Khát vọng trở về - Chương 86: Đưa nhau đi trốn - Phần 1

Thực tế thì mình sắp chết đến nơi, và cả hai đang ở trong lòng địch.'

Seol tự chế giễu mình chỉ là một chút nhưng nhanh chóng thay đổi suy nghĩ. Tình hình của họ rất nguy cấp, nhưng cứ ủ rũ lo lắng cũng chẳng tác dụng gì. Lạc quan quá thì không tốt, nhưng Seol nghĩ rằng, ít nhất, họ cần phải bình tĩnh và hy vọng.

'Được rồi, kiểm tra cơ thể nào'

"Huuu.... Huuuu"

Seol Jihu điều hòa nhịp thở và từ từ đưa sức mạnh vào cơ thể.

Euhk!

Nỗi đau ập tới như con dao đâm vào da thịt cậu. Seol muốn từ bỏ và nằm xuống một lần nữa, nhưng rồi cậu nghiến răng và đẩy phần thân trên của mình lên bằng mọi cách.

"Dựa tường sẽ bớt đau hơn đấy. Anh phải di chuyển cơ thể của mình, một chút cũng được".

Teresa Hussey lặng lẽ nhìn Seol một lúc, rồi đưa ra ý kiến ​​của mình.

"Em rất muốn bảo anh nằm xuống nghỉ một lát, nhưng thật không may, chúng ta không có thời gian để thoải mái như thế. Vì chúng ta sẽ phải di chuyển khỏi đây, nên anh buộc phải làm quen với nỗi đau."

Seol nhớ lại những cuộc tuần hành bắt buộc vào ban đêm mà cậu từng tham gia trong những ngày ở quân ngũ và vô thức gật đầu. Nếu một người bị nổi mụn nước ở chân, ban đầu nó có thể đau như địa ngục, nhưng nếu để mặc cơn đau và đi bộ liên tục, cuối cùng người ta sẽ quên cả nỗi đau.

Tuy nhiên, cậu không thể cử động nổi vai trái của mình. Có một cái lỗ to bằng nắp chai trên cơ vai và cậu không thể cảm nhận được sự kết nối với cánh tay của mình. Khi Seol cố siết chặt nắm tay, cơn đau dữ dội trào dâng khiến cậu suýt gục xuống.

"..."

Cuối cùng, cậu bỏ cuộc và đưa mắt và nhìn xung quanh. Ở bên cạnh, Seol phát hiện ra một bệ thờ với vòng tròn ma thuật chuyển trên bề mặt, giống như nơi ẩn náu ban đầu.

Seol thử kích hoạt Cửu nhãn nhưng bàn thờ nhanh chóng chuyển sang màu đỏ. Quả nhiên, đó là một chiếc bánh trên bầu trời. Không, nó là một chiếc bánh độc - cắn một miếng nhỏ sẽ dẫn đến cái chết ngay lập tức.

"Những dòng chữ viết ở đây nói rằng chúng ta không được phép sử dụng nó, phải không?"

Teresa Hussey vừa nói vừa nhìn vào bản đồ.

"Nếu cô đang đề cập đến vòng tròn ma thuật dịch chuyển thì... Vâng, đúng vậy. Tôi nghe nói rằng nó được kết nối với trung tâm của Đế chế."

"Cái quái gì vậy? Thôi dẹp, quên nó đi" - Teresa Hussey ngay lập tức từ bỏ ý tưởng.

...

....

Trong một thời gian dài, hai người không nói gì cả. Dù sao thì họ cũng không biết phải nói gì.

Cảm ơn nhau vì đã giải cứu nhau? Hay chia sẻ niềm hạnh phúc khi đã sống sót? Trong tình thế hiện tại thì mấy câu đó nghe ngu si vãi.

Vậy thì, anh/cô có đau không?

Câu đó nghe cũng ngu nốt. Cả hai đều biết rằng họ không ổn chút nào. Ngay bây giờ, họ phải tập trung thoát khỏi nơi này.

Cuối cùng, Teresa Hussey đã phá vỡ bầu không khí khá khó xử này.

"Chúng ta chỉ có hai lựa chọn"

Giọng nói bất lực của cô ấy nghe như kiểu 'Chúng ta không có lựa chọn nào khác' hơn là 'Em có một ý tưởng tuyệt vời'.

"Đầu tiên là đợi 72 giờ trước khi quay trở lại nơi ẩn náu cũ"

"Đó  là lựa chọn lý tưởng nhất. Tất nhiên là nếu chúng ta có cơ hội làm thế" - Seol cười khổ.

