Seol nhanh chóng bình tĩnh lại khi nhận ra rằng Ký sinh trùng cấp cao kia không nói về cậu ta. "Tên khốn" mà hắn nhắc đến, chính là con Orc đột biến mà Seol vừa sai nó vào đây thám thính.
Dù vậy, vẫn còn quá sớm để thở phào nhẹ nhõm. Seol vội vàng nắm lấy khối rudium và gỡ bỏ mọi sự kiểm soát đối với lũ Ký sinh trùng, chỉ giữ lại mệnh lệnh "làm ngơ sự xuất hiện của giống loài khác".
Không bị khối rudium kiểm soát nữa, con Orc đột biến lừ đừ quay lại và bỏ đi. Ngay cả trại nhân giống, vốn đang khá yên tĩnh, cũng nhanh chóng ồn ào trở lại. Ký sinh trùng cấp cao kia ngơ ngác khi thấy sự thay đổi kỳ lạ, hắn nhìn theo con Orc đột biến. Nhưng sau đó...
"Ối cha mẹ ơi con khát quá..."
Nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Teresa Hussey, nó quay lại nhìn cô.
"Nước... cho tôi nước…."
"..."
THỊCH
THỊCH
Bằng những bước chân nặng nề, sinh vật này tiếp cận khung gỗ một lần nữa. Seol nuốt nước bọt, từng thớ cơ căng lên như dây đàn. Cậu cảm thấy căng thẳng dâng trào khắp cơ thể và thậm chí không dám thở.
"Kekeke. Công chúa bé nhỏ, hết chịu nổi rồi hả?"
"Nước. Làm ơn, cho nước...
"Chà chà, sao tự nhiên ngoan ngoãn thế? Tinh thần phản kháng của bé biến đi đâu rồi".
"Ư....ư..."
"Cũng phải thôi, cưng chỉ là một giống loài thấp kém mà. Nhưng phải công nhận, cưng kiên cường hơn anh tưởi đấy, kekeke".
Những lời chế giễu của hắn làm Teresa Hussey phải mím môi.
"Thế bây giờ, cưng muốn uống nước?"
Cô khẽ gật đầu.
"Và cũng muốn ăn gì đó?"
"….Đúng vậy."
"Thế thì khai ra đi."
Nét mặt Teresa lộ vẻ mâu thuẫn và băn khoăn.
"Không sao đâu cưng. Bé chỉ cần lại đây và sà vào lòng anh..."
Ký sinh trùng vô danh giang rộng vòng tay.
"Nữ hoàng của chúng ta rất hào phóng và nhân hậu."
"...."
"Ngay cả khi cưng đến từ một giống loài thấp kém, chỉ cần cưng ngoan ngoãn, bà ấy sẽ không bỏ rơi cưng. Nào, khai ra đi. Nói tất cả mọi thứ về lời thề được thực hiện với bảy vị thần. Đó là cách duy nhất để cưng chứng minh giá trị của mình."
Teresa Hussey trông có vẻ khó xử sâu sắc, rồi cúi đầu hơn nữa.
"Tôi... tôi cần thêm thời gian để suy nghĩ."
"Mẹ con điếm này! Mày vẫn không hiểu ý tao đúng không? Mày muốn suy nghĩ đến bao giờ?"
"Con người chúng tôi khác với giống loài các người... Có rất nhiều người tin tưởng vào tôi - gia đình, bạn bè, cấp dưới của tôi. Nếu tôi làm như thế, tôi sẽ trở thành một con khốn nạn phản bội lòng tin của họ." - Terasa nói với giọng nhu mì.
"Chậc. Đó là lý do khiến cưng thấp kém. Tất cả những cảm xúc đó đều vô dụng khi so sánh với thế giới hoàn toàn mới, thứ mà Nữ hoàng vinh quang của chúng ta sẽ ban tặng cho hành tinh này."
"Chết tiệt! Tôi hiểu rồi, nhưng tôi cần suy nghĩ. Làm ơn, hãy cho tôi thêm vài phút để quyết định".
Cuối cùng Seol Jihu đã hiểu những gì Công chúa đang làm. Cô đang cố gắng xua Ký sinh trùng cấp cao này ra khỏi phòng, để cả hai có cơ hội trốn thoát.
"Kekeke. Cưng cũng vui tính đấy. Kekee. Cưng nghĩ anh không biết ý định của cưng hả?"
"Ý... ý gì cơ?"
"Mới bốn ngày trước, cưng cũng liên tục nói với anh rằng cưng cần thời gian suy nghĩ. Thế rồi sao? Cưng bắt đầu đòi hỏi nọ kia. Cưng nghĩ anh sẽ bị lừa tới hai lần ư?"
'Hóa ra cô ấy đã sử dụng chiến thuật này một lần' - Seol Jihu lo lắng.
Nhưng sau đó, Teresa Hussey bắt đầu hét lên.
"Chết tiệt! Lần này chỉ cần vài phút thôi! Tôi ngượng lắm, làm ơn cho tôi suy nghĩ một chút đi!"
Ký sinh trùng vô danh khịt mũi chế nhạo, nhưng hắn không từ chối. Có vẻ Terasa diễn rất đạt. Tuy nhiên, hắn không quên hăm dọa.
"Vài phút thôi đấy nhé. Nếu cưng dám lừa anh thì đừng có trách".
"Tôi thực sự đang cố gắng lắm mà".
"Tốt. Hy vọng rằng cưng đang nghiêm túc. Nếu không…."
BỐP
"Ặc!"
Nắm đấm to lớn của tên Ký sinh trùng giáng thẳng vào bụng cô. Đôi mắt của Teresa Hussey mở to. Nước dãi phun ra khỏi miệng. Ký sinh trùng nhìn cô quằn quại đau đớn rồi cười phá lên.
"... Cưng sẽ được anh chăm sóc chu đáo đấy!"
"Khụ! Khụ!"
Sinh vật vô danh phớt lờ những tiếng ho của công chúa và bước ra ngoài.
Sau khi hắn đi khuất...
"Mẹ kiếp, đau quá."
Teresa Hussey lẩm bẩm. Trong khi đó, Seol Jihu nhanh chóng lấy dao ra. Cậu cảm thấy lo lắng cho cô, nhưng không có thời gian để hỏi thăm. Sự xuất hiện của Ký sinh trùng đó đã làm cậu lãng phí quá nhiều thời gian rồi. Nếu Terasa không nhanh trí đuổi hắn đi, có lẽ cậu sẽ bị kẹt ở đây luôn.
Những sợi dây thừng khá dày, nhưng với con dao được truyền ma lực, chúng không nhanh chóng bị cắt đứt.
"Công chúa, Người có đi được không?"
"Chắc là được…. Uh, eh?"
Terasa run rẩy đưa chân chạm đất. Có vẻ cô đã quá tự tin, đầu gối cô khuỵu xuống và cô suýt ngã, nhưng Seol Jihu đã kịp thời đưa tay ra đỡ. Cậu vòng tay ôm lấy bờ vai thon thả và dùng tay kia nâng khớp gối.
Đây không phải là tư thế "Bế công chúa" sao?
"Ơ.... tôi..."
Terasa lúng túng chớp mắt sau khi nằm ngửa vòng tay Seol. Trong lúc đó, Seol Jihu thận trọng quan sát bên ngoài, không rõ Ký sinh trùng kia đang ở đâu.
"Hy vọng hắn sẽ không quay lại sớm".
"Không, hắn sẽ nhanh chóng quay lại thôi. Tôi đã cố gắng đánh lừa nó một lần rồi. Hơn nữa, tên khốn đó khá nôn nóng"- Teresa Hussey run rẩy nói.
Có lẽ cô ấy đã phải chịu đựng rất nhiều đau đớn dưới bàn tay của sinh vật này vì cô ấy đã nghiến răng như điên. Seol siết chặt tay và vỗ nhẹ vào người cô như an ủi. Sau đó, Terasa chỉ vào một cánh cửa khác trong phòng tra tấn.
"Đi qua đây. Chỗ này có một lối thoát khác".
Sớm muộn họ cũng bị phát hiện. Vì vậy, vấn đề bây giờ không phải là lẩn trốn, mà là chạy cho nhanh. Seol Jihu nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ của mình và ôm chặt thân thể trần trụi của Terasa.
Cô khẽ vòng tay qua cổ Seol và thì thầm.
"Đi nào, Hiệp sĩ của em".
Và rồi, Seol Jihu bắt đầu chạy như một mũi tên.
*
Đúng như công chúa dự đoán, gã Ký sinh trùng cấp cao đã nhanh chóng trở lại. Thực tế, hắn chỉ ra ngoài khoảng hai phút.
Ngay từ khi phát hiện ra con Orc đột biến đứng lơ ngơ trước cửa phòng tra tấn, sinh vật này đã cảm thấy rằng có gì đó không ổn, vì nó đã ra lệnh cho tất cả các Ký sinh trùng trong lốt Orc phải tránh xa tòa kiến trúc này. Hắn quyết định đi xung quanh để kiểm tra, nhưng không thể tìm thấy bất cứ điều gì bất thường.
'Sao mình cứ thấy sai sai nhỉ?'
Cơn giận bùng nổ ngay khi hắn trở lại phòng tra tấn. Công chúa Haramark đáng lẽ bị trói chặt vào khung gỗ thì chẳng thấy đâu. Thứ duy nhất còn lại là những sợi dây bị cắt nát.
Sinh vật vô danh bừng bừng tức giận, hắn lao ra ngoài, nhưng không thể tìm thấy công chúa trong đâu. Có quá nhiều Orc đang đi loanh quanh, phá vỡ tầm nhìn của nó.
Tên Ký sinh trùng hét lên:
"Tất cả dừng lại!".
Một làn sóng ma lực chứa đựng sự kiểm soát mạnh mẽ sẽ lan ra khắp nơi, khiến mọi con Orc trong trại truyền giống ngừng di chuyển. Ký sinh trùng cấp cao nhanh chóng đưa mắt quan sát, nhưng không thể phát hiện bất kỳ chuyển động nào. Hoặc là công chúa đã trốn ở đâu đó, hoặc cô ta đã trốn thoát khỏi trại giống.
"Con chó cái chết tiệt!"
Sinh vật cấp cao nhìn lên trần nhà và gầm lên.
Trong khi đó, Seol Jihu đang vội vã chạy lên cầu thang. Tinh thể giao tiếp lủng lẳng bên tai cậu cũng bắt đầu phát sáng.
"Kazuki đấy à?"
"..."
"Kazuki? Là anh hả?"
"Tôi đã nói rằng cậu phải quay về trước khi bước sang phút cuối cùng cơ mà?" - Giọng Kazuki có vẻ hơi tức giận.
"Tôi gặp phải một Ký sinh trùng cao cấp."
"Gì cơ?!"
"Chúng tôi đã cố gắng trốn khỏi hắn, nhưng không biết có thể trốn đến bao giờ".
Hộc
Hộc
Seol Jihu chạy bán sống bán chết qua các các bậc thang cho đến khi cậu bước lên tầng hầm thứ nhất. Và cậu sững người lại.
Ngay khi đến đây, Seol nhận ra rằng lũ Orc đột biến đột nhiên bắt đầu nhìn chằm chằm vào mình. Cậu vội truyền mana vào cục rudium, nhưng nó không hiệu quả. Dường như một sóng ma thuật mạnh mẽ hơn đã đàn áp sự khống chế của cục rudium.
'Thôi toang rồi' - Seol lẩm bẩm.
"Chạy ngay đi!!"
Kazuki đánh giá tình hình hiện tại thông qua tinh thể giao tiếp và hét to.
Kuuuuueeeeh !!
Chiekckekekc
Lũ Orc đột biến bắt đầu lao vào Seol gần như cùng một lúc. Seol Jihu lắng nghe bản năng của mình, đạp vào vách tường rồi nhảy lên. Những con Orc trố mắt kinh ngạc khi nhìn cú nhảy của Seol. Cậu tung người bay qua chúng, và đúng lúc Seol đáp xuống sàn nhà...
UỲNH
----
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Hay quá
ReplyDeleteThanks nhóm nhiều !!
Thôi Toang
ReplyDelete