Khát vọng trở về - Chương 95: Ngày về của đứa con khốn nạn - Phần 2

Người đầu tiên lên tiếng là Seol Jinhee.

"Cái quái gì thế này? Tại sao thằng khốn này lại ở đây?"

Giọng cô khàn đặc vì bất ngờ và bối rối. Ngay cả Seol Jihu cũng vậy. 


Trước mặt Seol là cha, mẹ, anh trai, em gái của cậu, và cả Yoo Seonhwa lẫn Yoo Seunghae cũng ở đó.

Sáu người dường như vừa ăn tối xong. Thấy kẻ không mời mà đến này, họ đứng lặng im nhìn Seol trong sự bàng hoàng. Thế rồi, một người đàn ông trung niên khẽ mở miệng.

"Mày..."

Nhưng điều đó chỉ kéo dài một lúc. Khuôn mặt ông nhanh chóng méo mó, và ông lập tức ngậm miệng lại.
 

THÌNH THỊCH

THÌNH THỊCH


Ông lặng lẽ bước lên cầu thang, bỏ qua Seol và tiến đến cạnh cửa nhà. Ông cố tình ngó lơ cái giỏ và bấm mật khẩu khóa cửa.

"Con trai?"

Khi Seol đang đứng như trời trồng, một giọng nói ấm áp chảy vào tai cậu. Mẹ Seol đang ngước nhìn cậu bằng ánh mắt thương cảm.


"Mẹ... con..."


"Ôi, con tôi... Con trai tôi đã về rồi".
Bà lảo đảo bước lên cầu thang và định nắm lấy tay Seol thì cha cậu mở cửa và hét lên.

"Bà đang làm gì đấy!? Vào nhà!"

Mẹ Seol giật mình, nước da bà tái nhợt.

"Ông sao thế? Con nó về kìa."


"Bà bị điên à? Tại sao lại nói chuyện với thằng khốn đó!"

Cha cậu hùng hổ đi ra ngoài và hét lên. Mẹ Seol hoảng hốt ngăn ông lại.

"Bình tĩnh nào ông ơi. Nó về thăm chúng ta mà!"

"Thăm? Thăm cái quái gì. Nó lại tìm cách moi tiền của chúng ta thì có".

"Ông à, ông có thể ngừng nói xấu con mình được không? Bao nhiêu lâu rồi nó mới về đây, sao ông vô tình thế?"


"Hà!" - Cha cậu nhổ một bãi nước bọt rồi gằn giọng.

"Đầu óc bà có vấn đề thật rồi. Đã bao nhiêu lần bà bị nó lừa rồi? Bà vẫn không nhận ra dã tâm của nó sao? Tên khốn này không phải là một con người. Nó chỉ là một thứ cặn bã rác rưởi. Nó còn tệ hơn cả lũ chó hoang ngoài kia kìa!"
Bầu không khí nhanh chóng thay đổi cho tồi tệ hơn. Hoảng sợ trước những tiếng cái vã đang bay qua bay lại, Yoo SeungHae đã trốn đằng sau chị gái mình, trong khi Seol Jinhee nhìn Seol với vẻ khinh bỉ.

Mọi người đều có những phản ứng khác nhau, nhưng có một điều Seol Jihu có thể chắc chắn là họ đang muốn nói: "Tại sao cậu lại đến đây?"

'Đây là lý do tại sao mình không muốn về nhà...'

Đối mặt với sự khinh ghét của mọi người, Seol Jihu đau đớn nhắm mắt lại. Bố và mẹ cậu vẫn đang cãi nhau.

"Thằng bé nói là nó đã bỏ cờ bạc và hiện đang làm việc chăm chỉ. Ông quên rồi sao?"

"Bà bị điên hay sao mà tin nó? À ~ Lệnh cấm sòng bài hả?? Bà nghĩ Seorak Land là sòng bạc duy nhất ở Hàn Quốc à? Còn vô số sòng bài khác nhé. Tôi có cần đọc tên từng sòng bài cho bà không?"

"Đủ rồi, ông im đi. Thằng bé đã trả lại hết những gì nó vay mượn. Nó còn mang quà đến đây vì biết hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng ta. Ít nhất chúng ta nên nghe nó nói."

"Trả lại những gì nó vay mượn? Ồ, tiền ấy hả. Được được..."

UỲNH

Cánh cửa mở tung. Những tiếng bước chân vang lên, và một cái gì đó đập vào mặt Seol Jihu.

