Khát vọng trở về - Chương 299: Tâm sự của Eun Yuri


Như mọi khi, Seol luyện tập đến tận đêm khuya Jihu luyện tập đến tận đêm khuya. Và khi cậu tới phòng quản lý, một tờ giấy được ghi chú được dán ở cửa.

“Cậu định tập luyện đến khi Khu Trung Lập đóng cửa hay sao? Nói chuyện với tôi chút đi chứ?”

Ở cuối tờ giấy, chữ ký quen thuộc của Quý Cô Cáo hiện ra.

Seol cười phá lên, giờ cậu mới nhận ra rằng mình cũng quá mải mê tập luyện đến nỗi chẳng để tâm tới bất kỳ điều gì khác.

Đã hơn mười tuần ở Vùng Trung Lập đã trôi qua, chỉ còn 2 tuần nữa là kết thúc. Hẳn là đã Kim Hannah đang có rất nhiều vấn đề muốn bàn với cậu.

Cho nên cậu quyết định đánh một giấc ngon lành và tạm nghỉ một hôm để tới gặp Kim Hannah. Rốt cuộc thì, cậu là lãnh đạo cơ mà. Cũng phải xem xét tình hình một chút chứ.

Như thường lệ, Khu Trung Lập rất nhộn nhịp. Do số lượng người sống sót lần này khá cao, nên cửa hàng vật phẩm trở nên rất đông khách. Khi Seol đến, trước cửa hàng nhu yếu phẩm, khách hàng vẫn đi lại nườm nượp.

“Seol-Ah và Sungjin phụ trách cửa hàng này thì phải!”

Cậu liền hòa vào đám đông đang đứng quanh cửa hàng kia.

“Live~ Live! Ah, Live, live, live, live.”

(Những người lớn tuổi ở Hàn Quốc hay hát bài hát này. Nó đặc biệt được ưa chuộng ở Bắc Triều Tiên trong năm 1991.)  

Giọng hát véo von, vui vẻ của cô vang vọng.

“Chào mừng tất cả mọi người đến với cửa hàng Anh Trai Nắng Và Chị Gái Mưa~.” 

Seol bật cười. Yi Seol-Ah đứng trước cửa hàng mời khách bằng một điệu nhảy sôi động.

“Xin chào mọi người! Rất vui được được quý khách. Tôi là Yi Seol-Ah! Còn đây là em trai tôi Yi Sungjin.”

Cô vừa nói như hát vừa nhảy nhót qua lại trái phải và đưa tay lên rồi lại hạ tay xuống.

“Live~ Live! Live with potions! Live with healing water!”

Cô cầm luôn cả những chai thuốc hồi phục (potion) và thuốc trị thương (healing water) vừa nhảy nhót vừa quảng cáo.

Điệu nhảy và giọng ca của cô ấy thực sự rất dễ thương và hài hước, khán giả đang theo dõi xung quanh cười vang. Sau đó, tiếng vỗ tay bắt đầu lác đác ở một vài nơi bắt đầu lớn dần cho đến khi tất cả cùng hòa theo nhịp đó thành một tràng vỗ tay lớn.

“Cảm ơn quý khách, cảm ơn tất cả mọi người! Tôi iuuuu các bạn! “

Yi Seol-Ah vừa giang hai tay vừa nở một nụ cười rạng rỡ.

“Đừng quên mua hàng ở chỗ chúng tôi nhé.”

Tất nhiên, cô không quên thêm vào một lời quảng cáo như mấy cô nàng livestream bán kính trên Facebook. 

Đám đông bắt đầu kéo vào cửa hàng. Bên trong, các nhu yếu phẩm thiết yếu phục vụ cho các nhiệm vụ được trưng bày khắp nơi. Cộng thêm với sự sôi nổi của Yi Seol-Ah, gần như ai cũng mua thêm đồ vì sự dễ thương của cô.

Seol rất ấn tượng với màn trình diễn này.

“Ai mà ngờ được con bé khéo léo thế chứ! Đúng là em của anh.”

Trong khi lau mồ hôi lấm tấm trên trán, cô chợt nhìn thấy Seol. Cô cười toe toét và vẫy tay.

“Hế lô!”