"Em cũng tin rằng nơi ẩn náu chỉ còn những mảnh vụn. Với tính cách của tên khốn đó, hắn sẽ phá hủy mọi thứ ngay khi nhìn thấy nơi ẩn náu." - Teresa Hussey bất lực thở dài trước khi tiếp tục.

"Hai là... Chúng ta thoát khỏi nơi này bằng cách nào đó và đi bộ trở lại Haramark."

Seol Jihu định cười thầm nhưng thay vào đó, vẻ mặt cậu cứng đờ ra. Đây không phải là một câu chuyện cười - nếu nơi ẩn náu thực sự bị phá hủy, thì đó thực sự là lối thoát duy nhất.

Vấn đề là, tỷ lệ thành công là quá thấp. Không chỉ vậy, cậu cũng đang phải chịu một vết thương khủng khiếp.

Họ cũng không thể ở lại đây mãi mãi. Sức lực của họ sẽ tiếp tục giảm. Thay vì ngồi chịu chết, họ nên đánh cược một lần lúc còn có thể di chuyển.

'Đánh bạc lần nữa, phải không?'

Seol nở nụ cười cay đắng, nhưng thực tế còn cách nào khác? Ngoài vòng tròn ma thuật, mọi thứ trong nơi ẩn náu này đều có màu xanh lá cây, nhưng chẳng có gì để ăn hoặc uống. Ở lại đây, họ sẽ được an toàn cho đến khi chết đói. Đến lúc đó, muốn làm gì thì cũng đã quá muộn.

'Cũng không thể chờ đợi một cuộc giải cứu khác.'

Phe Ký sinh trùng chắc chắn sẽ nổi điên sau sự kiện vừa rồi, và không có cơ hội nào để phe Nhân loại tổ chức một cuộc giải cứu thứ hai.  Cuối cùng, tất cả những suy nghĩ của Seol đã dẫn đến một kết luận duy nhất: Họ cần phải rời khỏi đây để đi bộ về Haramark.

Seol Jihu đã vô hiệu hóa Cửu Nhãn. Càng dùng lâu, cậu càng lãng phí sức chịu đựng của mình.

"Anh muốn làm gì?"

Teresa Hussey ghé sát mặt về phía Seol.

"Chúng ta sẽ ở lại đây và ân ân ái ái đến khi chết đói? Hoặc liệu mạng ra khỏi đâ, sống cùng sống chết cùng chết?"
Seol bật cười, định chọn phương án hai. Nhưng cậu chợt hỏi cô một điều khác.

"Công chúa. Người nghĩ chúng ta đã vào đây bao lâu rồi?"

"... Uhm ... Em cũng không chắc."

Khuôn mặt cô lộ vẻ bối rối.

"Em xin lỗi. Sau khi sơ cứu cho anh xong, em buồn ngủ chết đi được".

Terasa nở một nụ cười yếu ớt và lè lưỡi. Ai có thể trách cô ấy chứ? Cô đã trải qua vô vàn khó khăn trước khi được giải thoát.

"Nếu sinh vật đó nôn nóng như thế, có lẽ hắn đã ngừng tìm kiếm chúng ta rồi".

"Hy vọng thế. Nhưng mà, chắc chắn hắn đã nổi cơn thịnh nộ trong lúc em ngủ thiếp đi."

"Chuyện đó dễ hiểu mà" - Seol gật đầu.

Công chúa đưa bản đồ lại cho Seol Jihu. Cầu thang đi lên hoặc xuống đều nằm trong khu nhà tù. Khu vực nghiên cứu nằm ở phía bên trái của khối nhà tù, được kết nối bởi cây cầu dài trên bầu trời..

Tuy nhiên, nơi ẩn náu mà họ đang trốn, không nằm trong mặt bằng này. Theo trưởng làng, nơi này có thể coi là tầng ngầm thứ ba.

'Nghĩ ngợi nhiều cũng vô ích'.

Seol cẩn thận gấp bản đồ đi và mạnh mẽ đứng lên. Teresa Hussey nói đúng; họ phải di chuyển khi còn có thể. Rất may, hai chân của cậu đã hoạt động hoàn hảo trở lại.

Trong tay Seol còn một cục rudium cỡ móng tay, nhưng không đủ dùng cho tình huống này. Cả áo sơ mi và quần của cậu đều đã bị xé ra để băng bó vết thương. Seol nhìn vào bộ giáp và chỉ có thể lắc đầu. Phần bên trái của Giáp Da thuộc đã hoàn toàn biến mất, và phần dưới bên phải của nó cũng ở trong tình trạng bị nghiền nát nặng nề. Thay vì một bộ áo giáp, thứ đó giống như một miếng giẻ rách.