Bộp!

Seol Jihu mở mắt ra, chỉ thấy một phong bì rơi xuống và những tờ tiền rơi vương vãi trên mặt đất.

"Cầm lấy đi, thằng khốn"

Cha Seol hét lên và chỉ vào mặt cậu.

"Mày nghĩ, mày chỉ cần vứt cho tao một đống tiền là xí xóa được hết mọi chuyện? Mày nghĩ tiền có thể xoa dịu được nỗi đau của thằng cha con mẹ mày trong suốt chừng ấy năm?"

"C...Cha..."

"Câm miệng! Đừng có gọi tao là cha. Tao không có một thằng con khốn nạn như mày".

Tiếng gầm sấm sét của ông làm mẹ Seol nao núng. 


Seol Jihu cố gắng mở miệng
"Cha, con xin lỗi, con đã...."

"Tao bảo mày câm mồm!"

Cha Seol hét lên như thể ông không muốn nghe một điều gì nữa. Sự tức giận của ông dường như vẫn đang tăng lên, và  hơi thở của ông ấy ngày càng khó nhọc hơn.
"Mày. Tao đã dặn mày rồi, mày nhớ không? Đừng bao giờ làm cha mẹ mày phải đau lòng!"

Những tiếng gầm gừ của ông khiến Seol Jihu ngậm miệng.

"Mày... Mày không biết xấu hổ là gì cả. Mày nghĩ tiền bạc quý giá lắm hả? Mày nghĩ chỉ cần ném một cục tiền vào nhà, và tao sẽ giơ tay ra ôm lấy mày? Hả!?"

"Cha…."

"Tao bảo mày câm mồm!. Mày dám gọi câu nữa, tao sẽ sống mái với mày!"

"Ông à!"

"Bây giờ thì cút ra! Tao không muốn nhìn thấy cái mặt mày!"

THÌNH THỊCH


Sau một tiếng quát lớn, cha Seol Jihu quay lại và bước chân vào nhà. Mẹ cậu đuổi theo ông, cố nài nỉ gì đó. Chẳng mấy chốc, tiếng cãi vã vang lên một lần nữa và Seol Jihu cắn môi vì cảm giác tội lỗi trào dâng lên.

"Đáng ra hôm nay họ phải được vui vẻ. Đáng ra mình không nên đến đây..."



Một sự im lặng nặng nề giáng xuống. Seol Wooseok, người đang đứng cách đó một khoảng xa, gãi gãi đầu. Nhìn em trai đang đứng đó như tượng đá, anh mở miệng.

"Em vừa đi làm về?"

"…Huh? Ồ, vâng vâng".

Seol Jihu giật mình và gật đầu như một cái máy. Cậu bàng hoàng khi thấy giọng Seol Wooseok  dường như đã trở nên dịu dàng hơn.

"Em đến hơi trễ. Mọi người vừa đến quán em yêu thích". 


"Pyeongyang ạ?"

 "Ừ. Em thích nhất là món Naengmyeon (mì lạnh) của họ mà."

"Cũng may đấy. Nếu em đến sớm hơn, có lẽ mọi người không thể nuốt nổi bất cứ thứ gì."

"Có lẽ vậy." - Seol Wooseok cười cay đắng.

Seol Jihu nuốt nước bọt. Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cậu nói chuyện với anh trai mình? Cậu không biết phải tiếp tục câu chuyện ra sao.


Seol Wooseok liếc nhìn cái giỏ trước cửa và mở miệng.

"Hôm nay em có bận không? Đừng nói là em định bỏ nó ở đây rồi lẩn đi nhé".

"Không, em đã đứng đây chờ mọi người về..."

"Thế thì, vào nhà đi." - Seol Wooseok giơ chiếc túi nhựa màu đen trên tay - "Ăn chút đồ tráng miệng đã. Kem ngon lắm."

Seol Jihu chớp mắt liên tục. Trong một khoảnh khắc, cậu nghi ngờ đôi tai của chính mình.

"Em... em có thể sao?"

"Em muốn về thăm nhà mà, phải không?"


Ngay lúc đó, một giọng nói sắc bén cắt ngang cuộc nói chuyện.


"Chúa ơi, đừng nói nhảm nữa đi" -  Seol Jinhee bước lại gần với một nụ cười nhếch mép trên khuôn mặt - "Tên khốn này định đi đâu cơ?"

