Khát vọng trở về - Chương 87: Hành trình đau khổ - Phần 1


Lãnh địa của Công tước Delpinion nằm ngay bên cạnh Vương quốc Haramark. Bản thân phòng thí nghiệm nằm ở rìa phía đông bắc của lãnh thổ Công tước và không xa biên giới của Haramark.

Thật may mắn là Seol Jihu đã đi trốn cùng với Teresa Hussey. Cô ấy có thể không phải là một Cung thủ, nhưng may mắn thay, cô ấy khá thành thạo về địa hình địa phương, nên họ không cần phải lo lắng về chuyện sai hướng.

"Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa."

Cô đề nghị họ đi con đường ngắn nhất đến Thung lũng Arden. Nó nằm ở khu vực biên giới nên rất gần. Quan trọng hơn, đã có Pháo đài Arden án ngữ ở đó. Vì có một công trình mới đang được xây dựng, Pháo đài đã được dự trữ rất nhiều vật tư, và do sự cố lần trước, Hoàng gia đã điều động một lực lượng chiến đấu mạnh mẽ ở đó.

Teresa đề nghị Seol đi theo hướng đó. Theo lời cô, nếu họ đi bộ không ngừng, họ sẽ đến đích vào ngày thứ năm, hoặc muộn nhất là ngày thứ sáu.

*

Ngày đầu tiên của họ không gặp rắc rối gì.

Mặc dù họ chỉ đi ngang qua,  Seol Jihu vẫn tò mò xem các khu vực do Ký sinh trùng kiểm soát trông như thế nào.

Sau khi đi bộ cả ngày, đánh giá của cậu là một "thế giới chết".

Không có một dấu hiệu nào của sự sống. Đất màu tro dưới chân của cậu ta khô nứt nẻ và cứng như đá. Mọi bóng cây ngọn cỏ đều héo úa, vàng vọt.

Teresa cảnh báo cậu ta không được bất cẩn chạm vào bất cứ thứ gì.

Nhưng cô cũng nói thêm rằng tình trạng trong lãnh địa Công tước Delpinion còn tốt hơn nhiều so với những nơi khác. Cô cho biết, tại Đế chế - trung tâm của lãnh địa Ký sinh trùng, mọi thứ còn tệ hại hơn nhiều. Một tiếng thở dài thoát ra khỏi môi cô.

Nghĩ ngợi một hồi, Seol Jihu quyết định tập trung vào việc đi bộ. Cậu ta chỉ đơn giản là muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

*

Bước sang ngày thứ hai.

Có thêm một điều khiến Seol phải lưu tâm. Tại đây, sự thay đổi nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm cực kỳ khắc nghiệt.

Khi buổi tối đến, nhiệt độ giảm xuống như một cái tủ lạnh. Trời buốt giá đến nỗi, họ chỉ hơi hé miệng là hơi nước trắng xóa đã thoát ra goài,

Càng về khuya, môi trường càng lạnh hơn. Lần đầu tiên trong đời, Seol Jihu trải qua hiện tượng mất ngủ được vì lạnh.

Khi còn ở trong quân đội, cậu phải tham gia khóa huấn luyện hoang dã mùa đông diễn ra giữa một sườn núi băng giá. Nhưng ngay cả điều đó cũng không lạnh như thế này.

Không chỉ không khí lạnh ngấm vào cơ thể cậu, mà dường như nó cũng đang gặm nhấm xương và cơ bắp của Seol. Cậu ta thậm chí bị ảo giác khi ngón chân ngón tay bị tê cóng, đến nỗi Seol tưởng rằng chúng đang rụng ra.

Trong buổi bình minh của đêm hôm đó, hai người họ tuyệt vọng quấn lấy nhau mà không biết ai là người bắt đầu trước. Họ không có lựa chọn nào khác. Trước ranh giới giữa sự sống và cái chết, những thứ như liêm sỉ hay danh dự cũng dễ dàng bị ném ra ngoài cửa sổ.

Răng Seol Jihu tưởng như bị văng ra khỏi hàm vì cái lạnh buốt giá, nhưng cậu buộc mình phải nhắm mắt lại và nghỉ ngơi.

Cậu đang sắp phát điên. Điều an ủi duy nhất là hơi ấm mờ nhạt truyền qua làn da áp vào người cậu, cùng cảm giác mềm mại áp vào mặt, quấn quanh cổ và lưng cậu.

*

Ngày thứ ba.

Teresa tiếp tục khuyến khích chàng trai trẻ bằng cách nói rằng họ sép đến nơi, rằng họ chỉ cần thúc đẩy bản thân thêm một chút nữa. Seol Jihu biết rằng cô đã trải qua một thời gian thậm chí còn khó khăn hơn, vì vậy cậu đã cố gắng hết sức để kìm nén sự mệt mỏi của mình.

Thật không may, một sự kiện đáng sợ đã xảy ra vào khoảng giữa trưa. Lần đầu tiên trong cuộc hành trình này, Nine Eyes của Seol hiển thị một màu vàng ở phía chân trời xa. Vì họ vẫn còn trong lãnh thổ của kẻ thù, rất có thể màu sắc sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.

'Chúng ta nên làm gì bây giờ?'

Trong khi Seol ta đứng đó cân nhắc, khu vực màu vàng đột nhiên mở rộng phạm vi. Không, nói là mở rộng cũng không đúng lắm, mà là nó thực sự đang đến gần họ. Chẳng mấy chốc, màu vàng chuyển sang màu cam, rồi biến thành màu đỏ thẫm gần như ngay lập tức. Seol Jihu hoảng hốt và nhanh chóng nắm lấy tay Teresa.

"Công chúa!"

"V- vâng?"

"Chúng ta cần trốn ngay bây giờ."

"Trốn?!"

Teresa tỏ ra khó hiểu, như kiểu "Anh đang nói cái quái gì vậy?"

Nhưng Seol không có thời gian giải thích. Cậu kéo cô đi theo mình và trốn dưới một tảng đá lớn. Công chúa vẫn bối rối, nhưng khuôn mặt cô đờ ra sau khi nghe tiếng ù ù đập cánh. Seol Jihu chỉ lên trên.

"….Ôi thần linh ơi…."

Đôi mắt của Teresa mở to như đèn pha. Những sinh vật kì lạ đang hành quân trên bầu trời, đông như một đàn đàn châu chấu. Dường như chúng đang do thám khu vực này, nên chúng lượn xung quanh một vài lần và nhanh chóng bay về phía tây.

Seol và Terasa không bao giờ nghĩ rằng cuộc hành trình của mình sẽ trôi qua dễ dàng, nhưng những gì họ đang thấy thậm chí còn vượt quá sự tưởng tượng của họ.

"….Mình phạm sai lầm rồi."
Teresa lẩm bẩm trong bàng hoàng.

"Cứ tưởng rằng, khi phòng thí nghiệm biến mất, chúng không còn doanh trai nào quanh đây nên sẽ không tuần tra khu vực biên giới..."

Thế nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại. Quân số của lực lượng tuần tra đã tăng lên rất nhiều.

"Nhưng chúng ta vẫn phải tiếp tục."

Seol Jihu nắm lấy cục rudium treo trên cổ. Nó chỉ còn to bằng cái móng tay, nhưng có còn hơn không.

"Từ đây trở đi, hãy để tôi dẫn đầu".

Cậu cũng quyết định sẽ bật Cửu Nhãn thường xuyên.

Teresa há hốc mồm, lén liếc nhìn Seol.

"Tại sao anh ấy có thể phát hiện ra? Anh ấy thậm chí còn không phải là một cung thủ cơ mà?"

Sự tò mò của cô đã được khơi dậy, nhưng thay vì hỏi, cô chỉ đơn giản gật đầu.

---

Ngày thứ tư.

Nước đã cạn.

Ngay từ đầu, cả hai đều đã bị thương, và bây giờ họ cũng đang ép mình di chuyển. Thế nên, cơ thể của họ yêu cầu được bù nước thường xuyên hơn bình thường.

