Khát vọng trở về - Chương 87: Hành trình đau khổ - Phần 3

Trên thực tế, chuyện Seol có thể chịu đựng đến bây giờ cũng là một phép lạ. Hầu hết những người bình thường sẽ sụp đổ trong vòng chưa đầy bốn ngày.

Tuy nhiên, Seol Jihu đã cố gắng trụ được tám ngày, gấp đôi mức trung bình, với một cơ thể bị thương nặng, bị truy đuổi cả ngày lẫn đêm, và tệ hơn nữa là không thể ăn hay uống.

Bất kỳ cơ thể nào cũng có giới hạn.. Ngay cả khi bạn được ban phước với một cơ thể cứng rắn và trau dồi được lượng khí lực dồi dào, thì sớm muộn bạn vẫn phải tiếp thêm năng lượng.

Teresa kéo chàng trai trẻ đang bất động, rồi đặt cậu ta xuống giữa vài tảng đá nhô ra khỏi mặt đất.

"Ở lại đây một chút, được không?"

"..."

"Em sẽ đi tìm thứ gì đó để ăn hoặc uống. Ngay cả khi đó là nhựa cây."

"..."


---


Khi Seol tỉnh táo trở lại, cậu không thấy Công chúa đâu nữa. Chỉ có bình nước và cây thương nằm trên mặt đất, cạnh chỗ cậu nằm.

Cậu ta vẫn nằm như một xác chết một lúc lâu. Thậm chí cậu ước mình có thể bất tỉnh. Nếu nhue thế, ít nhất cậu sẽ không phải chịu đựng cơn đói khát này trong vài phút. Tuy nhiên….

'Mình không thể làm phiền cô ấy thêm nữa'

Những ngày qua, Seol chưa bao giờ phải ở lại một mình. Rõ ràng, Công chúa đã phải lo lắng và quan tâm đến cậu.

'Mình phải đứng lên.'

Để làm như vậy, cậu cần năng lượng. Cậu cần cung cấp cho cơ thể nhiên liệu để hoạt động trở lại.

"Chỉ cần một ngụm nước thôi..."

Chính tại thời điểm này, bình nước lọt vào mắt Seol.

"..."

Seol Jihu rón rén đưa tay ra phía nó.

'Nó không bẩn. Không bẩn.'

Thứ này chỉ đơn giản là nước bị trục xuất khỏi cơ thể con người. Bàn tay run rẩy của Seol bật nắp bình và cậu ngửa cổ ra. Chất lỏng trong bình chảy xuống.

Ực

Ực 

Seol buộc mình phải nuốt hai lần, và gần như ngay lập tức, lông mày cậu nhíu lại dữ dội.

Ọe
Ọe

Khụ

Kèm theo cơn ho nặng nề, Seol bắt đầu nôn mửa. Cậu quỳ bằng cả hai tay và cắm đầu xuống đất. Dù cố gắng đến mấy, cậu cũng không thể quen với mùi hôi thối đặc trưng của nước tiểu người.

"Khụ..."

Khi cơn nôn mửa đi qua, Seol cảm thấy cay đắng muốn khóc. Tuy nhiên, không có giọt nước mắt nào chảy ra.

Thành thật mà nói, Seol đã suy sụp và muôn khóc rất nhiều lần trong suốt hành trình này. Nhưng cậu cố chịu đựng vì không muốn làm Terasa lo lắng. Nhưng bây giờ khi bị bỏ lại một mình, tiếng khóc không thể kiểm soát đã tuôn ra.

"Khốn nạn!"

Seol thường xuyên cảm thấy dằn vặt. Tại sao cậu ta lại tham gia nhiệm vụ này? Tại sao cậu không nghe lời người khác, ở lại và chờ xem ai sống ai chết. Nhưng khi nghĩ của anh đến đó, cậu lại thấy ghét chính mình. Cậu cảm thấy mình là một kẻ thất bại thảm hại.

"Kkeuh..."

Tâm trí cậu thổn thức, nhưng nước mắt cũng không chảy ra. Dường như không còn một giọt nước nào trong cơ thể Seol.

Cậu thở hổn hển và bịt miệng một lúc lâu trước khi nghiến răng. Sau khi nôn mửa xong, tâm trí cậu đã bình tĩnh lại một chút.

'Mình phải chịu đựng.'

Dù muốn gục ngã, nhưng cậu vẫn cố bám vào cây giáo. Khi Teresa Hussey trở lại, Seol muốn cô ấy có thể an tâm.

"..."

Tuy nhiên, dù cậu đợi bao lâu, cô cũng không quay lại.

'Lẽ nào???'

Có phải cậu bị bỏ lại phía sau? Seol lập tức gạt bỏ ý niệm đó đi. Teresa không phải là người như vậy. Mà dẫu Công chúa có làm thế, Seol cũng không thể trách cô.

'Mình phải tỉnh táo''

Seol quyết định đợi thêm một lúc nữa và kích hoạt Cửu Nhãn.

'Huh?''

Ngay khi đó, cậu nhận ra có gì sai sai. Những ngọn núi trước mặt hoàn toàn 'không màu'.

Chính lúc đó.

Xào xạc, xào xạc.

Bất ngờ, Seol nghe thấy tiếng "ai đó" giẫm lên lá khô. Cậu cố gắng đứng dậy, nghĩ rằng đó là Teresa nhưng đột ngột dừng lại. Có nhiều tiếng bước chân.

Seol từ từ quét xung quanh và giật mình đến nỗi suýt cắn vào lưỡi. Những ngọn núi vẫn không màu, nhưng màu vàng đang dần dần tiếp cận cậu từ phía sau.

'Ký sinh trùng ??'

Một lần nữa.

Những thứ này đã theo đuổi cậu ta một lần nữa. Seol không thể hiểu làm thế nào họ có thể phát hiện ra dấu vết của mình, nhưng cậu cảm thấy phẫn nộ.

Cuối cùng, màu vàng càng ngày càng gần hơn và từ từ bước qua những tảng đá. Seol Jihu nắm chặt cây thương băng của mình và cúi người hết mức có thể.

'Tiếp tục đi... Cứ thế đi qua đi'.

Seol sốt sắng cầu nguyện trong lòng, nhưng rồi, tiếng bước chân chấm dứt. Cậu vô thức nín thở. Một sự im lặng nghẹn ngào bất chợt giáng xuống.

"Khịt khịt"

Có âm thanh của thứ gì đó đánh hơi trong không khí, và rồi

"Gâu gâu!!"

Tiếng chó sủa giận dữ vang lên.

BỊCH

BỊCH

BỊCH

Và sau đó, rõ ràng có vài kẻ đang chạy đến. Theo bản năng, Seol đứng lên.

Thật lòng, cậu rất mong muốn những thứ đó chỉ là một con sói hoang.

'Hah.'

Thật không may, những sinh vật trước mặt cậu thực sự là một nhóm Ký sinh trùng. Chúng bao gồm sáu tên hình người giống như Zombie, và bốn con sói bị nhiễm giòi.

'Và công chúa thậm chí không ở đây.

"..."

Seol Jihu ngẩng đầu lên và nhìn lên bầu trời, mặc dù có kẻ thù trước mặt. Cậu cảm thấy tuyệt vọng tột cùng.

'Thế là hết?'

Trong một khoảnh khắc, Seol thực sự muốn buông xuôi. Cậu không nghĩ mình sẽ chiến thắng trước những thứ này. Thay vì lãng phí nhiều năng lượng và chịu đựng cơn đau, sao cậu không bình thản đón nhận nó?

Thế rồi...

[Dù sao, tôi muốn làm mọi thứ trong khả năng của mình để sống sót.]

Chính lúc đó, những lời của ai đó đã xâm nhập vào não anh. Không, đó không phải là ai đó, mà chính cậu đã nói thế.

[Chúng ta cùng về nhà nào.]

Seol nhớ đến Teresa. Ý tưởng buông xuôi lập tức tan biến.

'Sống sót…?'

'…Đúng rồi.'

Đôi môi khô, nứt nẻ của Seol mấp máy.

Ngay từ đầu, chỉ có hai sự lựa chọn - hoặc là chạy trốn hoặc chiến đấu.

Dù cậu có chết ở đây, cậu cũng nên giết bớt vài tên để Teresa dễ dàng trốn thoát. Khi nghĩ đến đó, Seol cảm thấy máu mình sôi lên.

"Khụ!"

Cậu ho khan một tiếng. Mắt cậu ngứa và đau. Cơ bắp cậu rụng rời. Chỉ cần cầm cây thương, cảm giác như cánh tay cậu sẽ rơi ra bất cứ lúc nào. Sức chịu đựng của cậu ta đã chạm đáy từ lâu, cậu không thể chiến đấu một cách đúng nghĩa được nữa.

Bất chấp tất cả những điều đó.

Seol Jihu vẫn chuyển động. Trong vô thức, hai tay cậu đặt lên cán thương. Sau đó, tay phải nắm lấy phần dưới của vũ khí. Cứ như vậy,mũi thương nhắm vào phía trước.

"Nào...'

Kiiiieeehh- !!

Với một tiếng rít lớn, kẻ thù vồ lấy cậu. Và cậu cũng bình thản đẩy mũi thương về phía trước.

XOẸT

Seol tận dung từng gam sức mạnh còn lại và đâm - động tác mà cậu đã luyện tập hàng trăm ngàn lần trong Khu vực trung lập.

Được giải thoát khỏi mọi suy nghĩ và cảm xúc, cậu nhìn chằm chằm vào kẻ thù. Cánh tay vươn ra và mũi thương như móng vuốt phóng tới đối phương.

----

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547

Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel

---

Mục lục














Chương 67 - Phần 1
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

4 Comments:

  1. Thanks nhóm dịch nhiều !!!
    Sau đợt này liệu Seol có lên đc luôn c4 ko nhỉ ?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Như lời gula nói main chưa thuần thục skill thì sao lên đc :)))

      Delete
    2. Thần đéo j như loz. Bà ấy gọi main là con mà lại đéo làm j khi thấy main khổ thế kia?

      Delete