Mặc dù đêm qua cậu đã mệt rũ cả người, nhưng sau một đêm ngủ ngon, toàn bộ mệt mỏi trong người cậu đã không cánh mà bay.
Thậm chí, cậu còn cảm thấy tràn trề sức sống.
Có phải do nguồn năng lượng kỳ diệu dồi dào đang chảy trong thung lũng này không nhỉ?
“Udadada!”
Cậu vặn người, các khớp xương kêu răng rắc, cậu cười toe toét nhìn sang bên cạnh.
Cả Jang Maldong cũng như Yi Sungjin, Sora và Hugo vẫn đang đắm chìm trong những giấc mơ.
Nhưng cậu không thấy Seo Yuhui đâu.
“Cô ấy đã đi đâu đó để cầu nguyện rồi sao?”
Ai cũng bận rộn với việc luyện tập, kể cả Sora cũng phải đi hỗ trợ Jang Maldong giúp mọi người luyện tập, Seo Yuhui là người duy nhất có thời gian rảnh.
Nhưng không có nghĩa là cô ấy chịu ngồi chơi không.
Nghĩ đến sự khắc nghiệt của các bài huấn luyện, ngày nào cũng vậy, cô luôn chuẩn bị đầy đủ 3 bữa ăn bổ dưỡng ngon tuyệt cho mọi người, cô cũng nhận luôn cả đống quần áo hôi rình mồ hôi của họ nữa. Cô đã làm hầu hết những việc lặt vặt y như việc nhà.
Thỉnh thoảnh cô cũng dành thời gian để chơi cùng Seol hoặc cầu nguyện với thần Luxuria để lấy lại sức mạnh.
Những năng lượng thần thánh mà cô nhận được qua những lần cầu nguyện chỉ như giọt nước trong thùng phuy, nhưng nó vẫn tốt hơn là không có gì cả.
Lúc đó, Seol rời khỏi lều, cậu vươn vai hít một hơi thật sâu giải tỏa cảm giác buồn ngủ rồi ngồi xuống khoanh chân lại.
Một thói quen mà cậu đã hình thành trong lúc rèn luyện kỹ thuật của mình, đó là chú ý nhiều hơn tới Tuần Hoàn Mana.
Không, có lẽ bây giờ gọi là Tu Luyện Mana thì hợp hơn.
Sau khi đầu tư thời gian cho kỹ thuật Trái Tim Chính Nghĩa, giờ thì cậu đã được cảm nhận được ý nghĩa của việc” mana tinh khiết hơn sẽ tạo ra sức mạnh to lớn hơn.”
Trong lúc tập luyện, cậu chưa bao giờ thực sự chú ý đến nó, cũng chưa bao giờ cảm nhận được nó cả.
Chỉ khi cậu dùng một lượng lớn mana, mỗi lần sử dụng Tốc Biến, cậu sẽ tiến được một khoảng xa hơn, và mỗi đòn Đâm, Xiên, Chém của cậu cũng mạnh mẽ hơn nhiều.
Theo Jang Maldong đề cập, mana của cậu sẽ tinh khiết hơn nếu cậu đạt được một mốc ở kỹ thuật Trái Tim Chính Nghĩa. Hơn nữa, độ tinh khiết trong mana của cậu sẽ trở nên hoàn toàn 100% nếu kỹ thuật Trái Tim Chính Nghĩa của cậu đạt tới Cấp bậc giới hạn: Đỉnh Cao.
Càng nghĩ về nó, cậu lại càng phấn khích.
Đúng vậy, có đủ mọi cách để mạnh mẽ hơn. Cậu cũng có sẵn một vài phương pháp, chỉ là cậu chưa đem ra sử dụng thôi.
“Được rồi!”
Sau hai giờ trau dồi mana bằng kỹ thuật Trái Tim Chính Nghĩa, Seol đứng dậy, cơ thể cậu lúc này cực kỳ sảng khoái.
Giờ cậu bắt đầu đeo các bao cát vào người và chuẩn bị cho việc chạy….
Nhưng không rõ tại sao, cậu đột nhiên cầm cây thương vào vào tư thế chiến đấu. Cậu nhắm mắt lại, rũ bỏ mana của mình và bắt đầu tịnh tâm bên trong.
Cậu giành hầu hết thời gian của mình để tập luyện đến nỗi khó mà nhìn thấy lúc nào cậu không tập luyện. Nhưng lòng tham của con người là vô hạn.
Một mục tiêu mà Seol đã đặt ra cho mình trong chuyến huấn luyện này.
Kiếm Khí.
Kỹ năng đó có một khía cạnh khác hoàn toàn so với Tinh Hoa. Tinh Hoa đơn giản chỉ là cô đặc mana của con người lại thành vũ khí.
Kiếm Khí là thứ thể hiện sự khác biệt giữa Chiến Binh Cấp 4 và Chiến Binh High Ranker.
Đơn giản là chỉ cần tạo ra những Kiếm Khí bền, chắc chắn và sắc bén, Tinh Hoa chắc chắn không thể sánh nổi với sức mạnh của thứ vũ khí hủy diệt đó.
