Khát vọng trở về - Chương 90: Tái ngộ trong ngôi mộ - Phần 3

Đôi mắt cô nheo lại. Seol cũng tập trung các giác quan để nghe ngóng xung quanh.

Có tiếng gì đó vang lên.

"Không phải là tiếng của Ký sinh trùng".

Seol giơ cây thương lên thủ thế, nhưng sau đó, cậu đứng sững lại.

Róc rách

Róc rách.

Cả hai nhìn nhau kinh ngạc. Khoảnh khắc này, có lẽ không cần nói thêm lời nào nữa.
Như thể đã hẹn với nhau từ trước, Công chúa và Seol ba chân bốn cẳng chạy một mạch theo hướng dòng nước đang chảy.

Một lát sau, họ phát hiện ra một hồ nước ở cửa Rừng Khước từ. Hồ nước được tạo ra từ một dòng suối nhỏ chảy từ trên núi xuống, bề mặt của nó lấp lánh như một tấm gương dưới ánh sáng mặt trời. Làn nước rất tinh khiết và trong lành đến mức họ thực sự có thể nhìn thấy đáy hồ.

Tuy nhiên, cả hai không bận tâm dừng lại một giây để chiêm ngưỡng cảnh đẹp. Ngay khi nhìn thấy nơi này, cả Công chúa lẫn Seol cắm thẳng đầu xuống hồ

Ực

Ực

Phì phò! Phì phò!

Hai người vừa thở dốc và uống điên cuồng.

'Ngon bá cháy!!' - Seol vừa nuốt một ngụm nước vừa rên lên.

Nước hồ quá tinh khiết và tươi mát đến run rẩy. Chà, nó thậm chí còn có vị ngọt. Cảm giác cơn khát lâu ngày bị dập tắt bởi dòng nước mát là sự sung sướng thần thánh mà không từ ngữ nào có thể diễn tả được.

"Puh-haaaa"

Teresa cuối cùng cũng ngẩng đầu và phá lên cười sảng khoái. Trong lúc đó, Seol Jihu vẫn đang chúc đầu xuống hồ để uống. Không, cậu đang ngâm hẳn đầu xuống để nước chảy tràn vào tai, vào mũi, vào mắt mình. Đến khi không nhịn thở thêm được nữa, cậu mới ngẩng đầu lên trong và cười ngượng ngùng.

Đến tận lúc này Seol mới biết rằng nước có thể ngon ngọt đến thế. Cậu thật sự hạnh phúc. Hạnh phúc khủng khiếp, hạnh phúc điên cuồng, hạnh phúc ngập tràn... ừm, có lẽ cậu ấy có thể chết vì hạnh phúc. À, là cậu chợt nghĩ vậy thôi, chứ bây giờ làm sao mà chết được!

Hai người họ đã uống một lúc lâu. Cơ thể khô ráp của họ, sau một thời gian dài kiệt quệ, đã được bổ sung lượng nước cần thiết. Hai người nhìn nhau, "Khà à à" một tiếng đầy hân hoan.

Nhưng sau đó, Teresa khẩn trương đứng dậy như thể uống đơn giản là không đủ với cô.

Tụt, tụt

Cởi, cởi.

Công chúa ném chiếc áo choàng và tấm giáp lưới xuống đất, rồi...

Ùm!

Cô tung mình nhảy thẳng xuống nước.

"Ah, aaaaah ~ waaooo ~ !"

Toàn bộ cơ thể cô run rẩy, và cô liên tục rên rỉ.

"Anh có biết em thèm tắm đến mức nào không?"

Cô thậm chí còn chảy nước mắt khi nói câu đó. Thấy vậy, Seol Jihu cũng không thể nhịn được nữa. Theo bản năng của mình, cậu cũng cởi bỏ chiếc áo choàng và quần lót rách nát để lặn xuống hồ.

"Ui... ui!Ehhuh-uhh !!"

Toàn bộ cơ thể của Seol Jihu run lên. Bây giờ cậu ta đã hiểu tại sao Teresa làm như vậy.

Chuyện gì xảy ra khi làn nước mát chạm vào cơ thể bẩn thỉu và ướt đẫm mồ hôi? Chỉ có một từ thôi: Cảm giác như được tái sinh. Mỗi khi cảm thấy dòng nước trong lành mát lạnh chảy qua da thịt, cơn ớn lạnh tuyệt vời này lại lướt qua toàn bộ cơ thể Seol, và cậu chỉ muốn khóc thét trong sung sướng mà không cần quan tâm đến thế giới.

Seol trầm mình xuống hồ và bắt đầu gột rửa cơ thể mình. Chà xát, chà xát! Những vết máu khô, những mảng mủ, những bụi bẩn và mồ hôi bong ra khỏi làn da. Seol cảm thấy thương hại cho đàn tôm cá sống trong hồ, nhưng cậu vẫn không ngừng tự làm sạch mình.

"Aaaaaah ~ ~ 'Phê quá"

Teresa ngân nga trong niềm vui thuần túy. Ánh mắt họ gặp nhau, và đồng thời, những tiếng cười hạnh phúc vang lên.

"Sống sót thật là tuyệt, phải không?"

Teresa hỏi Seol với nụ cười toe toét trên môi. Seol Jihu gật đầu, nhưng rồi, ánh mắt cậu dừng lại. Công chúa dường như đang tỏa sáng giữa những tia nắng mặt trời ấm áp.

Có phải là vì tất cả bụi bẩn đã được loại bỏ khỏi cơ thể cô? Hay là vì làn da cô đã lấy lại được độ ẩm cần thiết? Giờ đây, thân thể thể khỏa thân của công chúa hiện ra trước mắt Seol, đẹp đến kinh ngạc. Làn da cô ướt đẫm, phản chiếu những tia nắng mặt trời và phát ra ánh sáng thanh tao như trái đào mềm mại này. Cổ và vai cô cong một cách duyên dáng như một bông lan hoang dã, và ngay dưới chúng, một cặp núi đôi trắng bóc đang tự hào khoe khoang sự nảy nở tràn đầy sức sống. Còn bên dưới nữa thì...

[Để tôi kể cậu nghe! Trước hết, ngực của cô ấy là cúp D, và vòng eo của cô ấy giống như...]

Đột nhiên, Seol Jihu nhớ lại những lời của Ian. Cậu nhanh chóng đảo mắt đi chỗ khác, đồng thời khép vội chân lại. Thậm chí cậu còn lẩm nhẩm hát Quốc ca để có thể quên đi thực tại trước mắt.

"Mm?"

Thấy cậu ta hoảng loạn và bối rối, Teresa dần nhận ra chuyện gì đang diễn ra ở đây. Một nụ cười sảng khoái hiện lên trên môi cô.

"Anh ngại ngùng gì nữa? Chúng ta đã thấy khá nhiều thứ của nhau, phải không?"

Công chúa nói hoàn toàn đúng. Bây giờ họ đã quen với việc khỏa thân trước mặt nhau. Thậm chí suốt mấy đêm, họ đã ôm nhau thật chặt để ngủ thiếp đi.

"N-Nhưng, đó là, và đây là... Hoàn cảnh lúc đó và bây giờ không giống nhau! Khi đó khác, bây giờ khác rồi, thưa Công chúa!"

Seol Jihu lắp bắp, mắt vẫn cố nhìn đi chỗ khác. Teresa nhìn anh chằm chằm một chút, nhưng rồi, khóe môi cô nhếch lên. Những ngày trước tinh thần và thể xác cô cũng kiệt quệ, nhưng bây giờ cô đã cảm thấy tỉnh táo và tràn đầy sức sống. Thế nên, sự tinh nghịch của cô cũng quay trở lại.

Công chúa rẽ làn nước, bơi lại gần Seol. Những ngày qua, thân thể cô đã áp vào người cậu không biết bao nhiêu lần, nhưng hôm nay, cậu đỏ mặt và ngượng ngùng quay đi. Terasa mỉm cười và bất ngờ hỏi.

"Vậy anh thấy thế nào?"

"???"

"Em đã nói thật mà~?"

"????"

"Chỗ đó cũng màu hồng, phải không ~?"

"..."

Seol ngượng ngùng, mặt cậu cứng đơ và lưỡi cậu cũng cứng nốt. Phải nói gì bây giờ???

Thành thật mà nói, cậu đã nhìn thấy 'nó'. Cậu không thể giả vờ rằng mình không biết công chúa đang nói gì. Nhưng lúc này, cậu cũng không biết phải mở lời ra sao.

"Có phải không? Hay là em nhầm???"

Seol nhắm nghiền mắt và quay đi. Nhưng Công chúa vẫn chưa buông tha cho cậu.

"Ôi trời ơi ~ Hiệp sĩ của tôi không muốn nói bất cứ điều gì sao? Anh muốn chống lệnh của công chúa đúng không?"

"T... tôi... tôi thà chống lệnh còn hơn bị kết án tử hình!"

"Anh đang nói về cái gì vậy? Ở Haramark không có luật như thế. Dù sao thì, chắc chắn anh đã thấy 'nó'. Nào, nói đi, 'nó' cũng màu hồng, phải không?"

Seol Jihu bất lực gật đầu. Cậu thực sự muốn chấm dứt cuộc trò chuyện này ở đây. Tuy nhiên, thật không may cho cậu ta, Teresa không chịu buông tha con mồi của mình.

"... Hmm ~ ~. Vậy, anh đã nhìn vào chỗ nào?"

"Huh?"

"Thì, anh vừa xác nhận là 'nó' màu hồng. Giờ em hỏi anh, "nó" là chỗ nào?"

Cô ấy đang làm tư thế siêu anh hùng - với hai tay chống vào eo  - và ưỡn ngực tự tin hỏi Seol.

"…Công chúa biết tôi nói về cái gì mà?"

"Ai mà biết được! Nào, nói cho em nghe coiiii~"

Teresa đưa tay nghịch ngợm mái tóc của mình và nhún vai. Trong khi đó, Seol cố hết sức đưa tay che háng, và trợn mắt nhìn nụ cười vô tư của cô."

'Tại sao cô ấy lại làm điều này?'

Một cảm xúc nhất định bắt đầu sôi sục trong ngực Seol. Cậu sực nhớ rằng họ vẫn ở trong Khu rừng Khước từ, và chắc chắn là hiệu ứng của khu rừng đã được kích hoạt.

'Cô ấy biết rằng mình đang xấu hổ, vậy tại sao...?'

'Cô ấy có thích trêu chọc người khác không? Tính cách của cô ấy có như vậy không? '

Seol Jihu cố gắng suy nghĩ, nhưng không thể. Cuối cùng, cậu bỏ cuộc.

"Tôi không chắc chắn lắm".

"Ei ~ ii. Anh nói dối!Anh bảo anh đã thấy 'nó' rồi mà!"

"Vâng, tôi đã thấy, nhưng mọi thứ diễn qua quá nhanh. Tôi không thể nhớ rõ tất cả."

"Tôi thực sự không thể chắc chắn được. Công chúa, hay là cô nói cho tôi nghe đi?"

"…Hở?"

"Nói cho tôi biết đi, chỗ nào của công chúa có màu hồng vậy? Tôi đãng trí quá!"

Seol Jihu bắt đầu trả lời lại một cách táo tợn. Teresa cảm thấy có gì đó đã thay đổi, và đôi mắt cô chớp chớp vì bối rối. Thấy cô bối rối như thế, Seol hí hửng cười. Cảm giác như chiến thắng đã cận kề, và cậu cười toe toét. Thế nhưng...

"... H,,,".

Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khoanh tay lại và hỏi Seol.

"Ohhh, nghĩa là anh muốn em nói cho anh nghe?"

"Vâng, thưa công chúa".

"Oh ho."

Công chúa nhếch mép cười, vẻ mặt cô như muốn nói "Đừng có thách chụy".

"Tất nhiên, có gì đâu mà không nói được."

Cô nhìn xung quanh trước khi vỗ tay nhẹ nhàng.

"Hãy hỏi em rằng: Công chúa đã từng nhìn thấy một con ma trước đây chưa?"

"Tại sao?" - Seol ngơ ngác.

"Chẳng sao cả. Em chỉ muốn khởi động thôi mà. Anh cứ hỏi thử đi".

Mặc dù Seol cảm thấy khá nghi ngờ, nhưng cậu vẫn làm theo ý công chúa.

"Công chúa, cô đã bao giờ thấy một con ma chưa?"

Lúc đó - Teresa nở một nụ cười sảng khoái như thể cậu đã rơi vào bẫy của cô.

"Yup"

Và cô trả lời.

"Anh đã lồng lộn chống lại nó, anh quên rồi sao? Lồng lộn, l*n-g lộn..."

Vì lý do nào đó, cô nhấn mạnh một từ ở giữa và cười khúc khích.

"…Ah."

Seol Jihu nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút. Cuối cùng, mặt cậu đờ ra và...

Soạp!

Cậu vội vàng lặn xuống nước.

"Ahahahaha!!!" - Terasa ôm bụng cười.

Vào ngày hôm đó, Seol Jihu lần đầu tiên dám nổi loạn chống lại Terasa, nhưng đã bị công chúa đánh bại dễ dàng.

(Note: Đoạn này tụi mình đã cố gắng chuyển tải toàn bộ ý nghĩa trong bản gốc. Công chúa thực sự đã dùng từ ngữ như vậy đó, thế nên Seol mới xấu hổ bỏ trốn. Bạn nào chưa đủ tuổi thì bỏ qua đoạn này nhé!)

Mục lục:

Chương 90 Phần 3
Chương 90 Phần 2
Chương 90 Phần 1

Chương 89 Phần 2
Chương 89 Phần 1

Chương 88 Phần 2


Chương 87 Phần 3 

Chương 87 Phần 2 

Chương 87 Phần 1

Chương 86: Phần 2
Chương 86: Phần 1

Chương 85: Phần3
Chương 85: Phần 2
Chương 85: Phần 1

Chương 84: Phần 3
Chương 84: Phần 2
Chương 84 - Phần 1

Chương 83 - Phần 2
Chương 83 - Phần 1

Chương 82 - Phần 3
Chương 82 - Phần 2
Chương 82 - Phần 1

Chương 81 - Phần 2
Chương 81 - Phần 1

Chương 80 - Phần 2
Chương 80 - Phần 1

Chương 79 - Phần 3
Chương 79 - Phần 2
Chương 79 - Phần 1

Chương 78 - Phần 2
Chương 78 - Phần 1

Chương 77 - Phần 2
Chương 77 - Phần 1

Chương 76 - Phần 2
Chương 76 - Phần 1

Chương 75 - Phần 3
Chương 75 - Phần 2 
Chương 75 - Phần 1

Chương 74 - Phần 3
Chương 74 - Phần 2
Chương 74 - Phần 1

Chương 73 - Phần 2
Chương 73 - Phần 1

Chương 72 - Phần 2
Chương 72 - Phần 1

Chương 71 - Phần 2
Chương 71 - Phần 1

Chương 70 - Phần 2
Chương 70 - Phần 1

Chương 69 - Phần 2
Chương 69 - Phần 1

Chương 68 - Phần 2
Chương 68 - Phần 1

Chương 67- Phần 2
Chương 67 - Phần 1

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

7 Comments: