Khát vọng trở về - Chương 90: Tái ngộ trong ngôi mộ - Phần 2


Khoảng một giờ sau, Seol Jihu mở mắt ra.

Tình trạng cơ thể của cậu ta thực sự tồi tệ. Theo lẽ thường, Seol có thể sẽ ngủ cả ngày. Tuy nhiên, suốt tuần qua cậu đã quen ngủ trong một khoảng thời gian ngắn để dành thời gian canh gác kẻ thù. Vì vậy, lần này Seol cũng thức dậy sớm hơn so với bình thường.

Ngay sau đó, Seol cảm thấy sự ấm áp bao trùm các giác quan của mình. Dù không thể giải thích tại sao, nhưng Seol hiểu rằng mình đã được đưa đến nơi an toàn.

Cậu quay đầu sang một bên và nhìn thấy cây thương băng. Seol nắm lấy mũi thương, cắn vào nó và hít lấy không khí lạnh lan tỏa trong miệng.  Cơn đói khát vẫn hành hạ Seol và cậu liên tục rên rỉ trong đau đớn.

[Trông anh thảm hại quá.]

Một bàn tay vô hình bỗng vuốt ve mái tóc Seol. Cậu vô cùng ngạc nhiên, và đôi mắt Seol nhanh chóng mở to để nhìn xung quanh. Với một chút bối rối, Seol gắng gượng ngồi dậy và thấy mình ở trong một địa điểm khá quen thuộc. Cậu hơi hoảng khi thấy cơ thể mình đang tựa vào quan tài.

Cậu đang ở trong hầm mộ, nghĩa là ...

"Thánh Nữ!? Là cô đấy ư?"

[Vâng.]

Một giọng nói khe khẽ vang lên. Đó là giọng nói mà Seol rất muốn nghe. Cậu thở phào nhẹ nhõm vì biết kế hoạch của mình đã thành công.

"Uh... Uhm..."

[Chúng chết hết rồi. Em đã xé xác tất cả, nên anh không cần phải lo lắng nữa.]

Mặc dù cô ấy nói với giọng điệu duyên dáng, nhưng nội dung trong lời nói của cô ấy khá ghê rợn. Tuy nhiên, điều đó khiến cậu cảm thấy vô cùng yên tâm.

Seol Jihu không thể nói bất cứ điều gì khác và chầm chậm nhắm mắt lại. Những ký ức kinh khủng của tám ngày qua tràn vào tâm trí cậu. Bắt đầu từ lúc cậu bước vào phòng thí nghiệm, giải cứu Công chúa, bị bắn tỉa, bị giam cầm, trốn thoát, trở lại nơi ẩn náu, bị bao vây, chạy trốn, và chạy trốn thêm nữa, cho đến khi...

"..."

Thật lòng mà nói, Seol đã coi đây là hy vọng cuối cùng. Dù trong lòng khát khao sự sống, nhưng cậu biết rằng, tỷ lệ thành công là quá thấp. Đặc biệt là khi Seol cùng Tiên Nữ bị bắn hạ, cậu thực sự nghĩ rằng mình đã toi đời.

Thế nhưng, giờ đây, cậu ta đang ngồi ở nơi này, vẫn không chết.

Sau bao nhiêu đau đớn. Sau bao nhiêu hoảng loạn. Sau bao nhiêu điên cuồng. Cuối cùng, cậu cũng đến được một nơi an toàn.

[Anh vất vả lắm phải không?]

Ngay lúc Seol nghe thấy những lời đó...

[Bây giờ sẽ ổn thôi.]

Những dòng nước mắt chợt trào ra trong vô thức.

"Hức!"

Dù Seol nghĩ rằng cơ thể cậu không còn giọt nước nào nữa, nhưng rốt cuộc, những giọt nước mắt nóng hổi vẫn tuôn ra.

[E-Eh ??]

Một giọng nói bối rối lọt vào tai Seol Jihu.

Cậu mở mắt. Lý do duy nhất giúp cậu có thể sống sót, chính là nhờ Ma Nữ trong Cổ mộ này. Nếu không có linh hồn này, có lẽ giờ đây cậu đã thành một cái xác nát bét, hoặc trở thành bữa ăn trong dạ dày lũ Ký sinh trùng.

