Khát vọng trở về - Chương 298: Vai trò của Eun Yuri


"…Sư phụ nói đúng."

"Tất nhiên!"

Jang Maldong cười lớn trước khi vẫy cây gậy của mình xung quanh.

"Bình tâm lại. Ăn đúng giờ và ngủ điều độ. Những gì con cần làm bây giờ là bồi bổ tâm trí con, và suy nghĩ cách thức tiến bộ, chứ không phải cày ải cơ thể. Con đường của mỗi người không giống nhau".

Một tâm trí khỏe mạnh sẽ tạo động lực cho một cơ thể vững chãi. Người xứ Đông Lào có câu "muốn nhanh thì phải từ từ", ấy chính là lẽ đó. Seol Jihu cúi đầu.

"Cảm ơn Lão sư."

"Không cần. Ah, nếu có thể, hãy cố gắng tập luyện ở nơi khác. Phòng tập của Khu Trung lập là nơi dành cho những người mới tập luyện. Con đang làm những người khác sợ vãi tè ra đấy".

Mặc dù Jang Maldong nói đùa cợt, nhưng đây thực sự là một trong những sai lầm của Seol Jihu. Nhận ra điều đó ngay bây giờ, Seol Jihu "à" lên một tiếng.

"Xin lỗi, con sẽ tìm một nơi khác."

Seol Jihu kính cẩn chào tạm biệt và rời khỏi phòng đào tạo. Vì phòng Tổng quản rất lớn, cậu dự định sẽ tập luyện ở đó.

Lúc đó, Eun Yuri đến phòng huấn luyện trong bộ đồ thể thao. Cô đã hoàn thành các nhiệm vụ trước khi kết thúc buổi sáng, nên cô đã xin Jang Maldong cho tập thêm. Cô chỉ tình cờ gặp Seol Jihu và định gọi cậu, nhưng mà...

"Oppa?"

Cô gọi Seol, nhưng cậu lặng lẽ đi qua cô. Eun Yuri có vẻ bị sốc khi cô đứng sững lại trong bàng hoàng. Vì lý do nào đó, hôm nay trông cậu ta rất khó gần.

"Mặc kệ nó".

Jang Maldong cười thầm.

"Nó đang phát cuồng vì dồn hết tâm trí vào tập luyện. Bề ngoài nó trông vậy thôi, nhưng ta nghĩ một ngọn núi lửa đang bùng nổ bên trong nó".

"Núi lửa?"

Eun Yuri có vẻ bối rối, nhưng Jang Maldong hiểu rất rõ điều này. Thiên tài hay người thường thì cũng giống nhau ở chỗ, sức mạnh ý chí không phải là thứ năng lượng vô hạn. Bất kể ai đó nỗ lực đến mấy, nếu không thấy kết quả thì họ sẽ chán nản và mất đi động lực.

Đây là tình trạng của Seol Jihu thời gian gần đây.

Ngọn lửa trong trái tim cậu đã dịu lại. Dù cậu thường xuyên tập luyện, nhưng cậu thiếu động lực. Cậu là học viên chăm chỉ nhất của ông, nên cậu bị chặn trước một bức tường là chính bản thân mình. Khi ai đó đứng trên đỉnh cao quá lâu, chiến ý của người đó sẽ bị bào mòn.

Và bây giờ Eun Yuri xuất hiện. Sự xuất hiện của một thiên tài đã khiến Seol Jihu bị sốc. Một kẻ có năng khiếu trung bình như cậu đã bị một thiên tài áp đảo.

Và ngọn lửa kia đã cháy bùng lên thành ngọn núi lửa sục sôi.

Điều này rất dễ nhận thấy khi nhìn lại Seol Jihu. Mồ hôi ướt đẫm, cả tâm trí lẫn cơ thể cậu đang tỏa nhiệt.

Sự tồn tại của một đối thủ xứng tầm, là chất kích thích tốt nhất cho sự tăng trưởng.

Jang Maldong xoa cằm và nhìn chằm chằm vào Eun Yuri trong sự hài lòng. Eun Yuri, người đang liếc nhìn Seol Jihu với vẻ mặt có phần ủ rũ, thở dài trong khoảnh khắc tiếp theo.

"Haizz"

Sau đó, cô nói.

"Lão sư, con rất tiếc, nhưng Người có thể hoàn thành khóa đào tạo cá nhân hôm nay trước buổi trưa không?"

"Ta thì không có vấn đề gì, nhưng không phải con định tập đến 1 giờ sao?"

"Đó là kế hoạch, nhưng con mới nhận được yêu cầu họp đột xuất. Trưởng nhóm bảo rằng mọi người cần tập hợp để bàn bạc về việc thay đổi kế hoạch làm nhiệm vụ".

"Trưởng nhóm?"

Jang Maldong nghiêng đầu.

"Ta tưởng con là trưởng nhóm chứ, Eun Yuri.?''

"À, không, không phải là con. Có một linh mục trong đội. Cô ấy là người lãnh đạo."

Eun Yuri vừa nói vừa lắc đầu.

"Con có thể đảm nhận vai trò này, nhưng con từ chối. Con vẫn từ chối cho đến tận bây giờ".

"Tại sao không? Đảm nhận vị trí lãnh đạo có thể là một kinh nghiệm tốt."

"Đó là sự thật, nhưng con không thích."

Cô ấy không thích điều đó sao? Jang Jang Maldong hơi ngạc nhiên trước những lời bất ngờ này. Cảm thấy rằng cô ấy có chuyện gì đó, ông hỏi.

"Nếu con không phiền thì có thể nói cho ta nghe không?"

"Chà... Là do tính cách của con thôi. Con muốn làm những gì con thích. Con sẽ không thoải mái nếu mọi người xung quanh bắt đầu phụ thuộc vào con."

Eun Yuri cúi đầu xuống một chút và khẽ thì thầm.

"Niềm tin và sự phụ thuộc của mọi người... hơi đáng sợ."

Jang Maldong trầm ngâm quan sát Eun Yuri bằng đôi mắt sắc sảo.

Đương nhiên, trên đời có những người khác nhau với tính cách khác nhau. Trong khi một số người thích đứng ở phía trước và dẫn lối cho mọi người, thì cũng có những người thích lùi lại và đi theo những người khác.

Ví dụ, Seol Jihu là một loại Chiến tướng. Mặc dù cấp bậc của cậu ta tương đương với tổng tư lệnh, cậu thích trực tiếp lãnh đạo cấp dưới của mình và xông ra tiền tuyến, thay vì ở lại hậu phương và ra lệnh.

Tuy nhiên, chiến tranh không chỉ có các vị Chiến tướng. Mặc dù tổ chức này có một quản trị viên vô song như Kim Hannah, nhưng nói đúng ra, cô ấy là một người không liên quan đến chiến đấu. Cô ấy không thể tham gia các cuộc chiến và cũng sẽ không giúp được gì nhiều trên chiến trường.

Đó là lý do tại sao họ cần một người có thể theo cậu ta đến chiến trường - một Trí Tướng có thể lập chiến lược và nắm bắt bức tranh tổng thể, để Seol Jihu vững tâm tiến về phía trước.

"Có vẻ như mình có thể thoải mái hơn một chút. Hy vọng con bé sẽ phát triển đúng cách'.

Jang Maldong cười lớn. Ông tin rằng Eun Yuri có mặt ở đây để đảm nhận vai trò này.

*


Seol Jihu từ bỏ mọi hoạt động sau ngày hôm đó. Bây giờ, Eun Yuri đã tự mình luyện tập tốt nên cậu không chú ý đến cô nữa.

Sau hai tháng kể từ khi Khu vực trung lập mở cửa, Seol Jihu bắt đầu ở lại trong phòng tập luyện một mình.

Thói quen hàng ngày của cậu thay đổi hoàn toàn. Cậu thức dậy lúc 6 giờ sáng, giống như Eun Yuri, và tập luyện đến nửa đêm mà không hề nghỉ ngơi. Cậu ta tập luyện giao đấu với cái bóng trong trí tưởng tượng cả khi đi WC, và liên tục luyện tập mana ngay cả khi đang ăn.

Khi nửa đêm ập đến, cậu sẽ rời khỏi phòng và đi đến phòng huấn luyện. Vì không có nhiều người sử dụng phòng huấn luyện vào giờ này, cậu ta có thể sử dụng thiết bị luyện tập thoải mái mà không ngại ai nhòm ngó.

Seol Jihu thực sự luyện tập như một người điên. Nếu có một điều khác với quá khứ, thì đó là: cậu không còn quan tâm đến kết quả nữa.

Thay vào đó, cậu có niềm tin.