Lúc đầu, họ uống từng ngụm nhỏ để làm ướt cổ họng và quên đi cơn khát. Nhưng dù họ đã làm vậy, lượng nước trong bình vẫn tụt xuống quá nhanh. Kết quả là họ phải súc miệng rồi nhổ lại nước vào bình cho đỡ rát họng. Khi nước gần hết, họ chỉ dám nhấp nước cho ướt môi.

Dù đã rất cố gắng để tiết kiệm nước, nhưng cuối cùng, bình đã cạn. Bây giờ họ thực sự không còn gì để ăn hay uống.

"..."

Teresa mím môi và nhăn mặt. Thế rồi, cô bảo Seol rằng mình sẽ đi một chút. Không lâu sau, công chúa quay lại và đưa bình nước cho cậu.

Bình nước phát ra âm thanh đặc trưng của làn nước lắc lư bên trong.

"Đây, anh uống tạm đi".

Seol Jihu ngơ ngác: "Người... người vừa sử dụng loại phép thuật nào thế?"

"Anh cũng nên giải quyết vào bình đi. Đừng lãng phí như thế."

"Hở?"

"Đi vệ sinh ý"

"Huh?"

"Đi tè ý. Tè ấy mà".

Seol hoảng hốt vì những lời nói của cô ấy.

"T... tè?"

"…Đừng có nhìn em như thế."

Má của Teresa hơi ửng đỏ, nhưng lời nói của cô vẫn kiên quyết và nghiêm trang.

"Nếu chúng ta muốn tiếp tục sống, hiện tại, chúng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc uống thứ này."

"K... không thể tin được!"

Seol Jihu trố mắt và há hốc mồm. Mặt mũi cậu nhăn như một miếng giẻ.

"Tất nhiên là không tốt. Nhưng mà, nước tiểu là thứ khả dĩ nhất hiện tại. Anh phải uống để sống sót. Vị nó không tệ ắm đâu".

"Công... công chúa! Người từng có kinh nghiệm trong vụ này hả?"

"Đúng."

Teresa thừa nhận, không chút do dự.

"Có lần em đã chạy trốn khỏi Thủ đô. Em đi lang thang khắp sa mạc một mình, và thực sự khát nước, vậy nên... Chà, dù sao em cũng đã sống sót."

"..."

"Đừng nhìn em như thế. Em chỉ uống trong thời điểm đó thôi."

Vừa chết lặng trước quyết tâm sống sót của Terasa, Seol vừa ùng mình.

"Dù sao, em cũng không ép anh phải uống nó. Nhưng mà, đừng lãng phí khi tè ra đất, được chứ? Thay vào đó hãy để em uống..."

Vì cô đã quyết tâm đến mức ấy, Seol không còn lựa chọn nào khác. Có lần, cậu đang định giải quyết thì công chúa xuất hiện và chìa bình nước ra hứng. Cuối cùng, cậu đành xua Terasa đi chỗ khác và tự xử.

Khi dòng nước chảy vào bên trong, hơi ấm của nó truyền qua vỏ bình làm Seol rối bời. Vô số cảm xúc hiện trong đầu cậu: Ghê tởm, chán nản, khiếp sợ và buồn bực.

'Rồi ngày mai sẽ ra sao??'

Mặt trời lên cao trên, nhưng bầu trời vẫn ảm đạm bởi những đám mây xám tro. Seol Jihu thở dài.

'Bao giờ mới đến đích đây?'

----

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547

Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel

---

Mục lục














Chương 67 - Phần 1

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

6 Comments:

  1. công chua đỉnh thật :)))

    ReplyDelete
  2. Nước thánh của công chúa :))))
    Cảm ơn nhóm dịch nhiều !!!

    ReplyDelete
  3. Vcl thằng tác giả làm cái qq j thế

    ReplyDelete
  4. Thằng tác giả làm cái qq j thế

    ReplyDelete
  5. K húp để t húp cho😤😤

    ReplyDelete