Lòng biết ơn trào dâng như thác đổ, Seol nhanh chóng khuỵu xuống. Cậu đặt hai tay xuống đất và cúi đầu, cho đến khi trán chạm nền nhà.

"Cảm ơn cô…!"

[Uh? À ??]

"Cảm ơn cô rất nhiều…!"

[A-Anh đang làm gì vậy? D-Dừng lại đi.]

Thánh Nữ bắt đầu kéo mạnh cánh tay Seol. Tuy nhiên, Seol Jihu không di chuyển. Trán cậu vẫn áp xuống đất, cơ thể cậu run lên.

Có vẻ như Thánh Nữ đang hoảng loạn và bối rối. Làn khói đen, mới ban nãy nhàn nhã trôi nổi trong không khí, giờ quay tròng quanh Seol và cố nâng cậu ta lên.

Thế rồi, như nảy ra một ý tưởng tuyệt vời, làn khói mang một thứ gì đó tới chỗ Seol và dỗ dành cậu.

[Này này. Ngẩng lên, có cái này hay lắm!]

"?"

Seol Jihu nhìn thấy một chiếc vòng tay tinh xảo, được chế tác từ vàng và bạch kim.

[Tặng anh cái này nè! Đừng buồn nữa mà!]

"Không, không! Tôi không cần đâu! Những gì cô làm cho tôi thời gian qua là quá đủ rồi!" - Seol hoảng hốt xua tay.

[Ể? Em tưởng mọi người thích những món đồ này lắm mà. Cầm lấy đi, anh sẽ thấy vui hơn đấy.]

"Không cần đâu! Tôi... tôi ổn rồi! Tôi không buồn nữa, được chưa? Không cần cho tôi thứ gì nữa, cô đã cứu cả cuộc đời tôi rồi!"

[Eeeek.]

"Không, tôi không cầm đâuuuu!"

Họ giằng co và cãi nhau một lúc lâu, và chỉ dừng lại sau khi nghe ai đó bật cười cười khúc khích từ bên cạnh. Seol Jihu tranh thủ cơ hội này, đặt chiếc vòng lên quan tài. Chỉ sau đó cậu mới phát hiện ra Thiên thần sa ngã ngồi xổm bên góc lăng mộ. Có vẻ như cô đã chứng kiến toàn bộ cuộc đối thoại hài hước ban nãy.

"Tại sao anh không nhận nó? Cổ vật đó xịn đấy".

"Haizz... Ngay cả một con đỉa cũng biết xấu hổ. Dù sao thì tôi cũng không đến đây để tìm kho báu và..... Ah."

Seol Jihu giật mình và nhìn vội vàng nhìn xung quanh. Đoán được suy nghĩ của Seol, Thiên thần sa ngã trả lời.

"Anh không cần phải lo lắng. Họ đang đợi chúng ta bên ngoài."

"Ở ngoài?"

"Đừng hỏi tôi. Tôi cũng muốn ở ngoài lắm. Chỉ vì anh mà tôi bị lôi cổ vào đây đấy!".

Thiên thần sa ngã nói bằng giọng khàn khàn và lặng lẽ đứng dậy. Cô trừng mắt vào làn khói đen và hỏi: "Anh ta tỉnh rồi, vậy giờ tôi đi được chưa?"

[Anh thấy sao rồi?]

Vì lý do nào đó, Seol cảm thấy nhột trên đỉnh đầu, nhưng cậu  bỏ qua điều đó và nhìn xuống đùi mình. Nó được quấn băng kỹ lưỡng. Cơn đau cũng đã giảm đi đáng kể. Trong khi đó, Thiên thần sa ngã khịt mũi, vẻ chán nản.

"Tôi đã cấp cứu cho cậu rồi đấy, nhưng tốt nhất là cậu nên trở về nhà càng nhanh càng tốt. Vết thương do Evil Phantom gây ra thực sự rất tệ hại và không dễ dàng lành đâu. Cố mà mời một Linh mục cao cấp chữa cho mình nhé".

Lần đầu tiên trong đời, những từ 'trở về nhà' làm trái tim cậu rung động dữ dội. Seol Jihu gật đầu.

"Cảm ơn cô."

"Không cần khách sáo. Nhờ anh, bốn người chúng tôi cũng đã sống sót."

Thiên thần sa ngã thẳng thừng nói, rồi quay lưng bỏ đi không chút do dự.

Seol Jihu suýt buột miệng hỏi: "Cô định đi à?". Nhưng sau đó, cậu ngậm miệng lại. Cuộc đào tẩu của họ đã thành công, và bây giờ, mối quan hệ hợp tác của họ cũng chấm dứt.

"…Ah."

Thiên thần sa ngã vội vã dừng bước đột ngột.

"Anh tên là gì?"

"Tên của tôi á?"

"Chứ còn ai nữa?"

Thiên thần sa ngã bĩu môi phàn nàn. Seol Jihu ngượng ngùng gãi má và mở miệng.

"Seol."

"Seol, phải không? Cảm ơn cậu vì tất cả".

"Còn cô? Chắc tên cô không phải là Thiên thần sa ngã đâu nhỉ?"

Thiên thần sa ngã gật đầu lúng túng. Cô ấy dường như đang cân nhắc về điều gì đó, và nhún vai.

"Mikael".

Một cái tên khá quen thuộc. Rõ ràng Seol đã nghe cái tên đó một vài lần trước đây trong đời.

'Cô ấy thực sự là một thiên thần.'

Seol Jihu nhìn lại cô bằng đôi mắt bí ẩn.

'Tại sao cô ấy lại đến Thiên đường?'

Seol có nhiều điều muốn hỏi, nhưng Thiên thần sa ngã tỏ rõ thái độ là cô không muốn ở lại nơi này lâu hơn nữa. Vì vậy, Seol chỉ cười và nói ngắn gọn.

"... Tôi sẽ ghi nhớ tên cô".

Mikael khẽ cười rồi quay đi. Chẳng mấy chốc, cậu nghe thấy tiếng cửa đóng lại.

Seol Jihu nhìn quanh ngôi mộ một lần nữa, và quanh ra hỏi Thánh Nữ.

"...Uhm, thưa Thánh Nữ?"

[Mm?]

"... Cô có chút nước nào không?"

[Nước? Ở đây làm gì có thứ đó????]

'Cũng đúng. Một linh hồn vài trăm tuổi thì trữ nước trong mộ làm gì??' -  Seol Jihu bật cười cay đắng.

*

Hai mươi phút sau, Seol rời khỏi ngôi mộ .

Cậu muốn ra sớm hơn, những Ma Nữ tò mò về tình trạng hiện tại của Seol. Kết quả là cậu phải ngồi giải thích và kể lể chi tiết từng chút một.

Seol nói rằng cậu rất tiếc vì đã làm phiền cô như thế này và hứa sẽ sớm gặp lại cô. Thánh Nữ dường như miễn cưỡng chia tay Seol, nhưng cô cũng không cố ngăn cậu  ta lại.

Nhìn thoáng qua cũng thấy, Seol đang trong tình trạng thê thảm đến mức nào. Vì vậy, Thánh nữ hiểu rằng cô nên để Seol trở lại với nền văn minh càng sớm càng tốt.

Khi Seol ra ngoài, những người từ Liên bang đã đi từ lâu. Chỉ còn Teresa ngồi đó một mình, tay mân mê những cọng cỏ để giết thời gian. Cô vui mừng nhảy cẫng lên khi thấy chàng trai trẻ bước ra. Hai người họ ôm nhau ăn mừng một lúc. Sau đó Terasa lấy ra một chiếc áo choàng.

"Cầm lấy này."

Teresa đẩy chiếc áo choàng màu ngà về phía cậu ta. Đó là món quà chia tay của Thiên thần sa ngã. Nó nhỏ và hầu như không thể che mông Seol, nhưng vẫn tốt hơn là không mặc gì. Quan trọng hơn, họ sắp quay về Haramark,  nên Seol Jihu vui vẻ nhận chúng.