Ngay cả khi những nỗ lực của cậu không mang lại kết quả ngay lập tức, cậu cũng không nản chí nữa. Cậu ta đã quyết định rằng đó sẽ là một phần của quá trình tăng trưởng. Cậu tin rằng các quá trình này sẽ được tích lũy lại và sẽ đem lại hiệu quả trong một ngày nào đó.

Khi cậu dành toàn bộ thời gian và công sức của mình để tập luyện, sự ghen tuông mà cậu dành cho Eun Yuri bắt đầu mờ nhạt.

Thật ra, trên thực tế, cậu vẫn cười cay đắng mỗi khi Eun Yuri đến và hào hứng khoe về những điều cô học được ngày hôm đó. Bất cứ khi nào cậu nhìn thấy cửa sổ trạng thái của cô, cậu đều nhận thức sâu sắc về sự khác biệt trong tài năng của hai bên và rơi vào trầm cảm. 

Tuy nhiên, Seol Jihu không ghen tị với Eun Yuri như trước nữa. Thay vào đó, cậu chỉ đơn giản là chấp nhận nó.

Như ai đó đã từng nói:  Thật ngu ngốc khi phẫn nộ với ai đó vì họ làm được những điều phi thường. Thay vào đó, hãy làm tốt nhất những điều bình thường.

Seol Jihu đã suy nghĩ lại về những lời này, bất cứ khi nào cậu ta có suy nghĩ tiêu cực. Khi cậu làm thế, một đối thủ cạnh tranh mới đã xuất hiện.

Đó không phải là Eun Yuri, mà chính là cậu ta.

Trước khi Seol nhận ra, cậu đã bắt đầu một cuộc chiến với chính mình. Khi xưa, nỗi buồn tràn ngập mỗi khi cậu nhìn thấy cửa sổ trạng thái của mìnhđứng yên, nhưng bây giờ, điều đó chỉ khiến cậu nghiến răng và quyết tâm thêm một lần nữa.

Khoảnh khắc cậu từ bỏ sẽ là khoảnh khắc cậu thua cuộc. Không phải thua người khác, mà là thua chính mình.

Khi Seol nghĩ vậy, cậu quên đi những mệt mỏi để mỗi ngày lại vượt qua giới hạn bản thân thêm một chút. Và do đó, cậu cảm thấy mình mạnh mẽ dần lên.

Đó là một điều bí ẩn. Mặc dù không có kết quả hữu hình mà mắt cậu có thể nhìn thấy, nhưng cậu lại cảm thấy rõ điều đó.

Thiên tài có con đường của Thiên tài, nhưng người bình thường cũng có con đường của riêng họ.

Tài năng của Seol Jihu chỉ ở mức trung bình. Thực tế này không thể thay đổi. Trong trường hợp đó, chỉ có một điều mà cậu có thể làm.

'Cố gắng hơn nữa.'

Dùng nỗ lực để bù đắp cho sự thiếu thốn này.

'Cố hơn nữa…!'

Hôm nay, trong thế giới tưởng tượng, Seol đã giết Homonculus không biết bao nhiêu lần. Những giọt mồ hôi rơi xuống từ tóc cậu ta, tỏa sáng như ánh sao.

*


Seol Jihu tập luyện đến 2 giờ sáng hôm nay như mọi khi, sau đó đi đến quán ăn. Khi cậu vào bếp, đúng như mong đợi...

"Em tới rồi à?"

Seo Yuhui đang chờ đợi với các nguyên liệu nấu ăn được chuẩn bị sẵn.

"Vâng, Noona"

Seol Jihu cười ngượng nghịu, cảm thấy ngại ngần. Chỉ có một lý do Seo Yuhui vẫn đợi ở nhà ăn: để làm bữa ăn cho Seol Jihu.

Bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy đói sau một buổi tập gian khổ. Seol Jihu đã lẻn vào bếp mỗi tối để ăn trộm thức ăn nhưng bị Seo Yuhui bắt gặp vào một buổi sáng, khi cô đến để chuẩn bị đồ cho ngày hôm sau.

Seo Yuhui rất xót xa khi thấy Chủ Hội, cũng là Tổng quản của Khu trung lập phải lén lút ăn vụng như một tên tội phạm, và do đó cô đã đích thân đến phục vụ bữa ăn khuya cho cậu.

"Ăn món này và chờ đợi chút. Chị sẽ chuẩn bị thức ăn cho em".