“Chỉ cắm đầu đầu vào đổ mana ra thì không phải là phương án chính xác.”
Ban đầu, cậu đã nghĩ là Kiếm Khí giống với Tinh Hoa, cậu đơn giản chỉ cần truyền mana cho đến khi nó xuất hiện.
Nhưng có một điều mà cậu đã không tính tới, mấy câu thương dỏm cậu mới mua không phải là Hàn Băng Thương.
Cho đến khi phá hỏng đến 4 cây thương, cậu mới nhận ra rằng cách mình đang thực hiện là không chính xác.
Một cây thương bình thương không thể chịu được mana ở cấp bậc Cao (Cao).
Vậy thì giờ cậu cần làm gì để học Kiếm Khí?
Sau một hồi ngẫm nghĩ lâu mà không ra được kết luận, cậu chán nản rồi chạy đến chỗ Sora để xin lời khuyên, nhưng điều đó cũng không giúp gì cho cậu nhiều.
Nếu cô ấy sử dụng Điểm Đóng Góp để học nó thì chẳng bàn, đằng này cô ấy đã tự học được nó. Nhưng cô cho biết rằng cô đã thực hiện được nó sau khi cô đạt được kỹ năng Nhân Kiếm Hợp Nhất.
Seol bắt cô phải giải thích chi tiết hơn làm cô nổi đóa lên. Nhưng cô vẫn cố giải thích thêm rằng cô đã “vô tình” học được nó khi cô cô cảm giác rằng mình đã hòa làm một với thanh kiếm. Seol có một dấu hỏi to tướng trên đầu khi cô giải thích xong.
Cuối cùng, cậu chỉ còn một sự lựa chọn.
“Mình nên nhớ những cảm giác.”
Để tạo ra phản xạ cho cơ bắp của cậu.
Khi một người lặp đi lặp lại một hành động nào đó, cơ thể sẽ tự nghi nhớ nó và nó sẽ hành động theo bản năng trong những lần tiếp theo. Giống như việc phản ứng các cơ phản ứng rụt tay lại khi chạm vào vật nóng trong khi não của người đó còn chưa kịp load xem chuyện gì vừa xảy ra.
Kỹ thuật và mana cũng tương tự như vậy, càng sử dụng chúng nhiều hơn, thì những lần sau sẽ càng dễ sử dụng hơn.
Và trên Thiên Đương, điều này được phản ánh qua việc thăng cấp bậc của mỗi người.
Theo như đồng đội đã để lại cho cậu, cậu đã thể hiện sức mạnh chiến đấu một cách đáng sợ, vượt xa cả trí tưởng tượng của mọi người.
Càng tỏa ra năng lượng, cậu càng khiến không khí xung quang sôi sục, trời đất như sắp long lở và rung lên, và cuối cùng, cậu đã bắn hàng chục thanh Kiếm Khí như mấy món đồ chơi.
Điều này thực sự rất khó tin, nhưng không chỉ một người chứng kiến mà là rất nhiều người.
Cho nên Seol đang cố nhớ lại những cảm giác của cơ thể lúc đó.
Nhưng rốt cuộc cậu chẳng nhớ lại được cái quái gì cả. Thấu Thị Tương Lai đã điều khiển cơ thể cậu để thực hiện những kỹ năng này.
“Mình cứ có cảm giác là mình sắp nắm bắt được nó.”
Seol cố gắng thư giãn và giải tỏa đầu óc.
10 phút, 30 phút, rồi một giờ trôi qua.
Cậu sắp đặt đến trạng thái tịnh tâm của mấy thiền sư, các suy nghĩ và liên tưởng sắp bị đánh bay khỏi đầu.
Sự tập trung của cậu đã đạt đến đỉnh cao, và rồi đã đạt được trạng thái vô ngã cực kỳ hoàn hảo, mọi suy nghĩ vu vơ bị dập tắt hoàn toàn.
Toàn bộ hệ thần kinh của cậu được dồn hết cho dòng chảy mana, cậu cố gắng bằng mọi giá để nhớ lại cảm giác khi đó.
“……”
Đã bao lâu trôi qua rồi?
Không có gì đáng chú ý xảy ra cả. Seol vẫn không nhúc nhích dù chỉ một inch. Trông cậu lúc này như đang ngủ vậy.
Đột nhiên có cảm giác co giật. Mana đang chảy một cách hiền hòa trong mạch của cậu đột nhiên thay đổi.
“Mana đang….”
Trong vài giây tiếp theo, nó bắt đầu chảy ngoằn nghèo vặn vẹo như một cột nước hình con rồng sắp biến thành một con rồng thực sự. Nó đột ngột bắn lên không trung và ngưng tụ lại một chỗ.
Seol cảm nhận được hình dáng của nó, đó là hình một mũi tên đang lao tới cây thương của cậu, mắt cậu mở to.
“Uek!”
Một ánh sáng trắng tỏa mạnh làm lóa hết tầm nhìn của cậu, cậu thức nhắm mắt lại , một lúc sau, cậu mở mắt ra và cực kỳ sững sờ.
“Một ánh hoàng kim vừa lướt qua mắt mình à?”
Cậu không chắc là mình đã nhìn nhầm hay không. Có lẽ là cậu đã nhầm thật.
Nhưng cho dù vậy, những hình ảnh vừa xảy ra đó vẫn còn rất sống động trong tâm trí cậu.
Seol ngồi xuống xoa thái dương hai bên và ngẫm nghĩ. Thay vì tập trung nghĩ nguyên nhân xảy ra hiện tượng đó, cậu ngồi nghĩ tại sao xảy ra nó.
“Đừng nghĩ nó phức tạp hóa lên nào!!!”
Cây thương vỡ vụn vì không thể chịu nổi năng lượng của cậu.
Hàn Băng Thương có bùa phép yểm lên nên nó chịu được năng lượng hơn những cây thương kia, nhưng số phận của chúng thì giống nhau, nguồn năng lượng của cậu lớn đến mức vượt qua cả giới hạn chịu đựng của Hàn Băng Thương.
Cách giải quyết vấn đề này là cậu nên mua một vũ khí có độ bền cao, nhưng cậu nghĩ rằng nếu làm vậy Tinh Hoa của cậu không thể tiến hóa được được.
Có nghĩa là cậu phải đối mặt với vấn đề này chứ không đi tìm những cách khắc phục vớ vẩn.
Năng lượng có thể biến những vũ khí thông thường trở nên mạnh mẽ. Đó mới là Kiếm Khí đích thực.
Nói dễ hiểu hơn, cậu phải đạt được đến trình độ dù cậu có truyền mana lớn đến đâu mà cây thương dỏm trong cửa hàng không bị vỡ, đó mới là thành công.
“Giờ mình mới nghĩ đến nó….sao vừa nãy mana của mình lại dồn về một hình dạng như vậy nhỉ?”
Cảm giác hồi hộp đến từng giây phút mầ cậu đã cảm nhận được trong trạng thái vô ngã vừa rồi đã trở thành một la bàn và chỉ cho cậu một hướng mới.
Chỉ một lúc sau, câu mở to đôi mắt vì bất ngờ.
“Ah!”
Sao cơ thể cậu có thể chịu được một nguồn mana khổng lồ như vậy mà không gặp vấn đề gì? Sức bền của sắt thép phải lớn hơn da thịt chứ nhỉ?
Câu trả lời cho chỗ này là các mạch mana. Toàn bộ mana trong cơ thể cậu đang vận hành và luôn chuyển trong cách mạch mana.
Nghĩ đến điều này, Seol lập tức lấy một cây thương khác ra.
Ngay khi cảm giác với xung quanh của cậu dần trở nên mờ nhạt, cậu lập tức di chuyển các dòng năng lượng của mình theo những gì mà cậu cảm nhận được.
Thứ nhất, cậu thu thập mana của mình lại. Giống như nặn một quả cầu tuyết hay nặn một cục đất sét, cậu phải đắp nó một cách từ từ.
“Điều này khó hơn mình tưởng đấy…..”
Giờ cậu đang cố gắng thực hiện bước này, nhưng nó khá khó khăn.
Giải phóng mana ra bên ngoài rồi nén nó thành một Ngọn Lao Ma Pháp đã khó, giờ ngưng tụ mana lại thành một hình dạng lại càng khó khăn hơn.
Sau một hồi vật vã, mãi sau cậu mới điều khiển mana của mình thành hình một chiếc vòng cổ có một chiếc nhẫn xỏ qua.
Seol xiết chặt cây thương.
“Ở đây….”
Cậu lập tức thả cái nhẫn vừa hình thành xuống cây thương.
Ngay khi chiếc nhận chạm vào lưỡi thương, nó chui tọt vào bên trong cây thương rồi lại trồi lên ra khỏi cây thương và trở lại vị trí ban đầu, tất cả điều theo sự điều khiển của Seol.
Sau khi tạo ra một vòng tròn mana xung quanh cây thương, chiếc nhẫn mana quay trở lại chui vào cơ thể cậu và hòa vào dòng chảy mana ban đầu.
Woong.
Tay cậu đột nhiên cảm nhận được một cảm giác rung nhè nhẹ và một tiếng vang lạ kèm theo.
Tay Seol vô thức siết chặt cây thương.
Bởi vì cậu đã cảm nhận được nó.
Phương pháp mà Seol nghĩ ra rất đơn giản. Cơ thể cậu chịu được lượng mana lớn như vậy là do hệ thống kinh mạch trong cơ thể cậu, nên đơn giản là cậu tạo ra một hệ thống kinh mạch khác cho cây thương là được.
Tất nhiên là cậu chẳng thể tạo ra một mạch cho cây thương được, nhưng tạo ra một con đường bằng điện mà mana có thể chạy qua thì khả thi hơn.
