Yoo Yeolmu lên tiếng khi thấy khuôn mặt của Eun Yuri bắt đầu lộ vẻ lo âu.
"Đừng quá lo lắng..."
"..."
"Chúng ta vẫn còn xu, mà việc quay xổ số hoàn toàn dựa vào may mắn. Chắc anh ấy sẽ hiểu cho cô".
Eun Yuri ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Yoo Yeolmu. Anh ấy là người gặp khó khăn nhất vào lúc này. Nhìn xem, quần áo của anh ta ướt đẫm mồ hôi.
Anh ấy phải mệt mỏi vì chạy đi chạy lại, nhưng thay vì phàn nàn, anh lại an ủi cô. Mặc dù Eun Yuri vẫn cẩn trọng đề phòng, nhưng cô thực sự cảm thấy biết ơn anh.
"Đúng rồi. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng."
"Chắc chắn rồi. Còn lại hãy để tôi lo".
"Anh sẽ quay lại ư? Họ có nghi ngờ không?"
"Mọi chuyện vẫn ổn. Tôi vẫn kiểm soát được tình hình. Tôi sẽ báo cho cô biết nếu tôi thấy bất kỳ hành động đáng ngờ nào."
Yoo Yeolmu rời khỏi khu nghỉ mát trên núi ngay sau khi nhận được ghi chú và tiền xu. Khi cô nghe tiếng đóng cửa, Eun Yuri lắc đầu.
"Seol... Chắc là anh ấy sẽ ổn thôi. Anh ấy bảo rằng sẽ chạy trốn nếu nó trở nên quá nguy hiểm, phải không?.
Vì không thấy Homunculus chạy loăng quăng trên đảo, nghĩa là Seol Jihu chưa bị đánh bại. Hơn nữa, Eun Yuri không có thời gian để lo lắng hay mệt mỏi.
Ngay thời điểm này đây, Seol Jihu đang mạo hiểm mạng sống của mình để giữ chân Homunculus.
'Tiến lên nào.'
Eun Yuri bước về phía trước một cách hăng hái.
Sau đó, cô chạy vụt đi.
*
Mặt trời đang lặn và toàn bộ hòn đảo đã nhuộm một màu vàng của ánh hoàng hôn. Vì giai đoạn thứ hai của Hướng dẫn nâng cao bắt đầu vào khoảng giữa trưa, nghĩa là một thời gian dài đã trôi qua.
"Chết tiệt! Arg!!!"
Park Woori vẫn đang vật lộn với máy quay xổ số. Anh ta không ngừng nhét tiền vào.
"Làm ơn ra đi! Làm ơn đi mà!"
Hàng ngàn đồng xu đã được đưa vào máy quay xổ số, và hàng chục vật phẩm đã xuất hiện. Đáng lẽ họ phải nhận được một món vũ khí hữu ích, nhưng phần lớn các vật phẩm đều khá vô dụng. Thế nên, Park Woori dần tuyệt vọng.
Nhưng điều khiến anh ta cáu hơn hết, chính là việc nhét xu vào máy. Mỗi lần chỉ có thể nhét một đồng xu.
"Chết tiệt. Tên khốn nào đã tạo ra cỗ máy này?"
"Chỉ có đồ điên mới tạo ra một máy như thế này!"
"Tại sao không cho người ta nhét vài chục hoặc hàng trăm đồng tiền cùng một lúc? Ugh, đau tay quá!"
Cuối cùng, cậu ta cau mày và xoa bóp ngón tay cái. Dấu vân tay của cậu giờ đã bị che phủ bởi vết hằn của những đồng xu.
"Hừ, cái tên đã tạo ra cỗ máy này... Mình ước gì hắn ta sẽ phải nhận lương bằng chính chiếc máy này! Hắn sẽ phải rút từng xu ra, để thấu hiểu cảm giác của mình!"
Park Woori không biết rằng bảy vị thần không nhận được tiền lương. Cậu vừa nhét xu vừa phàn nàn liên tục.
Khi cậu ta định nhét tiền vào một lần nữa
"...!"
Park Woori nghiêng đầu:
"Mình nhét đến số bao nhiêu rồi nhỉ?".
Cậu ta đã quên mất mình đang đếm xu hay nhét xu. Đếm và nhét tiền xu liên hồi khiến cậu ta quên mất mình đang làm gì.
"Ah, khốn kiếp. Mình có nên nhét thêm không? Liệu mình có nhận được một món đồ mới không?"
Mặc dù cậu ta cố gắng lần theo ký ức, cậu ta vẫn không nhận ra nổi và rên rỉ.
"Ah, đành vậy. Mình phạm sai lầm rồi. Chắc mọi người sẽ không giết mình đâu nhỉ?"
Thế là cậu ta bắt đầu nhét tiền vào một lần nữa.
Park Woori không biết rằng cậu ta đã nhét gần hai trăm đồng xu trong khi càu nhàu. Giờ cậu ta nhét thêm một trăm, thế là máy có tổng cộng ba trăm đồng.
Và máy quay xổ số này có một vật phẩm đặc biệt ở mốc 300 xu.
"..."
Park Woori xoay cần số, có vẻ mệt mỏi với tình huống này. Nhìn mặt cậu ta nản lắm rồi, mất hết hy vọng rồi.
Cạch!
Nhưng khi món đồ xuất hiện, đôi mắt Park Woori mở to vì ngạc nhiên. Đó là một món đồ cậu chưa từng thấy trước đây.
"…Oh?"
Cậu há hốc mồm ngay khi đọc mô tả.
*
Đến địa điểm thứ 16, tình hình bắt đầu rắc rối.
Không, rắc rối chưa xảy ra, nhưng dường như nó sắp xảy ra.
Khi Yoo Yeolmu chuẩn bị quay về chỗ Eun Yuri, chàng trai trẻ ngăn anh ta lại.
"Tôi biết rằng vẫn còn một ít xu, nhưng chúng ta có nên kết thúc chuyện này sớm không?"
Chàng trai nói khi nhìn lại những người xung quanh.
"Tôi thì muốn kiếm càng nhiều xu càng tốt, nhưng... Mọi người đều kiệt sức vì tìm kiếm hàng giờ rồi".
Đây là chuyện đương nhiên. Ban đầu, mọi người hợp tác hết lòng vì họ không biết khi nào quái vật sẽ tấn công, nhưng khi họ tìm thấy một số xu đáng kể và trời đang tối dần, thì một số người bắt đầu dao động.
"Dù sao, tôi muốn biết anh nghĩ gì..."
Yoo Yeolmu nhận thấy rằng những người kia đã chú ý đến cuộc trò chuyện này. Anh ta phải chọn câu trả lời đúng. Nếu anh ta thẳng thừng bác bỏ ý kiến của họ, có khả năng là họ sẽ bắt đầu nghi ngờ anh ta.
Nhưng anh cần câu giờ để lẻn ra ngoài một lần nữa.
"Họ nói rằng họ đang cầm chân con quái vật bằng đặc quyền của họ, nhưng tôi không chắc chắn vì tôi không nhìn thấy cảnh đó".
Yoo Yeolmu vừa tiếp tục nói vừa giả vờ suy nghĩ.
"Tôi đoán là, dừng lại ở đây cũng không phải là một ý tưởng tồi."
"Vậy là anh đồng ý?"
"Không hẳn, cậu đã nhắc đến một vấn đề mà tôi suýt quên mất. Vậy mọi người đã quyết định chưa?"
"Không, chưa. Mọi người vẫn đang tranh luận." - Chàng trai lắc đầu - "Theo tôi biết, còn lại ít nhất 800 xu. Nghĩa là, nếu chúng ta không giao xu cho con nhãi kia thì mỗi người cũng có ít nhất 50 xu".
"Phải."
Yoo Yeolmu chậm rãi gật đầu rồi nói tiếp.
"Dù sao đi nữa, kế hoạch của chúng ta sẽ không thất bại. Chúng ta đã biết con đường mà con ranh đó sẽ đi. Câu hỏi duy nhất là khi nào nó xuất hiện."
"Đúng."
"Vậy thì thế này. Tôi sẽ đến chỗ cô ta và xem cô ta chuẩn bị đi đâu. Các bạn thảo luận với nhau và quyết định khi tôi trở lại. Nếu mọi người tiếp tục tìm kiếm, chúng ta có thể tìm kiếm bằng ghi chú tôi về. Còn nếu chúng ta không tìm nữa, chúng ta có thể tấn công con ranh đó ngay lập tức."
"Được thôi. Như vậy có ổn cho anh không?"
"Yeah. Dù sao thì, nên nói chuyện một cách hòa bình. Mọi chuyện sắp kết thúc, nên nếu cần thì đừng chiến đấu".
Yoo Yeolmu quay đi sau một lời cầu xin tha thiết. Khi anh bước đi vội vã, anh ta thực sự lo lắng.
"Nếu họ quyết định tiếp tục tìm kiếm, chúng ta sẽ có thêm chút thời gian... nhưng tình hình đang dần trở nên nguy hiểm."
Mặc dù hiện tại họ nên chạy trốn, nhưng rốt cuộc, quyền quyết định thuộc về Eun Yuri.
Yoo Yeolmu đã tìm kiếm Park Woori một cách vội vàng sau khi quyết định thông báo cho cậu ta về tình hình hiện tại. Nhưng khi Yoo Yeolmu đến máy quay xổ số, anh không nói nên lời.
Park Woori, người luôn phàn nàn và chửi thề khi nhét những đồng xu, đang đóng gói đồ đạc của mình.
"Oh! Anh giai, anh tới rồi!"
Park Woori dường như rất vui mừng khi thấy anh ta.
"Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao…"
"Thành cỏng rồi!! Cuối cùng! Cuối cùng em đã lấy được nó!
"Thành công rồi ư?"
Đôi tai của Yoo Yeolmu vang lên.
"Cậu chắc không?"
Park Woori cười toe toét, rồi đứng dậy với chiếc túi của mình. Giơ món đồ trong tay trái để khoe, cậu giơ ngón tay cái lên. Sau đó, cậu hét lên.
"Chắc 100%!"
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Mục lục
Chương 292 - Phần 2
Chương 292 - Phần 1
Chương 291
Chương 290 - Phần 2
Chương 290 - Phần 1
Chương 289 - Phần 2
Chương 289 - Phần 1
Chương 288
Chương 287 - Phần 2
Chương 287 - Phần 1
Chương 286 - Phần 2
Chương 286 - Phần 1
Chương 285
Chương 284
Chương 283
Chương 282 - Phần 2
Chương 282 - Phần 1
Chương 281
Chương 280 - Phần 2
Chương 280 - Phần 1
Chương 279
Chương 278
Chương 277
Chương 276 - Phần 2
Chương 276 - Phần 1
Chương 275 - Phần 2
Chương 275 - Phần 1
Chương 274
Chương 273
Chương 272
Chương 271
Chương 270 - Phần 2
Chương 270 - Phần 1
Đc cái gì nhỉ
ReplyDeleteT nghĩ là 1 cây thương?
ReplyDeleteCái gì nhỉ?
ReplyDeleteThanks
ReplyDeleteBem
ReplyDeletelật kèo đc thì có thể là món gì nhỉ
ReplyDeleteTò mò đc thứ cao nhất đồ đồ cúng tế hả
ReplyDeletethanks nhóm dịch
ReplyDelete