Lấy ra một giỏ đầy bánh mì kẹp thịt và rau củ, Seo Yuhui cười rạng rỡ và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Seol Jihu đã rất ấn tượng khi nhìn thấy một quầy bếp được chuẩn bị đầy đủ với tất cả các loại nguyên liệu tươi ngon. Mặt khác, cậu không thể giấu được cảm xúc e ngại.

Như thể cậu đang hành hạ Seo Yuhui.

"No... Noona, em có thể tự chuẩn bị thức ăn cho mình mà!"

"Không, em sẽ lại ăn lung tung mất thôi. Mỗi ngày em chỉ ngủ có vài tiếng, em cần ăn nhiều thực phẩm bổ dưỡng."

Seo Yuhui nói chuyện dịu dàng trong khi khuấy một cái muôi. Seol Jihu mỉm cười rụt rè khi cậu cảm thấy mùi thảo mộc lan tỏa trong miệng.

"Tuyệt vời. Thật là sung sướng."

Nét mặt của cậu ngập tràn hạnh phúc. Seo Yuhui cũng mỉm cười.

"Fufu, thích lắm hả?"

"Tất nhiên rồi! Em cảm thấy mình sướng như vua vậy!".

"Ah chờ xíu nhé! Chị đã chuẩn bị một món ăn đặc biệt cho tối nay"

"Đặc biệt?"

"Uhm. Bạn có thấy thứ giống như mấy con ngao trên quầy không?

Ánh mắt Seol Jihu nhìn thẳng vào quầy. Cậu thấy những con giống như con ngao, nhưng vỏ có vẻ mềm và rất nhiều thịt."

"Chúng được gọi là Margarita Marice. Đó là một loại động vật có vỏ có nguồn gốc từ Paradise. Vì vỏ của chúng có màu trắng như sữa, nên chúng còn được gọi là ngọc quý của Đại dương."

Đúng như cô ấy nói, vỏ ngoài của chúng có màu trắng sữa và mềm. Hơn nữa, động vật có vỏ được vỗ béo nên rất nhiều  thịt. Seol Jihu đến gần chúng và hít một hơi, và một mùi hương tinh tế bay vào mũi cậu ta.

’Mấy con này ăn sống cũng ngon ấy chứ...'

Seol Jihu nuốt nước bọt.

"Em nếm thử chúng được không?"

"Tất nhiên, chị đã chuẩn bị chúng cho em mà".

Seo Yuhui trả lời khi cô chần rau bằng nước sôi.

"Quào, trông chúng thật tuyệt."

"Ah, nhưng hãy cẩn thận. Chúng có thể trông sạch sẽ từ bên ngoài, nhưng nhân bên trong chúng có nọc độc. Đừng ăn sống, hãy ăn các loại thảo mộc có tác dụng trung hòa chất đ..."

Seo Yuhui nao núng và ngừng nói. Theo phản xạ quay lại, cô thấy Seol Jihu đang khều thịt của con vật ra và cho vào miệng.

"J-Jihu?
Đôi mắt của Seo Yuhui mở to. Khi Seol Jihu mở miệng thả miếng thịt vào trong, cô hét lên vì sốc.

"CHỜ ĐÃ!"

Chàng trai tội nghiệp của cô đang gặp nguy. Bản năng làm mẹ của Seo Yuhui được kích hoạt và trong vô thức...

"!?'

Cô ấy xông thẳng vào Seol Jihu.

**

Trước đó 10 phút, Eun Yuri đã đợi đến 2 giờ sáng mà không ngủ. Cô lẻn ra khỏi phòng, trong tay cô là một cái túi nhựa.

"Hy vọng anh ấy sẽ thích nó."

Gần đây, càng ngày cô càng ít gặp Seol Jihu. Cô đã nghe lý do từ Jang Maldong. Rằng sẽ rất khó nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta, mỗi khi cạu ta cắm đầu luyện tập.

Ngay khi nghe điều này, Eun Yuri muốn giúp Seol Jihu. Cô ấy muốn trả ơn cho cậu ta.Vì vậy, sau khi cân nhắc rất lâu, cô ấy đã đi xin lời khuyên của Jang Maldong, và chuẩn bị một món quà phù hợp cho cậu ấy.

[Nếu con muốn giúp cậu ta, hãy mua cho cậu ta một ít thuốc trợ năng.]

[Đừng lấy loại đặc biệt, nó sẽ không nhận đâu. Nếu con mua loại đặc biệt, nó sẽ bảo con dùng cho bản thân mình đấy".

Bởi vì cô ấy đã hoàn thành hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác, nên cô đã có nhiều Điểm sinh tồn. Vì vậy, sau khi mua rất nhiều thuốc Trợ năng từ cửa hàng thông thường, cô ấy đã lẻn ra khỏi phòng vào thời điểm buổi tập của Seol Jihu kết thúc.

Vì lâu rồi cô không thấy mặt cậu, nên cô cũng muốn gặp và kể cho Seol Jihu nghe về sự tiến bộ gần đây của cô.

"Anh ấy không ở trong phòng tập. Anh ấy đã đi đến nhà ăn chăng?"

Eun Yuri dò dẫm bước đi, trong khi nhìn xung quanh.

Các quán cà phê đèn đã tắt. Nhưng đúng như cô dự đoán, một ánh sáng rực rỡ đang ló ra khỏi bếp.

Khuôn mặt của cô nàng Yuri sáng lên. Khi cô chuẩn bị vào bếp thì

"Tuyệt vời. Thật là sung sướng."

"Fufu, thích lắm hả?"

"Tất nhiên rồi! Em cảm thấy mình sướng như vua vậy!".

Eun Yuri đột nhiên nghe thấy hai người nói chuyện.

'Giọng nói này'

Nhận ra rằng giọng nói thuộc về Seol Jihu và Seo Yuhui, Eun Yuri chớp mắt nhanh chóng.

Tại sao họ lại ở đây? Vào đêm hôm khuya khoắt như thế này?

'Họ đang ăn thứ gì đó ngon mà không nói với ai chăng?'

Eun Yuri nghiêng đầu một lúc khi những câu hỏi bắt đầu hiện lên trong đầu cô. Chính lúc đó.

"J-Jihu?"

Âm lượng trong giọng nói Seo Yuhui đột ngột tăng lên.

"CHỜ ĐÃ!"

Những tiếng ồn ào và ọp ẹp đột nhiên nổ ra từ bếp, như thể kệ và bàn bếp đang rung chuyển. Sau đó-

"N-Không!!"

Seo Yuhui hét lên.

"Ái!!"

Tiếp theo đó là tiếng kêu nặng nề của Seol Jihu.

Bước chân của Yuri dừng lại. Ngay sau đó

"Haaa.... Haaaaa!"

Seo Yuhui phát ra một tiếng rên dài như thể cô ấy đang thở hắt ra.

Eun Yuri suy nghĩ mông lung và liếc nhìn vào trong. Ngay lập tức, vẻ mặt cô cứng đờ.

Nhà bếp là một mớ hỗn độn. Các nguyên liệu nằm rải rác khắp sàn nhà. Hơn nữa, mặc dù quầy bếp đang che khuất tầm nhìn của cô, cô có thể thấy chân Seol Jihu chìa ra từ góc quầy bếp.

"Wheeeeww"

Và tại nơi Seol Jihu đang nằm ngửa ra, thì  Eun Yuri có thể thấy đôi vai của Seo Yuhui ló ra trên quầy, trong khi hai quả núi của cô ấy khẽ nảy lên xuống.

"Hừ, em hư quá đi! Noona bảo em đợi thêm một chút nữa mà?"

"Em xin lỗi, em thèm quá nên..."

"Em nên cẩn thận hơn chứ. Nhỡ có hậu quả gì thì sao".

Cô cúi xuống nhìn Seol rồi thở dài.

"Haizz"

Một lúc sau...

"Thôi, để chị lau chùi đã. Ướt hết (sàn nhà) rồi đây này".

"Để em lau cho chị. Là lỗi của em mà".

Những âm thanh dễ bị hiểu lầm đang tuôn ra.

Eun Yuri nuốt nước bọt. Khi hai người lồm cồm đứng dậy, cô lặng lẽ quay đi.

Với má và cổ đỏ ửng, cô len lén rời khỏi quán ăn.

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

Mục lục


Chương 299

Chương 298

Chương 297 - Phần 2
Chương 297 - Phần 1

Chương 296 - Phần 2
Chương 296 - Phần 1

Chương 295 

Chương 294

Chương 293 - Phần 2
Chương 293 - Phần 1

Chương 292 - Phần 2
Chương 292 - Phần 1

Chương 291

Chương 290 - Phần 2

Chương 290 - Phần 1

Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

8 Comments: