"Hả? Cô đang nói chuyện nhảm nhí gì thế?"
"Tôi biết nó nhảm nhí, nhưng làm ơn, nghe tôi nói, được không?"
"Nhưng..."
"Nghe này, tôi hiểu những gì mình nói nghe rất ngu. Nhưng mọi chuyện sẽ xảy ra như thế. Chúng ta sẽ chết hết! Hãy quay trở lại Haramark ngay!"
"Gì? Còn lâu nhé. Tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho chuyến đi này rồi, cô biết mà! Đây lại là lần đầu tiên tôi dẫn đội đi làm nhiệm vụ nữa. Cô có biết tôi đã kỳ vọng đến mức nào không?"
Vẻ mặt kiên quyết của Seol khiến Chohong rối trí. Cô đấm ngực mình thùm thụp như một con King Kong và vò đầu bứt tai.
"Argh Argh! Chết tiệt, tôi sắp phát điên rồi! Ừ có lẽ tôi điên thật, nhưng cậu phải nghe t..."
Chohong khựng lại. Cô có thể thấy lông mày của Seol Jihu đang giật giật. Rõ ràng là cậu ta đang cố cố hết sức để nín cười.
"Cậu…?!"
Cô vội vàng túm tóc mình để xác nhận. Chắc chắn, tóc cô vẫn còn ánh bạc.
"Seol... Jihu…."
Seol nhanh chóng ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
"…Đồ khốn! Tôi giết cậu!"
Chohong cũng điên cuồng đuổi theo cậu ta.
"Ahahahaha !!"
"Đứng lại ngay! Khôn hồn thì đứng lại!"
Trong phút chốc, Chohong đã túm cổ Seol và quật cậu ta xuống đất. Cô trèo lên bụng cậu ta như thể đang cưỡi ngựa.
(note: Tác giả dùng từ nhạy cảm quá!)
(note: Tác giả dùng từ nhạy cảm quá!)
"Nhìn tôi hoảng hốt trông vui lắm đúng không?"
"À thì... Tôi thấy nhẹ nhõm."
Seol Jihu thở hổn hển trước khi quay lại, gửi một nụ cười rạng rỡ tới cô nàng não cơ bắp đang gầm gừ đe dọa mình. Chohong ngập ngừng sau khi nhìn thấy nụ cười tha thiết, hạnh phúc đó.
"Đấy là hình phạt cho cô vì đã bất tỉnh quá lâu. Cô có biết tôi đã lo lắng như thế nào không?"
"À, ừ..."
Đôi mắt Seol nghiêm túc, giọng nói đầy cảm xúc chân thật. Chohong chỉ có thể chớp mắt trước ánh nhìn tha thiết của cậu ta. Cô lén lút đưa mắt đi chỗ khác, trong khi má cô đỏ dần lên.
Tuy nhiên, điều đó chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc quá ngắn. Khuôn mặt Chohong nhanh chóng méo mó và cô hét lên.
Tuy nhiên, điều đó chỉ kéo dài trong một khoảnh khắc quá ngắn. Khuôn mặt Chohong nhanh chóng méo mó và cô hét lên.
"Cậu nghĩ tôi sẽ tha cho cậu vì chuyện đó? Dám đem tôi ra làm trò cười!"
"Úi daaa"
Khụ! Khụ!
Cô thô bạo nắm lấy cổ áo của Seol và bắt đầu lắc cậu ta như một con búp bê giẻ rách.
"Thôi mà! Làm ơn dừng lại"
"Khôn hồn thì im mồm, nghe không?!"
"... Cứu tôi với !!"
"Dám đem tôi ra làm trò đùa! Chết này!"
Tất nhiên là cuộc hỗn loạn này sẽ đánh thức những người đang ngủ dậy.
".... Cái gì mà ồn ào thế?"
Mikhail đã tỉnh giấc, đang dụi mắt và lồm cồm bò dậy khỏi túi ngủ. Veronika đã thức dậy trước anh, và lén lún nhìn trộm bên ngoài lều. Dù đang ngái ngủ, đôi mắt cô vẫn lấp lánh nhìn về phía Seol và Chohong.
"Bớ người ta! Tôi sắp chết rồi!"
"Phải ha, sao lúc đó cậu không chết cùng tôi nhỉ? Mà thôi, chờ một chút, tôi sẽ giết cậu ngay bây giờ!"
"Huh? Không phải đó là giọng của Chohong sao?" - Mikhail nhìn ra bên ngoài và kinh ngạc thốt lên. Anh chỉ có thể nhìn thấy Chohong từ phía sau, nhưng... ừm, anh cũng có thể thấy cô cưỡi trên bụng Seol Jihu, cơ thể lắc lư qua lại và họ hét cái gì mà "sắp chết".
'Wow... Quất ngay ngoài trời luôn! Quá ngầu!'
'Nhìn kìa! Nhìn cặp mông cô ấy nảy lên nảy xuống kìa'
'Nhìn kìa! Nhìn cặp mông cô ấy nảy lên nảy xuống kìa'
Mikhail nhìn chằm chằm vào Seol Jihu với ánh mắt ghen tị. Anh ta nuốt nước bọt và liếc nhìn Veronika.
Nữ cung thủ đã thấy ánh mắt Mikhail, cô vênh mặt lên và quay đi. Tuy nhiên, nhìn khóe môi cô cong lên, đủ biết cảm xúc của cô đã được đánh thức khá nhiều trước cảnh tượng kia.
Nữ cung thủ đã thấy ánh mắt Mikhail, cô vênh mặt lên và quay đi. Tuy nhiên, nhìn khóe môi cô cong lên, đủ biết cảm xúc của cô đã được đánh thức khá nhiều trước cảnh tượng kia.
Và một lát sau, những tiếng càu nhàu phát ra từ một cái lều nào đó. Rồi một lát sau nữa, một dòng chảy tuôn ra từ đâu đó, trở thành một sự hòa hợp vang lên từ nền đất.
Và rồi, chính xác như một tia sét đánh vào giữa đêm.
Maria đang ở một mình trong lều của mình và cô ấy đã bị sốc đến mức khó có thể quay lại giấc ngủ. Thậm chí chỉ cần nhắm mắt lại, cô cũng cảm thấy một vài hình ảnh nhảy múa trước mắt.
Cuối cùng, cô vùi mình vào chiếc túi ngủ với khuôn mặt chán nản và bịt tai.
"Con bà nó chứ..."
---
---
Maria thậm chí không thèm nói gì và đi thẳng đến ngôi đền của mình. Dù chỉ phải chịu một số phản ứng bất lợi là nhỏ, một Lễ cúng tế vẫn cứ là Lễ cúng tế. Maria nói rằng cô ấy cần phải cầu nguyện và hồi phục trong một ngôi đền mà vị thần trú ngụ để ngăn những tổn thất tiềm tàng.
Mặt khác, Mikhail và Veronika trông như thể họ không muốn chia tay như thế. Lí do khá rõ ràng: Khả năng, phán đoán và sức chiến đấu của Seol trong nhiệm vụ vừa qua đã để lại ấn tượng sâu sắc với họ.
Khó có thể tưởng tượng nổi, rằng cậu ấy sẽ phát triển đến mức nào trong tương lai, nhất là khi Seol mới ở cấp 2. Sẽ thật phí phạm nếu không kết thân với cậu ta ngay từ bây giờ.
Sau khi tính toán, Mikhail đã đề nghị Seol đi uống một vài lu. Theo Mikhail, anh ấy sẽ trả tiền cho đồ uống, như lời cảm ơn Seol đã cứu mạng anh ấy và Veronika.
Seol Jihu cũng tính toán một lúc và quyết định đồng ý. Dù họ không thực sự đạt yêu cầu của Seol, nhưng dù sao, khả năng của họ cũng sẽ gia tăng đáng kể sau khi đạt Cấp độ 4. Việc thân thiện với họ cũng không phải là một ý tưởng tồi.
Quan trọng nhất là Chohong đã hào hứng tỏ ý muốn đi, nên Seol đành chiều theo ý cô.
Vào ngày hôm đó, Seol Jihu đã ăn, uống, và tận hưởng hết mình cho đến khi cậu say bí tỉ. Lúc cùng Chohong trở lại văn phòng, cậu còn hát rất to. Sau khi đi tắm, cậu nằm ngửa trên giường và tận hưởng cảm giác. Sau vài ngày ngủ trên mặt đất cứng, chiếc giường khiêm tốn này đột nhiên trở thành nơi nghỉ ngơi mềm mại và thoải mái nhất trên toàn thế giới.
'Thật tuyệt.'
Seol thực sự thích những người sống xung quanh mình. Cậu không còn cô đơn nữa. Bây giờ Seol đang tận hưởng cuộc sống ở Haramark.
Một nụ cười toe toét hiện lên trên khuôn mặt Seol. Thậm chí nét mặt hạnh phúc của cậu vẫn còn nguyên sau khi trôi vào giấc ngủ.
*
Mãi đến sáng hôm sau, Seol mới nhận ra rằng Dylan và Hugo không ở trong văn phòng.
Cậu biết hai người đó đang đi làm nhiệm vụ, và đó là nhiệm vụ do đích thân Cinzia gửi gắm, nên đó không thể là kiểu nhiệm vụ có thể kết thúc sau một hoặc hai ngày.
Vì Ian cũng bị cuốn theo, nên Seol Jihu đoán rằng, rất có thể hoàng gia cũng có liên quan đến vấn đề này..
'Khoan đã.'
Điều đó nghĩa là, chỉ có cậu và Chohong sống trong tòa nhà này sao? Chẳng phải nó giống như một cặp vợ chồng sống cùng nhau sao?
'Ohh, yeah. Rốt cuộc cậu cũng dậy rồi?'
Chính tại thời điểm này, Seol nghe thấy giọng nói quen thuộc của Chohong. Cô đã hoàn thành bài tập thể dục buổi sáng và bước ra từ phòng tắm, trong khi lắc mái tóc ướt của mình.
'Wow'
Dù anh có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa, cậu cũng không thể ngăn sự phấn khích của mình lại.
Cặp đùi săn chắc của Chohong nổi những đường cong sau chiếc quần short 'Dolfin'. Cơ mông săn chắc, khỏe mạnh của cô ấy kết nối với cặp đùi đó. Và các đường cong uốn lượn tuyệt đẹp giống như một chiếc bình gốm trắng tinh. Giữa chiếc eo săn sắc là rãnh bụng hấp dẫn thu hút sự chú ý của mọi người. Và sau đó, khi cô mặc chiếc áo thun ba lỗ, bộ ngực săn chắc của cô vươn cao như tự hào tuyên bố rằng mình đã lớn hơn một chút.
Thấy Seol nhìn chằm chằm vào mình quá lâu, Chohong đã ngừng uống nước và ném cho cậu ta một ánh mắt kỳ lạ.
"Này, cái mặt cậu đang bị sao thế?"
----
Tham gia nhóm trên Facbook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương Khát vọng trở về:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Ngon :))
ReplyDeleteTiếp đi ad ơiiiiii
ReplyDelete