Từ mạch của cậu đến cây thương, và từ cây thương quay trở lại dòng mạch của cậu. Khi dòng điện kết nối cơ thể cậu với cây thương, cậu đã cảm nhận được một sự khác lạ đáng chú ý.
“Vậy là….Đây là cảm giác đó…..”
Vì cậu mới chỉ chia sẻ một mạch mana nho nhỏ với cây thương nên cậu không chắc cậu và cây thương đã hợp nhất làm một chưa.
Nhưng cậu đã hiểu ý của Sora khi cô đề cập tới chuyện mở rộng cảm giác hòa làm một với thanh kiếm.
Việc kết nối người – vũ khí đã hoàn tất, giờ đã đến lúc kiểm tra thành quả.
Cậu cẩn thận tích tụ mana từng chút một sang cây thương, cậu nở một nụ cười hạnh phúc, số mana mà cây thương có thể chứa đựng được nhiều hơn trước không đáng là bao, nhưng dù đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của nó, nó không còn bị vỡ nữa.
Điều này là do mana không bị dồn nén trong cây thương đến nối quá tải nữa, thay vào đó, số mana quá tải đó được lưu thông trong mạch của cây thương và ra bên ngoài.
Con đường mạch mana đó đã xử lý hầu hết các áp lực, và Seol vẫn duy trì nguồn năng lượng truyền vào ở một mức độ nhất định, áp lực lên cây thương trở nên rất nhỏ so với trước đây.
Seol không dừng lại, cậu tăng dần lượng mana và đẩy mạnh tốc độ truyền mana vào cây thương.
Cây thương bắt đầu rung dữ dội.
Ttring!
Các giác quan của cậu báo động rộn ràng cả lên.
“…….”
Seol nhìn chằm chằm vào cây thương, cậu nghẹn đến nỗi không nói nổi thành lời nữa.
Những ánh hoàng kim đang lóe sáng và lướt dọc mũi thương trên lưỡi thương. Nó dao động bồng bềnh như Tinh Hoa, nó bắn lên như một lưỡi kiếm.
Vậy ra, đây là……Kiếm Khí.
“Mình…. đã làm được…”
Seol lẩm bẩm.
Lý do mà cậu thành công trong sử dụng phương pháp này đó là: từ khi ở Vùng Trung Lập đến giờ, cậu luôn sử dụng mana một cách đều đặn.
Kết quả: thành công một cách rực rỡ.
Nhưng giây tiếp theo, lưỡi cây thương vụn ra như cám.
"Ah!"
Seol hét lên thất vọng, nhưng cũng bình tĩnh ngay lập tức.
Cậu mới chỉ giảm áp lực tác động lên cây thương, nhưng kết quả cây thương vẫn vụn ra như vậy, tức là mana cũng có giới hạn của nó.
Tương tự như vậy, mạch mana cũng có giới hạn chịu đựng.
Khi mana tràn ra bên ngoài, nó làm tan chảy cả mạch điện. Trong cuộc chiến vừa rồi cũng xảy ra những điều này.
Như vậy, không khó để hiểu tại sao cây thương lại vỡ vụn. Nhưng có một điều quan trọng hơn xảy ra với cậu, đó là những thông báo đang nhấp nhánh trong không khí.
[Kỹ năng của Class: Tinh Hoa (Trung Cấp) đã phát triển thành Kiếm Khí (Thấp Nhất).]
[Kỹ năng bẩm sinh: Cửu Nhãn Thấu Thị Tương Lai đã phản ứng với sự tiến hóa của kỹ năng.]
[Kỹ năng của Class: Kiếm Khí (Thấp Nhất) vừa thăng cấp thành Kiếm Khí [Trung Cấp(Thấp)]
Seol cười toe toét khi đọc tin nhắn.
Vậy là, với những gì vừa xảy ra, những cậu hỏi mà cậu đã thắc mắc từ khi trở thành High Ranker đã được trả lời.
“Thấu Thị Tương Lai không biến mất.”
Nó được hợp nhất với Cửu Nhãn thành một kỹ năng mới pờ rồ hơn.
Seol hạ cánh tay xuống và ngẩng lên trời.
Cậu không hề nhận ra rằng mặt trời đã nhô khỏi đường chân trời từ lúc nào, thế giới xung quanh cậu tự nhiên trở nên vui tươi và sáng sủa một cách lạ kỳ, làn gió nhè nhẹ sáng sớm lưới da cậu bỗng nhiên trở nên thoải mái hơn bao giờ hết.
“Ăn thôi Jihu!!”
Đúng người đúng thời điểm đến không ngờ, Seo Yuhui trở nên cực kỳ tươi tắn, giọng cô thì cực kỳ êm ái và bụng cậu thì đang đói ngấu.
Cậu nở một nụ cười rạng rỡ và lon ton chạy lại chỗ cô.
*
Cậu nhấp miệng và nuốt nước bọt.
“Puuuu!
Một chút mưa xuân bắn ra từ miệng cậu.
Vừa nhô mặt lên khỏi mặt nước và hít một hơi thật sâu. Cậu lại hụp xuống ngay. Nhìn cậu uống nước mà người ta tưởng con trâu đang uống vậy, thanh quản cứ phồng lên rồi lại co vào liên tục.