"Jinhee..."

"Tránh xa tôi ra. Này, Oppa, anh vừa nói ngớ ngẩn gì thế?"


Cô đưa tay lên và ẩy Seol Jihu ra. Trong thực tế, hành động đó gần như một cú đâm khiến trái tim Seol run lên vì xót xa.
"Còn anh nữa, đồ khốn. Anh dám thò mặt về đây sao? Đáng ra anh phải biến đi mãi mãi để mọi người được sống yên ổn. Đó là điều tối thiểu anh có thể làm cho những người đã từng là gia đình của anh. Hiểu không?"
Seol Jihu nao núng lùi lại.

"Nếu anh đã trả hết nợ, xin hãy biến mất khỏi cuộc sống của chúng tôi. Anh nhìn xem, chỉ vì anh mà bầu không khí vui vẻ của lễ kỷ niệm bị phá hỏng bét. Nhà đang yên ổn, anh về làm gì?"

Seol Jihu không thể cãi lại một câu nào. Cậu vẫn có thể nghe thấy bố mẹ mình cãi nhau trong nhà.

"Anh. Hiểu. Chưa? Đừng bao giờ quay lại và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi một lần nữa. Được chứ? Làm ơn đi?"

THỤP

Seol Jinhee bất ngờ đấm thẳng vào bụng cậu, khiến Seol giật mình. Nếu không phải vì đã tập luyện suốt thời gian qua, có lẽ cậu đã bị ngã ngửa trong đau đớn.

"Seol Jinhee!"

Seol Wooseok xen vào định can thiệp. Tuy nhiên, Seol Jihu giơ tay và ngăn anh lại.

"Đừng"

Cậu đưa tay xoa xoa bụng và mỉm cười.

"Hôm nay em sẽ về."

"Không chỉ cho hôm nay, mà là mãi mãi. Làm ơn giùm tôi cái."

Bỏ lại tiếng càu nhàu của Seol Jinhee, Seol Jihu lảo đảo đi về phía cầu thang. Cậu ta cảm thấy anh trai và em gái của mình sắp cãi nhau đến nơi, vì vậy Seol nghĩ rằng cậu nên về cho khuất mắt mọi người.

Nhưng ngay khi Seol chuẩn bị bước xuống cầu thang, mắt cậu chạm mắt Yoo Seonhwa. Cô dường như không biết phải làm gì, nhưng rõ ràng cô đang nhìn Seol với cảm giác xót xa và cảm thông.

Không thể chịu đựng được cảm giác nhục nhã, Seol Jihu nhanh chóng tăng tốc. Chính lúc đó.

"Từ từ đã!"

Seol quay lại khi nghe giọng Seol Jinhee.

"Mang rác của anh về đi."

Véo- Cái giỏ bay về phía Seol.

Choang! 


Sau khi va vào góc cầu thang bê tông, chai rượu vỡ tan. Chất lỏng chảy ra từ cái chai vỡ làm ướt bức thư Seol Jihu cố gắng viết, và những cánh hoa nhảy múa trong không khí trước khi vương vãi khắp nơi.
 

"Seol Jinhee!"

"Sao? Anh ý kiến gì!?"

"Em quá quắt lắm rồi đấy!"

"Anh mới là kẻ..."


Đúng như Seol đoán, anh trai và em gái cậu cuối cùng đã cãi nhau inh ỏi. Seol Jihu ngây người nhìn chằm chằm vào đống hỗn độn trước mặt.

Cậu chậm rãi nhặt những cánh hoa và những mảnh thủy tinh vỡ. Rồi anh nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang lao xuống cầu thang. Người này ngồi xổm xuống đối diện cậu ta.
 

"Đừng nhặt kính vỡ. Nguy hiểm."

Ssk, ssk- 


Cô vừa nói vừa quét kính vỡ. Người phụ nữ trẻ với mái tóc dài và bồng bềnh này là Yoo Seonhwa.

"... Seonhwa."

"Chờ chút. Tôi sẽ mang máy hút bụi ra."


"Seonhwa...."

Tay Yoo Seonhwa tạm dừng. Cô ngẩng đầu lên. 


Seol đang cầm một mảnh thủy tinh vỡ tay. Cậu siết chặt nắm tay và máu chảy xuống đất. Một chất lỏng màu đỏ thẫm bắt đầu lan ra, và Yoo Seonhwa nhảy dựng lên vì ngạc nhiên khi thấy Seol run rẩy nói.

"Vào nhà đi. Tôi sẽ dọn sạch chỗ này."

Seol Jihu lẩm bẩm lặng lẽ.

"Anh... Tay anh chảy máu kìa!"

"Không sao. Cô có thể quay lại được rồi".

"Nhưng…."

"Xin vui lòng, quay trở lại. Làm ơn."

Giọng nói điềm tĩnh của Seol Jihu chỉ khiến Yoo Seonhwa bối rối nhìn cậu bằng ánh mắt đau khổ.

Seol nghiến răng. Chẳng mấy chốc, sau khi nhặt tất cả những cánh hoa và mảnh thủy tinh vỡ lên khỏi mặt đất, Seol Jihu lảo đảo bước đi như người say rượu.

Trong suốt thời gian đó, đầu cậu vẫn cúi gằm xuống.

*

Thời gian trôi qua và bóng tối buông xuống trên đường phố. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, , Kim Hannah đứng dựa vào xe của mình
 và nhìn lên bầu trời đêm. Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cô quay đầu sang. Nhìn thấy một thanh niên bước tới với một cái giỏ trong tay, cô mỉm cười rạng rỡ.

Cô đợi cho đến khi anh lại gần hơn trước khi mở miệng.

"Nếu cậu cứ nhìn chằm chằm xuống đất như thế, có ngày cậu sẽ bị xe tông đấy".


Seol dừng lại. Kim Hannah có thể nghe thấy cậu thở dài.

"Cô đang chờ đợi tôi?"

Đáng ngạc nhiên, giọng nói của Seol khá bình tĩnh.

"Tôi phải kiểm tra chứ, nhỡ cậu chạy đi chỗ khác thì sao?"

"Hô hô. Cô là thám tử hay kẻ biến thái thích bám đuôi?"

"Kẻ bám đuôi ư? Tôi thích từ này hơn, người bảo vệ" - Kim Hannah nói với một nụ cười uể oải - "Cảm giác thế nào?"


"Cô nhìn tôi là biết".
"Tôi thấy rồi. Nhưng cậu có hối hận không?"
Seol Jihu chưa trả lời ngay lập tức. Kim Hannah kiên nhẫn chờ đợi. 

Cậu nhớ lại lời chửi mắng của cha. 

[Mày nghĩ tiền bạc quý giá lắm hả? Mày nghĩ chỉ cần ném một cục tiền vào nhà, và tao sẽ giơ tay ra ôm lấy mày?]

Nếu hôm nay Seol chỉ gửi email và nhờ người đưa quà đến, ông sẽ còn tức giận đến mức nào nữa? Thật may mắn vì cậu đã nghe lời Kim Hannah.

Sau khoảng năm phút im lặng, cuối cùng cậu cũng mở miệng.

"Cô có biết tôi đã sống như thế nào không? Khốn nạn".

"Trong quá khứ." - Kim Hannah gật đầu.

"Tôi đã làm rất nhiều điều sai trái, chỉ một hoặc hai lời xin lỗi không thể bù đắp được. Tôi đáng phải hứng chịu mọi thứ như hôm nay".


"Phải, cả hai ta đều biết điều đó"

"... Đúng vậy" - Seol thở dài.


Sau đó…

"Tôi biết tôi xứng đáng với những gì ngày hôm nay." 


Giọng cậu bắt đầu run rẩy.

"Tôi biết tôi là người có lỗi."

Đôi vai cậu run lên.

"Tôi biết tất cả những thứ đó."

Sau khi nghe Seol nói một lúc, Kim Hannah từ từ bước về phía trước. Cô nhìn thẳng vào mắt Seol.

Nhìn thấy những giọt nước mắt chảy xuống gò má cậu, cô mỉm cười.

"Tốt rồi."

Kim Hannah ôm lấy Seol Jihu đang im lặng khóc và vỗ lưng.

"Cậu đã làm rất tốt, Jihu."


------


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel

Donate cho Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình ra nhanh và đều hơn!

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

6 Comments:

  1. Cảm ơn nhóm dịch nhiều !!

    ReplyDelete
  2. Dù gì cũng là gia đình mà. Bùn quá. Liệu trên đời này có những thứ mà người thân nhất của mình dù chết....cũng không thể tha thứ :(

    ReplyDelete
  3. Đọc xong cảm thấy thương xót quá :_(

    ReplyDelete