"Kyaaaak!"
Máu trào ra ào ạt từ miệng La-ongmanee. Hắn bối rối đến mức sốc thực sự, hắn loay hoay cố gắng đứng dậy. Hắn gần như không thể kiểm soát cơ thể của mình nữa.
Mỗi cú đấm, mỗi cú đá từ Seol đều được cường hóa bằng lượng mana khủng bố, khiến cho cơ thể hắn thành một mớ hỗn độn.
Từ khi mana còn ở cấp độ Trung Cấp, các đòn tấn công phối hợp thêm mana của cậu đã xé nhỏ cả những con con Ký Sinh Trùng đã đạt đến đỉnh cao của hạng Trung – lũ Medusa. Còn giờ mana của cậu đã đạt đến Cấp độ Cao (Cao), một người Địa Cầu bình thường làm sao có thể chịu được những cú đánh đó.
“Mày! Đồ khốn kiếp….!”
La-ongmanee lê lết trên mặt đất, hắn còn không thể gượng nổi đầu lên. Seol bước về phía hắn, từng bước nặng nề, La-ongmanee nhổm người dậy và hét lên.
“Thằng súc sinh! Mày biết tao là ai không?”
Seol dừng bước.
“Mày có biết là mày đang động vào ai khô…?”
La-ongmanee đột nhiên im bặt. Khuôn mặt hắn tái mét. Đó là bởi vì kẻ thù của hắn bất ngờ cúi xuống. Hắn đã chạm phải ánh mắt của cậu.
Hắn đã cảm nhận được những luồng sát khí đáng sợ đang phát ra từ đôi mắt đỏ ngầu của cậu. Một luồng hào quang ghê rợn đang tỏa ra từ đôi mắt đó.
“……”
La-ongmanee nghẹt thở.
"Vậy mày là ai?”
Một giọng nói ảm đạm và lạnh lùng vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng. Một đôi mắt chứa đầy sự chết chóc đang hiện diện ở đó. Một đôi mắt của con quỷ đang nhìn tưởng như thấu cả tâm can hắn.
Khuôn mặt tàn nhẫn đó đang nhìn chằm chằm vào hắn, toàn bộ sự tức giận của La-ongmanee lập tức biến mất, chỉ còn lại sự sợ hãi.
Mồ hôi tuôn ra đẫm trán hắn. Tóc gáy hắn dựng ngược hết cả lên. Đôi đồng tử giãn ra. Và cuối cùng, đôi mắt hắn đỏ ngầu trố ra trong sự kinh hoàng tột độ.
“Mày là ai?”
Câu hỏi lạnh lẽo đó lại vang lên. La-ongmanee nuốt nước bọt. Hắn đã quá quen thuộc với việc giết người, hắn rất nhạy cảm với cái chết, hắn hoàn toàn hiểu tình hình hiện tại.
Hắn sẽ chết. Dù hắn có trả lời câu hỏi đó hay không. Hắn chắc chắn sẽ chết.
Đúng vậy, hắn sẽ chết. Đôi mắt của cậu thanh niên đang đứng trước mặt hắn đã cho hắn biết kết quả rồi.
“K-Không… Chỉ là…. Tôi……”
"Nói tao nghe."
Seol túm lấy cổ áo La-ongmanee.
"Mày……-"
Cậu đứng dậy và túm cả người hắn dựng đứng lên. Cậu giơ hắn lên cao và gào đến rách cả phổi.
"……Là thắng khốn nào?!?"
Và cậu đấm một cú cật lực vào khuôn mặt đang méo mó của tên kia.
KWANG!
Cú đấm đấm mạnh đến nỗi làm tên La-ongmanee cắm đầu xuống đất, làm cho cả một khoảng đất xung quanh lún sâu xuống.
Một sức mạnh đáng sợ. Tên La-ongmanee nằm đó, người gập cong lại như con tôm.
Thấy chủ nhan bị tấn công một cách tàn nhẫn như vậy, đàn em của hắn đang ngây người chết khiếp chứng kiến một lúc lâu mới tỉnh ra, chúng lập tức ùa vào cố gắng giải nguy cho La-ongmanee. Nhưng chúng cũng phải tịt ngòi ngay. Sora và Chohong từ hai phía bước ra.
Những luồng mana bao quanh vũ khí họ đang tỏa ra áp lực mạnh mẽ.
“Đó là Kiếm Khí sao?”
“Có tới hai High Ranker….! Dù ngài Jirayu Matthew có ở đây cũng nhanh chóng bị…...”
Bọn chúng chỉ đứng yên đó lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa như vậy. Không một tên nào dám tiến lên phía trước nữa.
Và thế là, cơn thịnh nộ của Seol cứ thế trút lên đầu tên La-ongmanee mà không bị bất cứ một tên nào làm phiền.
“Nghe tao nói đây! Mày đừng hòng được chết một cách dễ dàng!”
Trước khi rời khỏi tòa nhà mới của Carpe Diem, cậu đã thực sự điên loạn rồi, những lời vừa rồi của tên La-ongmanee lại càng trút thêm dầu vào lửa.
Cậu lôi một chiếc lọ từ dây đai thắt lưng của mình. Chiếc lọ đó chính là một trong những thuốc từ công nghệ giả kim thuật mà cậu đã thu hoạch được trong hang động ẩn náu của Arbor Muto tại Cự Thạch Sơn.
Bên trong chiếc lọ đó. Một thứ chất lỏng màu cam sáng đang sóng sánh. Seol yên lặng bật nắp và trút nó xuống khắp người La-ongmanee.
Crackle!
Ngay từ những giọt đầu tiên chảy xuống cơ thể hắn, một ngọn lửa bùng lên dữ dội. Nó nhanh chóng lan ra trên mọi ngóc ngách của cơ thể hắn và thiêu sống hắn ta.
La-ongmanee mở to hai con mắt.
“KUAAAAAAAAK!"
Hắn giãy đành đạch như một con cá sắp chết.
Nhưng Seol không một chút mảy may bận tâm tới điều đó. Cậu giơ cây Khiết Tịnh Thần Thương lên và giáng một cú thật mạnh xuống con cá đang giãy đành đạch kia.
“ Kuheuk.”
Nhưng đâu phải thế là xong chuyện. Cậu đã cầm thương táng hắn liên tục không ngừng nghỉ.
Đầu, vai, đầu gối, bàn chân, rồi cả đầu gối và cẳng chân của chân còn lại. Cây thần thương cứ giơ lên rồi lại giáng xuống.
“Keuk! Kuk! Hukeuk! Kuhuak!"
La-ongmanee thực sự sắp phát điên. Cứ mỗi cứ đánh giáng xuống, lại cả một khớp xương của hắn tan vỡ, rồi da thịt ở chỗ bị đánh cũng rách nát và máu tuôn ra xối xả.
Chưa hết, ngọn lửa vẫn đang cháy trên cơ thể hắn lại bén vào các vết thương và thiêu đốt chúng. Đây đúng là một màn tra tấn cực hình, vượt xa cả trí tưởng tượng của con người.
“Kkrr, krrrrr!"
Hắn rên la một vài tiếng rồi sùi bọt mép và ngất đi.
Seol lập tức đâm thương vào bụng hắn và nâng hắn lên bằng mũi thương.
La-ongmanee lúc này như một con tôm nướng bị xiên. Hắn bị cậu nâng lên cao và ném xuống một hồ nước nhỏ gần đó.
Tzzzzz!
Ngọn lửa bị dập tắt nhanh chóng. Seol kéo hắn lên và ném xuống đất, người hắn còn đang bốc khói nghi ngút. Nhưng cậu vẫn chưa dừng lại.
“Maria!”
Seol vừa lôi một lọ thuốc trị thương và vừa hét lên.
“Chữa cho hắn ta!”
“…….Hử?”
“Tôi nói! Chữa cho hắn ta! Để hắn tỉnh! Không thể để hắn chết dễ dàng như thế này được!”
“……”
Maria không chần chờ một giây, cô lập tức lôi cổ vật thánh giá của mình ra và vừa chuẩn bị cho câu thần chú và lấm lét nhìn Seol. Cô không dám ý kiến một câu trước mệnh lệnh với giọng đáng sợ của Seol.
Cô hô vang một câu thần chú.
Seol ném lọ thuốc trị thương lên người tên La-ongmanee, những chất lỏng từ lọ thuốc phát sáng. Seol đứng đó chờ đợi và đặt tay lên hông.
“Hua, huaaa!"
La-ongmanee họ lù khụ. Đôi mắt hắn đờ đẫn. Biểu cảm của hắn đã thay đổi.
Giờ thì hắn không còn sợ hãi nữa. Trước trận tra tấn đó của cậu. Giờ hắn đã cảm thấy kinh hoàng.
Hắn thà chết còn hơn phải chịu trận tra tấn đó thêm một lần nữa. Nhưng hắn chợt nhớ lại câu nói của
Seol :”Nghe tao nói đây! Mày đừng hòng chết một cách dễ dàng!”
Hắn khẽ ngẩng đầu lên nhìn Thiên Tiên đằng kia. Hắn đập mạnh trán xuống đất, nước mắt tuôn rơi.
Dường như hắn đang muốn xin lỗi. Nhưng đã quá muộn.
Seol ném lọ Hỏa dược thứ 2 vào hắn. Dù người hắn đang ướt sũng, nhưng ngọn lửa vẫn bùng lên một cách mạnh mẽ.
Seol lại cầm thương đánh hắn, rồi cậu lại nhúng hắn vào hồ nước, sau đó cậu lại chữa lành cho hắn khi hắn bất tỉnh.
Một sự yên lặng chết chóc diễn ra, mọi người ai ai cũng ngây người chứng kiến Seol cứ lặp đi lặp lại những hành động đó.
Chỉ có những tiếng kêu rên vang lên, nó át đi tất cả những âm thanh còn lại.
Cho đến khi bình Hỏa dược cháy hết, tiếng rên la đã ngừng hẳn.
Cậu cố gắng chọc hắn và lôi hắn ra khỏi hồ nước. Nhưng đúng hơn là cây thương đang đâm vào một đống thịt nát, gần như không có cảm giác.
Một cái xác nổi lềnh bềnh. Đúng hơn là một khối thịt chứ không phải là xác người nữa, một cảnh tượng kinh khủng. Nó tỏa ra mùi khét kẹt.
Hugo cố gắng kéo tay cậu lại.
“Seol, Seol! Dừng lại. Hắn chết rồi!”
"Dừng lại đi! Thủ Lĩnh! Anh đang tự biến mình thành quái vật rồi đấy!”
Ghionea cũng lên tiếng. Ngay cả Thiên Tiên ngồi đằng kia cũng ngừng khóc và nhìn cậu chằm chằm.
Seol rũ bỏ cánh tay Hugo ra khỏi người mình. Ngay lúc đó, viên pha lê trong túi áo cậu phát sáng.
Cậu quệt áo lên trán đang đẫm mồ hôi rồi lấy Tinh Thể Giao Tiếp đó ra.
----“Là tôi đây. Đã diễn ra những chuyện gì?”
Seol yên lặng nhìn chằm chằm vào Kim Hannah.
----“…Tôi hiểu rồi!”
Kim Hannah mỉm cười cay đắng.
----“Vệ Binh Hoàng Gia Evasắp tới đó rồi đấy. Tôi đã gọi họ.”
“Sao cơ?”
----“Sao với trăng cái gì? Cậu nghĩ cậu có thể lặng lẽ rời đi sau khi gây ra chuyện tày đình đó sao?”
“…..”
----“Nếu cậu muốn tấn công hay giết chóc, thì cố gắng xử chúng nhanh gọn, còn khi những vệ binh
đến, đừng chống cự gì cả. Cứ để họ bắt, nếu không mọi chuyện sẽ rất rắc rối đấy. Tôi đã nói với Sorg Kühne. Cho nên…..”
Seol đang định cúp máy. Kim Hannah cố gắng nói thêm.
“-----….Hãy để mười tên còn sống.”
“….Cô đang muốn tôi tha cho chúng ư?”
----“Đó là yêu cầu từ quan nhiếp chính. Hoàng Gia cần giữ thể diện của mình. Đằng nào bọn chúng cũng bị tống giam rồi xử tử ngay thôi. Sorg Kühne đã khẳng định như vậy.”
Seol cúp máy.
"Cô ấy nói gì thế?”
Sora lên tiếng, mắt cô vẫn không rời đám lâu la của Hoàng Gia Pattaya. Chúng không dám di chuyển dù chỉ một bước.
Chúng sợ hãi đến không dám cố gắng đào tẩu.
Điều này thực sự rất đáng mỉa mai. Người ta có câu:” Con giun xéo lắm cũng quằn”. Ấy thế mà đám lâu la đó sợ chết đến mức chỉ đứng yên một chỗ trương mắt ếch lên nhìn ông chủ của chúng bị tra tấn một cách dã man cho đến chết.
Sau khi sống suốt một thời gian dài trong sự an nhàn và tận hưởng ở Thiên Đường này, chúng đã chẳng còn ý chí chiến đầu. Đặc biệt là, chúng đã tịt ngòi ngay lập tức ngay khi chứng kiến sự điên cuồng của Seol.
Giờ gọi chúng là kẻ thù thì hơi quá. Chúng chỉ đáng là mấy con bù nhìn đang chờ bị chém.
Seol khẽ ra lệnh.
"Giết tất cả bọn chúng! Để lại mười tên còn sống!”
Sora huýt sáo.
“Hỡi quý bà và quý ông của Hoàng Gia Pattaya, các “ngài” vừa nghe rồi đấy.”
Cô tiến lên.
“Đằng nào giờ chúng tao cũng đã định giết hết chúng mày rồi!”
Sora lên tiếng, giọng ngọt xớt. Cô bẻ cổ trái phải rồi tiếp tục.
“Tùy chúng mày, hoặc là chọn chống lại bọn tao, hoặc là chọn chạy trốn. Đằng nào cũng chết thôi! Đừng đừng có quỳ xuống rồi lải nhải cầu xin được sống nhé! Điếc tai, nhức đầu lắm! Chúng mày đáng phải nhận những điều này thôi. Đừng trách bọn tao ác! Có trách thì trách tại sao chúng mày lại chọn làm nghề này đi! Chúng mày có nghĩ đến cảm giác của những chủng tộc bị chúng mày tấn công không? Giờ thì giải quyết chuyện này nhanh gọn nào? Okay?”
Sau đó, Sora tuyên bố một điều bất ngờ khác.
“Bây giờ, nếu chúng mày thực sự muốn sống. Mười tên đầu tiên ném vũ khí xuống và đầu hàng sẽ được sống? Sẵn sàng chưa? Giờ thì, bắt….”
Chữ “bắt đầu” chưa vang hết lên. Hơn một nửa số người trong chúng đã ném vũ khí và quỳ xuống.
Những tên còn lại thì lưỡng lự, nhưng vẻ mặt vừa ngơ ngác vừa sợ hãi của chúng cho thấy chúng cũng sẽ đầu hàng bất cứ lúc nào.
Chohong lắc đầu. Ban đầu, khi nghe tin mọi người sắp tấn công vào một tổ chức cấp Trung của Eva, cô đã hơi lo lắng, nhưng giờ, khi chứng kiến những điều này, cô thực sự rất thất vọng. Chúng không thể xứng đáng với tên Tổ Chức Hoàng Gia được, tất cả những gì chúng có chỉ là cậy đông hiếp yếu, thậm chí chúng còn chẳng thể chống lại nổi sáu người bọn họ.
Sora cũng không ngờ tới tình huống này, cô lấm lét quay lại nhìn Seol.
"…Chúng ta nên làm gì?"
“Đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai!”
Một câu nói đáng sợ với một giọng nói lạnh lẽo vang lên. Sora nhún vai rồi nhìn đám đông. Những con mồi của họ đang mất hết tinh thần chiến đấu, thật không còn gì dễ dàng hơn. Đôi mắt cô trở nên sắc bén, cô nhanh nhẹn xông lên trước như một con báo.
Ngay sau đó, một cuộc thảm sát diễn ra.
Thân bị chém bay, đầu bị đập vỡ, tên nào cố gắng trốn đều bị bắn hạ với những mũi tên nỏ.
Cả một khu vực rộng lớn trở nên ồn ào trong những tiếng la hét. Tòa nhà của Tổ Chức Hoàng Gia Pattaya trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Chặt, đâm, đập, bổ và chém.
Seol cũng xắn tay áo lên và định tham gia và trận thảm sát đó. Chợt có ai đó kéo áo cậu.
“….Flone?
“Đằng kia kìa.”
Flone chỉ vào lối vào của tòa nhà. Seol nhíu mày nhìn theo hướng cô chỉ.
Một nhân vật nhỏ bé đang đứng trên cầu thang.
“Em đã cứu thằng bé ra ngoài”
“Thật sao?”
“Vâng. Em đã kiểm tra một vòng quanh tòa nhà này. Một tên đã trốn ra ngoài để tìm tiếp viện. Em giết hắn ngay, nhờ thế mà em phát hiện ra cái tầng hầm, em tìm thấy thằng bé ở đó”
“Thật may mắn…”
“Không, thằng bé đó là người duy nhất còn sống. Chỗ đó thật khủng khiếp”
Flone rùng mình khi nghĩ lại.
“Mà, một cậu bé Thiên Tiên nhỏ tuổi. Có phải thằng bé đó không?”
Seol nhanh chóng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Các chủng tộc ngoại quốc không phải là món hàng rẻ tiền ở Eva. Tên La-ongmanee chẳng dại gì mà lại đi giết đồ chơi của hắn nhanh chóng như vậy. Có nghĩa là: những cái đầu mà hắn đem ra là từ những Thiên Tiên mà hắn đã giết từ lâu.
Và cuối cùng, sự khiêu khích vô nghĩa đó của hắn đã khiến hắn phải chịu một cái chết đau đớn.
Seol vội chạy lại chỗ cậu bé Thiên Tiên và ãm cậu tới chỗ cô gái Thiên Tiên kia. Đúng như mong đợi.
“Thằng-Thằng…..bé….”
Cô gái Thiên Tiên mở to hai con mắt rồi ôm chầm lấy cậu bé.
Seol nhoẻn cười. Đây là nụ cười đầu tiên của cậu kể từ khi cậu tới Eva.
“Ổn rồi!”
Nghe được lời động viên của cậu. Cô gái Thiên Tiên run rẩy quay lại và nhìn chằm chằm chằm vào mặt Seol. Cô vẫn chưa hết kinh hoàng và sợ hãi đối với cậu.
Nhưng những biểu cảm đó cũng chỉ diễn ra trong tích tắc. Cô vừa ôm đứa bé vừa cúi gập cả người xuống đến nỗi chạm cả đầu xuống đất.
"Cảm ơn…cảm ơn ngài rất nhiều!”
Seol mỉm cười nhìn họ.
Những tiếng la hét đã dần lắng xuống.
Và rồi những tiếng bước chân của vệ binh vang lên.
Seol đặt cây thương xuống và thở sâu.
Màn đêm ảm đạm và lạnh lẽo kia biến mất.
Mặt trời ló rạng phía đường chân trời. Ánh sáng ban mai chiếu xuống thành phố.
“…..”
Màn đêm âm u của Eva cuối cùng cũng sắp kết thúc.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Mục lục
Chương 251
Chương 250 - Phần 2
Chương 250 - Phần 1
Chương 249 - Phần 2
Chương 249 - Phần 1
Chương 248
Chương 247 - Phần 2
Chương 247 - Phần 1
Chương 246 Phần 2
Chương 246 Phần 1
Chương 245
Chương 244
Chương 243
Chương 242
Chương 241
Chương 240
Hấp dẫn thực sự
ReplyDeleteĐọc lại thấy thương cho bộ xương seol hành ở ktl
ReplyDeleteMột cú tắm máu =))))
ReplyDeleteBóc tem lần đầu.:)
ReplyDelete1 ngày 3 chương nhóm dịch quá khủng long ))
ReplyDeleteXong 1 hội.....tuổi tôm nhé laomgmanee dám hỏi main là ai...
ReplyDeleteGáy sớm ăn gì?
ReplyDeleteThanks
ReplyDeleteThx nhóm dịch nha, anh em đọc tê hết cả cu rồi :))
ReplyDeleteCá nhân mà là mình chắc không bình tĩnh được khi nghe cáo nói buông tay chịu trói, quơ 1 cái thì cái đám vệ binh tôm tép ngỏm hết =]]
ReplyDeleteThank Moons team nhé. Main khủng bố vãi. Từ anh chàng nhây giờ như wuy
ReplyDeleteCảm ơn nhóm nha
ReplyDeleteÁc quả ác báo.. thanks nhóm dịch nhiều nhé vì đam mê và nhiệt huyết.
ReplyDeleteNice
ReplyDelete