“Ấn tượng đấy! Sao em biết bài hát đó thế?”

“Sư huynh yêu quý của em! Hello~!”

“Haha, được rồi, bình tĩnh xem nào. Nhìn thằng cu Sungjin ngượng đỏ cả mặt rồi kìa.”

“Tiến lên, Yi Seol-Ah ~! Dance with yours shoulders~ We’re a family~ Thiên Đường và Valhalla!”

“Được rồi, bình tĩnh chút xem nào!”

Nhưng lời nói của cậu chỉ bay trong gió. 

“Tại sao anh lại ~….không hiểu trái tim em~?” 

Yi Seol-Ah vừa nhắm mắt đưa tay ra vừa gân cổ lên hát tiếp.

“….. Whew”

Yi Sungjin nhìn chị gái rồi thở dài. Cậu xấu hổ hộ cả phần của Yi Seol-Al luôn.

“Chà! Ít ra thì tình hình kinh doanh của họ vẫn khá ổn.”

Seol gượng cười. Cậu thề sẽ không bao giờ cho phép Seol-Ah tham gia Bữa Tiệc. Với tính cách này của cô, cậu đoán cô cắm trại ở Giai Đoạn 1 đến già luôn quá.

Nhưng cậu cần tập chung vào chuyện chính của ngày hôm nay, Kim Hannah phụ trách ở cửa hàng vũ khí ngay bên cạnh. Cô đang ngồi khoanh chân dũa móng tay thì Seol bước vào. Cô đứng dậy và cười tươi.

“Chủ Hội Seol. Cuối cùng cậu cũng tới đây!”

Giọng điệu của cô ấy trở nên rất lịch sự và trang trọng, có lẽ là do đây là nơi công cộng, sau khi nhìn quanh cả tá người đang vừa xem vừa kiểm tra vũ khí ở đây, cậu hỏi lại.

“Chắc tôi nên quay lại sau nhỉ.” 

“Không cần đâu! Chúng tôi thuê nhiều nhân viên mà.” 

Đúng vậy, trong này có khá nhiều nhân viên, họ đều đang giải thích cặn kẽ về mọi thứ của từng vũ khí cho khách hàng, cứ như một chuyên gia vũ khí thực thụ vậy.  

“Ồ! Cô thuê nhiều thế này thì kiếm Điểm Sinh Tồn kiểu gì?” 
“Fufu, đoán xem..”

Kim Hannah chống nạnh và mỉm cười.

“Tất cả các nguồn thu chi điều do tôi quản lý hết, nhân viên chỉ nhận được hoa hồng theo sản phẩm thôi.”

“Không có lương cứng à?”

“Đương nhiên rồi! Tính theo năng suất thôi!”

“Bóc lột sức lao động thế!”

Kim Hannah thở dài.

“Mà vào chuyện chính đi. Cậu lặn mất tăm hơi luôn thế! Mãi hôm nay mới thấy cái mặt, biết là tập luyện chăm chỉ như vậy là tốt. Nhưng thỉnh thoảng cũng phải ló cái mặt ra chứ?”

Công việc của người tổng quản của Khu Trung Lập khá là nhàn, không hẳn là không có gì để làm, nên Seol ném hết cho Kim Hannah.

“Có tí việc mà sao cô ấy vẫn càu nhàu thế!”

Dường như cô ấy đã gặp phải vấn đề gì đó. Hẳn là những vấn đề này cần sự chấp thuận của người đại diện.

“Được rồi! Có chuyện gì sao?”

“Hừm! Tôi đang muốn xem ý kiến của cậu về việc chiêu mộ thêm người. Đương nhiên là những tân binh ở Khu Trung Lập này.”

Seol mở to mắt.

“Nếu tôi không nhầm thì ngoài Eun Yuri ra chúng ta chẳng còn ai cả, cả người ký hợp đồng lẫn khách mời đều không.” 

“Ừm! Nhưng không hẳn là cứ phải ký hợp đồng hay họ có giấy mời từ chúng ta thì chúng ta mới có thể chiêu mộ được họ.”

Lời nói này của Kim Hannah gợi lại cho cậu một kỷ niệm trong quá khứ.

“Một tên nào đó trong vụ đánh nhau và…con phò Oh Minyoung, thì phải.”

Nhìn lại thì, không thiếu kẻ bị ruồng rẫy sau khi khi ra khỏi Khu Trung lập. Hai đứa đó chắc chắn chẳng còn tổ chức nào dám ký hợp đồng cùng nữa cả. Dù lúc đó Sinyoung đang gây ít nhiều sức ép lên cậu, nhưng cậu vẫn có thể để ý tới chúng. Tóm gọn lại nếu giữa hai tổ chức đạt được thỏa thuận, hợp đồng có thể chuyển giao.

“Mà sao đột nhiên cô lại hỏi vậy? Cô tìm được ai khá như Yuri à?”

"…Không."

Kim Hannah cười cay đắng.

“Tôi xin lỗi, nhưng thiên tài như cô ấy thì thực sự rất hiếm. Những người như cậu và cô ấy thì có mở Vùng Trung Lập cả trăm lần chả kiếm được một người ấy chứ!”

Thấy vậy, Seol có hơi chán nản.

“Vậy thì ….”

“Để tôi nói thẳng. Tôi đang muốn chiêu mộ Park Woori và anh Yoo Yeolmu.”

Seol ngạc nhiên.

“Sao cô biết họ?”

“Có gì mà phải ngạc nhiên ghê vậy? Tôi theo dõi suốt mà. Trong khi cậu tập trung vào Eun Yuri thì tôi quan sát 2 người còn lại.”

Kim Hannah hắng giọng.

“Thứ nhất, cá nhân tôi muốn chiêu mộ Park Woori. Cậu ta không có khả năng gì đặc biệt cho lắm. Nhưng cậu thực sự khá thông minh và phán đoán tình huống khá tốt. Cậu ta cũng khá nhanh nhẹn nữa.”

Cô ấy nhấn mạnh thêm là cô muốn củng cố cho đội tình báo của hội.

Seol huýt sáo. Kim Hannah vốn đã rất kén chọn, nên cậu bắt đầu thấy Park Woori không phải dạng vừa.

“Trông không như vẻ ngoài, cậu ta khá táo bạo.”

Kim Hannah hẳn đã rất chú ý tình huống cậu ta theo dõi chuyển động của Homunculus và chạy tới chỗ Seol đưa cậu chiếc túi.

“Còn đối với anh Yoo Yeolmu. Các thành viên trong hội Valhalla đưa ra các đánh giá khá tích cực.” 

“Ồ? Như nào cơ?”

"Hừm! Họ nói rằng anh ta ra dáng một Chiến Binh đích thực do chịu đựng được các bài tập huấn của Lão Sư Jang Maldong mà chẳng một lời phàn nàn. Chohong và Hugo khen ngợi anh ta hết lời.”

“Park Woori và anh Yoo Yeolmu nhỉ. Liệu các tổ chức của họ có dễ dàng đàm phán với chúng ta không?”  

“Không chắc lắm. Nhưng đây là một cơ hội tốt đấy. Cậu thấy đó. Hầu hết các tổ chức đều không mặn mà lắm với các chức nghiệp Cung Thủ hay Chiến Binh.”

Đúng vậy. Chức nghiệp của hai người họ không có gì đặc biệt. Mà quan điểm của các tổ chức thì luôn sẵn sàng trao đổi những thứ mà họ đang có để tìm một cơ hội mới.

Seol không cần suy nghĩ lâu. Kể cả giao dịch này có thành công hay không thì cũng ổn cả.

Cậu đồng ý ngay.

“Được rồi! Giao hết cho cô đấy.”

"Rõ thưa sếp.”

Kim Hannah trả lời ngay vì cô là người duy nhất phù hợp với công việc này.

“Ừm! Chủ Hội. Còn chuyện đó thì sao?”

“Chuyện đó?”

“Mục tiêu của chúng ta ở Vùng Trung Lập này ý. Chà, tôi biết Eun Yuri đang cố gắng, nhưng tôi muốn xác nhận lại. Đằng nào Vùng Trung Lập cũng sắp kết thúc rồi.” 

"Ah."

Seol liếm môi.

“Giờ mình mới để ý….”

Đã đến lúc bắt đầu.


*

Tuần thứ mười hai đã đến, tuần lễ cuối cùng ở Vùng Trung Lập.
Eun Yuri đang thực hiện một Nhiệm vụ ở mức Rất Khó bằng một tổ đội 6 người. Một hòn đảo đầu lâu hiện ra, nó được bảo vệ bởi một đàn Yêu Tinh. 

Một cây cầu lỏng lẻo trước mặt họ. Họ cần phải vượt qua nó mà phải chịu thiệt hại nhỏ nhất. Vì đám Yêu Tinh chiến đấu tầm xa rất tốt nhưng kỹ năng cận chiến lại yếu thậm tệ.

Tuy nhiên, sáu người họ quyết định không qua cầu.

Bởi vì bọn họ có 1 Pháp Sư.

Thực ra thì, trong tất cả các nhiệm vụ họ thực hiện từ trước đến giờ, họ luôn đợi Eun Yuri vận chiêu và để cô công kích trước, sau đó họ mới bắt đầu tấn công và tiêu diệt những con quái còn sót lại.

Điều này cũng thể hiện rằng trình độ của Eun Yuri hoàn toàn khác bọt so với Odelette Delphine, đương nhiên là chỉ xét trong khoảng thời gian ở Khu Trung Lập này thôi. Cả phạm vi và mật độ mana của Yuri có thể chế ngự, đã hoàn toàn vượt xa những gì Odelette Delphine đã làm được khi cô làm nhiệm vụ cùng với Seol khi xưa.

Park Woori tiến lên phía trước, thi thoảng cậu lại quay lại phía sau.

“Gấp hai sao? Không, cái này phải gấp bốn.”

Cảnh hiện ra trước mắt cậu chỉ có trong các video được tua, Yuri đang niệm chú với tốc độ bàn thờ, đôi môi của cô mấp máy liên tục và giọng cô líu lo đến nỗi cậu chẳng thể nghe ra cô đang nói cái gì. 

“-----.-----.------.-------“

Dù cậu có cố nghe đến cỡ nào đi chăng nữa, cậu cũng chẳng thể nghe nổi cô ấy đang nói gì.

Cậu có cảm giác điều này liên quan đến những kỹ năng của cô, từ tuần thứ bảy cho đến nay, tốc độ niệm phép của cô đã rút ngắn đáng kể.

-@ & $ @ ! & $ &.

Càng gần đến lúc cô hoàn thành niệm chú, phía bên kia cầu lại càng ồn ào, đám Yêu Tinh cũng có thể sử dụng ma thuật, do đó chúng rất nhạy bén đối với dòng mana, và chúng đang cảm thấy một nguồn mana khủng bố đang tỏa ra từ bên kia cầu.

Điều này có thể thấy rõ khi chúng đang tranh nhau nháo nhác bay lên cao.

“Chúng đang tới.”

Yoo Yeolmu đứng tiên phong, anh lập tức giơ tấm khiên lớn lên.
Cuối cùng Yuri cũng hoàn thành câu thần chú của mình, những giọt mồ hôi đang chảy dài trên trán cô.

Sau đó, ngay lập tức, cô mở to mắt và hét lớn.

“Lãnh Vực Băng Hàn!!!”

Woong!!!

Đó là một trong các chiêu cuối của Roselle - Tự Quyết, nó khuếch đại sức mạnh của phép thuật của người thi triển phép theo ý muốn bằng một từ khóa nào đó. 

Sau tiếng hô lớn đó. Đám Yêu Tinh đang hung hăng bay tới tấn công họ bắt đầu run rẩy. Nhưng đã quá muộn. Luồng khí hàn băng lướt đi nhanh chóng như một cơn đại hồng thủy quét qua chúng.
Tất cả đám Yêu Tinh bị đóng băng thực sự, chúng rụng như sung xuống cầu và hồ nước bên dưới.

Chưa hết. Eun Yuri còn vung tay mạnh thêm 1 cái, một lưỡi hái gió bay vút đi chém mạnh và xé toạc xác những đám Yêu Tinh đang rơi.

"Tuyệt quá!"

Nữ Linh Mục đồng thời là thủ lĩnh của nhóm này hét lớn. 

“Lên thôi mọi người! Đừng bỏ lỡ cơ hội này nào.”

Ngay lúc cô đưa ra mệnh lệnh.

 Pzzt! Pzzzzt! 

Từ dưới hồ, một luồng điện đáng sợ dưới hồ nước bùng nổ dữ dội.
Đám Yêu Tinh đang chới với dưới hồ gào thét trong tuyệt vọng. Cô Linh Mục nao núng khi nhìn Yuri.

“Haa…haa….”  

Eun Yuri vẫn đưa tay ra phía hồ, không biết tại sao trông sắc mặt cô ấy rất tức giận.

“….Mọi người! Chờ chút. Tiến chậm thôi. Có thể hơi nguy hiểm đó…” 

Sau đó, năm người bọn họ, trừ Yuri, băng qua cầu. Hầu hết bọn Yêu Tinh đều bị đóng băng hoặc rơi xuống hồ, nên họ chẳng gặp phải bất kỳ sự kháng cự nào cả. 

Những con rơi xuống hồ đã bị biến thành thịt nướng, cho nên họ chỉ cần chăm sóc những con đang bị đông đá thôi.

Sau khi dọn dẹp xong, Park Woori nghiêng đầu.

'Lạ thật.'

Thường thì Yuri sẽ giữ một câu thần chú lại để đề phòng trường hợp khẩn cấp, nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại vội vã dùng hết như thế. Cứ như cô ấy đang trút giận vào đám Yêu Tinh vậy.
Park Woori tò mò quay lại, và cậu đã thấy một cảnh rất đáng ngạc nhiên. Yuri chợt nhìn thấy 1 xác con Yêu Tinh gần đó, cô chạy lại và đấm đạp nó 1 trận và kết thúc cái xác đó bằng một quả đá penalty xuống hồ. 

Nhìn thấy xác con Yêu Tinh đó, Park Woori đột nhiên cảm thấy thương hại cho sinh linh tội nghiệp này.

Ngay sau đó, toàn bộ khung cảnh xung quanh họ thay đổi, thế là họ đã quay trở lại quảng trường.

“Tuyệt quá! Chúng ta làm được rồi.”

Cô gái Linh Mục nhảy cẫng lên khi tờ giấy thuộc hàng thứ 2 trên bảng nhiệm vụ biến mất. Vậy là họ đã hoàn thành tất cả các nhiệm vụ trong khả năng của mình. 

Cái duy nhất còn sót lại - Nhiệm Vụ Bất Khả Thi. Ban đầu, họ không dám mơ mộng gì đến nó, nhưng lần này thì cô gái Linh Mục lại nhìn chằm chằm Eun Yuri với ánh mắt lấp lánh đầy hy vọng. 

Bốn thành viên còn lại trong cũng có vẻ háo hức.
“Yuri-Unni?

Cô Linh Mục kia bắt chuyện. Eun Yuri đang nhìn đờ đẫn vào khoảng không liền quay lại. 

“Khi nào thì chúng ta có thể thực hiện Nhiệm Vụ Bất Khả vậy?”

“Nếu cô muốn thì giờ chúng ta quất luôn cũng được thôi.”
Eun Yuri nói nhỏ.
“Nhưng chúng ta cần làm một vài thứ trước đã.” 

“À! Là điều kiện hả? Đừng lo, em vẫn nhớ mà.”

“Xin lỗi. Tôi không tin mấy lời hứa suông bằng mồm.” 

Cô Linh Mục chớp mắt lia lịa. Cô ấy vừa nghe nhầm sao? Giọng Yuri mà chanh chua thế sao? Sao hôm nay Yuri đột nhiên lại khó tính như vậy?

Eun Yuri tiếp tục
“Tôi cần một giao kèo bằng hợp đồng đàng hoàng.”  

"Hợp đồng?"
Nữ Linh Mục trợn mắt.

“Um…. Unni, em nghĩ hiện ở Vùng Trung Lập không sẵn có cho chúng ta.”

“Tôi có thể viết 1 cái.”

“Không, ý em là hợp đồng có sử dụng lời thề trước các vị thần, nó không giống mấy bản hợp đồng trên giấy tờ bình thường của chúng ta hằng ngày đâu. Hừm, em là một Linh Mục nên em có thể tự thề trước vị thần bảo hộ của mình, nhưng những người khác…” 

“Cô Linh Mục…”

Eun Yuri cắt lời cô ấy.
“Tôi đã nói rồi. Tôi có thể viết 1 bản.”

Linh Mục bàng hoàng trước giọng nói lạnh lẽo của cô.
“Nhưng...Tên em không phải là Linh Mục.”

Cô ấy vừa bĩu môi vừa lẩm bẩm gì đó. Eun Yuri không bận tâm tới điều đó, cô ấy lôi 1 tấm bùa giấy trong túi ra.

Cô lập tức xé đôi tấm bùa ra không một chút ngại ngùng. Từ tờ giấy đó, một ánh sáng rực rỡ tỏa sáng rực rỡ. Eun Yuri liếc qua một lượt rồi đưa cho nữ Linh Mục. 

“Hợp Đồng Cưỡng Chế Thực Hiện…”
Nội dung của nó rất đơn giản.

----Eun Yuri (Bên A) sẽ thực hiện Nhiệm Vụ Bất Khả ở Vùng Trung Lập, cô thực hiện bản hợp đồng này để hợp tác với một nhóm 5 người khác (Bên B) để làm nhiệm vụ. Các bên sẽ ký hợp đồng này để làm bằng chứng thỏa thuận giữa họ. 
----Bạn nên sử dụng lá bùa phép cho Nhiệm Vụ Bất Khả ở Vùng Trung Lập.
----Bạn nên sử dụng lá bùa phép trong sáu mươi giây đầu tiên kể từ khi bắt đầu Nhiệm Vụ Bất Khả. Tuy nhiên, nếu có một tình huống không lường trước được bất ngờ xảy ra, thời gian xử lý vấn đề sẽ là sáu giây, và bạn sẽ được cộng thêm thời gian làm nhiệm. 
----Ngay khi các bên hoàn thành nhiệm vụ, bên B sẽ được phép nhận 172.800 Điểm Sinh Tồn. Còn bên A sẽ nhận “Vé Vật Phẩm Tùy Chọn” trong cửa hàng VIP.

Nữ Linh Mục nhíu mày, tất cả những gì hợp đồng viết đều giống với thỏa thuận trước đây. Cô cũng rất bất ngờ khi bản hợp đồng này lại xuất hiện sau khi Yuri xé 1 mảnh giấy gì đó.  

"Em có một câu hỏi."

Cô ấy đang định hỏi Yuri :” Làm thế nào mà chị làm được thế.”

“Nếu không thích, cô không cần ký vào đó, tôi cũng không ép cô.”

Giọng của Eun Yuri cực kì gat gắt, nữ Linh Mục trố mắt.

“Không! Ý em không phải như vậy.”

Ai mà có thể từ chối 28.000 Điểm Sinh Tồn trong khi chẳng phải làm gì mà vẫn có ăn cơ chứ? 

“Chỉ là…..”

“Tôi nói rồi! Tôi sẽ không thay đổi ý định của mình, tôi sẽ không thay đổi một điều khoản nào trong hợp đồng hết. Cô không cần mất công thuyết phục tôi làm gì cả, có cả tá người sẵn sàng lập tổ đội với tôi với những điều khoản này.”

Mặt của nữ Linh Mục trở nên chua chát. 

“Thôi nào! Em đã nói là em không muốn ký đâu?”

“Hử? Thế còn không ký nhanh mẹ lên?”

“Xin lỗi, Unni, em đã làm gì có lỗi sao?”

Giọng nói của nữ Linh Mục có chút uất ức, họ đã vào sinh ra tử cùng nhau rất nhiều, nhưng cô không ngờ Eun Yuri lại có thể lạnh lùng và tuyệt tình đến mức này. 

“Thôi nào 2 người, có gì mà phải nóng lên như vậy.”

Thấy nhóm có dấu hiệu không ổn, Park Woori liền chen vào.

“Sao đột nhiên chị lại gắt gỏng như thế? Chị ghét em sao, Unni?”

“Eii, chị ấy chỉ muốn chắc ăn chút thôi mà! Đúng không nào? Chị dâu?”

Park Woori bô bô như vẹt, tuy nhiên…..

“Tôi đã nói với cậu rồi, đừng có gọi tôi như vậy!” 

Biểu cảm của Yuri trở nên lạnh lẽo hơn.

“Tôi chỉ là một thiếu nữ. Tôi chưa lập gia đình. Cậu cứ tôi là chị dâu như vậy là sao?”

Park Woori co rúm lại.

“Em xin lỗi…..”

“Đó! Thấy chưa? Không hiểu sao chị ấy hôm lại gắt gỏng như vậy.” 

Park Woori vừa im thì nữ Linh Mục lại gắt lên. 

“Được rồi! Thôi nào! Chị Linh Mục! Bình tĩnh tý đi.”

“Hử? Cả cậu nữa! Sao các người cứ gọi tôi là Linh Mục vậy? Tôi có tên đàng hoàng nhá."

“Em biết! Em hiểu mà! Thủ Lĩnh! Chị nóng quá rồi đấy!”

“Hử? Thế nhìn xem! Bình thường chị ấy có như thế đâu? Sao hôm nay chị ấy đột nhiên gắt gỏng như thế? Mà, tên tôi là…..”

Trong khi nữ Linh Mục đang nổi giận còn Park Woori thì đang cố gắng xoa dịu tâm trạng cô ấy, Eun Yuri khoanh tay chán nản đứng nhìn, Yoo Yeolmu nhìn cô chằm chằm.

Anh cũng nghĩ rằng cô đã hơi cáu kỉnh. 

Điều này không có gì bất thường cho lắm. Hai tuần vừa rồi. Eun Yuri đã bắt đầu có những dấu hiệu là  lạ rồi. Cô ấy thường xuyên cáu bẳn và u ám.

“Có chuyện gì đã xảy ra gần đây sao?” 

Yoo Yeolmu nhỏ nhẹ lại gần cô bắt chuyện. Eun Yuri bình tĩnh quay lại nhìn anh. Sau một hồi lâu do dự, cô cắn chặt môi.

"…Có điều này tôi muốn hỏi."

“Được thôi, cô hỏi đi!”

“Một chàng trai có ý gì khi tặng nhẫn cho một cô gái?”

“Mmm……Cũng tùy vào hoàn cảnh nữa. Cũng có thể là một món quà bình thường, nhưng cũng có thể là anh ta đang có tình ý với cô ấy.”

“Vậy thì…..”
Eun Yuri thở dốc.
“…..Một chàng trai đã có người yêu còn đi tặng nhẫn cho một cô gái khác. Nó có ý nghĩa gì?”

"….Hử?"

“Đây là lời của bạn tôi. Tôi chỉ hỏi hộ cô ấy thôi.” 

Yoo Yeolmu nhíu mày. Anh lén nhìn tay trái của Yuri, nhưng cô ấy khoanh tay nên đã che hết cả bàn tay.

Eun Yuri hỏi tiếp:

”Anh ta có ý gì mà lại làm như vậy? Anh ta đã có người yêu, sao anh ta còn tặng nhẫn cho cô gái khác, lại còn nói đó là một món quà dành riêng cho cô ấy nữa?”

 (Trans2: sắp có đánh ghen rồi ae ơi =)))


“Bắt cá hai tay à? Căng đây. Tôi nghĩ là anh ta đang tán tỉnh cô ấy đấy. Biết đâu đang cầu hôn thì sao?”

Yoo Yeolmu nói chắc chắn.

“Cả Phương Đông và Phương Tây, đeo nhẫn vào ngón tay trái là một điều đặc biệt mà? Làm gì có ai không biết ý nghĩa của nó chứ?”

“Tôi cũng nghĩ vậy!”

Eun Yuri đồng ý, khuôn mặt cô rất phức tạp. Yoo Yeolmu tò mò.

“Vậy thì…Um….Cái này là chuyện của ai thế?”

“…….”

Đôi môi đáng yêu của Eun Yuri méo mó.

"Tôi không biết."

Cô im lặng và vội quay đi.

(Trans2: Khổ thân con Linh Mục, đã lắm mồm lại còn vô duyên, chọc đúng con có tính giận cá chém thớt!)


---

Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547

Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 
Share on Google Plus

Sống Trẻ - Nhịp sống người Việt trẻ

9 Comments: