Khát vọng trở về - Chương 85: Ẩn nấp - Phần 1

Waaaah- !!

Chohong kêu lên thảm thiết. Kazuki vội nắm lấy tay cô ấy, nhưng Chohong đã hất văng anh ta ra. Không dừng lại ở đó, cô còn vùng dậy và lao ra ngoài, nhưng rốt cuộc lại đâm sầm vào người khác và ngã ngửa ra phía sau.

UỲNH

PHỊCHH


Cinzia, với điếu thuốc phì phèo trên môi, bối rối nhìn Chohong và những người khác với đôi mắt hơi ngạc nhiên.

Nói cách khác, họ đã trở lại.

"Chuyện quái quỷ gì…."

Cinzia nhanh chóng ngừng lại. Có sáu người tham gia nhóm cứu hộ, và tổng cộng có bảy người đã trở về. Nghĩa là nhóm đã giải cứu được tối thiểu một người.

"Lawrence! Lawrence! Đó là Erica Lawrence!" - Ai đó reo lên

"Richard Hugo cũng ở đó!" - Lại một người khác lên tiếng.

Những người hóng chuyện xung quanh đã phát hiện ra những tù nhân được giải cứu và reo hò phấn khích. Tuy nhiên, sự hào hứng của họ nhanh chóng lắng xuống.

Theo tính toán ban đầu, tỷ lệ thành công của nhiệm vụ này rất thấp. Đáng lẽ khi trở về, cả đội phải mừng rỡ mới đúng. Vậy tại sao bầu không khí của đội cứu hộ lại nặng nề u ám như thế này? Cứ như  một đám người vô hồn vậy. Điều này khiến những người chứng kiến vô cùng ngạc nhiên.

Trong khi đó, đôi mắt của Cinzia hướng về phía khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Ian. Không chỉ hằn lên dấu vết của sự mệt mỏi, nét mặt ông ta giờ bị biến dạng thành một vẻ đau khổ cùng cực. Chỉ sau đó, cô mới nhận ra rằng đội cứu hộ đang thiếu một ai đó.

"Ian! Ian! Iaaaaan!"

Chohong ngồi bệt xuống đất một lúc, rồi như vừa sực tỉnh, cô nhổm dậy vào lao về phía vị Pháp sư.

"Nhanh lên!! Đứng dậy và kích hoạt lại vòng tròn ma thuật đi nào! Đứng dậy!"

Khoảnh khắc cô túm lấy cổ áo ông, Ian gục xuống như một cây chuối. Ông ta đã rút cạn tất cả sức mạnh tinh thần của mình để duy trì vòng tròn ma thuật trong 30 phút vừa qua.

"Thức dậy! Ông dậy ngay cho tôi! Uwaahhhh!"

Chohong kêu lên trong tuyệt vọng. Những người xung quanh bắt đầu lẩm bẩm gì đó và vò đầu bứt tai.

"Thôi nào! Dừng lại ngay, Chohong, cô giết Ian bây giờ!"

Cinzia vội vã đi vào vòng tròn ma thuật và ghì Chohong xuống. Vừa khóa tay Chohong, cô vừa quay sang phía Kazuki.

"Ayase Kazuki, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Cung thủ Nhật Bản ngập ngừng một lúc. Anh ta nổi tiếng vì phong thái lạnh lùng và quyết đoán, nhưng bây giờ, anh ta trông cũng bối rối như mọi người khác ở đây.

"….Đầu tiên..."

Kazuki cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng của mình và nói với giọng trầm thấp.

"Chúng tôi làm được đến mức này, từ đầu đến cuối đều nhờ công lao của chàng trai trẻ đó. Từ đầu đến cuối."

Cinzia ngay lập tức biết "chàng trai trẻ" này là ai.

"Tôi biết điều đó."

"Chúng tôi đã nỗ lực đến phút cuối cùng. Cậu ta và tôi đã ở lại đến hết thời gian quy định và tìm kiếm khắp nơi. Nhờ vậy, chúng tôi đã giải cứu được Richard Hugo và Erica Lawrence, và cũng có thể giải thoát cho Ayase Yui, Ibrahim Ali và Edward Dylan kịp thời."

Ý của Kazuki nghĩa là, những người Trái đất kia, đã được giải cứu bằng cách này hay cách khác.

"Thế còn Teresa Hussey?"

"Công chúa ..." - Kazuki ấp úng và không biết phải nói gì tiếp theo.

"... Seol không thể tìm thấy cô ấy ở đâu và không kịp quay về??"

"Không."

Kazuki lên tiếng ngắt lời Cinzia.

"Có vẻ như Công chúa đang bị giam giữ bởi một Ký sinh trùng cấp cao."

"Một cai ngục, phải không?"

"Đúng vậy. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, cậu ta đã giải cứu được cô ấy. Dù bị phát hiện giữa chừng, nhưng cậu ta đã xoay sở thoát được vòng vây của chúng và đưa Công chúa ra khỏi khối nhà tù."

"Có một Ký sinh trùng cao cấp canh giữ Công chúa? Không, chờ đã. Cậu ta bị phát hiện nhưng vẫn tìm được cách trốn thoát?"

Cinzia chớp mắt. Cô vẫn hơi nghi ngờ nghe tin tức về trận chiến ở Thung lũng Arden, nhưng khi nghe Kazuki nói với giọng nghiêm túc như thế này, cô không thể không tin.

"Vậy thì chuyện gì đã xảy ra? Nếu cậu ta đã trốn thoát, tại sao cậu ta không ở đây?"

Kazuki bất lực lắc đầu: "….Tôi không chắc nữa."

"Gì cơ?"

"Chết tiệt! Tôi thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra. Lúc đó sắp hết thời gian, nhưng cậu ấy đã ở rất gần và tôi chắc chắn rằng cậu ấy sẽ làm được. Chúng tôi thổi bay cây cầu trên trời để ngăn chặn sự truy đuổi của kẻ thù và bắn hạ các sinh vật bay. Và Seol đã bước vào vào nơi ẩn náu một cách an toàn, nhưng ..."

Kazuki đưa tay vò đầu. Trán anh ta ướt đẫm mồ hôi.

"Vậy chuyện gì xảy ra tiếp theo?" - Agnes hỏi.

Kazuki cay đắng trả lời cô.

"Những gì tôi thấy là...  Seol đang vừa chạy vừa bế Công chúa trên tay, thế rồi cậu ta đột nhiên khuỵu xuống".

"Ý anh là, cậu ta bị ngã?"

"Không, không giống như cậu ta bị vấp ngã. Nếu cậu ta vấp phải thứ gì đó, quán tính từ tốc độ chạy của Seol vẫn sẽ đẩy cậu ta đến chỗ chúng tôi. Ah..."

Đôi mắt của Kazuki nheo lại, và anh ta tiếp tục nói với giọng ngập ngừng.

"Ngay trước khi anh ta bước vào, tôi đã nghe thấy một âm thanh tương tự như tiếng súng..."

"Một tiếng súng?"

"Đó là cách mô tả chính xác nhất. Thực sự, ngay cả tôi cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra".

Khi nghe thấy từ 'tiếng súng', Cinzia lén liếc nhìn Agnes.

Tất cả mọi người chìm vào khoảng lặng chết chóc. Chẳng ai nói một lời nào. À không, Chohong vẫn đang gào rú thảm thiết những câu gì đó mà không ai hiểu.

Trong khi đó...
"...."

Agnes lặng lẽ nhắm nghiền mắt.



----

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547

Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel

---

Mục lục









Chương 67 - Phần 1


Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

2 Comments: