Trước những lời giải thích của Roselle, Seol ngơ ngác chớp mắt một hồi lâu như con gà gô.
Mãi một lúc sau, cậu mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng sự bối rối vẫn còn vương lại trên mặt cậu.
“Nữ Hoàng….. Là …một Pháp Sư!?”
"Đúng vậy! Có khi cô ấy còn trở thành một Pháp Sư mạnh mẽ ấy chứ! Cô ấy tiềm ẩn những tài năng hiếm có đấy.”
Sự nghi ngờ hiện ra trên mặt Seol. Charlotte Aria được người đời lan truyền là một người dễ dụ và ngu ngốc. Có biết bao nhiêu người Địa Cầu trên Thiên Đường mới xuất hiện được một Pháp Sư? Đếm trên đầu ngón tay chăng? Ấy thế mà người như cô ta mà lại có năng khiếu để trở thành Pháp Sư ư?
Đây thực sự là điều không tưởng.
“Có vẻ như anh đang có hiểu lầm gì đó ở đây!”
Roselle cười rạng rỡ.
“Thông minh hay không cũng không nghĩa là không có tài năng. Cách họ thể hiện ra bên ngoài cũng không quyết định điều đó.”
Seol nao núng khi Roselle đang đọc hết cả những suy nghĩ trong đầu cậu. Nhưng cậu liền bình tĩnh và chấp nhận điều này ngay khi nhớ đến khả năng đọc suy nghĩ người khác của cô.
“Tài năng thể hiện những năng khiếu tự nhiên và những kỹ năng cần thiết để hoàn thành những công việc hay nhiệm vụ nhất định. Hay nói kỹ hơn thì muốn có năng khiếu hay kỹ năng cần thiết để trở thành một Pháp Sư thì ta chỉ cần mana thôi.”
Seol gật đầu đồng ý. Kể cả người Thiên Đường hay người Địa Cầu, muốn trở thành Pháp Sư, thứ đầu tiên cần lưu tâm đến là cấp độ của mana.
“Về bản chất của mana thì, đại đa số là bẩm sinh, cũng có một số trường hợp ngoại lệ, đương nhiên là tôi không có ý giễu cợt hay chê bai gì những người tự phấn đấu và phát triển yếu tố này đâu. Nhưng sự thật là huyết thống hay di truyền có vai trò rất quan trọng tới bản chất mana của một con người.”
Nghĩa là Charlotte Aria là một tài năng thiên bẩm.
Và Seol có phần giống cô ấy, mana của cậu ngay từ đầu đã khá là cao rồi, không những thế cậu đã vô tình rèn luyện mana của mình từ khi Cửu Nhãn xuất hiện, khi đó cậu vẫn chỉ là một cậu bé. Hẳn là những trường hợp ngoại lệ mà cô ấy vừa đề cập đến chắc chắn có cậu trong đó.
Seol mím môi.
“Tôi không hiểu! Ừ thì cô ấy có tài năng. Nhưng còn mana thì sao? Lượng mana của cô ấy lớn như vậy! Sao từ nhỏ, cô ấy không được đào tạo để phát huy khả năng đó?”
“Với câu hỏi này, chứng tỏ anh còn khá là thiếu hiểu biết về Thiên Đường đó!”
Roselle trả lời.
“Thiên Đường, nơi đây là một hệ thống xã hội phong kiến, gia trưởng, hà khắc. Cho dù địa vị của người phụ nữ nào đó có cao đến đâu thì vai trò của họ trong xã hội hay sự kỳ vọng của mọi người đối với họ về cơ bản vẫn không thay đổi so với người bình thường là bao. Anh thấy đấy, kể cả những công chúa trong Hoàng Tộc cũng phải chịu cảnh trở thành một công cụ để phục vụ cho những vấn đề chính trị hay lợi ích của quốc gia.”
“……”
“Đến khi đủ tuổi, họ sẽ bị gả như bán cho người khác, đương nhiên là các Hoàng Tộc khác không muốn các “con tin” biết phép thuật rồi!”
“Ý cô là sao?”
“Hôn nhân chính trị ư? Thà anh hiểu là thế chấp tài sản còn hơn. Khi các công chúa về làm dâu chỗ khác, họ buộc phải ngoan ngoãn và không gây rắc rối. Nếu mà các Hoàng Tộc khác phát hiện ra con tin của mình tiềm ẩn những nguy hại to lớn như sở hữu phép thuật, anh nghĩ điều gì sẽ xảy ra với họ. Đặc biệt lại là công chúa từ Hoàng Tộc Aria nữa.”
Seol yên lặng. Cậu hiểu ý của Roselle :” Đừng vội vã kết luận điều gì.”
“Ừ thì…Tôi cũng là một trường hợp khá đặc biệt.”
Roselle cười một cách gượng gạo.
“Đó chưa phải là tất cả. Anh đã nghe về hoàn cảnh mà cô gái đó phải trả qua chưa? Anh có biết rằng cuộc chiến tranh chống lại lũ Ký Sinh Trùng nổ ra từ khi cô ấy còn bé không?”
Roselle tiếp tục giải thích cho Seol.
“Cô ấy nói đúng.”
Theo những gì cậu biết, lũ Kỹ Sinh Trùng xâm lược Eva từ khi cô ấy 4 tuổi và cô ấy phải chạy nạn khỏi chúng khi mới lên tám.
Seol vừa nghĩ vừa gật đầu. Ảo Mộng Ma Pháp Sư, người đang đứng trước mặt cậu, người đã từng đẩy Đế Chế vào một cuộc khủng hoảng chưa từng có, đang cố gắng thuyết phục và đảm bảo với cậu, cậu không còn gì để phủ nhận điều đó nữa.
Nhắc đến Phép Thuật thì cậu hoàn toàn tin tưởng ở kinh nghiệm và kiến thức của Roselle La Grazia.
"Tôi hiểu rồi. Hẳn là tôi đã vô tình đặt ra những tiêu chuẩn quá cao, thì cũng phải thôi, giờ tôi đã cần tìm kiếm một Pháp Sư có đủ phẩm chất và tài năng để thừa kế Bí Kíp Ánh Sáng Vĩnh Cửu của cô mà.”
“Ra đó là mục tiêu của anh à?”
Roselle mỉm cười khá hạnh phúc khi Seol đánh giá cao thành tựu của cô, thành tựu này đứa đựng biết bao tâm huyết mà cô đã đạt được trong những năm cuối đời.
“Không cần lo lắng thái quá như vậy. Sư phụ giỏi sẽ không để đệ tử kém đâu nha.”
Roselle vừa lén liếc Seol vừa tự tin nói.
“Nhưng khả năng là cô ấy vẫn chưa phải là ứng cử viên phù hợp, tôi sẽ rất vui nếu anh giới thiệu thêm vài đứa bé tài năng hơn.”
Seol nheo mắt, cậu cứ nghĩ là tìm kiếm một người thừa kế có tiềm năng là đủ rồi chứ?”
[Tất nhiên thì tôi rất vui nếu người đó có tài năng thiên bẩm, nhưng điều mà tôi cần ở người này là chăm chỉ và không ngừng nỗ lực để đạt được những gì tôi dạy]
Rõ ràng là cô ấy từng nói như vậy mà?
“Ei, ừ thì đúng là tôi đã nói như vậy. Nhưng ít nhất người đó phải có những điều kiện tương xứng với tiêu chuẩn của tôi chứ.”
Roselle vừa đấm vào ngực cậu vừa ưỡn cái “bức tường” của mình ra.
“Người mà tôi cần phải là một người học một biết mười, rồi từ mười điều vừa hiểu đó phải tự phát triển, sáng tạo hay đổi mới lên thành hàng trăm, hàng ngàn hay thậm trí là hàng triệu thứ khác( triệu hồi gấp Anbert Einstein). Người như vậy chắc cả ngàn năm không xuất hiện lấy một mất. Cho nên nếu tôi yêu cầu anh giới thiệu một người như vậy thì thật là phi thực tế.”
Seol chợt cảm thấy hơi cay đắng, còn Roselle vẫn mải miết tuôn một tràng vào mặt cậu.
“Đâu phải cứ tìm được người cần cù bù siêng năng là đủ, chưa bao giờ tôi có ý như vậy. Nếu tìm được người vừa có tài vừa chăm chỉ thì vẫn tuyệt hơn chứ? Đúng không nào? Fufu…”
Roselle vừa cười một cách tinh nghịch vừa liếc nhìn cậu.
“Tuy vậy, không phải tôi đang làm những điều này vì lợi ích cá nhân tôi, điều này thể hiện một chiến thắng cho cả hai ta. Mà anh cũng chẳng mất gì khi giới thiệu thêm ứng viên cho tôi mà! Đúng không?”
Seol nghiêng đầu. Roselle đặt tay phải lên ngực trái rồi giang cánh tay trái ra.
“Đây không phải là tôi tự mãn. Nhưng ở trong thế giới giấc mơ này tôi đã cực kỳ nỗ lực để nghiên cứu các ma pháp của mình. Anh có thể tạo ra bất cứ thứ gì mà anh tưởng tượng, cho nên tân binh cũng dễ dàng nhập môn và thư giãn với nó một chút.”
"Ah."
Ngay lúc này, Seol chợt nhận ra mình đang nắm giữ một kho báu.
Không, cậu đã biết điều này. Chỉ là cậu không ngờ nó lại tuyệt đến như vậy.
“Cô nói đúng. Được rồi! Tôi sẽ thử nói chuyện với Nữ Hoàng.”
“Không! Không, ý tôi không phải như vậy.”
Roselle lắc đầu.
“Tôi rất cảm kích với tấm lòng của anh, nhưng tôi chỉ nhờ anh tìm giúp tôi những ứng viên có tiềm năng, còn tôi sẽ lo việc thuyết phục họ. Tôi không muốn đặt thêm gánh nặng cho anh.”
Seol gật đầu. Vì Roselle đã quả quyết như vậy, cậu cũng không can thiệp sâu hơn.
"Tôi hiểu! Vậy giờ tôi có thể làm gì để giúp cô đây?”
Seol vừa nghịch nghịch sợi dây chuyền trên cổ vừa hỏi cô. Roselle mỉm cười ranh mãnh.
“Có đấy! Và nó cũng không khó khăn lắm đâu.”
Thế là cô ấy ghé sát tai cậu và thì thầm gì đó.
*
Chak.
Sau tiếng vỗ tay đánh bốp cái của Roselle, Seol bừng tỉnh. Cậu ngồi dậy, căn phòng quen thuộc hiện ra.
“ Ppi!?
Cậu vẫn chưa với chiếc giường to tổ chảng này, và căn phòng rộng mênh mông khiến cậu có cảm giác bơ vơ.
“Pyak Pyak! Pyak!
Trong khi cậu đang đắm chìm trong cơn mê, tiếng hót líu lo kia đã réo liên tục làm cậu tỉnh ngủ hẳn. Seol nhìn xuống hướng phát ra âm thanh đó, con gà nhép kia đang giận dữ nhìn cậu.
Đôi mắt bé như hạt đỗ của nó mở to, nó vỗ bành bạch cái cánh tí hon liên tọi. Có vẻ như đó rất tức giận vì đang ngủ ngon lành trên trán cậu thì cậu bỗng nhiên choàng dậy làm nó té nhào xuống giường.
“Được rồi! Ông cụ non! Xin lỗi mày! Được chưa!”
“Piaaaaa!”
Dù Seol đã tỏ ra hối lỗi và cầu hòa, nhưng Gà Nhép vẫn không chịu nguôi giận.
“Thôi nào! Sao mày cứ kêu ầm lên như thế! Khàn giọng bây giờ!”
“Nó mới sinh ra còn chưa đầy tháng cơ mà! Sao mà réo lên khỏe thế không biết!”
Seol thầm càu nhàu.
“Được rồi! Được rồi! Tao đặt mày lên đầu là được chứ gì! Thế này à? Được chưa.”
Không hiểu tại sao Gà Nhép lại rất thích ngồi trên đầu cậu. Ngay khi Seol chộp lấy chiếc quả cầu tơ bây bi kia và đưa nó lên đầu, tiếng “khóc” tắt ngấm luôn.
“Ppi…”
Nó vừa ngọ nguậy vừa khẽ rên, có vẻ nó rất hài lòng.
“Mà giờ đâu phải lúc để nghĩ tới mấy chuyện linh tinh như này.”
Cậu sực nhớ ra chuyện cần làm, thế là cậu nhảy khỏi giường và chạy như bay ngoài hành lang.
Tối qua, kế hoạch mà cậu và Kim Hannah đã lên dựa trên nền tảng là Charlotte Aria sẽ vô dụng. Nhưng giờ thì không còn như vậy nữa, kế hoạch cần thay đổi ngay.
Mà cho dù họ giữ nguyên kế hoạch đi chăng nữa, ít nhất cậu cũng cần cho Kim Hannah biết tình hình như thế nào, ngay khi bước đến cửa phòng cô, cậu gõ cửa hai cái. Nhưng dường như không thể chờ được, cậu liền đẩy cửa vào luôn.
Kim Hannah vẫn đang ngủ ngon lành, cậu liền rung mạnh cái giường.
“Kim Hannah! Kim Hannah!
Cậu vừa rung cái đệm vừa gọi cô.
“!?”
Bị một trận động đất bất ngờ ngay giữa đêm, Kim Hannah choàng tỉnh, phản ứng đầu tiên của cô là lúng túng và sợ hãi, cô co rúm lại như một con bạch tuộc chuẩn bị lấy đà để tẩu thoát. Nhưng khi thấy Seol hiện ra với một quả bóng tơ trên đầu, cô
nổi cơn thịnh nộ……
“Cậu bị điên à?”
……Và gào ầm lên.
"Này! Cậu biết mấy giờ rồi không? Sao cậu dám tự tiện vào phòng tôi như thế? Cậu có định cho tôi lấy chồng nữa không đấy? Cậu đã mất hết liêm sỉ r…….?!”
Trước khuôn mặt nghiêm túc của Seol, cô bất ngờ đến nỗi không nói xong câu.
“Tôi có chuyện này cần bàn với cô.”
Khuôn mặt của cô có chút thoải mái hơn.
“Gấp lắm à?”
“Tôi không chắc lắm, nhưng tôi cần nói với cô trước buổi trưa.”
Kim Hannah nhướn mày. Buổi trưa mà Seol đang ám chỉ là lúc họ đến thăm cung điện hoàng gia để gặp nữ hoàng.
“Được rồi! Cậu nói đi.”
Kim Hannah ngồi thẳng lên và nghiêm trang.
“Kim Hannah, nếu chúng ta có một người có địa vị trên Thiên Đường thức tỉnh thành một Pháp Sư và trở thành đồng minh của chúng ta, một người như Công Chúa Teresa, cô thấy thế nào. Ý tôi là…..”
Một câu hỏi bất ngờ đến nối Kim Hannah chớp mắt lia lịa rồi chán nản gục đầu xuống.
“….Jihu!”
“Ơi?”
“Tưởng thế nào! Có thế mà cũng lôi tôi dậy? Tôi đã từng nói với cậu rồi mà! Pháp Sư giống như những tinh tú trên bầu trời đêm kia.”
Cô thở dài rồi tiếp tục.
“Ở Thiên Đường này, chức nghiệp Pháp Sư giống như vé tàu miễn phí vậy đó. Cậu còn nhớ lúc chúng ta đăng ký trở thành một tổ chức không? Cực kỳ nhiều thủ tục lằng nhằng. Đúng chứ? Ấy thế thôi nếu mà chúng ta có một Pháp Sư trong tổ chức thì đống thủ tục nó được dẹp gọn sang một bên đấy, tất cả thành phố ở đây đều như thế? Còn tại sao ư? Tại vì trong nhóm chúng ta có 1 Pháp Sư.”
Kim Hannah ngước lên.
“Cậu nói đúng. Có một Pháp Sư thì địa vị của chúng ta sẽ vươn đến một tầm cao mới. Nhưng họ là những tinh tú trên bầu trời đấy, cậu nghĩ đưa một ngôi sao về chỗ chúng ta là dễ ư? Cậu nghĩ tại sao Ác-si-mét dám tự tin tuyên bố bẩy cả Trái Đất lên nếu cho ông ấy một điểm tựa?”
“Không! Ý tôi không phải như vậy.”
Thấy Kim Hannah đang hiểu lầm, Seol vội giải thích.
"Gì cơ?"
Sau khi nghe tóm tắt nội dung chính cuộc trò chuyện giữa Seol với Roselle ban nãy. Kim Hannah trợn mắt.
“WTF? Cái quái gì vậy? Con nhóc ngố tàu đó có tài? Và nó còn có khả năng trở thành một Pháp Sư ư?”
“Đấy! Thấy chưa! Vừa nãy phản ứng của tôi cũng y như cô vậy đó! Tôi cũng đã phủ nhận điều này! Nhưng cô Roselle vẫn cố giải thích và đảm bảo điều này với tôi.”
Seol vừa nói vừa gõ vào sợi dây chuyền ở cổ.
[Mueeeeee]
Một giọng ngái ngủ vang lên.
[Đừng đánh em như thế, đau quá!!]
“Ôi! Xin lỗi nha! Flone!”
Sau khi lén quay mặt đi xin lỗi Flone, Seol quay lại, mặt của Kim Hannah vẫn còn đang méo mó, cô vẫn chưa chấp nhận được sự thực kia. Đầu óc của cô cứ quay cuồng.
Đúng vậy, trên Thiên Đường, giá trị của một Pháp Sư thì khỏi phải bàn rồi.
Nhưng vấn đề ở đây không chỉ dừng lại ở như vậy. Một Pháp Sư đã là rất quý giá rồi, ấy thế lại còn xuất hiện một chức nghiệp mới, Ma Pháp Thuật Sư? Và Ma Pháp Thuật Sư này lại là Nữ Hoàng? Và con nhóc Nữ Hoàng ngố đó lại có thể trở thành đồng minh đáng tin cậy của họ? Sao có thể như thế được? Con nhóc đó không hòa đồng như Công Chúa Teresa, cô ta rất tự phụ.
Nếu những điều mà Seol vừa nói là sự thật thì lựa chọn đến Eva của họ không chỉ là tốt nhất, mà còn là lựa chọn tuyệt vời nhất.
Giống như chúng ta chơi phỏm, đây là sẽ là một ván ù thông tôm chi chi nảy.
Điều này quá thuận lợi, quá tuyệt vời, đến nỗi cô cảm giác nó chỉ là một giấc mơ, nó không phải sự thật, cảm giác hoài nghi trong người cô vẫn chưa nguôi ngoai.
Nhưng Seol không phải loại người dở hơi đến mức nửa đêm lao vào phòng cô rồi xạo l*n mấy thứ vô nghĩa, dù cậu có láu cá hay nghịch ngợm đến đâu cũng không bày trò đến mức này.
Cuối cùng, một hồi lâu sau, cô mới lên tiếng.
“Được rồi, cậu giải thích rõ hơn xem nào.”
*
Ngay sáng sớm, Jung Sua đã tới cung điện. Đối với cô ta, cung điện như một ngôi nhà thứ hai vậy, và cũng không có vấn đề gì lắm, cô ta nhận được sự ưu ái và đặc cách của Nữ Hoàng Eva nên việc đi lại trong cung điện cũng rất thoải mái. Ngày hôm nay, cô ta tới đây vì một mục đích riêng.
Ngay khi nhận được tin Nữ Hoàng Eva sẽ gặp đại diện của Valhalla, cô ta đã vội tới đây.
Khi tới nơi, Nữ Hoàng đang dùng bữa sáng, cô ta liền đưa ra chủ đề câu chuyện.
“Đừng lo lắng về chuyện đó.”
Charlotte Aria vừa đưa dĩa thức ăn lên cắn một miếng vừa trả lời.
“Hôm nay ta sẽ gặp anh ta và nói một chút chuyện riêng thôi.”
Jung Sua nhướn mày. Cách nói chuyện của Nữ Hoàng có phần khang khác so với trước kia. Thông thường, Nữ Hoàng luôn ủng hộ ý kiến của cô ta và sẵn sàng mọi thứ kể cả việc chiến đấu để bảo vệ cô ta, nhưng hôm nay thì không như vậy, giọng điệu của Nữ Hoàng đã hiền hòa hơn, và cách trả lời cũng ngắn gọn rõ ràng hơn.
“Anh ta một người tốt, tốt hơn cả những gì ta tưởng tượng. Ể, ta nghĩ là ta thích anh ta. Ta chắc anh ta sẽ nghe theo những yêu cầu của ta thôi.”
“Yêu cầu?”
Jung Sua nheo mắt.
“Bệ hạ, người đã từng gặp anh ta rồi à?”
Charlotte Aria mở to mắt.
“Sao thế? Có chuyện sao? Ta không nên gặp anh ta à?”
“Không, đó không phải ý của tôi.”
Jung Sua lập tức xua tay và nở một nụ cười.
“Chỉ là tôi có chút lo lắng thôi.”
“Cô lo lắng về chuyện gì? Ta chưa nói với cô ư? Đại diện của Valhalla không phải là
người xấu, anh ta khác với mấy tên đầu đường xó chợ kia.”
“……..”
“Anh ta là một người Địa Cầu rất chính trực, Teresa-Unni nói đúng.”
Jung Sua đang cầm một chiếc muống bỗng siết chặt tay, nghe giọng điệu và câu từ của Charlotte Aria vừa nói, chứng tỏ cô ta đã bị thuyết phục, và chính cô ta cũng vừa tự nói cả nguyên nhân của điều này.
“Teresa Hussey.”
Ả không ngờ rằng lại có sự can thiệp từ một Hoàng Tộc khác.
“Có vẻ như không ổn rồi.”
Jung Sua cảm nhận được sự bất lợi, ả lên tiếng.
“Bệ hạ.”
“ Hmm?
“Người có phiền nếu cho tôi xin phép tham gia vào cuộc họp hôm nay không?”
“Ta thấy không cần thiết cho lắm, cô không cần tham gia đâu. Ổn mà! Có gì khiến cô
khó chịu sao?”
“Đối với tôi, để bệ hạ gánh hết những gánh nặng trên đôi vai của người còn khó chịu hơn, xin bệ hạ hãy cho phép tôi tham gia cuộc họp này.”
Jung Sua ra vẻ muốn giúp đỡ Nữ Hoàng, nhưng có vẻ cô ta diễn hơi lố, khiến Nữ Hoàng nghĩ :” Cô còn không tin ta dù ta đã nói như vậy sao?”
Nhưng ngay khi vừa nghĩ như vậy, Charlotte Aria rất bất ngờ, chưa bao giờ cô lại nghĩ rằng mình sẽ có những suy nghĩ như thế với Jung Sua.
Và kể cả Sorg Kühne và Teresa Hussey đã khuyên nhủ cô rất nhiều lần, cô cũng chưa một lần có một suy nghĩ tiêu cực nào với Jung Sua.
“Thật ra thì thần rất tò mò.”
Thấy Charlotte Aria im lặng, Jung Sua tiếp tục lên tiếng.
“Thần không để tâm lớn tới người đàn ông đại diện cho Valhalla, thần có chút quan
tâm tới một người Địa Cầu được mọi người gọi là Quý Cô Cáo.”
“Quý Cô Cáo?”
“Vâng! Tên thật của cô ấy là Kim Hannah. Cô ấy từng là người của Sinyoung và gần đây mới chuyển tới Valhalla. Cô ta được biết đến như một kẻ lừa đảo tài ba với chức nghiệp là Hồ Ly Xảo Quyệt, cho nên thần rất muốn gặp mặt cô ấy một lần.”
“Oh? Ta hiểu! Được rồi! Ta cho phép cô tham gia.”
Charlotte Aria vô tình đồng ý. Bầu không khí yên lặng chìm trong căn phòng.
Sau một lúc im lặng, Charlotte Aria vừa cắn chiếc nĩa vừa lên tiếng.
“ Um…..
"Vâng, thưa bệ hạ?"
“Chuyện lần này là về thành phố.”
Jung Sua tròn mắt, cô ta rất ngạc nhiên khi Nữ Hoàng chủ động đề cập tới các vấn đề chính trị.
Charlotte Aria vẫn tiếp tục.
“Sorg Kühne nói rằng dân chúng đang rất nghèo khổ và họ cần gấp sự giúp đỡ để duy trì cuộc sống của mình.”
“Ah! Người lại bị ông ta cằn nhằn ư!”
Jung Sua ra vẻ thông cảm.
“Quan Phụ Chính nói đúng. Nhưng ông ta lại không biết rằng Nữ Hoàng cũng biết tình hình của thành phố như thế nào rồi mà.”
Cô ta đã quen với việc Nữ Hoàng hay phàn nàn về những chuyện này. Những gì cô ta cần làm bây giờ là nên tỏ ra đồng cảm và an ủi Nữ Hoàng một chút.
“Ừ. Nhưng ông ta cũng nói thêm với ta nhiều điều khác nữa.”
Charlotte Aria vừa đồng ý với cô ta vừa tiếp tục.
“Ông ta đã báo cáo rằng dân chúng đang chửi thẳng mặt Hoàng Tộc vì không giúp đỡ họ và hỏi rằng ta còn định ngồi yên ở đó và không làm gì đến bao giờ?”
“Ôi chúa ơi, ông ta đã đi quá xa rồi đấy.”
Jung Sua tỏ vẻ hối hận.
“Bệ hạ, thần đã nói với người hết lần này đến lần khác rồi, đó không phải lỗi của người, đó là lỗi của bọn Ký Sinh Trùng. Người đâu có làm gì sai chứ? Chẳng phải người cũng là nạn nhân của chúng sao? Bệ hạ.”
“Đ-Đúng…vậy.”
“Sao đến cả nạn nhân cũng bị chỉ trích thế này? Dân chúng không ngu ngốc đến vậy, họ oán hận và sợ hãi bọn Ký Sinh Trùng. Nhưng sao họ làm trút hết lên đầu bệ hạ như thế này?”
“Nhưng Quan Phụ chính đã nói…..”
“Thưa bệ hạ, đúng là người dân đang rất nghèo khó và kế sinh nhai của họ đang lâm vào cảnh cùng khốn, nhưng ta cũng chẳng thể làm gì hơn. Tất cả các thành phố đều chịu cảnh như vậy, thành phố nào cũng phải chịu cuộc chiến tranh trường kỳ đó. Nhưng liệu họ có biết rằng Eva là nơi tốt hơn cả so với các thành phố không?”
Bình thường, sau một thôi được một hồi nịnh nọt như thế này, Nữ Hoàng sẽ nói
rằng:” Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế.”
Nhưng sau khi được tận mắt chứng khiến, suy nghĩ của cô ấy đã thay đổi. Cho dù có cố gắng quên đi như thế nào đi chăng nữa, cuộc trò chuyện giữa hai Linh Mục kia vẫn còn văng vẳng trong đầu cô.
Hơn nữa, cú sốc mà cô đã phải trải qua khi nhìn vào con hẻm đó vẫn đang cắn rứt lương tâm cô.
Và cú sốc đó đã sinh ra những hoài nghi, và Nữ Hoàng liền hỏi.
“Cô đang nói rằng Quan Phụ chính đã nói dối ta ư?”
Jung Sua cười.
“Nếu bệ hạ hiểu là nói dối cũng đúng. Thực ra thì ông ta đã phóng đại câu chuyện lên một chút để có được sự đồng ý từ bệ hạ.”
Charlotte Aria sầm mặt lại, nhưng Jung Sua không để ý, ả ta vẫn tiếp tục luyên thuyên.
“Mong bệ hạ đừng nghĩ xấu về ông ta. Đúng là ông ta hơi cổ hủ, nhưng ở Eva không mấy người tận trung với đất nước như ngài Kühne đâu.”
Biết Sorg Kühne đã khuyên nhủ Charlotte Aria, Jung Sua liền ra vẻ cao thượng.
Vị Nữ Hoàng trẻ trung, thanh tú trước mặt cô ta luôn muốn có người cảm thông với mình. Cô ấy không biết cách để làm cho trái tim mình cứng rắn hay trở nên xấu xa cả.
Nếu Jung Sua đưa ra ý tưởng cách chức và đuổi bỏ vị Đại thần đáng kính kia đi, Charlotte Aria có thể bị ảnh hưởng đến tâm lý bởi ý tưởng đó, cho nên Jung Sua liền chọn quản lý khoảng cách giữa Nữ Hoàng và Sorg Kühne theo cách này.
Tất nhiên là cô ta không quên nói thêm.
“Nhưng chỉ nghĩ đến dân chúng thì thật không công bằng, đáng ra ông ta nên nghĩ tới cảm xúc của bệ hạ.”
Thấy Jung Sua mỉm cười, Charlotte Aria cũng gật đầu theo.
Bữa sáng kết thúc, Jung Sua rời khỏi đại sảnh. Cô ta có nghe rằng đại diện của Valhalla đến buổi trưa mới tới đây, cho nên cô ta quyết định khi đó sẽ quay lại.
Khi rời khỏi cung điện, cô ta không được tươi tỉnh cho lắm.
Cô ta là người Địa Cầu đạt được địa vị hiện tại nhờ chính trị. Cho nên cô ta cũng có khả năng nhận biết cảm xúc của ai đó, và hôm nay, cô ta đã cảm giác được thái độ của Nữ Hoàng khác với bình thường.
“Thật khó chịu.”
Thật ra thì, trong lúc này, cô ta nên gác những sự cố kia sang một bên.
Dù Nữ Hoàng đã đảm bảo cho cô ta và bảo cô ta rằng không cần lo lắng, nhưng cô ta cũng không nên hành động theo ý mình như vậy, đặc biệt lại là tự ý ra ngoài như thế.
Cộng thêm thái độ bất thường của Nữ Hoàng, toàn bộ cơ thể Jung Sua chìm trong sự khó chịu, mặc dù cô ta cũng không lo lắng đến mức sợ hãi, nhưng một cảm giác khó chịu kia giống như cái xương mắc ở cổ cô ta mà mãi không lấy ra được.
“Quý Cô Cáo ư! Huh!”
Những vụ việc diễn ra gần đây chắc chắn là do Kim Hannah, dù đại diện của Valhalla là Seol Jihu, nhưng chắc chắn là Kim Hannah đứng đằng sau giật dây.
Không thể ngừng nghi ngờ, bọn họ đã bị áp đảo từ khi còn ở Haramark, nhưng bỗng nhiên họ đã xoa dịu dư luận một cách thuận lợi và ngon nghẻ đến không ngờ.
Jung Sua vừa đi vừa lắc đầu nguầy nguậy.
“Hẳn là ta không còn sự lựa chọn nào khác rồi.”
Thay vì để mọi chuyện xuôi theo tình hình một cách tự nhiên, cô ta quyết định xử lý mọi chuyện bằng cách nhúng tay vào, đối với cô ta lúc này, đây là sự lựa chọn tốt nhất.
Và đó là lý do mà cô ta đòi tham gia cuộc họp hôm nay.
Đến cuối cùng, tất cả người Địa Cầu đều như nhau thôi.
Họ sẽ đưa cô ta vào một chỗ kín đáo vì mọi người coi cô ta là tàn dư của Liên Minh Eva. Và chỉ khi cô ta giải thích được mối quan hệ giữa Evangeline và Liên Minh Eva rồi từ bỏ tất cả những đặc quyền của Liên Minh Eva, có khả năng sẽ được họ chấp thuận.
“Điều này không khó.”
Công việc cần làm chỉ là thay thế Liên Minh Eva bằng Hội Tam Hoàng và Valhalla.
Kể cả họ có chấp thuận cô ta hay không, mọi chuyện vẫn sẽ ổn. Cô ta tính sẽ ngoan cố đến cùng, cho đến khi đối thủ của cô ta phải chán nản hay kiệt sức, khi đó, họ sẽ tự động rút lui.
Cho dù Nữ Hoàng Charlotte Aria đã có một chút gì đó thay đổi, nhưng miễn là Nữ Hoàng còn tin tưởng cô ta, cô ta vẫn còn một chỗ để chống lưng, và cô ta tự tin rằng kể cả Sinyoung cũng chẳng dám động vào một cọng lông của cô ta.
“Cậu đang làm gì đấy?”
“ Hmm?
“Sao từ nãy tới giờ cậu cứ xoa cái dây chuyền và cái kẹp tóc kia thế.”
"Ah."
Nghe câu hỏi của Kim Hannah, cậu dừng lại rồi quay sang.
“Cô đã từng nghe về sự lây nhiễm chưa?”
“?”
“Sự lây nhiễm của những giấc mơ ý. Tôi không biết làm cách nào cô ấy kéo được tôi vào những giấc mơ đó, nhưng giờ thì tôi đã phát hiện ra rằng cô ấy đã đặt một ít mana và cái này.”
Seol giơ sợi dây truyền lên, Kim Hannah nhíu mày.
“Đợi đã, chẳng lẽ tôi cũng….”
"Không."
Seol trả lời thẳng thừng.
“Tôi không nghĩ nó là một lời nguyền, tôi đoán đây là một phương thức để giao tiếp thôi. Cô Roselle từng nói với tôi về một phương tiện để kết nối những giấc mơ như thế.”
“Thế chẳng phải đáng nhẽ ra nó cũng ảnh hưởng với tôi sao?”
“Không đâu! Tôi đã từng hỏi cô ấy như vậy và cô ấy đã trả lời rằng cô ấy chỉ áp dụng nó lên mana của tôi. Cho nên đừng lo lắng gì cả.”
Seol trả lời.
Kim Hannah muốn hỏi thêm :”Điều đó khả thi sao?”. Nhưng cô đã kiềm lại. Qua những gì cô đã biết, Ảo Mộng Ma Pháp Sư kia đã tích lũy kinh nghiệm và cống hiến trong hàng trăm năm, nên hẳn là cô ấy còn ẩn giấu nhiều khả năng đặc biệt.
Kim Hannah không phải là một Pháp Sư, nên cô không dám đánh giá bất kỳ ai trong lĩnh vực này. Đặc biệt lại là người đã đạt được những thành tựu lớn lao như Roselle.
“Vậy là cậu tính tặng Nữ Hoàng sợi dây chuyền đó và giới thiệu hai người họ với nhau sao?”
"Ừ! Dĩ nhiên là sau đó tôi cũng phải giải thích sao cho phù hợp và rõ ràng nữa.”
Kim Hannah chống cằm, có vẻ cô vẫn chưa tin cho lắm.
“Tôi vẫn không ngờ rằng con nhóc bướng bỉnh đó là một Pháp Sư.”
“Giờ thì chưa! Nhưng cứ chờ xem tình hình như thế nào đã.”
“Có khả năng trở thành một Pháp Sư” và “là một Pháp Sư” là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, giống như anh em vác yasuo vào trận đứng trước trụ địch khoe thông thạo 7 rồi chat all 15’ gg với anh em gánh team trong thầm lặng là 2 thái cực khác nhau hoàn toàn đấy. Câu hỏi đặt ra hiện tại là liệu Charlotte Aria có sẵn sàng bỏ công vào nghiên cứu công trình về phù thủy thuật hay còn gọi là ma pháp thuật của Roselle không?
Để chắc ăn hơn, Seol chà xát mọi ngóc ngách trên sợi dây chuyền và chiếc kẹp tóc.
“Dù sao thì tôi cũng không chắc chắn cho lắm! Chẳng biết nó có hiệu quả hay không nữa.”
“Nó sẽ thành công thôi.”
Kim Hannah trả lời rành mạch.
“Ghê chưa? Sao giờ cô lại chắc chắn thế?”
“Vì tôi đã lên kế hoạch chứ còn gì nữa?”
Một câu trả lời đúng phong cách của Kim Hannah.
“Đùa đấy. Câu trả lời ở đây là không khó để phá hủy các mối quan hệ. Quan trọng là cậu cần tìm rõ ngọn nguồn và điểm nút của niềm tin giữa bọn họ và phá hủy nó thôi.”
“Chắc vậy.”
Seol đã đọc bản báo cáo nhiều lần, cho nên cậu hiểu những gì Kim Hannah vừa nói.
Ngay sáng nay, sau một hồi cân nhắc, Kim Hannah đã thay đổi kế hoạch.
Kế hoạch ban đầu của họ sẽ được tiến hành trong một khoảng thời gian dài, nhằm mục đích khiến Charlotte Aria càng ngày càng nghi ngờ Jung Sua và rồi Seol sẽ tiếp cận cô ấy như một anh trai mưa và nhắc đến Campbell Aria, và rồi cậu sẽ dần dần lấy được sự tin cậy từ cô.
Nhưng họ phát hiện ra Nữ Hoàng không phải là một con rối bình thường, và rồi họ còn phát hiện ra cả một sự mong đợi nho nhỏ với Nữ Hoàng đang dần nhen nhóm trong họ.
Jung Sua không còn là vấn đề nữa, một khi Charlotte Aria trở thành Ma Pháp Thuật Sư độc nhất, các tổ chức sẽ nhìn ra tiềm năng của cô ấy và sẽ tranh nhau tiếp cận cô.
Cho nên, để mọi thứ trở nên trơn tru nhất, vấn đề đặt ra trước mắt của Valhalla là thiết lập một mối quan hệ tốt đẹp với cô trước khi mọi chuyện trở nên phức tạp.
Nói thẳng ra, có thể họ sẽ phải thỏa thuận với Jung Sua dù cô ta đã được giấu kín .
Tất nhiên là họ sẽ chờ cho đến khi cuộc trò chuyện giữa Charlotte Aria với Roselle kết thúc, nhưng họ cũng phải xem xét cả quãng thời gian cần thiết cho cô ấy phát triển nữa.
“Kể cả phải lựa chọn phương án thứ hai, thành quả to lớn mà họ sắp nhận được, chuyện này rất đáng để thử.”
Seol không có lý do để từ chối cuộc tấn công này cả. Cậu nóng lòng muốn tiến hành ngay lập tức.
Cậu đã đi cả một chặng đường dài, cậu không muốn lãng phí thời gian cho một đứa Địa Cầu vô dụng- một con đũy mải tập chung vào một trò diễn tuồng ngu ngốc.
Sau một hồi tính toán, cậu đeo sợi dây chuyền lên cổ.
“Cậu đã sẵn sàng rồi chứ?”
Kim Hannah lên tiếng.
“ Ừ! Tôi sẵn sàng rồi.”
"Không! Ý tôi không phải như thế.”
Khóe miệng cô cong lên.
“Ý tôi là. Giờ cậu đã sẵn sàng trở thành Vua chưa?”
Cậu còn đang cho tay vào túi để nhét cái kẹp tóc kia.
“Vua ư! Huh.”
Đúng vậy, sớm thôi. Cậu sẽ trở thành Vua.
Tức là, khi đó cậu sẽ nắm quyền kiểm soát mọi người trong thành phố Eva. Quyền lực của cậu sẽ ngang hàng với Taciana Cinzia.
Cậu sẽ trở thành một ông lớn được mọi người công nhận, một người khổng lồ vươn tầm ảnh hưởng đối với toàn cõi Thiên Đường.
Ai mà ngờ được cậu có thể phát triển được đến như thế này? Khi mới vào Thiên Đường cậu có ngờ được mọi chuyện sẽ như thế này đâu?
“…Ừm! Tôi không chắc lắm.”
Seol Jihu nhún vai.
"Đi nào."
Kim Hannah vừa đứng dậy vừa cười khúc khích.
“Đừng lo gì cả. Cố gắng nhập vai diễn cho tốt vào. À không, cậu chỉ cần đề cập tới
chủ đề, Sorg Kühne sẽ lo nốt phần còn lại.
"Tôi hiểu rồi!”
Seol cũng cười rạng rỡ và sánh bước với Kim Hannah.
Cặp đôi lừa đảo cứ thế lên đường.
*
Sau khi tới cung điện, hai người họ được Sorg Kühne dẫn đường và tiến và đại
sảnh.
Charlotte Aria đang ngồi trên ngai vàng.
Dù đây là cuộc họp chính thức đầu tiên, nhưng họ đã gặp cô ấy từ trước, nên họ cũng không cảm thấy gì đặc biệt.
So với lần đầu gặp mặt, lần này này có chút khác biệt, họ phải hành động đúng mực chứ không được phép xuề xòa như với Hoàng Tộc Haramark, và có thể là Jung Sua cũng đang đứng đâu đó trong này.
Vì đã tính toán trước những chuyện này, Seol không có gì để ngạc nhiên, những gì cậu cần làm bây giờ là tập chung vào chuyên môn của mình.
Cậu quỳ một chân xuống. Ngay khi Nữ Hoàng ra lệnh :” Ngẩng đầu lên ta xem.” Cậu phô một bản mặt ngạc nhiên.
Và biểu hiện tiếp theo, cậu lúng túng đến nín lặng, không nói nổi một câu.
“Fufu, anh thú vị đấy.”
Charlotte Aria mỉm cười hài lòng. Cô rất khoái phản ứng của Seol.
“Ta đã nghe những câu chuyện của anh vô số lần, ta khá là tò mò về anh đấy. Dù sao thì cũng đừng nghĩ xấu về ta.”
Nhưng biểu hiện của cậu không phải mấy câu linh tinh mà Charlotte Aria đang bập bẹ kia. Lý do mà cậu sốc là do cậu đã kích hoạt Kỹ Năng Bẩm Sinh khi ngẩng đầu lên nhìn cô.
Charlotte Aria tỏa ra màu xanh - Lựa Chọn Định Mệnh.
Không gian ba chiều hiện ra trước mặt cậu. Trong lần xem Viễn Cảnh của Yun Seohui cậu đã vô tình phát hiện ra tình cảnh nhục nhã mà Charlotte Aria phải chịu đựng.
Liên Bang và Nhân Loại sụp đổ. Charlotte Aria bị lũ Ký Sinh Trùng và bị treo lên như một con súc vật. Đó sẽ là hướng mà bản thân cô ấy đang và sẽ hướng tới, cô ấy chắc chắn sẽ phải chịu cảnh như vậy nếu tiếp tục duy trì tình trạng như thế này.
Chưa hết, thông tin bao quát của Charlotte Aria mà Cửu Nhãn đang chia sẻ còn vượt qua cả những gì cậu tưởng tượng.
[Cửa sổ trạng thái của Charlotte Aria]
[1. Thông tin chung]
Giới tính: Nữ.
Tuổi: 22.
Chiều cao: 154,6 cm.
Cân nặng: 45,1 Kg.
Tình trạng hiện tại: Khỏe mạnh
[2. Đặc điểm]
1. Tính cách.
-Lệch Lạc- Bất Hạnh (Luôn cảm thấy đau khổ và luôn tự dằn vặt mình, cảm thấy dựa vào người khác là đúng đắn và luôn hạnh phúc khi nhận được sự đồng cảm từ người khác.)
-Ba Phải (Đẽo cày giữa đường, không lập trường, không chính kiến, không dám tự quyết mọi việc.)
-Ấu Trĩ (Chưa trưởng thành về tính cách cũng như ý chí, bản năng hiện tại là của một đứa trẻ.)
2. Kỹ năng
-Thần Kỳ (Một tài năng hiếm có trên thế giới)
-Tập trung (Có khả năng tập trung cao vào môi trường xung quanh cũng như tập trung cao độ và nội tâm của mình)
[5. Mức độ nhận thức]
-Dễ dụ (Dễ bị người khác thao túng.)
-Dễ hoảng loạn.
-Thờ ơ (Chậm chạp, lớ ngớ, thờ ơ, không có nhiệt huyết, không có đam mê, khuôn mặt luôn vô hồn và thiếu sức sống)
“Đúng như mình nghĩ….”
Cậu phát hiện ra không chỉ một điều thú vị, mức độ nhận thức của cô ấy đã chán chẳng buồn bàn rồi, nhưng tính cách của cô ấy làm cho người khác phải cười ỉa.
Với tình trạng kéo dài như này, dễ dàng nhận thấy cô ấy đang mắc trầm cảm khá nặng. (Và chúng ta cần một ít vitamin “trai” để chữa bệnh cho cô ấy)
“Liệu cô ấy có làm được không?......”
Ý nghĩa đó lướt qua đầu cậu.
“Có gì khiến anh bất ngờ đến thế sao?”
Cậu giật mình.
Tình hình lúc này không phải lúc để nghĩ cô ấy có thể hay không thể nữa rồi. Giờ cô ấy “phải” điều đó.
Ít nhất thì cậu cũng phải thử. “Bản chất của con người thì đã ngấm vào máu rồi!” Đó là suy nghĩ của mọi người, còn cậu thì khác.
Cậu tin con người có thay đổi, còn nếu anh ta không chấp nhận sự thực và không chịu thay đổi, anh ta đang tự từ chối sự tồn tại của chính mình.
Hơn nữa, sau lần đối diện với Roselle và cũng sau những gì mà chính cô đã dạy cậu, bạo lực không phải phương pháp phù hợp cho mọi thứ, hay ít nhất là lần này.
Đúng, nó là giải pháp nhanh gọn và thuận tiện nhất, nhưng không phải lần nào nó cũng hiệu quả.
Nói cách khác, thay vì tự ý hành động và cân nhắc trước cô ấy, thì việc cố gắng hướng dẫn cô ấy thay đổi cục bộ mọi thứ từ trong ra ngoài sẽ mang lại kết quả tốt hơn.
Tất nhiên là việc phân biệt được những sai lầm mới là giải pháp tốt nhất.
Cậu có thứ mà thứ mà chẳng ai có, một tiêu chuẩn, một giải pháp, một trong công cụ phán đoán- Điều Răn Vàng.
Và Charlotte Aria được chính thiên tài Ảo Mộng Ma Thuật Sư- Roselle La Grazia đảm đảm cơ mà, rồi cả Cửu Nhãn của cậu cũng khẳng định như vậy. Dù cô ấy không phải tài năng ngàn năm mới có một, nhưng chắc chắn đây là một món quà trời ban cho cậu.
Cho nên, lần này, cậu quyết định đi ngược lại Điều Răn Vàng và tin tưởng vào tiềm năng của cô.
Dù lựa chọn mà cậu đưa ra là một lựa chọn tuyệt vời hay một sự mất mát đáng tiếc thì cũng chỉ trời biết, đất biết, cậu biết và “thần” biết.
"…Xin lỗi! Anh có vấn đề gì khó nói sao?”."
Seol mỉm cười.
“Đây không phải lần đầu chúng ta gặp nhau, nhưng chuyện đó giờ không còn quan trọng nữa. Được tận mắt chiêm ngưỡng nhan sắc của bệ hạ, thần thực sự tin vào tình yêu sét đánh rồi đấy.”
Cậu nhẹ nhàng trả lời.
“Xin người thứ tội thần, nãy giờ thần không nói nên lời là do trái tim thần đang loạn nhịp từ khi nhìn thấy bệ hạ đó.”
Rồi cậu kính cẩn cúi đầu.
“ H-Hmm?
Charlotte Aria nao núng. Trông bên ngoài thì cô ấy có vẻ khá bình tĩnh. Nhưng bên trong cô ấy đang thực sự hoảng loạn. Những gì mà cô ấy vừa nghe thực sự rất bất ngờ. Cô chớp mắt lia lịa.
“Anh-Anh nói gì vậy?”
Charlotte Aria co rúm lại một chút.
“Thật-Thật hỗn xược!”
Và ……
[Fufu.]
Gula đang xem cảnh này cũng phải bật cười
Ngay lúc này, cánh cửa dẫn đến một tương lai mới đang mở ra.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Mục lục
Chương 273
Chương 272
Chương 271
Chương 270 - Phần 2
Chương 270 - Phần 1
Chương 269
Chương 268
Chương 267 - Phần 2
Chương 267 - Phần 1
Chương 266
Chương 265
Chương 264 - Phần 2
Chương 264 - Phần 1
Chương 263
Chương 262 - Phần 2
Chương 262 - Phần 1
Chương 261 - Phần 2
Chương 261 - Phần 1
Chương 260 - Phần 2
Chương 260 - Phần 1
Truyện này nó hay ở cái là 7 vị thần đang cai trị những điều tốt đẹp thì lại đại diện cho 7 Đại Tội
ReplyDeleteCòn 7 Đức Hạnh thì lại bị thịt và bị hấp thụ bởi kí sinh trùng :))
Nước đi hay đấy
ReplyDelete