'Tuy nhiên,vẫn còn hơn là không có gì.'

Seol bất lực rên rỉ trước khi đột ngột nhớ ra rằng Teresa Hussey đang trần như nhộng.

"Uhm... Công chúa, cô có mặc tạm cái này không?"
Seol chỉ vào tấm giáp lưới có một lỗ hổng, và cô mỉm cười yếu ớt.

"... Mặc cái này mà không có gì lót thì ngứa ngáy lắm... Nhưng cũng chẳng có lựa chọn nào khác.

Họ nhặt lấy đồ đạc và mặc lên người. Teresa Hussey cười khúc khích.

"Trông tụi mình buồn cười quá ha".

Seol Jihu cũng cười thầm. Một người thì mặc áo giáp lưới phủ lên cơ thể trần truồng, người kia quấn giẻ rách và mặc quần lót. Thật là một cảnh tượng bi hài.

Teresa Hussey nhặt cây thương băng lên. Seol Jihu để mặc cô ấy. Dù cậu là chủ nhân của nó, nhưng tốt hơn hết là để cô ấy cầm vũ khí trong thời điểm hiện tại.

"Trước khi rời đi, chúng ta hãy thỏa thuận trước."

Cô bất ngờ chĩa ngọn giáo vào cổ Seol, khuôn mặt đanh lại.

"Nếu lỡ xui mà... Không, nếu chúng ta gặp phải sự cố, anh muốn em làm gì?"

"...?"

"Em đang nói là, em có thể kết liễu anh trước khi anh bị bắt."

"Không cần."

Seol Jihu trả lời ngay lập tức như thể cậu không cần nghĩ gì cả. Đôi mắt của Teresa Hussey tròn xoe vì sự pha trộn giữa ngạc nhiên và bối rối.

"Anh có biết điều gì sẽ xảy ra khi anh bị bắt không đấy?"

"Dù trời sụp xuống thì vẫn luôn có một lối thoát."

"Nhưng, nếu chết ở đây, anh vẫn có thể quay trở lại Trái đất mà?"

"Tôi không muốn bỏ lại Công chúa".

Heh ~ ~, miệng Teresa Hussey mở rộng hơn một chút, và hai mắt cô mở to như hai con ốc.

"Cái này mới nha~ Anh có thật là người Trái đất không vậy?"

Seol Jihu thầm trả lời với câu 'Tôi không muốn từ bỏ cuộc sống ở bên này một cách nhanh chóng.'

Vì quá tập trung trong luồng suy tưởng, Seol không nhận ra rằng hai má Terasa đang đỏ lên.

Hình như cô ấy lại hiểu sai điều gì đó rồi.

*

Một lúc sau.

Hai người họ quyết định tiến những bước đầu tiên.

Họ từ từ leo lên cầu thang. Teresa đột nhiên mở miệng nói.

"Anh muốn quay lại đó để làm gì? Nếu vòng tròn ma thuật đã bị phá hủy thì chỉ tốn công..."

"Kể cả khi cổng dịch chuyển bị phá hủy, chúng ta cũng nên quay trở lại" - Seol Jihu trả lời cô - "Sẽ có thứ gì đó mà chúng ta dùng được'.

"Ý anh là đồ cứu trợ? Lẽ nào họ không mang những thứ đó về?"

"Không. Trọng lượng càng nhẹ, pháp sư càng đỡ mệt mỏi. Vì vậy họ sẽ bỏ đi tất cả những gì không quan trọng".

"... Nếu thế thì tốt quá..."

Kịch bản tốt nhất là, họ tìm thấy thức ăn và nước uống, trở về nơi ẩn náu thứ hai và sau đó đợi 72 giờ để kích hoạt lại vòng tròn ma thuật chuyển nhượng. Thật không may, tỷ lệ xảy ra điều đó quá thấp - thấp như chuyện trúng xổ số độc đắc vậy.
Seol Jihu liên tục nghiến răng. Cậu phải cố gắng lắm mới kìm nén được những tiếng rên rỉ đang tuôn ra khỏi miệng. Chẳng mấy chốc, họ đã đến cuối cầu thang. Một bức tường gạch đã chặn đường họ.

"Anh biết không, lúc đó em phải vất vả lắm mới mở được thứ này đấy" - Teresa phàn nàn và áp tai vào tường.