"Nhân tiện, thứ gì kia?"

"Cái gì vậy, công chúa?"

"Có thứ gì đó buộc vào đầu anh kìa?"

Teresa chỉ vào đầu Seol. Cậu bối rối thò tay lên tóc và chết lặng ngay lập tức. Chiếc vòng tay vàng được buộc vào tóc cậu từ lúc nào.

"T- Thánh nữ!"

Seol cố gắng trả lại cổ vật, nhưng lối vào vẫn đóng chặt. Cậu gõ và kéo mạnh cánh cửa với tất cả sức lực của mình, nhưng vô ích. Cánh cửa không có dấu hiệu nhúc nhích. Seol quyết định để nó lại phía trước ngôi mộ, nhưng chưa đầy mười giây sau, đầu cậu lại cảm thấy nhột. Chiếc vòng đã được buộc chặt vào đầu Seol từ lúc nào.

[Ehehe.]

Nhìn thấy làn khói đen vừa cười vừa chạy đi như một đứa trẻ nghịch ngợm, Seol Jihu không còn cách nào khác ngoài thở dài.

'Không phải là mình không muốn nó'

Thật vậy, một cổ vật giá trị như thế, ai mà không muốn chứ? Nhưng Seol cảm thấy mình đã nhận được quá nhiều từ Linh hồn khốn khổ này.

Sau nhiều phút giằng co, cậu quyết định chấp nhận món đồ. Seol cúi đầu về phía ngôi mộ một lần nữa và quay người bỏ đi.

Sau khi trốn thoát khỏi vòng vây của Ký sinh trùng, nhiệm vụ còn lại dễ dàng hơn rất nhiều. Seol và Terasa chỉ cần thoát khỏi khu rừng Khước từ.

Hai người rảo bước một lúc, rồi Teresa đột nhiên quỳ xuống.

"Công chúa?"

"Suỵt! Im lặng nào!"

Mục lục:

Chương 90 Phần 3
Chương 90 Phần 2
Chương 90 Phần 1

Chương 89 Phần 2
Chương 89 Phần 1

Chương 88 Phần 2


Chương 87 Phần 3 

Chương 87 Phần 2 

Chương 87 Phần 1

Chương 86: Phần 2
Chương 86: Phần 1

Chương 85: Phần3
Chương 85: Phần 2
Chương 85: Phần 1

Chương 84: Phần 3
Chương 84: Phần 2
Chương 84 - Phần 1

Chương 83 - Phần 2
Chương 83 - Phần 1

Chương 82 - Phần 3
Chương 82 - Phần 2
Chương 82 - Phần 1

Chương 81 - Phần 2
Chương 81 - Phần 1

Chương 80 - Phần 2
Chương 80 - Phần 1

Chương 79 - Phần 3
Chương 79 - Phần 2
Chương 79 - Phần 1

Chương 78 - Phần 2
Chương 78 - Phần 1

Chương 77 - Phần 2
Chương 77 - Phần 1

Chương 76 - Phần 2
Chương 76 - Phần 1

Chương 75 - Phần 3
Chương 75 - Phần 2 
Chương 75 - Phần 1

Chương 74 - Phần 3
Chương 74 - Phần 2
Chương 74 - Phần 1

Chương 73 - Phần 2
Chương 73 - Phần 1

Chương 72 - Phần 2
Chương 72 - Phần 1

Chương 71 - Phần 2
Chương 71 - Phần 1

Chương 70 - Phần 2
Chương 70 - Phần 1

Chương 69 - Phần 2
Chương 69 - Phần 1

Chương 68 - Phần 2
Chương 68 - Phần 1

Chương 67- Phần 2
Chương 67 - Phần 1

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

5 Comments:

  1. Cuối cùng thánh nữ tên gì vẫn chưa biết 😣

    ReplyDelete
  2. Hay quá
    Thanks nhóm dịch nhiều !!
    Hồn ma thánh nữ cute vl :v

    ReplyDelete
  3. Đã đi qua và để dấu tay ở đây. Thank moons

    ReplyDelete