phạm vi kiểm soát của cục rudium, nghĩa là nó phải là một Ký sinh trùng thực sự cao cấp. Cậu không muốn tin, nhưng thực tế đang hiện ra ngay ở đây.

Mồ hôi lạnh chảy xuống lưng Seol. May mắn thay, sinh vật này ở trong phòng từ nãy đến giờ và không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài. Nhưng, nếu nó phát hiện ra cảnh tượng những con Orc đứng như trời trồng ở bên ngoài, thì mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ.

Bất ngờ...

"Hmm?"

Sinh vật vô danh đột nhiên cau mày.

"Sao tên khốn này lại ở đây?"

THỊCH

Khoảnh khắc đó, Seol Jihu cảm thấy trái tim mình như nổ tung.




----

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547

Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel

---

Mục lục









Chương 67 - Phần 1


Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

11 Comments:

  1. Cuối cùng cũng đã có chút hu vọng trong những chương dài tuyệt vọng.

    ReplyDelete
  2. Thank nhóm dịch. Lót dép hóng.

    ReplyDelete
  3. Thank nhóm dịch. Có chút hy vọng rồi.

    ReplyDelete
  4. Thanks nhóm dịch
    Lót gạch hóng tiếp

    ReplyDelete
  5. May con công chúa ko bị chơi hazzz

    ReplyDelete
    Replies
    1. Gái của main mà
      Tác giả mà để bị chơi là chết với người đọc

      Delete
  6. Dê khởi đầu của chuỗi những ngày tuyệt vọng của main

    ReplyDelete
  7. Mà nè các bác . Các bác nhớ con bạn gái cũ main ko ở trái đất ấy ẻm làm vc hề . Tui nghi nghi chắc cũng là người triệu hồi hay jjj đó

    ReplyDelete
  8. Con công chía mà bị chơi thì tao qua nhà tác giả tao đốt nhả ổng 😒😒

    ReplyDelete