Dù đang đánh bạc, Seol vẫn muốn hạn chế rủi ro, vì vậy cậu đã kích hoạt lại Cửu nhãn. Ít nhất thì nó cũng giúp họ chọn đúng thời điểm để bước ra ngoài. Nhưng...

'….Huh?'

Seol tròn mắt ngạc nhiên. Bức tường gạch chỉ toàn một xanh.

'Chúng thực sự đã từ bỏ cuộc săn lùng ư?'

Đúng lúc đó...

"Em không thể nghe thấy gì từ phía bên kia" - Teresa nhấc tai ra khỏi tường và nnói với Seol. Cô rút ra những viên gạch ở phía dưới và trên cùng trước khi đổi vị trí của chúng.

Seol Jihu ngây người nhìn Teresa. Không lâu sau, một tiếng "KỊCH" vang lên.

"Xong rồi! Anh thấy em thông minh chưa! Nhìn xem, em đã ghi nhớ mọi thứ chỉ sau một lần thực hiện!"

Teresa tự hào khoe, rồi sau đó nhìn thẳng vào Seol.

"Chúng ta đi chứ?"

Seol Jihu gật đầu.

Cô nhẹ nhàng đẩy bằng tay, và một phần của bức tường xoay như một cánh cửa quay. Seol nhìn ra bên ngoài qua khe hở hơi mở và nhận ra rằng khắp nơi ngập một màu xanh lá cây. Cậu nghiêng đầu và thoải mái bước ra khỏi cửa.

"Ấy, ơ kìa?"

Teresa hoảng loạn và nhanh chóng đuổi theo cậu.

"Chúng ta phải kiểm tra chuyển động của kẻ thù trước đã".

Cô hạ giọng hết mức có thể và thì thầm với Seol. Nhưng Seol thấy không cần thiết vì mọi nơi anh ta đều được nhuộm màu xanh lá cây. Có vẻ như các Ký sinh trùng đã ngừng tìm kiếm và rút khỏi đây.

 "Nào, quay lại nơi ẩn náo đầu tiên thôi".

"...Từ ... từ từ đã!"

Teresa cố gắng ngăn Seol lại, nhưng cậu vẫn thản nhiên bước đi.

Càng đi xa, cậu càng hoang mang. Ở đây quá yên tĩnh. Chỗ nào cũng toàn  một màu xanh lá cây. Ngay cả Teresa cũng đã hình thành một khuôn mặt bối rối. Seol nhìn chăm chú xung quanh họ trước khi nói với cô.

"Nhân tiện, Người nói rằng đã nghe thấy một tiếng vang lớn bên ngoài ngay trước khi ngủ thiếp đi, đúng không Công chúa?"

"Gì cơ? À, đúng." - Cô nhanh chóng thừa nhận.

"Nơi ẩn náu quá sâu nên em không chắc lắm, nhưng em nghĩ có một trận động đất hoặc một cái gì đó."

"Tiếng ồn có lâu không?"

"Không chắc lắm. Nhưng em nghĩ chỉ một lúc thôi".

Họ đến căn phòng với nơi ẩn náu đầu tiên. Mọi thứ khá lộn xộn, giá sách cũng bị vỡ tan thành hàng triệu mảnh.

Nơi ẩn náu cũng vậy. Không chỉ vòng tròn ma thuật bị phá vỡ, mà cả bệ thờ cũng bị biến thành bột. May mắn thay, họ vẫn phải phát hiện ra một chiếc túi nhỏ bị vứt ở góc phòng.

"Có gì ăn được không?"

Đôi mắt của Teresa lấp lánh, nhưng thật không may, đội cứu hộ đã không đóng gói bất kỳ thực phẩm nào. Các vật phẩm trong túi là bốn lọ thuốc hồi phục, một chai nước, một cuộn dây thừng và một ít dao gă.
"Haizzz" - Cô thất vọng rõ rệt - "Nhưng thôi, còn hơn là không có gì".

Công chúa nhanh chóng lấy ra một bình thuốc hồi phục. Hai người họ sử dụng một chai và cẩn thận bôi chất lỏng lên vết thương. Sau đó, họ uống một chai để chữa lành vết thương bên trong. Bây giờ cơn khát của họ đã được giải tỏa phần nào, tình trạng cơ thể của họ cũng tốt hơn một chút so với trước đây.

"Ah! Sống rooif~~"

Như thể đang cố gắng làm sạch bản thân, Terasa bắt đầu chà xát làn da mình bằng một ít nước. Trong khi đó, Seol Jihu lén về phía hành lang.

'Ở đó cũng vậy à?'

Seol không nhầm, chỗ đó thực sự "xanh". Không chỉ vậy, lối ra mờ nhạt ở phía xa hơn cũng bị nhuộm màu xanh lá cây.

'Sao lại thế nhỉ???'

Nửa tin nửa ngờ, cậu bước ra ngoài phòng. Sự bối rối của Seol  tăng theo cấp số nhân khi cậu tiến gần đến lối ra. '

'Cây cầu đâu rồi/??'
Không chỉ cây cầu, mà cả khối nhà tù ở phía bên kia cũng biến mất. Chỉ còn lại  khoảng trống tối tăm. Mọi thứ đã biến mất theo nghĩa đen.

'C-cái cái quái gì thế này?'
Cậu nhìn xung quanh một cách bàng hoàng trước khi ngẩng đầu lên. Và tròng mắt cậu như bắn ra ngoài. Thứ màu xanh lạnh lẽo trên kia chắc chắn là mặt trăng, và màn đen quanh nó thực sự là bầu trời. Phải, cậu đang nhìn thấy bầu trời đêm qua một cái lỗ khổng lồ.

'Mình đang mơ à?'

Seol Jihu quay lại và nao núng. Cậu thấy Teresa đang đứng đó với khuôn mặt bị sốc. Cô đang đưa mắt nhìn xuống đáy hố. Seol đi theo sau cô, và đôi mắt cậu cũng mở to.

"Đó... đó là...:

"Chính là cơ sở nghiên cứu."

Teresa lẩm bẩm.

Dưới đáy hố là một đống hỗn loạn thuần túy. Mặc dù họ không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng có những mảnh vỡ trông giống như tường và mái nhà.

Khu nhà tù, trại giống, khu vực thí nghiệm, tất cả bọn họ đã bị dìm xuống hố.

Nhìn vào cảnh tượng này, đột nhiên Seol nổi da gà. Cậu nhớ lại một mẩu tin trực tuyến về "hố tử thần" ở Trái đất. Mặt đất ở giữa một thành phố bị cắt và tạo ra một cái hố khổng lồ.  Và đây chính xác là cảnh tượng đó.

"….Công chúa?"

"Đừng hỏi, em cũng không biết."

Teresa Hussey trông cũng bối rối như Seol. Điều gì đã xảy ra trong khi họ bất tỉnh bên trong nơi ẩn náu ở tầng hầm thứ ba?

Người đầu tiên bình tâm lại, chính là Teresa. Cô nhanh chóng ước tính khoảng cách giữa mặt đất và nơi họ đang đứng. Chiều cao khoảng sáu mét.

"Có vẻ như chúng ta đã nhận được những ân sủng của các vị thần."

Teresa nói với giọng phấn khích và vận công. Hào quang hơi xanh bao trùm cả hai tay.
CRACK

Năm ngón tay của cô đâm sâu vào lớp vỏ như thể chúng đang nghiền nát một khối đậu phụ. Seol Jihu giật mình trong giây lát, trước khi nhớ rằng cô là một Người xếp hạng cao.

Công chúa đào hai cái lỗ trên tường, sau đó đâm sâu ngọn giáo vào một điểm ngay bên dưới chúng. Cô đứng trên trục giáo và đẩy mạnh cánh tay vào tường. Sau đó, cô đặt chân lên cái lỗ mới được tạo ra và trèo lên.

Những điểm cô đào ra đã trở thành chỗ đứng; Cánh tay cô di chuyển lên xuống thoăn thoắt, tốc độ leo trèo của cô khá nhanh.

Seol kinh ngạc ngước nhìn Terasa, thầm thán phục kỹ năng leo núi tuyệt vời của cô. Thế rồi, cậu giật mình và ngượng ngùng hạ mắt xuống. Dù cậu đã nhìn thấy mọi thứ, nhưng đứng từ dưới nhìn lên như thế này có vẻ không ổn lắm.

----

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547

Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel


---

Mục lục















Chương 67 - Phần 1

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

7 Comments:

  1. Tuyệt vời !!
    Thanks team nhiều !

    ReplyDelete
  2. Khi main trở về rồi kể lại với Kim Hannah chắc Hannah tức khóc ra máu mất :D

    ReplyDelete
  3. Lâu có chương mới thế nhỉ :v

    ReplyDelete
  4. Lol hôm nay ko có chương mới à :)

    ReplyDelete
  5. Chị Kim Hannah mà biết thì chắc bả điên máu lên luôn 😂😂😂

    ReplyDelete
  6. Thấy Bím hồng đây mà🐧🐧

    ReplyDelete