Thời gian trôi qua, và màn đêm buông xuống.
Seol Jihu tự hỏi liệu cậu có phải gặp lại Yun Seohui trong bữa tối không, nhưng cô không xuất hiện.
Theo người phục vụ của cô, cô vẫn không cảm thấy thoải mái vì say tàu xe và quyết định bỏ bữa tối.
Seol Jihu ăn một cách hào hứng, và đi xuống tầng hầm để giải tỏa sự mệt mỏi trong bồn nước nóng. Kim Hannah đã thuê mà một Nhà giả kim để xây công trình này.
'Tầng hầm thứ nhất dành cho nam, tầng hầm thứ hai dành cho nữ, phải không nhỉ?'
Seol đã kiểm tra kỹ lưỡng nhà tắm để ngăn chặn bất kỳ rủi ro nào. Mở cửa, một khung cảnh hấp dẫn trải ra trước mắt cậu.
Tầng hầm rộng rãi tràn ngập hơi nước trắng xóa. Quét từ trái sang phải, Seol thấy nhiều vài bồn tắm, khiến nơi này giống như một nhà tắm công cộng lớn.
"Thảo nào Yuhui Noona và cô Phi Sora thích nơi này đến thế".
Sau khi quấn khăn che phần thân dưới, Seol Jihu nghĩ một lúc rồi chọn một bồn tắm cỡ vừa, có nước nóng đổ xuống từ một vách đá nhân tạo.
"Uaaaaah"
Ngồi trong suối nước nóng trong vắt đang phả hơi nước mịt mù, cậu rùng mình. Một tiếng rên thoát ra khỏi miệng Seol khi sức nóng tràn vào làm mạch máu trong cơ thể cậu râm ran.
"Ể?"
Seol giật mình, con gà nhỏ đã đi theo cậu từ lúc nào. Seol Jihu cười thầm.
"Mày có thích không?"
"Peak peak!"
Con gà nhỏ có vẻ rất hứng khởi, nó nổi trên mặt nước và bắt đầu bơi xung quanh cậu.
Seol Jihu chìm vào suy nghĩ khi tận hưởng cảm giác thư thái trong bồn. Tất nhiên, tâm điểm trong suy nghĩ của cậu chính là Yun Seohui.
Gác lại lý do tại sao cô đến đây, cậu vẫn còn hàng đống câu hỏi khác.
Điều đáng chú ý là mọi người xung quanh có ấn tượng tốt khá tốt với cô ấy.
Có vẻ như thái độ lịch sự mà cô ấy dành cho Jang Maldong đã đem lại hiệu quả nhất định.
Là một Chủ hội tương lai của Sinyoung, nhưng cô ta không hề kiêu kỳ hay ngạo mạn mà còn nói chuyện rất thân thiện, khiến mọi người ngạc nhiên. Phi Sora cho biết cô thậm chí còn đồng cảm với Yun Seohui vì cô ta cũng bị sốc khi nghe cái tên kỳ quặc của Seol Jihu.
‘Nhưng đó có phải là bản chất của cô ấy không?'
Seol Jihu nhíu mày khi suy nghĩ, rồi lắc đầu.
'Chà, mình thậm chí còn không biết nhiều về cô ta, thì sao phân biệt được đâu là thật và đâu là giả?"
Tất nhiên, Kim Hannah đã kể cho cậu ta nhiều điều về Yun Seohui, nhưng Seol không phải là kẻ phiến diện.
Cậu ấy xem những lời của Kim Hannah là để tham khảo, chứ không phải đến phán xét. Từ những gì Yun Seohui đã thể hiện cho đến nay, thật khó để bắt lỗi cô ấy.
Hơn nữa, cậu cũng nghe nói rằng chính Yun Seohui đã thuyết phục các Chấp Chưởng Giả đi cứu viện Haramark trong cuộc chiến trước.
Ban đầu các vương đô khác đều không hài lòng với quyết định của Sinyoung và Hoàng gia Scheherazade, nhưng cuối cùng, nỗ lực của cô đã thuyết phục được họ.
Nhìn theo góc độ này, Seol Jihu nên cảm ơn Yun Seohui.
Hơn nữa, cô ấy cũng không tỏ ra chống đối Seol Jihu. Ít nhất là qua những gì cô ấy thể hiện cho đến nay.
Tuy nhiên, Seol hiểu rằng khó có thể tin tưởng cô một cách mù quáng.
Đôi khi, ẩn sau miếng mồi ngon lại là lưỡi câu sắc nhọn.
Đáng chú ý là, bất cứ khi nào Seol nhìn thấy Yun Seohui, bản năng của Seol Jihu lại kìm hãm cậu lại.
Điều này trái ngược với khi cậu gặp Teresa. Mặc dù hai người lần đầu tiên gặp nhau, nhưng Seol cảm thấy một sức hút kỳ lạ từ cô và theo cô đến Thung lũng Arden .
Đó là vì cậu ta bị Teresa thu hút.
Tình hình hoàn toàn trái ngược khi cậu đối mặt với Yun Seohui. Bất cứ khi nào cậu cố gắng đến gần cô, một cái gì đó bên trong đã giữ cậu lại.
Mà, cái phanh này khá mơ hồ. Thay vì đẩy cô ra, bản năng chỉ yêu cầu cậu duy trì khoảng cách thích hợp với cô.
Seol Jihu không biết tại sao.
Cô ấy là bạn hay thù?
Hay cô ấy là một bên thứ ba, không phải là bạn cũng không phải là thù?
"Mình không thể hiểu được!"
Ngay khi Seol thở dài...
"Anh không hiểu được gì cơ?"
Seol Jihu ngước lên, giật mình.
Sau đó, cậu bối rối đến sững sờ. Yun Seohui đang đứng bên ngoài bồn tắm với nụ cười tinh nghịch trên khuôn mặt.
'Gì thế này?'
Đó là một cuộc tấn công bất ngờ, hệt như mấy truyện tranh manga phổ biến.
Nhưng may mắn thay, Yun Seohui cũng mang một chiếc khăn trắng che chắn cơ thể. Dù đôi vai nhỏ nhắn và làn da mịn màng của cô đã lộ ra hoàn toàn, nhưng chúng mang lại cảm giác thanh lịch hơn là cảm giác dâm dục.
Yun Seohui đan hai tay vào nhau và làm vẻ mặt bối rối.
"Xin lỗi, tôi biết phòng tắm của phụ nữ nằm ở tầng hai, nhưng tôi buộc phải rời đi."
"Buộc phải rời đi?"
"Uhm, có một người đã vào trước. Yuhui cứ lườm tôi, haha."
Cô noi như thể Seo Yuhui đã đuổi cô ra ngoài.
"Tôi cảm thấy khỏe hơn và định đi tắm nước nóng, hy vọng rằng nước nóng sẽ giúp tôi tư giãn. Nhưng mà, chuyện đó làm tôi rất buồn".
Seol Jihu nói với khuôn mặt sững sờ.
"Huh? Yuhui Noona không phải là dạng người hẹp hòi như thế!"
"Fufufu! Chủ hội Seol, có vẻ như anh không biết nhiều về con gái của Luxuria thì phải"
Yun Seohui cười toe toét.
"Cô ấy cực đoan hơn anh nghĩ đấy. Đúng là, cô ấy có một tính cách nhân hậu và tấm lòng cao thượng, nhưng một khi ai đó bị cô ấy ghét, cô ấy sẽ không bao giờ cho người đó một cơ hội thứ hai."
Yun Seohui trông giống như cô ấy đang đùa, nhưng giọng nói của cô ấy thì không giống như vậy.
"Dù sao đi nữa, ở đó có vẻ không thoải mái nên tôi đã ra ngoài. Mà, tôi vẫn muốn tắm nước nóng nên là..."
Yun Seohui lầm bầm trước khi liếc nhìn Seol Jihu.
"Tôi có thể vào không?"
Giọng nói của cô đưa Seol Jihu quay lại với thực tại. Đồng thời, cậu cảm thấy một cảm giác déjà vu. Hay cậu nên nói rằng mình đang ngạc nhiên? Có lẽ đó là cả hai.
[Tôi có thể vào không?]
Cậu cũng có cảm giác tương tự khi gặp cô ở lối vào tầng một. Cứ như thể Yun Seohui đang hỏi liệu cô ấy có thể bước vào bức tranh mà Seol Jihu đang vẽ hay không.
"Có, mời cô. Tôi sẽ ra ngoài. Yên tâm, tôi sẽ đảm bảo không có ai khác bước vào phòng tắm này trong lúc cô còn ở đây".
Seol Jihu vội vàng điều chỉnh chiếc khăn quanh eo và cố gắng đứng dậy.
"Không, không sao. Kẻ mới sao có thể đuổi kẻ cũ đi như thế được".
Vừa nói một câu đầy ý nghĩa, Yun Seohui vừa bước vào bồn tắm.
"Nhưng-"
"Aiii~, không sao. Cả hai chúng ta đều quấn khăn đầy đủ mà, đúng không?"
Với một tiếng cười khúc khích, cô trèo vào bể và từ từ ngồi xuống. Cô ấy chỉ cách Seol Jihu một quãng ngắn.
"Ah ~ Thật tuyệt."
Cuối cùng, Seol Jihu cũng ngồi xuống.
"Thật tuyệt vời làm sao! Tôi ghen tị với mọi người đấy, một suối nước nóng ở tầng hầm".
Seol Jihu liếc nhìn Yun Seohui khi cô vuốt mái tóc dài của mình trong khi ngả người ra sau.
Mái tóc đen mượt, làn da trắng sữa và khuôn mặt dường như tỏa sáng.
Nhớ lại thì, Seol Jihu cũng cảm thấy như vậy khi lần đầu tiên gặp cô tại quán cà phê, rằng cô thực sự là một người phụ nữ quyến rũ.
Mặc dù vẻ ngoài của cô ấy ban đầu gây ấn tượng lạnh lùng băng giá, nhưng biểu cảm thânthiện và nụ cười thường trực của cô ấy tạo ra một bầu không khí nhẹ nhàng.
Chiều cao và vóc dáng của cô cũng vậy. Không một phần nào trên cơ thể cô quá gầy hay quá béo. Một tỷ lệ vàng hoàn hảo.
Với vẻ đẹp ấy, với phong tháu ấy, cô dường như tỏa ra hai khí chất cùng một lúc: vừa xa cách, vừa thân thiện. Đôi lúc cậu thấy vẻ ngoài của cô hơi giống với Yun Seora, nhưng lời nói và hành động của hai người hoàn toàn khác nhau.
Dù sao, việc ngồi trong bồn tắm với một người phụ nữ đẹp, chỉ che chắn bởi hai chiếc khăn, đáng lẽ trái tim Seol Jihu phải đập nhanh hơn. Tuy nhiên, thay vào đó, trái tim cậu bỗng đập chậm lại.
Cậu thực sự lo lắng, không phải vì trái tim cậu rung động mà vì bản năng đang nhắc cậu đề cao cảnh giác. Theo một cách nào đó, chuyện này thực sự rất bí ẩn.
Ngay cả bây giờ, tâm trí của Seol Jihu cũng đang bận rộn nhớ lại những gì Yun Seohui đã nói, và cố gắng tìm ra lý do tại sao cô ấy bước vào bồn tắm.
"A, đúng rồi!"
Chát.
Vỗ hai tay vào nhau, Yun Seohui quay sang Seol Jihu như thể cô vừa nhớ ra điều gì đó.
"Có một chuyện khiến tôi tò mò muốn chết".
'Bắt đầu rồi đấy!' - Seol tự nhủ.
Nhưng câu hỏi của cô hoàn toàn bất ngờ.
"Anh có quan hệ gì với Seora? Hai người đã làm gì rồi?"
"!!!"
Cậu định đánh lạc hướng của Yun Seohui và hỏi về tên tổ chức một lần nữa, nhưng cậu lập tức khựng lại.
Bản năng mách bảo cậu không nên làm thế.
"Chà. Nếu tôi nói: 'Chúng tôi là bạn bè ở khu vực trung lập', có lẽ cô sẽ không tin đâu nhỉ".
Khi Seol lặng lẽ trả lời, Yun Seohui tỏ ra ngạc nhiên.
"Tôi bị bất ngờ đấy. Tôi tưởng anh sẽ giật mình cơ".
"…Giật mình?"
"Chính xác!" - Seol Jihu trở nên bối rối rồi lắc đầu - "Tôi hiểu cô muốn ám chỉ điều gì. Nhưng mà, mối quan hệ giữa chúng tôi không phải là như thế."
"Eii ~ Một người đàn ông và một người phụ nữ có thể làm bạn được sao? Thật sự là vậy sao?"
"Nói bạn bè thì hơi sai. Cứ coi chúng tôi là đồng nghiệp thân thiết ở Thiên đường".
Yun Seohui mím môi và thốt ra một tiếng nhỏ
"Nếu anh nói như vậy, tôi thực sự không có gì để nói. Seora sẽ rất buồn nếu con bé nghe câu này. Thậm chí hồi trước nó còn mất ngủ nữa cơ".
Yun Seohui cười khúc khích khi cô nói một cách ngạc nhiên.
"Dù sao đi nữa, anh có quá lạnh lùng không? Ai~ Seora của chúng ta thật tội nghiệp! Một đứa trẻ đáng thương~"
Seol Jihu khẽ quay lại và nhìn thẳng vào Yun Seohui.
"Tôi không nghĩ vậy."
"??"
"Có thể Sếp Yun nghĩ thế, nhưng tôi không nghĩ rằng cô ấy là một đứa trẻ đáng thương.'
Seol Jihu đã không biết tại sao, nhưng lời nói đột nhiên thốt ra từ miệng cậu. Đôi mắt của Yun Seohui mở to, và cô ấy ngậm miệng lại.
Một sự im lặng ập xuống quanh hai người. Seol Jihu cảm thấy hối tiếc ngay sau khi nói điều đó, nhưng quá muộn rồi.
"Ah…"
Yun Seohui xua tay.
"K-Không, ý của tôi không phải thế".
Trông vô cùng bối rối, cô xoa xoa sau gáy.
"Tôi chỉ nói chuyện phiếm thôi, chứ không có ý gì cả. Xin lỗi. Tôi không định thăm dò anh hay làm gì đó đâu".
Seol Jihu muốn hỏi xem cô nghĩ mình ám chỉ gì, nhưng cậu quyết định thu mình lại.
"Không, cô không cần phải xin lỗi. Tôi cũng không có ý gì cả. Tôi chỉ nói những gì trong tâm trí của mình thôi"
"Ah ~ tôi hiểu rồi. Hôm nay tôi làm sao thế nhỉ?"
Yun Seohui lè lưỡi như thể cô sắp chết vì xấu hổ. Seol Jihu dừng mắt lại và từ từ tiếp tục.
"Nói thế nào nhỉ? Tôi luôn nghĩ rằng cô Yun Seora rất tuyệt. Cô ấy đã vượt qua nghịch cảnh và không bao giờ lùi bước".
"Chà, anh nói y hệt lời của Yun Seora"
"Gì cơ?"
"Cô ấy cũng nói rằng anh rất tuyệt Rằng anh đã tìm đến cô ấy khi cô ấy đang cùng quẫn và sắp chết đến nơi".
"..."
"Chà chà! Trực giác phụ nữ của tôi bắt đầu cảm thấy phấn khích rồi!".
Yun Seohui nheo mắt nhìn Seol với vẻ nghi ngờ và láu lninhr.
Cô ta cũng có kinh nghiệm trong việc quan sát thay đổi biểu cảm của người khác, giống như Kim Hannah.
"Anh nghĩ sao? Liệu đó có phải là sự trùng hợp không?"
'Đợi tí.'
Càng tương tác với cô, Seol càng tò mò.
'Nếu mình nhớ không nhầm thì, Cửa sổ trạng thái có thể cho thấy cảm xúc hiện tại'.
Seol Jihu do dự một lúc. Cậu hơi xấu hổ khi xem lén bí mật của Yun Seohui, nhưng cậu không thể kìm chế được.
Ngay khi Seol Jihu kích hoạt Cửu Nhãn.
"Tôi biết anh cố gắng làm mọi thứ trở nên đơn giản, nhưng mà...Fufufufu."
Yun Seohui nở nụ cười ma mị trước khi nâng phần thân trên của mình lên một chút và lướt qua dòng nước. Tiếp theo, khi Seol Jihu ngước mắt lên, ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ Yun Seohui.
Ngay khi cậu kiểm tra màu sắc của Yun Seohui, đôi mắt Seol mở to.
Bởi vì Yun Seohui không chỉ có một màu.
Vàng, xanh lá cây, xanh dương, chàm, tím! Tổng cộng có năm màu đan xen vào nhau, nhấp nhô quanh Yun Seohui.
Nói đúng ra, đây không phải là lần đầu tiên cậu thấy một người tỏa ra nhiều màu. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy ai đó tỏa ra tới năm màu.
"Tôi tự hỏi liệu Seora có chút hy vọng nào không?"
'Gì cơ-!?'
Seol Jihu bị sốc và giật mình, khi ngẩng lên thì Yun Seohui đã đến gần cậu.
Tiếp theo, một tầm nhìn trải rộng trước Seol Jihu.
Có lẽ bởi vì có nhiều hơn một màu, nên có nhiều hơn một tầm nhìn. Tổng cộng có năm tầm nhìn diễn ra đồng thời.
Seol Jihu thực sự bối rối, vì cảnh tượng trong cả năm tầm nhìn liên tục chuyển động và phát ra âm thanh. Cậu không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Sau đó, khi Seol tập trung kiểm tra một tầm nhìn có vẻ lạ lùng nhất...
'Ôi trời!'
Cuối cùng Seol đã hiểu tại sao cậu ta có cảm giác déjà vu; tại sao cậu ta cảm thấy quá lạc lõng mỗi khi gặp Yun Seohui.
'Không thể nào!…'
Hơi thở của Seol Jihu đóng băng.
Đôi mắt cậu nheo lại và cậu há hốc mồm ra.
Chính lúc đó. Cậu chợt thấy Yun Seohui đang nhìn mình chằm chằm. Biểu cảm của cô ấy có chút khác biệt so với trước đây.
Nhìn thấy con ngươi vô cảm của Yun Seohui nhìn chằm chằm vào mình, Seol bỗng cảm thấy một cơn ớn lạnh.
Nhưng điều đó chỉ kéo dài một khoảnh khắc. Ngay lập tức, đôi mắt cô rời khỏi khuôn mặt Seol Jihu và hướng lên cao.
'Ah.'
Sau đó, cô ta quay trở lại. Đáng lẽ cô ấy không thể nhìn thấy, nhưng cô ta đang nhìn thẳng vào vị trí của tầm nhìn. Ngay lập tức, cô nhận thấy Seol Jihu đang nhìn cô.
"Lấy làm tiếc. Tôi hơi ngạc nhiên khi cô bất ngờ tiến lại đây".
Mặc dù Seol Jihu nhanh chóng tạo ra một cái cớ, nhưng đã quá muộn. Khóe miệng của Yun Seohui nhếch lên thành một nụ cười. Như thể cô đang nói "Ồ, vậy sao?"
Seol Jihu cắn môi. Trong số rất nhiều tầm nhìn, cậu đã kiểm tra tầm nhìn có màu vàng.
Chỉ có tầm nhìn này là tương đối yên tĩnh.
Ở tầm nhìn đó, Yun Seohui đang ngồi trên mặt đất trong tình trạng suy sụp.
Có một con quỷ đứng trước mặt cô.
Không, đó không phải là một con quỷ.
[Ahahaha...]
Nếu cậu ấy không nhầm thì...
[…Tại sao?]
Trong tầm nhìn đó, Yun Seohui đang cười một cách ma mị. Thế rồi cô đột nhiên trở nên nghiêm túc, và nhìn thẳng vào người đàn ông đang kề thương vào cổ cô ấy.
[Tại sao Thương thủ Ma Thần hùng mạnh của chúng ta... Tại sao anh lại căm ghét tôi đến vậy?]
... Người đó, không ai khác.
Chính là Seol Jihu.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Mục lục
Chương 268
Chương 267 - Phần 2
Chương 267 - Phần 1
Chương 266
Chương 265
Chương 264 - Phần 2
Chương 264 - Phần 1
Chương 263
Chương 262 - Phần 2
Chương 262 - Phần 1
Chương 261 - Phần 2
Chương 261 - Phần 1
Chương 260 - Phần 2
Chương 260 - Phần 1
Chương 259 - Phần 2
Chương 259 - Phần 1
Chương 258 - Phần 2
Chương 258 - Phần 1
Chương 257 - Phần 2
Chương 257 - Phần 1
Chương 256 - Phần 2
Chương 256 - Phần 1
Chương 255
Chương 254 - Phần 2
Chương 254 - Phần 1
Chương 253
Chương 252
Chương 251
Chương 250 - Phần 2
Chương 250 - Phần 1
Đoạn cuối tớ ko hiểu lắm
ReplyDeleteTầm nhìn tương lai cho main thấy và nghe đoạn hội thoại. chap tiếp theo bạn sẽ hiểu
DeleteNâng cấp rồi mà tầm nhìn kiểu bất ổn nhỉ. Lâu lâu mới xuất hiện
ReplyDeleteCái này xuất hiện khi seol kích hoạt skill mà
DeleteOmg hóng quá UwU 🤘👯♀️🤘
ReplyDeleteHóng x3,14
ReplyDeleteMõi cái điều cho 1 điều thú vị gê yò mò vl
ReplyDelete