Seol cứ thế uống dòng nước lạnh đó đến đau buốt cả răng, mãi sau cậu mới ngẩng đầu lên khỏi mặt nước.
Những giọt nước rơi lã chã.
“Mới có 30 phút thôi mà…...”
Seol thêm một bài tập mới cho lịch trình mỗi ngày của mình.
Và đó là luyện Kiếm Khí.
Trông trận chiến, đối thủ sẽ không đứng yên để cho cậu kích hoạt kỹ năng, vì vậy cậu cần tập luyện để có thể nhanh chóng hoàn thành các công đoạn như tạo một vòng tròn mana, kết nối với vũ khí, kết nối mạch giữa vũ khí và mình, và cuối cùng là chế tạo những thanh Kiếm Khí.
Nhưng một vấn đề khác lại phát sinh, đó là không những việc hình thành nó đã khó, mà việc duy trì nó còn khó hơn.
Chưa tính đến chuyện nó ngốn một lượng mana khổng lổ, nó còn không dễ dàng di chuyển như vậy.
“Lần nữa nào!”
Khi chiếc thương thứ 8 vụn ra, Seol cười cay đắng. Nếu cậu chỉ thay đổi một chút, dòng chảy mana sẽ trở nên rung động dữ dội và nổ tung như quả bóng bay.
“Giờ thì mình đã hiểu tại sao các vũ khi cao cấp lại đắt đến vậy.”
Thánh Khí và Minh Khí là những loại vũ khí đã giảm cực nhiều áp lực lẫn gánh nặng cho chủ nhân của nó, và đương nhiên vấn đề của cậu cũng sẽ được giải quyết một cách dễ dàng hơn nếu cậu có nó.
Nhưng Seol cũng không bận tâm nhiều lắm tới vấn đề này, ngay khi Linh Hồn Arcus công nhận cậu, Khiết Tịnh Thần Thương sẽ được tung hoành trong tay cậu, và cậu tin chắc rằng nó thừa sức ngốn hết chỗ mana của cậu ấy chứ.
Seol lắc đầu nguầy nguậy rồi đứng dậy.
Mặc dù vẫn còn vướng mắc nhiều lỗi, như cậu vẫn cảm nhận được mình đang tiến bộ dần qua từng ngày, cậu cũng có chút tự tin hơn.
“Cứ như vừa được chơi đồ vậy, cảm giác vừa khỏe mạnh vừa sảng khoái. Thật tuyệt vời!!!”
Cậu có một cái nhìn tốt hơn với thiền định, cảm giác nó hiệu quả hơn nhiều so với việc vươn lên một cảnh giới cao hơn trong một cuốn tiểu thuyết sáo rỗng.
Nhưng cậu cũng cảm nhận được rằng không hẳn là cậu đã được giác ngộ một cách hoàn hảo, một phần ở đây là do cậu gặp may mới có được.
Không, có lẽ cậu nên cảm ơn Cửu Nhãn của mình.
Nhìn lại thì, quả thật, sự phát triển của cậu đã gắn liền rất nhiều với sự may mắn, đặc biệt là từ Lễ Thức Tỉnh ở Vùng Trung Lập đến nay.
Ngay cả đối với những kỹ năng đầu tiên mà cậu học được, Thấu Thị Tương Lai luôn đẩy nó lên cấp bậc cao hơn.
Nhưng bây giờ có một điều khác biệt vô vùng mới mẻ, đó là nó đã trực tiếp hỗ trợ cậu học một kỹ năng mới.
Vậy là Seol đã tìm ra nguyên nhân của những hiện tượng đó, nó giải thích được một phần nào đó cho những kỹ năng của cậu.
[Khi một người đã trải qua sự biến đổi của vạn vật xung quanh, ý thức của anh ta biến thành cảm xúc và anh ta sẽ lưu trữ nó trong tiềm thức. Sẽ có khả năng anh ta sẽ nhớ lại những gì đã xảy ra, thực ra thì điều này giống với việc "đánh giá tiêu chuẩn" hơn”.]
Giờ thì bằng cách nhớ các vấn đề của tương lai một cách chính xác hơn, những cảm xúc được lưu giữ bên trong cơ thể của cậu đã phản ứng một cách mãnh liệt.
Seol đoán rằng nguyên nhân của những thay đổi bí ẩn này là kết quả của việc Thấu Thị Tương Lai và Cửu Nhãn kết hợp với nhau.
Hoặc có lẽ là đơn giản hơn một chút, cậu đã học mót một chút kinh nghiệm khi Thấu Thị Tương Lai đã điều khiển cơ thể cậu tạo ra những Kiếm Khí trong cuộc chiến.
Cho dù là nó đến từ quá khứ hay tương lai, nếu giả định này đúng, Seol quả thật đã được buff rất mạnh, cậu có đã có một cheat game mà không ai có, đó là học được những kỹ năng mà đáng ra tương lai cậu mới có thể học được.
Tất nhiên thì đây vẫn chỉ là những phỏng đoán thôi, vấn cần nhiều nghiên cứu hơn mới có thể đưa ra kết quả chính xác cho chuyện này.
“Mình đoán Thấu Thị Tương Lai sẽ giúp mình học cả những kỹ năng mà mình đã học trước đây nữa, như Tốc Độ Sấm Sét chẳng hạn.”
Class của cậu của cậu khi xưa là gì?
Một Thương Thủ? Hay Một Thương Thủ Ma Năng?
Seol vừa ngẫm nghĩ vừa quay người lại và bắt đầu tập chạy. 10 phút sau, cậu bỗng nhiên nghe thấy những tiếng thét của Jang Maldong.
Cậu tiến về khu cắm trại.
Cậu có thể thấy Jang Maldong đang giơ tay lên và ra hiệu gì đó.
Ngay lập tức, Sora đang đứng ở trên đỉnh đồi đẩy một tảng đá to cỡ người trưởng thành xuống sườn đồi.
Doom, doom, doom, doom…!
Hòn đá bắt đầu lăn xuống sườn dốc một cách chầm chậm, Yi Sungjin đã đứng sẵn ở dưới, cậu bé giương một chiếc khiên sắt to bằng cả người mình ra trước mặt. BÙM!
Tảng đá va chạm vào chiếc khiên.
Mặc dù tốc độ di chuyển của các tảng đá không lớn cho lắm, nhưng lực mà kích thước to lớn của nó tạo ra thì không thể tưởng tượng được.
“Keeeeeeeeeu!”
Yi Sungjin vừa nghiến rằng vừa điên cuồng chặn lại tảng đá đó.
"Bên Trái!"
Ngay sau khẩu lệnh của Jang Maldong, cậu xoay người gạt tảng đá sang bên trái, tảng đá từ từ lăn qua một bên.
"Nghỉ!"
Yi Sungjin ngồi sụp xuống thở hồng hộc. Qua chiếc quần nhàu nát tả tơi cũng với những tiếng càu nhàu của cậu bé, Seol đã cảm nhận được cậu phải trải qua khó khăn đến nhường nào. Nhưng đôi mắt của cu cậu thì vẫn rực lửa.
“Nó đang cố gắng hết sức.” Cậu đang định bụng sau chuyến này nhất định sẽ tặng cho cu cậu một tấm khiên tốt.
Sau đó, Seol gọi lớn.
“Sora!”
Sora đang ngồi xổm ở trên đỉnh đồi, cô ấy đang tô màu cho mấy viên đá.
"Gì?"
“Cô giúp tôi tập luyện Trực Giác nha!”
“Anh không thấy tôi đang giúp anh à?”
Sora cau có tức giận. Thì cũng đúng thôi. Cô bị lôi đến đây dù chẳng muốn, rồi cuối cùng thì ngày nào cũng “được” Jang Maldong cho đi làm trợ giảng cả ngày như vậy, sao làm cô không khó chịu cho được.
“Giúp nó đi! Để Sungjin cho ta cũng được.”
Tuy đang bực mình như vậy, Jang Maldong bảo cô làm gì, cô cũng miễn cưỡng làm như vậy, nhưng vẫn luôn mồm càu nhàu.
Cô vừa lại chỗ cậu vừa xách một cái xô toàn đá.
“Cái đồ chết tiệt nhà anh! Cho tôi nghỉ 10 phút đi! Đằng nào tôi cũng đang tô màu mấy viên đá nữa.”
Không có lý gì để từ chối cả, Seol nhún vai ra hiệu đồng ý luôn.
Trong khi vừa rắc bột màu xanh ra lên một hòn đá to cỡ nắm tay, cô vừa hỏi cậu
“Gần đây anh cứ chạy đi đâu đấy?”
“Hử?”
“Đừng tưởng anh giấu được tôi! Sáng nào anh chả mất tăm mất tích trong vài tiếng!”
“Điều đó đã ảnh hưởng tới cô ấy suốt thời gian qua sao?”
Seol chưa kể với ai về Kiếm Khí, cậu có một lý do để làm như vậy.
“Ổn mà! Không sao đâu! Lão Sư cũng không nhắc gì tới chuyện đấy mà!”
“……”
Sora yên lặng, cô chẳng có gì để đáp lại lời đó của cậu, nhưng điều đó lại càng làm cô thêm nghi ngờ.
Cô độp cho cậu mấy cái khá mạnh tay. Nhưng dường như cậu lại chẳng hề để tâm tới nó một chút nào.
Thái độ nghiêm chỉnh của cậu xứng đáng được khen ngợi, nhưng tốc độ phát triển của cậu thì đang khiến cô cực kì lo lắng, với tốc độ này sớm muộn gì cậu cũng sẽ vượt mặt cô, sớm thôi.
Nhưng ai mà chứng kiến cậu đã tập luyện như thế nào đến gần hết cả một ngày thì chắc chắn sẽ nghĩ chuyện đó là hiển nhiên thôi.
“Tôi chỉ dành một chút thời gian để tự tập luyện thôi mà!”
“Đồ keo kiệt. Nói với tôi một chút mà cũng không được à?”
Sora bĩu môi, phía đối diện, Seol gãi đầu cười xòa.
Nếu mà cô biết được cậu đã học được Kiếm Khí dù cậu còn chưa trở thành một High Ranker thực thụ, cô sẽ bất ngờ đến như thế nào?
Nhưng giờ thì cậu vẫn giữ yên lặng về bí mật, cứ để mọi chuyện diễn ra một cách bình thường.
Cậu dành tất cả cho ngày trả thù của mình.
*
Một đêm khuya.
----“Vậy cậu nghĩ như thế nào?”
“Un….”
----“Cậu nghĩ ta nên hoãn lại thêm một thời gian nữa không?”
“Un….”
Cậu vừa mắt nhắm mắt mở vừa gật gù.
Qua Tinh Thể Giao Tiếp, thấy cậu vừa ngủ gà ngủ gật vừa cố nói chuyện với cô như vậy, Kim Hannah cười toe toét. Cô thì đang cố liên lạc với thủ lĩnh để bàn bạc về một chuyện khẩn cấp, còn thủ lĩnh của cô thì sắp lăn ra ngủ như chết.
----“Cậu buồn ngủ đến thế à?”
Seol vội ngẩng đầu dậy, cậu vừa vẫy tay vừa mở mắt trả lời, nhưng nó díu lại ngay.
“Xin lỗi cô, lúc này tôi buồn ngủ quá…”
Seol có nghe được một vài điều mà Kim Hannah đang bàn, nhưng việc kiếm công nhân để sửa sang lại ngôi nhà đó là rất khó vì tin đồn ngôi nhà bị nguyền rủa đã khiến mọi người rất sợ hãi, chẳng ai dám nhận công việc này cả, đặc biệt lại là vào ban đêm, cho dù cô có trả họ thêm bao nhiêu tiền đi chăng nữa.
Nhưng vừa nghe tai nọ, nó lại ra tai bên kia ngay lập tức, đầu cậu reset với tốc độ bàn thờ, giờ nó chỉ muốn chìm vào giấc ngủ ngay thôi, cậu đã đang ở trong tình trạng nửa thức nửa ngủ rồi.
----“Trông cậu có vẻ mệt mỏi dữ vậy?”.
Kim Hannah nhếch mép. Cô biết khóa huấn luyện khắc nghiệt đến nhường nào nên cô cũng không trách móc cậu gì cả.
----“Vậy để tôi tóm gọn lại cho cậu đi ngủ này. Căn phòng ngầm dưới lòng đất để tập luyện như cậu muốn là một chuyện khó khăn đấy, trong khi mở rộng không gian của tầng hầm chúng tôi đã phát hiện ra một mạch nước nóng ngầm.”
Seol vừa gật gù vừa ngáp.
Không thể làm một phòng tập luyện dưới tầng hầm thì thật đáng tiếc, nhưng giờ thì cậu yêu cái túi ngủ hơn bao giờ hết và cậu chẳng buồn quan tâm tới bất kỳ chuyện nào khác cả.
----“Cậu có biết quanh Eva này nó nhiều núi lửa như thế nào không? Tôi đoán đó là nguyên nhân đấy. Nhưng dù sao đã như vậy rồi, tôi nghĩ sẽ tuyệt hơn nếu ta biến tầng hầm thành bồn tắm suối nước nóng đấy. Cậu nghĩ sao? Thấy tuyệt không? Nó cũng giúp cậu dễ ngủ nữa?” (khôn thế bao giờ cho chết =))))
Cô công khai cái giọng dụ dỗ cậu, nhưng Seol cũng gật đầu ngay tắp lự.
“Cứ làm những gì cô muốn đi…..”
Vừa xong câu, cậu gục xuống ngay lập tức.
Và những tràng ngáy giòn giã và ầm ĩ vang lên ngay sau đó.
Seo Yuhui đang lặng lẽ ngồi bên cạnh cậu, thấy vậy, cô vừa vội lôi cái túi ngủ của cậu ra vừa thanh minh.
“Mong cô thứ lỗi cho em ấy! Ngày nào cậu ta cũng luyện tập 20 tiếng đấy.”
----“Ôi chúa ơi? 20 tiếng ư?”
“Cô không tưởng tượng được cậu ấy đã luyện tập khổ sở đến nhường nào đâu. Nhưng cậu ta luôn hoàn thành các bài tập mà Lão Sư giao cho mà không phàn nàn nửa lời. Thật đáng khâm phục! Tôi rất tự hào…..”
Seo Yuhui nhẹ nhàng vuốt đầu Seol.
Kim Hannah cười tươi.
----“Lúc nào cũng thế đấy, luyện tập đến gần chết mới chịu cơ. Nhưng tôi rất mừng khi cậu ta lại thích thú với việc này như vậy, luôn chăm chỉ như vậy cũng tốt!”
“Hôm nay tôi có đến suối, cậu ta và Sungjin đang vần nhau dưới nước như hai thằng trẩu tre, cô không biết rằng tôi đã ngạc nhiên như thế nào đâu.”
----“Ôi trời. Đúng là cái đồ không biết xấu hổ! Tôi cứ tưởng đã trưởng thành được chút nào rồi chứ! Haizzzz”
“Ừ!! Mông Seol của chúng ta siêu cute luôn!! Chúng thật bụ bẫm!!!! Ah~!! Ah~!!! Vào sâu nữa đi Seol~!!! Ngoan nào~!!!”
Seo Yuhui vừa dỗ dành Seol vừa đẩy cậu vào cái túi ngủ, sau đó, cô quay lại với viên Tinh Thể Giao Tiếp và nháy mắt tinh nghịch.
“Mà cô cũng vừa nhắc gì đó đến suối nước nóng! Chuyện đó là thật sao?”
----“Tất nhiên rồi! Tôi cũng cực kỳ ngạc nhiên đấy, đang kiểm tra mà nước nóng bắn lên dữ lắm.”
“Suối nước nóng…..Chỉ nghĩ tới thôi đã thấy tuyệt rồi…..”
----“Thấy chưa! Đừng lo lắng! Tôi sẽ biến nó thành hồ nước nóng tuyệt nhất Thiên Đường!” (Vậy là phòng gym của main đã biến thành hồ nước nóng =))))
Và trong màn đêm sâu thẳm hôm đó, hai bà cô kia cứ tám chuyện không ngừng nghỉ.
Và Seol thì vẫn ngáy ngon lành trên đùi Seo Yuhui.
Mm, mm. Cậu nói mớ trong giấc mơ, miệng cười toe toét, hẳn là cậu đang mơ một giấc mơ tuyệt vời.
Và trong giấc mơ đó….
…..Cậu đã trở thành Thương Thủ Thần Thánh cấp 10 và tự tay cậu đã quét sạch tất cả các Tư Lệnh Ký Sinh Trùng và Trùng Hậu Đế Vương thì phải quỳ rạp dưới chân cậu.
*
Chẳng mấy chốc, ba tháng mười ngày đã trôi qua.
Và ngày cả nhóm trở về Haramark đã tới.
Dù đã bận rộn với việc huấn luyện, nhưng mọi người vẫn nhận được tin báo của Kim Hannah, việc xây dựng chỉ còn 10 ngày nữa là hoàn thành.
Và cô muốn họ quay về Haramark càng sớm càng tốt để chuẩn bị cho việc rời đến Eva.
Phong cảnh của thung lũng cũng thay đổi rất nhiều sau 100 ngày đó, cho đến khi xe ngựa tới, mọi người vẫn không ngừng tập luyện.
“Hnng.”
Một người phụ nữ đeo kính râm đã tới thung lũng.
Cô đã nhìn thấy một chiếc lều từ đằng xa, cô liền xuống xe và đi bộ tới đó.
Và ngay khi cô đến chỗ cắm trại.
“……”
Kim Hannah trố mắt nhìn nơi này.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên Moonsnovel
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ Moonsnovel: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Mục lục
Chương 242
Chương 241
Chương 240
Chương 239
Chương 238 - Phần 2
Chương 238 - Phần 1
Chương 237 - Phần 2
Chương 237 - Phần 1
Chương 236 - Phần 2
Chương 236 - Phần 1
Chương 235 - Phần 2
Chương 235 - Phần 1
Chương 234 - Phần 2
Chương 234 - Phần 1
Chương 233
Chương 232
Chương 231
Chương 230
Thấy chap trc với chap này nó ko liền mạch sao ấy 🤔 main dí trứng sau đó ra sao r
ReplyDeleteQua trứng lúc đó nó trèo lên đầu main....và thằng hâm main lại chạy tiếp...chả có gì xảy ra cả 😂😂😂😂
DeleteCó à :v
DeleteCó mà bạn đọc kĩ lại đuê 😂😂😂
DeleteLúc đó main kích hoạt tốc độ sấm sét r tác giả miêu tả dòng điện chạy từ chân lên đầu mà
DeleteChap sau anh main bị có chúa...dụ vào phòng để....sinh con. Main sợ bỏ chạy mất dép 😂😂😂😂
ReplyDeleteChap sau main bị công chúa dụ vào phòng để sinh con. Nó sợ chạy mất dép 😂😂😂😂
ReplyDeleteThanks nhóm dịch nhiều nhé vì đam mê và nhiệt huyết
ReplyDeleteThis comment has been removed by the author.
ReplyDeleteTưởng thương thủ thần minh chứ, lúc nó đi vô rừng khước từ ý
ReplyDeleteChính xác là Thương Thủ Ma Thần (Demon) bạn nhé. Và cái đó là chức nghiệp cấp 8. Còn Thương Thủ Thần Thánh là cấp 10 rồi.
DeleteVậy là seol của tui vẫn k thoát đc kiếp có tên "Ma" trong danh hiệu à :((((
DeleteNice
ReplyDelete